Lại là sáng sớm ngày thứ sáu, ngày có giấc ngủ quý giá, đang lúc ta chuẩn bị tốt bàn cờ nghĩ muốn lại tới gặp chu công đại chiến, thình lình một tiếng nhạc lớn nổ ra khiến cho ta lập tức bừng tỉnh, từ trên giường nhảy dựng lên.

Ta cào cào mái tóc, nằm úp người lại nửa mở nửa nhắm mắt, nằm trên mặt đất sờ soạng cả nửa ngày mới mò ra cái di động đang không ngừng rung lên, rồi mới không hề phòng bị nhấn nút nghe trên di động.

“Đỗ mặc ông là tên hỗn đàn không có lương tâm. . . . .”

Sóng siêu âm đinh tai nhức óc từ trong di động truyền đến, ta sợ tới mức ném thẳng tay lên giường, cái lỗ tai bị một trận ù tai.

Di động vẫn còn tiếp tục vang lên những tiếng rống giận mà ta cũng hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này mới phản ứng lại, hóa ra là điện thoại Dương Tĩnh. Điện thoại nữ vương không thể không tiếp, ta ức chế xúc động, một lần nữa cầm lên cái di động, đặt ở xa lỗ tai một chút mới nghe âm thành oán giận bô bô. Một lúc sau thanh âm cuối cùng cũng nhỏ lại, lúc đó ta mới dám để sát lỗ tai.

Oán giận của Dương Tĩnh vẫn còn liên tụ không ngớt nhưng thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.

“Tên gia hỏa nhà ông, tới Mĩ rồi cũng không thèm nói cho tui tiếng bình an, chẳng lẽ không biết tui sẽ lo lắng sao? Nơi đó lạ nước lạ cái, tui thực sợ ông nửa đường sẽ bị người khác bắt cóc.”

“Thật có lỗi, bởi vì gặp được người quen, nhất thời hưng phấn, cho nên đã quên gọi điện thoại cho bà.” Ngữ khí quan tâm của Dương Tĩnh từ trong di động truyền đến, lòng ta chợt ấm áp, không khỏi mỉm cười.

“Người quen?” Dương tĩnh có chút tò mò, thanh âm cũng trở nên nhảy nhót. “Ai? Tui có quen không?”

“Bà không biết đâu, bọn họ là bạn ta quen thật lâu trước kia, tựa như thân nhân vậy đó.”

“Hắc hắc. . . . . giống thân nhân a. . . . . .” Dương tĩnh trộm nở nụ cười một cái, “Có gian tình! Nói thật đi, có phải là bạn trai mới quen không?”

“Không phải, tui hiện tại nào có thời gian tìm bạn trai, công tác bề bộn nhiều việc lắm.” Ta có chút bất đắc dĩ nhưng mấy đồng nghiệp nữ kia quả thật có chút đáng sợ.

“Hừ, ông lừa ai vậy? Trước kia ông đi Mĩ đã xác minh ông không có người quen ở Mĩ, cho nên hiện tại không phải ông gian phu thì còn là gì?”

“Này. . . . . .”

“Nói nhỏ quá hay nói không được. Gian phu thì cứ nhận là gian phu đi, tui cũng sẽ không đoạt của ông, ông sợ cái gì mà cứ phải giấu diếm thế.”

“Thật sự là không phải, tình huống của tui có chút phức tạp, nhưng tui cùng bọn họ thật sự là trong sạch, sau này có cơ hội tui sẽ kể cho bà.”

“Nga. . . . . .” Dương Tĩnh kéo dài, “Hắc hắc, bà đây chờ.”

Ta nghe tiếng cười mờ ám của nàng, toàn thân không kìm chế nổi mà nổi da gà, ức chế xúc động muốn tắt điện thoại đi, đề cao giọng hỏi nàng: “Bà còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tui cúp đây!”

Nếu ở trong nước, ta còn thật muốn lập tức tắt di động vọt tới nhà nàng, đè bẹp nàng một hồi.

“Hắc hắc, giận hả? Tui không biết ông cư nhiên còn có thể xấu hổ đến vậy.”

“. . . . . .” Ngươi đến tột cùng từ nơi nào nghe ra ta xấu hổ vậy? Ta có chút không nói nên lời. Cái gì gọi là việt miêu việt hắc (=.=?? ko hỉu), ta xem như chân chính cảm nhận được.

“Sao lại không nói nữa? Alo, alo, ông không phải đã tắt điện thoại đó chứ?”

“Không, tui ở đây, bà nói đi.” Ta rầu rĩ trả lời.

“Nga.” Dương tĩnh cuối cùng thu hồi giọng điệu cười đùa, bắt đầu dùng thanh âm bình thường nói chuyện. “Kỳ thật cũng chẳng có gì, ông thực tập cũng đã nửa tháng, tui nhắc ông lúc về đừng quên mua chút đồ lưu niệm hoặc đặc sản nga. Đương nhiên, nếu ông có thể xin chữ kí của Annie thì càng tốt.”

Annie là ngôi sao Hollywood gần đây rất được hoan nghênh, Dương Tĩnh rất mê nàng, tất cả các phim của nàng dường như đã xem qua hết.

“Uy. . . . . . Tui đang ở New York, không phải ở Los Angeles.”

“Tui biết a, bởi vậy tui mới nói chẳng thể trông chờ ông cái gì cả.”

“. . . . . .” Vậy ngươi nói ra làm gì chứ? Này không phải muốn làm khó dễ ta sao? Ta thở dài. “Còn có việc gì không? Không có việc gì tui thôi đây, đây là điện thoại quốc tế đường dài, nói lâu như thế, bà không sợ hết tiền điện thoại tháng này sao?”

“Mặc, ông đây là thay ta lo lắng sao? Tui thật cảm động a, đến đây, cho tỷ tỷ tặng ngươi một cái hôn nào, CHU. . . . . .”

“. . . . . .”

Thừa dịp chính mình còn chưa có bị ghê tởm, ta hung hăng ấn nút chấm dứt cuộc gọi, rồi mới nằm trở lại giường. Nằm một hồi lâu mới có thể đem toàn thân đang nổi da gà trở lại bình thường.

Nhưng bị Dương Tĩnh đánh thức như vậy, ta chẳng còn buồn ngủ được nữa. Ta buồn bực bò ra khỏi giường, kéo rèm ra. Bên ngoài, ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời bừng sáng, là thời điểm thích hợp để ra ngoài vận động. Ta khép hờ mắt nhìn công viên trung ương cách đó không xa, quyết định ra ngoài shoping, thuận tiện phơi nắng xả xui.

Thế là ta lập tức bước vào phòng tắm, tắm rửa một cái rồi ra khỏi phòng đi ăn bữa sáng.

Đại ca, nhị ca cũng vừa từ phòng ngủ đi ra, sau khi ta cùng bọn họ cùng nhau ăn sáng xong, ta nói ta muốn ra ngoài đi shopping.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi nhị ca có chút bất đắc dĩ hỏi: “Ngày mai ra ngoài được không? Hôm nay anh và đại ca em phải đi Washington công tác, không có cách nào đi cùng em được.”

Ta lắc đầu. “Em cũng không phải tiểu hài tử, không cần các anh bồi, một người đủ rồi.”

“Không được. Em đã quên mấy ngày trước vừa mới thoát khỏi vụ ám sát thứ hai sao, sẽ không sợ nó lại xảy ra nữa sao? Chúng ta vừa mới có một chút manh mối về người sai khiến đằng sau, em hiện tại đi ra ngoài rất nguy hiểm, anh tuyệt đối không đồng ý.” Nhị ca nghiêm túc nói.

“Em mang bảo vệ đi ra ngoài còn không được sao? Hơn nữa em có năng lực tự bảo hộ chính mình.”

Đại ca, nhị ca hồ nghi nhìn ta, vẻ mặt không tin.

Ta có chút bất đắc dĩ . “Thật đấy, các anh tin em đi.”

Ta dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn hai người bọn họ: “Hơn nữa đã nhiều ngày như vậy em vẫn chưa đụng phải cuộc ám sát thứ ba nào, nói không chừng bọn họ đã buông tha cho em rồi thì sao? Nói sau, cũng không nhất định chỉ ra ngoài một chút mà đã bị ám sát? Em không tin chính mình lại có thể xui xẻo đến như vậy!”

. . . . . .

Thấy ta luôn mãi yêu cầu hạ, đại ca, nhị ca cuối cùng thỏa hiệp cho ta ra khỏi nhà, nhưng điều kiện tiên quyết là phải mang cho 8 bảo vệ, bình thường thì nhiều nhất là hai.

Thế là sau khi tạm biệt các ca ca, ta ra khỏi nhà, mang theo tám cái đuôi đi Manhattan.

Đi dạo phố ta không có hứng thú, cho nên ta đi dạo một vòng quanh bến tàu. Sau khi đi thăm tượng nữ thần tự do, ta quyết định đi đến Wall Street nổi tiếng nhìn xem.

Bởi vì là thứ sáu nên du khách rất đông, do đằng sau ta có tám cái đuôi mà bị xem như là sinh vật lạ, xung quanh hoàn toàn không có ai, cho nên mới có thể chậm rãi vừa đi vừa thưởng thức kiến trúc hai bên đường, thập phần nhàn nhã.

Nhìn biểu tình kính sợ của các du khách xung quanh, ta có chút đắc ý, không nghĩ tới chính mình ở nước ngoài cũng có thể có ngày cáo mượn oai hùm, có ca ca vĩ đại quả nhiên là chuyện tốt.

Đang lúc cái đuôi ta đã muốn vểnh lên trời, một đội người mặc áo đen đeo kính râm còn muốn đông hơn tám người bảo vệ của ta xuất hiện, đông nghìn nghịt, người đi đường rất tự giác theo đường vòng mà đi.

Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, đang lúc ta nghĩ muốn đi đường vòng thì bọn họ lại đi tới trước mặt ta. Không có biện pháp, ta chỉ có thể kiên quyết tiếp tục bước về phía trước, hy vọng bọn họ có thể cho ta chút khe hở xuyên qua.

Ta khẩn trương nhìn không chớp mắt phía trước, mấy tên hắc y đeo kính râm dường như không có hứng thú đối với ta, cũng không làm ra chuyện gì nghiêm trọng, tùy ý để ta cùng bọn bảo vệ phía sau xuyên qua. Mắt thấy sắp vượt qua, ta đang muốn giơ tay lên lau mồ hôi lạnh, bên cạnh lại đột nhiên có một bàn tay to cầm một chiếc khăn trắng đưa ra, gắt gao bưng kín mũi ta.

Nhất thời chưa kịp chuẩn bị, ta hít thật mạnh, một mùi hương từ trong khăn bay ra, trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ rồi biến thành màu đen, còn chưa kịp phản ứng gì, ta liền chìm vào bóng tối, ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play