Đại ca, nhị ca đang ngồi dưới lầu xem báo, thấy ta đi xuống, ôn nhu cười hỏi ta: “Đã đói bụng rồi sao? Cũng sắp ăn cơm rồi, chờ một chút.”
Ta do dự không ngừng nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi.
“Có việc?”
“Hắn ở bên ngoài.”
Đại ca, nhị ca sắc mặt lập tức biến đổi, rất kém: “Thật đúng là âm hồn không tiêu tan. Để cho hắn đi, cũng không phải chúng ta kêu hắn tới.”
“Nhưng . . . . . bên ngoài trời mưa, hơn nữa rất lớn.”
“Sao vậy? Đau lòng ?” Đại ca cười nhạo liếc mắt nhìn ta một cái, rồi cúi đầu lật báo.
“Nếu để người đó đứng ở cửa, bị người khác nhìn sẽ không được tốt lắm?”
“Có gì mà không tốt? Có được người gác cửa miễn phí, anh vui vẻ còn không kịp nữa mà!” Nhị ca mang theo ngữ khí châm chọc nói.
Ta có chút không biết nói gì, nhưng nghĩ đến thân ảnh bí đỏ cô độc đứng trong mưa, bổng trong tâm trào ra sự thương cảm, hắn dù sao cũng là vì gặp ta mới tới.
“Mưa lớn như thế, em sợ hắn sẽ cảm mạo. . . . . .”
“Gấp cái gì, hắn không phải có mưa sao? Vẫn là nói. . . ..” Nhị ca đột nhiên âm trầm nghiêng đầu nhìn ta, “Em muốn gặp hắn?”
Ta muốn nhìn thấy hắn? Khuôn mặt ta có chút vặn vẹo, đầu lắc không ngừng.
“Không phải, đừng động gì tới hắn, thời gian dài hắn tự nhiên sẽ đi.”
Thái độ đại ca, nhị ca kiên quyết, ta cũng không biết nói gì, nhưng ta cũng không thể ra ngoài gặp bí đỏ, chỉ có thể đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Mưa vẫn rất lớn, bầu trời vẫn rất âm u. Bí đỏ tựa như cây cột, vẫn đứng thẳng tắp ở cửa, ngẩng đầu si ngốc nhìn về hướng phòng ta.
Ta có chút cảm động, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác ê ẩm, chua sót rồi lại ngọt ngào.
Sau khi ăn cơm chiều, ta làm bộ như lơ đãng liếc ra bên ngoài, cửa đã không còn thân ảnh quen thuộc kia. Ta có điểm thất vọng, rồi lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Loại tình cảm mâu thuẫn chưa từng có này khiến ta vô cùng khủng hoảng ── chẳng lẽ cách 1500 năm, ta vẫn còn yêu hắn sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy điều đó là có thể, cũng chỉ có từ “yêu” này mới có thể giải thích tâm tình gần đây cũng như những hành vi kỳ quái gần đây nhất của ta đối với hắn.
Ta thật sự yêu hắn?
Ta hoang mang rối loạn, chạy lên lầu trở vào phòng, nhắm mắt lại, đem chính mình chui hoàn toàn vào ổ chăn, không muốn tin tưởng cũng không nguyện thừa nhận chính mình cư nhiên lại yêu thương hắn.
Nhưng nó cứ như muốn đối nghịch ta, ta càng không muốn, trong đầu càng hiện lên thật nhiều chữ, tất cả đều là chữ ‘yêu’.
Ta mở mắt ra, tâm tình buồn bực, hét lớn một tiếng, rồi lại ôm lấy đầu, không dám tin chính mình cư nhiên thật sự yêu bí đỏ.
“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
Đại ca, nhị ca đột nhiên đẩy cửa phòng ta xông vào, vẻ mặt khẩn trương nhìn ta, hẳn là tiếng hét vừa rồi của ta đã dọa bọn họ không ít.
“Không có việc gì.” Ta ngẩng đầu ra vẻ thoải mái nói. “Có một số việc không nghĩ ra có chút đau đầu, cho nên mới muốn phát tiết một chút.”
Nhị ca vẻ mặt hoài nghi nhìn ta: “Phải không? Em không có việc gì đấy chứ?”
“Sao vậy, em giấu người khác cũng không dám giấu anh a, nhị ca.” Ta cúi đầu, không muốn để Nhị ca nhìn thấy sự chột dạ trong mắt ta.
Đại ca đi tới, vẻ mặt hiểu rõ, sờ sờ đầu ta: “Còn lo lắng cho hắn?”
“Đại ca?”
“Khi em ăn cơm chiều, tâm thần đã bắt đầu không yên, anh thân là đại ca của em còn không nhìn rõ tâm tư này của em sao?”
“Hắc hắc. . . . . .” Ta cười gượng, “Rõ ràng như thế sao?”
Đại ca nhìn ta một hồi lâu, ý vị thâm trường, thở dài nói: “Yên tâm đi, hắn không có việc gì đâu. Anh biết em sẽ lo lắng, cho nên vừa rồi gọi điện thoại qua hỏi một chút, La Y nói hắn đang hảo hảo hưởng thụ bữa tối của chính mình, em một mình ở trong này không cần phải lo sợ đâu.”
“Phải không. . . . . . Vậy là tốt rồi, cám ơn đại ca.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT