Mẹ Trương đưa Nạp Lan Mỹ Linh vào phòng của mình, bà đống cửa lại để Nạp Lan Mỹ Linh ngồi trên ghế dựa còn bà đi vòng qua bàn ngồi ghế dối diện, nhìn nhìn Nạp Lan Mỹ Linh bà hồng hốc mắt nghẹn ngào nói.

“ Tiểu Linh con không việc gì là tốt rồi, ta còn đang nghĩ con làn thế nào vượt qua... Ta... Ta...” Nói đến cuối cùng cũng không nhịn được nước mắt thi nhau rơi xuống.

“ Tốt lắm tốt lắm, mẹ Trương con hiện giờ qua được không phải nên cười sao, đừng khóc a.” Nạp Lan Mỹ Linh vội đứng lên đi lại gần mẹ Trương dùng khăn tay lau nước mắt cho bà nhẹ nhàng an ủi.

“ Được không khóc mẹ Trương không khóc.” Mẹ Trương nghe cô nói vậy cố kiềm lại nước mắt mĩm cười nói với cô.

Bà là đau lòng cho cô gái nhỏ này, cô gái nhỏ bây giờ cũng biết an ủi người, đã lớn hơn nhiều rồi, làm bà càng thấy thương tiết.

“ Mẹ Trương con hôm nay tới là muốn nói chính sự với người.” Thấy mẹ Trương ngừng khóc cô nghiêm túc lên tiếng.

Nói xong cô lại trở về ghế đối điện ngồi xuống nhìn chăm chú bào mẹ Trương, mẹ Trương bất ngờ một chút thì lấy lại tin thần, bà

là người từng trãi cũng hiểu con bé là muốn làm chính sự nên cũng nghiêm túc mà trả lời.

“ Chuyện gì con cứ nói thẳng, mẹ Trương nhất định làm ổn.”

“ Mẹ Trương thật ra, con muốn mua lại cô nhi viện này.” Cô không ngờ mẹ Trương lại đồng ý nhanh như vậy, ngập ngừng một lát mới nói ra mục dích của mình.

“ Con nói cái gì?.” mẹ Trương kích động từ trên ghế đứng lên.

“ Mẹ Trương con nói thật, cô nhi viện này con không thể không mua.” Nạp Lan Mỹ Linh bị bà dọa, nhưng cô nhanh chóng trấn định lại nói, cô là không thể không làm trong nguyên tác cô nhi viện này là nơi để cho nữ chủ hạ nguyên chủ lần đầu.

“ Con không cần mua cô nhi viện.” Mẹ Trương kinh ngạc đi qua trấn định lại nói, bà dù hơi khó hiểu cách làn của Nạp Lan Mỹ Linh bà cần biết nguyên nhân.

“ Vì sao a.” Nạp Lan Mỹ Linh mở to mắt nhìn mẹ Trương hỏi, may mà cô giữ bình tĩnh tốt nếu không không biết cô có trực tiếp hét lên không nữa.

“ Trước hết con nói mục đích của con đã, nẹ Trương sẽ cho con biết sau.” Mẹ Trương thở dài chậm rãi nói.

“ Được, mẹ Trương đã nói vậy con cũng không dấu làm gì.” Nạp Lan Mỹ Linh trầm ngâm một lúc mới nói, cô biết cô nhi viện quan trọng với mẹ Trương và mẹ Trương cũng yêu thương thân thể này nên vốn định nói hết, ai ngờ mẹ Trương lên tiếng hỏi trước thì cô thuận theo vậy “ Là Như vầy.........”

Ở đây mẹ Trương và Nạp Lan Mỹ Linh bàn nhau kể chuyện thì đầu khác Kha Ngọc Danh đã về tới nhà.

Cô ả vừa về nhà, muốn đi tìm mẹ mình, nhưng khắp nơi trong nhà điều không thấy bóng dáng của mẹ đâu, cô ả lấy tay xoa xoa trán đi tìm quản gia trong nhà.

“ Mẹ tôi đi đâu rồi vậy chú Phúc.” vừa thấy người Kha Ngọc Danh đã lên tiếng.

Giọng điệu không khác gì những tiểu thư đanh đá, phải nói cô ả không coi chú Phúc này ra gì cả, chỉ là một quản gia nhỏ trong nhà khôbg đáng cho cô ả bận tâm. Chỉ là không ai biết chú Phúc là người ở lâu nhất trong nhà này, cũng là người mà mẹ Nạp Lan Mỹ Linh mang qua đây khi theo chồng, chú Phúc còn là người nối tình yêu của cả hai, Nạp Lan Khánh rất tôn trọng ông, nhiều lần muốn ông nghỉ ngơi để phụng dưỡng như người lớn trong nhà, chỉ là chú Phúc không đồng ý, ông là muốn lo lắng cho tiểu tiểu thư của ông ở nhà này, năm nay chú Phúc tròn 58 tuổi, ông cảm thấy ông còn đủ sức để lo cho con gái của tiểu thư nhà ông thương yêu nhất, không đồng ý rời vị trí này để cho tiểu tiểu thư phải bị khi dễ.

Trong nhà rất ít người biết được sự tình, đương nhiên Kha Ngọc Danh cũng không biết, vì thường ngày chú Phúc không hề có mặt khi Nạp Lan Khánh ở nhà, cô ả nghỉ là chú Phúc không có vị trí gì trong nhà, cùng lắm chỉ là người ở nên không tôn trọng ông.

“ Thưa Kha tiểu thư, Kha phu nhân đi ra ngoài ước chường gần một giờ, tôi không biết Kha phu nhân đi đâu ạ.” Chú Phúc trong mắt mang theo khinh thường nhưng vì ông hơi cúi đầu để trả lời Kha Ngọc Danh, trong lời nói rất rõ ràng thân phận của hai mẹ con Kha Ngọc Danh, ông chưa bao giờ thừa nhận.

Kha Ngọc Danh sao lại không nghe ra, cô ả từ nhỏ đã nghe rất nhiều những câu còn hơn thế này cơ, đôi mày nhỏ của cô ả nhăng lại, lắc lắc đầu với chú Phúc khinh miệt mà lên tiếng châm biếm trả lại và sửa cho đúng cách xưng hô của chú Phúc theo cách của cô ả.

“ Chú Phúc, tôi vì chú già nên nể mặt lần này, sao lại kêu mẹ con tôi luôn cả họ thế, mẹ tôi lấy cha thì phải gọi là phu nhân hay Nạp Lan phu nhân chứ, chú nhớ rõ điểm. ”

“ Rất xin lỗi, tôi đi làm việc đây ạ.” Chú Phúc khôbg trả lời trọng tâm mà tránh đi, theo ông thì không cần so đo với loại như Kha Ngọc Danh, dù sao thân phận của hai mẹ con cô ả cũng không đợi được miệng ông kêu ra, ông chỉ có một vị Nạp Lan phu nhân là tiểu thư nhà ông thôi, bỏ lại câu nói chú Phúc quay người bước đi.

Kha Ngọc Danh tức giận đá chân, cô ả không ngờ chú Phúc này lại cao ngạo như vậy cho mặt mũi mà còn không nhìn, nghiến răng nghiến lợi mà thầm thì ra tiếng.

“ Một người ở mà cũng dám.” 

“ Con làm gì mà hằng hộc ở đây thế hử?.” Kha Mẫn vừa về tới thấy cảnh con gái bà như vậy thì lên tiếng kéo chũ ý.

“ Mẹ về rồi sao, đi đâu vậy?.” Trong lòng Kha Ngọc Danh còn tức giận nên nói chuyện cũng không nhẹ mà như là rống với Kha Mẫn.

“ Quản mẹ đi đâu, hiện giờ là con, tụ tập đi đâu?. ” Kha Mẫn vừa thấy Kha Ngọc Danh phát tính tình cĩng không yếu thế mà quăn túi sách qua một bên bắt lấy tay của Kha Ngọc Danh vặn cổ tay kéo Kha NGọc Danh tới gần bà, hỏi.

“ Đang định nói với mẹ đây.” Kha Ngọc Danh cũng biết mình phát tác không đúng lúc nên nhẹ giọng trở lại nói, vừa nói vựa kéo tay Kha Mẫn ra đứng thẳng người lên.

“ Lên phòng đi.”

Kha Mẫn không để con gái bà nói ở ngoài mạ bảo về phòng, bà ta cũng không phải ngốc, dù sao tai vách mạch rừng không phòng không được.

Nói trở lại với Nạp Lan Mỹ Linh, cô giải thích hết thẩy với mẹ Trương nguyên do cô muốn mua đất, cô chỉnh sửa vài chi tiết trong cốt truyện rồi nói lên, theo cốt truyện, nữ chủ sẽ làm công tại cô nhi viện này hai năm, trong lúc đó nữ chủ lấy được lòng của các bạn nhỏ trong cô nhi viện, mấy lần nguyên chủ đi tới thấy cảnh này thì không chịu được, mà làm khó dễ cho nữ chủ, các bạn nhỏ đương nhiên là theo phe nữ chủ rồi, vì khi đó Nạp Lan,Mỹ Linh trong mắt chúng là người xa lạ, cô luôn luôn lạnh nhạt không chơi đùa cùng chúng mà lại bắt chúng khắc khổ làm theo ý cô, trẻ con đương nhiên sẽ cảm thấy là do cô ghét chúng mới làm vậy, thêm nữ chủ bên tai diệu dàng ngây thơ mà an ủi chúng thì cũng biết kết quả ra sao rồi, nguyên chủ bị xa lánh, cô nhi viện nuôi không nữ chủ như thế tới khi nam chính xuất hiện mang theo nữ chủ đi và lúc đó nam chính cung gặp Nạp Lan Mỹ Linh đang đánh nữ chủ nên ra tay với cô mẹ Trương và mọi nguờ lớn tuổi bảo vệ cô không tránh khỏi phải liên lụy kết quả là đánh mất luôn cô nhi viện và hại chết các mẹ trong cô nhi viện này.

“ Mọi chuyện là như vậy, con biết được không nhiền những cũng biết nó nguy hại cho cô nhi viện, mẹ Trương hãy nghĩ lại được không?.” Nạp Lan Mũ Linh khẩn cầu mạ nhìn mẹ trương.

“ Con đợi ta.” Mẹ Trương không nói gì mà đi tới ngăn tủ quần áo mà lục lọi tìm kiến, ước chừng uống xong hai ly trạ thì nẹ Tuong đi ra khỏi tủ đầu tóc đã rối tung lên, trên tay còn cằm một bao thư dua89 cho Nạp Lan Mỹ Linh.

“ Con xem đi.” Mẹ Truong nhẹ nhàng nói, nói xong thì ngồi xuống ghế và uống ly trà chờ đợi.

10 phúc sau.

“ Thứ này...” Nạp Lan Mỹ Linh hơi run lên cầm lấy những mảnh giấy chi chít những con chữ cũng như con số trong đó, đọc xong thì cô nói không nên lời mà trợn mắt nhìn mẹ Trương cần giải thích trong mắt thật nồng đậm

“ Như con thấy cô nhi viện là của mẹ con lập nên, giấy tờ tất cả điều đứng tên mẹ con, con không cần mua lại, hiện giờ ta giao nó cho con, khi con đủ 18 tuổi, sẽ cùng ta đi san tên thành con.” Mẹ Trương mặt ý cười mà nhìn biểu hiện của cô.

“ Thật tốt quá.” Nạp Lan Mỹ Linh nhảy cẩn lên vô tay, bước này cô thành công rồi, thật khó tin, quá dễ rồi.

“ Yên tâm rồi chứ.” Mẹ Trương cười hiền nhìn cô lên tiếng.

“ Không gì cả rồi. ha ha.” Cô ngượng ngùng trả lời, xấu hổ, xấu hổ a, người cũng lớn như cô còn như con nít vậy a, thôi được cô thừa thận bây giờ cô không lớn mấy đi.

“ Được rồi cũng đã chiều rồi, con chơi trong một lát rồi về đi không lại sẽ có chuyện đó.” Mẹ Trương nhìn đồng hồ nói, bà cũng biết cô đến vì bọn trẻ nhiều hơn, cũng muốn cô vui đùa như những đứa bé khác.

“ un, con biết, con ra chơi với mấy người họ đây.” Nạp Lan My4 Linh ái ngại đáp lời, chạy ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play