Trần Thiên Tường lúc này mới nhớ anh còn trói người ta, áy náy đi lấy chìa khóa mở ra, đứng dậy còn hôn mặt cậu.“Nằm yên đó, tôi lau người cho.”

“Lau cái gì chứ! Một lát đi tắm sạch mồ hôi là được!” Tề Hải Dương vừa được tự do hai tay liền nhào đến, Trần Thiên Tường lại dùng một quyền đánh ngã cậu, còn liếc cậu một cái mới xuống giường.

“Nằm yên chờ tôi trở lại!”

“Nằm cũng được! Anh mau quay lại nha!” Những lời này mang đầy tính ám chỉ, thế là Tề Hải Dương rất ngoan ngoãn banh chân nằm đợi, còn hôn gió với Trần Thiên Tường, lòng chỉ chờ có thêm một lần.

Trần Thiên Tường dọn hết vỏ chuối đã dùng xong, cởi áo sơ mi dính tinh dịch bỏ vào máy giặt. Thật sự xin lỗi cậu nhóc hình sự cho anh mượn áo, chắc là nên mua riêng cho mình một bộ, sau này còn dùng.

Anh lau rửa một chút, rồi cứ thế lõa thể bưng chậu nước cùng khăn mặt đến bên giường. Kiên quyết lau người cho Tề Hải Dương, đây cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện tình tự thế này. Trong mấy cái tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao, dịu dàng lau rửa cơ thể cho tiểu thụ, mới là một hảo tiểu công. Đúng rồi, tối hôm qua Hải Dương cũng muốn lau người cho anh, xem ra cậu đúng là có tư chất làm một hảo tiểu công.

“Nằm yên đừng nhúc nhích.” Trần Thiên Tường lau bụng cậu cho sạch, vắt sạch khăn mặt lại lau vùng lông rậm rạp bên dưới, còn nâng tiểu huynh đệ đã mềm của cậu lên, ân cần dùng khăn nóng lau sạch một lần. Trời sinh anh ít nói, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, dù có yêu cũng sẽ xấu hổ không dám nói, cho nên loại động tác nhỏ ôn tồn thế này chính là cách anh biểu đạt tình yêu.

“Phía sau… dính dính, lau chỗ đó trước.” Tề Hải Dương mở rộng chân, vẫy mông, Trần Thiên Tường cúi đầu xem, giữa kẽ đùi toàn là dịch trơn còn có bong bóng nhỏ li ti do ma sát tạo thành.

Mặt anh nóng lên, vội vã vắt khăn lau đi hết. Lại nhìn tiểu cúc hoa ửng đỏ kia, nói vậy bên trong cũng còn sót lại không ít dịch trơn. Trong vô thức anh cảm thấy hưng phấn, phải trấn định hô hấp có thể thò tay vào cái miệng huyệt nhỏ nhắn kia. Tiểu cúc liền run rẩy một chút, sau đó một dòng chất trơn chảy ra, dính đầy lên chỗ anh vừa lau qua.

Tuy rằng biết rõ kia chỉ là dịch trơn, cũng không phải thứ mà anh bắn vào, nhưng anh vẫn cảm thấy hưng phấn đến mức cảm thấy hạ thể nóng dần lên, thứ đang rũ xuống lại như có điện chạy mà phút chốc ngẩng đầu.

Hình như nên làm thêm một lần…… vậy còn lau cái rắm, cứ trực tiếp thượng đi.

Trần Thiên Tường bĩu môi cười, ném khăn mặt trèo lên giường, hai tay đè lại cái tên nãy giờ vẫn đang nằm yên ổn.

“Hắc hắc, em đã nói mà, làm thêm một lần nữa rồi đi tắm!” Tề Hải Dương khoái trá ôm lấy soái ca trên người, nâng chân siết eo anh.

“Đừng …… Ngu ngốc, đừng nóng vội, tôi đi lấy bao……”

Lời nói thừa thãi của anh bị bao phủ bởi cái hôn nhiệt tình của Tề Hải Dương, anh rất nhanh đánh mất bình tĩnh, tại kia khả ái tiểu huyệt dụ dỗ tiếp theo can vào động. Bất quá cho đến khi sảng khoái thêm lần nữa anh mới thấy ảo não, vốn định mỗi người một lần, kết quả không cưỡng được mê hoặc mà làm 1 đến hai lần. Xem ra kích thích thị giác lợi hại hơn mấy cái đồ chơi nhiệu, coi như lại học được một chiêu, lần tới sẽ thử xem.

Sau hôm nghỉ ngơi đó, hai người chính thức bắt đầu cuộc sống chung nhà hài hòa mỹ mãn, tuy rằng bọn họ cam chịu lịch trình mỗi người một lần, nhưng dưới thế tấn công của Tề Hải Dương da trâu mặt bò kia, Trần Thiên Tường thường phá lệ làm công đến hai lần. Bất quá anh cảnh sát cũng sẽ không chịu thiệt, anh sẽ không ngại ngùng gì mà đè cậu ta xuống giường rồi cưỡi đến thích. Cho nên tính ra lịch trình mỗi người một lần được chấp hành rất là quy củ.

Ngày nghỉ hè của Tề Hải Dương đến rất nhanh, đã hứa về gặp gia đình cậu nên Trần Thiên Tường cũng nộp đơn xin nghỉ đông từ sớm, còn đi thuê một chiếc xe, chở cậu về nhà dưới danh nghĩa bạn trai.

Anh suy nghĩ một đường, nghĩ xem khi gặp gia đình của Tề Hải Dương anh sẽ mở miệng thế nào, tuy rằng anh mua nhiều quà mang ý tứ hỏi dâu lắm nhưng như vậy đâu đồng nghĩa với việc anh được nói thẳng “này gả con gái của mấy người cho tôi đi” được? Không bị đánh cho cút mới là lạ. Lại nhìn tên ngốc bên cạnh, nãy giờ cứ vui vẻ ca hát, hiển nhiên căn bản không để mấy cái phiền não này ở trong lòng.

“Hải Dương, cậu thật sự đã tính toán hết chưa? Nên nói chuyện của chúng ta như thế nào với bọn họ đây?” Trần Thiên Tường càng nghĩ càng cảm thấy chần chừ, nói không chừng cậu ta vừa về nhà liền nói ‘Con thích đàn ông, đây là bạn trai của con’. Cho nên cần phải xem xét thái độ của cha mẹ cậu trước, áp dụng chiến thuật chối quanh co mà nói cậu không định kết hôn, chỉ thích độc thân.

Tề Hải Dương lại không chút nghĩ ngợi, há mồm là nói.“Nói thế nào sao? Thì nói em thích đàn ông, em đưa bạn trai về ra mắt.”

“Sặc …… Cậu thật là.” Trần Thiên Tường cười lên tiếng, xem ra hắn đã hoàn toàn nắm giữ này ngu ngốc não đường về. Lập tức anh cẩn thận giảng giải suy nghĩ của mình cho cậu, chỉ cần nói chưa thích kết hôn thôi, như vậy còn có thể tìm ra đường sống, chứ con cái đi xa về nhận là gay thì thật là …. Sau này họ thấy Tề Hải Dương tìm đối tượng không dễ dàng, lại thấy anh cùng cậu cũng chẳng xảy ra việc gì, bọn họ có lẽ sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện con trai mình ở cùng đàn ông hơn.

“Cái gì cơ? Không có cần phiền vậy đâu, ba mẹ em nhìn thấy anh chắc chắn là rất thích đó, đâu có thể nào không đồng ý!” Tề Hải Dương còn rất là tự tin, nói xong lại xướng một câu: “Trên trời giáng xuống năm chữ! Sẽ không sao đâu mà!”

“Tới khi có chuyện, cậu có muốn khóc cũng không kịp!” Trần Thiên Tường lườm cậu một cái, nhớ lại bài học của chính mình, tư vị bị người nhà xua ra khỏi cửa thiệt không dễ chịu. Nếu lát nữa thằng này thật sự nói xàm trước mặt người nhà, chính anh còn phải cản nó lại, nghĩ biện pháp giúp nó hòa giải.

Thị trấn nơi Tề Hải Dương sinh ra không lớn, đi vào quẹo hai lần là Tề Hải Dương đã kêu to rồi mở cửa sổ xe vẫy tay với mấy người bên ngoài. Do đã gọi điện thoại trước rồi nên anh em của Tề Hải Dương đều đứng ở ven đường chờ cậu. Trần Thiên Tường cảm thấy rất là lo lắng, anh còn chưa chuẩn bị tốt mà đã gặp người, chỉ có thể cứng ngắc dừng xe.

“Anh Hai, này là ai? Giới thiệu em đi!” là em gái đang học lớp 12 của Tề Hải Dương chạy đến bên cạnh xe, nhìn thấy soái ca lái xe, mắt lập tức sáng lên.

“Bạn trai của anh mày đó, mau gọi anh Tường!”

Trần Thiên Tường đến cơ hội ngăn lại còn không có, Tề Hải Dương đã bật ra. Anh gục đầu trên tay lái, chỉ cảm thấy thế giới này đã tối đen một mảnh. Nếu có thể, anh chỉ muốn lập tức khởi động ô tô, mang cái thằng ngu ơi là ngu bên cạnh trốn tới chân trời góc biển, tránh khỏi một màn đuổi giết của người thân.

“Anh Tường!” Cô bé thực hưng phấn đến chào, Trần Thiên Tường đang lo lắng có nên giả chết hay không, còn đang nghĩ không biết đáp lại thế nào thì bây giờ cô bé mới nhận ra mà hét một tiếng kinh hãi: “Là bạn trai của ai?!”

Tề Hải Dương vẫn không biết sống chết chỉ mặt mình, thực tự hào nhe răng cười:“Đương nhiên là của anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play