Khi ta tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau. Ta mới hơi chút giật giật thân mình, người đang nằm bên cạnh liền tỉnh lại.

“Em cuối cùng cũng tỉnh. . . . . .”

Hắn khẩn trương nhìn khắp một lượt thân thể ta, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Lần sau không được làm ta sợ như vậy nữa, Tuyết Lị.”

Hắn ôm lấy ta, đẩy ta vào ***g ngực hắn.

“Không tha thứ thì không tha thứ, ta sẽ không bức em một lần nào nữa, chỉ cầu em không cần đột nhiên té xỉu. Ta không thể mất đi em, rốt cuộc. . . . . . ta vẫn là chịu không được . . . . . .”

Ta ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, khi nghe những lời này, mới ngẩng đầu lên, làm bộ nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta đã từng nói qua rất nhiều lần rồi, ta không phải Tuyết Lị. Còn nữa, ta vì cái gì lại nằm trên giường? Ta không phải đang ở đại sảnh yến hội sao?”

Hắn nghe vậy sửng sốt, rồi mới thật cẩn thận hỏi: “Em. . . . . . không nhớ rõ ?”

Đương nhiên nhớ rõ, nhưng ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi mà đi nói thật.

Ta cố ý ngây ngốc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Nhớ rõ cái gì?” Rồi mới nhìn nhìn xung quanh, tiếp tục nói: “Thật sự là kỳ quái, ta sao lại trở lại phòng ngủ ? Chẳng lẽ ta có thói quen mộng du?”

Hắn vẻ mặt phức tạp nhìn ta, ta tận lực khiến hai mắt trở nên trông vô tội nhìn hắn, cuối cùng hắn vẫn là người đầu tiên buông tha cho ta, thở dài, càng thêm gắt gao ôm lấy ta, chua xót thở dài nhẹ nhàng: “Tuyết Lị, em còn muốn làm cho ta chờ bao lâu nữa. . . . . . trừng phạt như vậy. . . . . . còn chưa đủ sao. . . . . .”

“. . . . . .”

Trong lòng ta căng thẳng, kiếp trước hắn chưa từng ăn nói khép nép đến thế. Trong trí nhớ, hắn cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, tự cao tự đại. Ngàn năm chờ đợi, làm cho hắn cải biến rất nhiều, lời an ủi thiếu chút nữa vụt ra khỏi miệng ta, lại cuối cùng vẫn là nhịn xuống . Hiện tại không phải thời điểm đồng tình, chỉ cần hơi có vô ý, sẽ làm cho hắn phát hiện ta có ký ức kiếp trước, đến lúc đó sẽ càng không thể rời khỏi nơi này.

Khẽ cắn môi,  ta khống chế được chính mình nói sang chuyện khác.

“Đúng rồi, ta  đều đã quên, cái nữ nhân tên La Toa kia ở đâu vậy? Cư nhiên dám cho ta một cái tát, NND, ba mẹ ta còn chưa bao giờ đánh ta như thế. Ta không đem nàng đánh cho thần tình nở hoa, không nàng sẽ không biết được hoa nhi vì cái gì lại hồng như vậy (=.=??)!”

Ta ngồi dậy,  nắm chặt  tay  bộ mặt  dữ tợn nói.

Tuy rằng biết kiếp này làm một người nam nhân, nếu đánh nữ nhân sẽ có điểm không tốt nhưng ai biểu kiếp trước An Á khi dễ  ta. Huống hồ cỗ oán khí này đã tích tụ trong lòng suốt cả ngàn năm qua, nếu không phát tiết, ta khẳng định sẽ buồn bực mà chết mất.

Nhưng hồi tưởng lại những lời La Toa nói lúc nãy, ta lại phi thường nghi hoặc.

Nàng nói ta tiện nhân, cái này có thể lý giải, dù sao cũng không phải lần đầu bị người khác nghĩ là nữ nhân. Nhưng nếu nàng có ký ức kiếp trước, hẳn là sẽ biết ta là Tuyết Lị mới đúng, chẳng lẽ nàng không có?

Đang chìm đắm trong suy nghĩ  thì tiếng cười khẽ bên cạnh khiến ta tỉnh lại.

Hắn cười nhìn ta, ánh mắt lại thập phần sắc bén, ta có điểm chột dạ, vội dời ánh mắt.

“Hoa nhi vi cái gì lại hồng. . . . . . cũng chỉ có em mới có thể nói ra cái loại này. . . . . .” hắn cầm tay ta kéo xuống, làm cho ta ngã vào lòng hắn, rồi mới tiếp tục nói: “Mặc, em thật là đáng yêu. . . . . .” Sau đó, hắn cúi đầu quyết hướng miệng ta mà hôn.

Ta cố gắng đẩy cái miệng bạch tuộc đang cật lực muốn hút lấy ta, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là . . . . . Địch Tu Tư?”

Hắn nhìn ta câu dẫn, giả bộ đáng thương nói: “Giờ em mới phát hiện ra sao? Thân ái a, em thật làm cho ta thương tâm quá . . . . . .” Nói xong lại kiên quyết hướng miệng ta đi đến.

Ta tiếp tục dùng sức đẩy, nhưng tác dụng không lớn. Tên gia hỏa này cậy mình có sức mạnh toàn làm tới, khuôn mặt càng ngày càng tới gần, ta gấp đến độ hô to: “Thằng khốn! Ngươi không phải là thân sĩ sao? Lễ nghi thân sĩ của ngươi ở đâu? Ban ngày mà đi phát dục a!”

Hắn đối với ta cười – *** đãng: “Đối ngoại ta đương nhiên thực là thân sĩ, đối nội thì. . . . . .”

Hắn đột nhiên vươn đầu lưỡi  liếm lòng bàn tay của ta, khiến ta vội vàng giật tay lại, nhưng lại hợp ý hắn, hắn nhân cơ hội đó lập tức chế trụ tay ta rồi gắt gao ôm lấy.

“đối nội, đối với người mà ta yêu nhất, ta luôn luôn sẽ không khách khí nga. . . . . .”

Cái miệng bạch tuộc từ trên trời giáng xuống, tiến nhanh vào. Đầu lưỡi ta cũng bị hắn nhẹ nhàng cắn. Ta ở trong ***g ngực hắn kêu ô  ô không ngừng, nhất thời không thở nổi, chỉ có duy nhất chân là được tự do đang không ngừng giãy dụa, hy vọng có thể đem hắn đá ra.

Hắn tựa hồ đoán được ý đồ của ta, mạnh mẽ trở mình, đem ta đặt ở dưới thân, ngăn cản sự giãy dụa của ta.

Ta nhất thời bị trọng lượng của thân thể hắn đè lên, khiến cho trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa không thở nổi. Đợi ta lấy lại tinh thần mới phát hiện nửa người trên lạnh lẽo, quần áo đã sớm không cánh mà bay. Mà hắn đang mãnh liệt hôn, cắn đầu nhũ ta, tay đã lần mò xuống dưới chuẩn bị kéo quần ta ra.

Ta hít sâu một hơi, bắt lấy bờ vai của hắn dùng sức đẩy, hắn nhất thời chưa chuẩn bị, cư nhiên bị ta đẩy ra. Không kịp cao hứng, ta ngay cả vội bò xuống giường cũng chưa được lại bị hắn dùng sức ở sau lưng ngăn chận, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Hắn thở hổn hển, cắn vành tai của ta, không ngừng liếm lộng.

“Thân ái a, em là của chúng ta, em sẽ trốn không thoát đâu, tốt nhất vẫn là nên tiết kiệm khí lực suy nghĩ xem làm sao ứng phó với nhóm chồng của em đi. . . . . .  bọn họ hai người kia đều giống với ta, đang rất rục rịch đó. . . . . .”

Hắn lập tức kéo quần ta xuống, mà phân thân hắn đặt nơi mông ta liền không khách khí mà tiến vào.

Hồi tưởng lại vật kia, mặt ta không khỏi tái lại, càng thêm ra sức giãy dụa. Đừng nói giỡn chứ, cái mông đáng thương của ta mới lành lại không quá vài ngày, giờ hắn lại muốn lộng cho tới mức nở hoa nữa a?

Hắn chỉ dùng một tay đã đem hai tay của ta kéo qua đầu, dễ dàng ngăn lại hành động giãy dụa của ta, mà tay kia lại bắt đầu chậm rãi kéo quần lót xuống.

Ta có chút gian nan quay đầu nhìn hắn, tận lực dùng ngữ khí đáng thương nói: “Ta dùng miệng giúp ngươi, được không?”

Đừng trách ta không cốt khí, thật sự là bị thượng một lần khiến ta quá mức thê thảm, ta vẫn còn muốn bảo toàn tính mạng để về nhà mà gặp ba mẹ nữa.

Hắn cười tà cởi quần lót của ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông ta, rồi dùng ánh mắt khiến ta sởn gai ốc mà nhìn miệng ta, nói: “Đừng nóng vội thân ái, cả hai đều sẽ được giống nhau cả! chồng ta nhất định sẽ hảo hảo ~ yêu ~ em ~ a. . . . . .”

Mẹ nó, ai lo lắng cái việc này, ngươi là một tên sắc lang! Lão tử là lo lắng cho cái mông của chính mình mà thôi!

Ta còn chưa kịp nói thêm chút nào, tên gia hỏa háo sắc này đã khẩn cấp đem một ngón tay vói vào nơi đó.

Ngay lập tức ta cảm thấy một cơn đau đớn truyền đến thần kinh não, ta không tự chủ được kêu rên một tiếng.

Hắn cúi xuống không ngừng hôn lên lưng ta, ngón tay tại nơi đó lại không ngừng tiến tiến xuất xuất khuếch trương nơi đó.

Ta buồn bực gục đầu xuống gối, có chút nhụt chí nói: “Dùng dầu bôi trơn đi. . . . . . đừng nói với ta là ngay cả cái này ngươi cũng không có. . . . . .”

Hắn thế là dừng lại, rút ngón tay ra, thưởng cho ta một cái hôn, rồi mới lục ngăn kéo ở tủ đầu giường lấy ra, ngón tay lần thứ hai tiến vào đã mang theo cảm giác ẩm ướt mát lạnh.

Ta thả lỏng thân thể, ngoan ngoãn giương hai chân ra cho hắn khuếch trương. Bởi vì từ trước giờ, việc giãy dụa của ta vốn chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ có thể tận lực làm cho chính mình dễ chịu chút mà thôi.

Dưới sự trợ giúp của dầu, nơi đó rất nhanh có thể tiến vào 3 ngón tay, hắn liền nhanh chóng đem toàn bộ rút ra, xoay người ta lại đối diện với hắn, cúi đầu hôn ta thật sâu, phân thân lập tức nhập khẩu, từng tấc từng tấc chậm rãi đẩy mạnh vào.

Mới thượng lần đầu nên hiển nhiên thập phần sung mãnh khiến ta không tránh khỏi đau đớn. Ta hơi nhăn mặt nhíu mi, ôm lấy hắn, chịu đựng thân thể bị chia làm hai nửa, chịu đựng sự thống khổ.

Hắn nhận ra sự khó chịu của ta, từ trong khoái cảm phục hồi tinh thần, nắm lấy phân thân của ta bắt đầu cao thấp bộ lộng.

Khoái cảm từ phân thân truyền đến rất nhanh che lấp cái đau đớn kia, ta dần dần thả lỏng  nơi đó, mà hắn nhân cơ hội này hoàn toàn tiến vào.

Mãnh liệt đau đớn cùng khoái cảm ấp đến khiến cho ta cùng hắn đồng thời khẽ hừ một tiếng, ta có chút khó chịu nhắm ngay vai hắn cắn một cái, mà hắn ghé vào trên người ta thở hổn hển, chờ ta thích ứng.

Một hồi lâu sau, hạ thân không thấy đau nữa, ta mới hướng hắn gật đầu.

Hắn hai mắt phát lục quang, hôn ta mấy cái, rồi ngồi dậy, tiếng đập cửa đúng lúc này lại vang lên:

“Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã trở lại, bọn họ muốn gặp người!” (tắc giữa chừng ^0^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play