Chuyến đi ba ngày sau, chúng ta tới cung điện Buckingham nhìn vệ binh duyệt nghi thức, rồi mới đi dạo phố, đây là việc mà nếu như các nữ nhân hưng phấn thì các nam nhân thống khổ.

Nhưng nam nhân nước Anh tựa hồ đều thực thích đi dạo phố, cho nên Mại Khắc Tư cũng phi thường tích cực, còn ta cùng Phương Dật Phong là hai người khổ nhất, chỉ có thể cước bộ chậm chạp lết đi đằng sau.

Từ Zara, H. M, Topshop, đến All Saints, Firetrap, Vivienne Westwood, rồi lại đến Dior, Chanel, Louis Vuitton. . . . .

Giá cả từ thấp đến cao, địa điểm cũng từ phố mua sắm phố chuyển qua phố cao cấp.

Các thương phẩm rực rỡ muôn màu làm cho người ta không kịp nhìn, chỉ tiếc chúng ta đều đã cháy túi, ở phố mua sắm mua hết đồ này đến vật nọ, nên khi đến phố cao cấp chỉ dám nhìn mà thôi.

Trải qua thời gian dài, cuối cùng đầu óc ta đã có chút choáng váng, đang lúc ta quay đầu lại để nói với Dương Tĩnh và Mại Khắc Tư tốt nhất nên nghỉ ngơi chốc lát, khóe mắt lại đột nhiên lướt đến một đôi nam nữ đang đi vào cửa hàng Armani.

Đôi nam nữ này quá nổi, phía sau dẫn theo vài vị bảo vệ mang kính râm. Chuyện này xảy ra trên phố cao cấp cũng không quá kỳ lạ, nhưng khi ta không cẩn thận nhìn đến nam nhân ở sau, không khỏi cả người cứng ngắc, máu đảo lưu, toàn thân lạnh như băng.

Hắn là. . . . . .

Nam nhân tựa hồ có cảm ứng, đột nhiên rất nhanh quay đầu hướng chỗ ta.

Ta vội quay đầu, thân thể cũng không tự chủ mà run rẩy, rồi mới rất nhanh tiến về phía trước vài bước, trốn được dưới bóng mái hiên, muốn động cũng không dám động.

Tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ cho ta nhìn thấy khuôn mặt của người nam nhân kia.

Tóc nâu ngắn, đôi mắt màu lam, thâm thúy, ngũ quan anh tuấn, hơn nữa thân hình cao ngất, khí chất tao nhã, tất cả ngoại trừ hắn thì không ai có thể có cả.

Không nghĩ tới hắn cũng chuyển thế, hơn nữa lại tới cùng thời gian, cùng địa điểm với ta.

Vốn tưởng rằng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, nhưng giờ hắn lại thực sự chân thực tồn tại trước mặt ta.

Ông trời, ngươi đây là đang đùa giỡn ta sao?

Chúng ta đã có thể vĩnh viễn đều không thấy được mặt nhau, chỉ cần ta còn ở Trung Quốc.

Có lẽ, ra nước ngoài du học quả là một lựa chọn sai lầm.

Dưới bóng mát, ta nhìn nam nhân kia, hai mắt một chút cũng không dám nhấp nháy.

Nam nhân cùng người bạn gái bên cạnh nói mấy câu, nữ nhân gật đầu, rồi nam nhân bắt đầu hướng chỗ ta đi tới.

Bị phát hiện sao?

Chẳng lẽ hắn cũng có trí nhớ kiếp trước?

Đừng nói giỡn chứ, điều này sao có thể?

Ta muốn lui vào trong cửa hàng, nhưng thân thể tựa như bị đông cứng không thể nhúc nhích, chỉ có thể làm cho toàn bộ cơ thể chính mình lui vào trong bóng tối, không ngừng cầu nguyện không bị nam nhân nhìn thấy.

Nam nhân dừng chân lại, đứng ở trước tủ trưng bày thương phẩm, nơi Dương Tĩnh đang đứng bên cạnh.

Ta hơi chút nhẹ nhàng thở ra, cố gắng hô hấp bình thường lại.

Tuy rằng ta cùng Dương Tĩnh có chút khoảng cách, nhưng vẫn rất dễ dàng bị phát hiện.

Nam nhân nhẹ nhàng nói câu gì đó, rồi mới vươn tay vỗ vỗ Dương Tĩnh.

Dương tĩnh Tỳ quái đứng thằng dậy, ngẩng đầu.

Nam nhân nhìn nhìn gương mặt Dương Tĩnh, rồi vẻ mặt biểu lộ sự thất vọng, sau khi nói mấy câu liền xoay người bước trở về.

Ta thật nhẹ nhàng thở ra, may mắn chính mình không bị phát hiện. Ta đang muốn nói chuyện với Phương Dật Phương bên cạnh, nam nhân lại đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía chỗ ta.

Dưới tình thế cấp bách, ta một tay kéo Phương Dật Phong đến phía trước, làm cho thân thể cao to của hắn đứng trước mặt ta làm bình phong, che chắn cho ta.

Có lẽ bởi vì nhìn thấy Phương Dật Phong trong bóng tối, nam nhân cuối cùng vẫn không phát hiện ra ta, vẻ mặt thất vọng trở về.

Hắn xoay người đồng thời ta một hơi chạy trốn về phía trước mấy trăm thước, vòng vo một hồi, xác định sẽ không bị thấy mới ngừng lại, sau đó ôm thắt lưng mà thở hồng hộc, lòng còn sợ hãi, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi vẫn nắm chặt.

Cuối cùng, vẫn là thoát được một kiếp.

Hy vọng lần sau không bao giờ … chạm mặt hắn nữa.

Vận khí như vậy không phải bao giờ cũng có.

Ta thẳng người dậy, đứng tại chỗ chờ Mại Khắc Tư bọn họ. Không lâu sau, bọn họ cũng chạy tới, đều rất kỳ quái khi ta đột nhiên rời đi, ta cười khổ, không thể nói ra nguyên nhân ── chuyện li kỳ như vậy rất khó làm người khác tin.

Chỉ có thể tìm một lý do sứt sẹo, nói với bọn họ: “Quá mệt mỏi, ta muốn trở về, ngày mai lại đi tiếp được không? Dù sao buổi tối 6 giờ xe lửa rời đi rồi.”

Mại Khắc Tư nhìn nhìn khuôn mặt của ta, gật đầu.

“Hảo, dù sao phố cũng đã đi nhiều, đồ vật này nọ cũng đều mua cũng nhiều rồi, chúng ta trở về thôi.”

Hắn tạm dừng một chút, rồi mới vẻ mặt lo lắng.

“Sắc mặt của mày rất kém cỏi, không có việc gì chứ?”

Phương Dật Phong cùng Dương Tĩnh nghe vậy đều lo lắng nhìn ta.

Ta ngẩn ra, sờ sờ mặt mình, có chút lạnh lẽo, xem ra là bị chuyện lúc này dọa mất hồn rồi, vẫn còn chưa khôi phục lại vì thế cũng thuận theo mà nói.

“Có chút choáng váng đầu, có thể thời gian đi quá dài, nghỉ ngơi trong chốc lát hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa.”

“Ân. Vậy trở về đi, bọn mày còn muốn mua gì nữa không?”

Mại Khắc Tư hỏi Phương Dật Phong cùng Dương Tĩnh, nhìn thấy bọn họ lắc đầu, liền xoay người dẫn đầu đi trước.

“Tao quen thuộc với đường sá nơi đây, bọn mày đi theo sau tao đi. Nhưng bọn mày cũng phải cố mà nhớ đường về để sau này thuận tiện hơn.”

“Ừ.”

Ta thật cẩn thận nhìn ngã tư đường phía trước, xác định đều không có gì, cuối cùng mới yên lòng theo Mại Khắc Tư rời đi.

Ngày mai khẳng định là không dám đến nơi này nữa, phải nhanh quay về Lợi Tư mới được.

Ta hiện tại cuộc sống rất an bình, không muốn bị người khác đánh vỡ.

Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, chúng ta bốn người không hẹn mà cùng ngủ tới giữa trưa 12 giờ khi mặt trời đã chiếu tới mông mới lục đục đứng dậy.

Mặc đồ xong, làm một vài thủ tục, lại thu dọn một chút hành lý, sau đó, chúng ta rời khách sạn đến thành Trung Quốc.

Thành Trung Quốc ở Luân Đôn rất lớn, suốt một cái phố, nhưng đại bộ phận là thức ăn Trung Quốc.

Chúng ta ăn một bữa cơm ngon lành ở quán Trung Quốc, rồi mới tới ngoài thành Trung Quốc mua một ít đồ để lên xe lửa ăn. Sau đó, chúng ta trở về khách sạn, chuẩn bị lấy hành lý tới nhà ga.

Toàn bộ hành lý thu dọn xong, ta nơm nớp lo sợ nhìn hai bên trái phải, trong lòng không ngừng cầu thần bái phật hy vọng không gặp lại nam nhân kia nữa.

Chỉ mới tưởng tượng tới hắn, cả người ta liền rùng mình, cơ hồ đã thành thói quen .

Vẫn là nhanh chóng rời khỏi Luân Đôn thôi, nơi này thật không tốt chút nào.

Có lẽ là thần nghe được lời cầu nguyện thành tâm của ta, chúng ta cuối cùng cũng bình an ngồi trên chuyến xe lửa 6 giờ tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play