Tình tiết điện ảnh kinh điển phát sinh ở trên người chính mình, đáng tiếc cô không phải là công chúa, mà Hắc Thứ Khoan là quý tộc hàng thật giá thật, làm cho cô có được ngày nghỉ độc nhất vô nhị ở La Mã.
Khi cô quay về khách sạn, đêm đã khuya, ở trước cửa phòng, anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Muốn nghỉ ngơi sớm sao?” Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, như một loại hấp dẫn, nhưng cũng giống như lời thỉnh cầu.
Nguyễn Yến Hi lắc đầu, không muốn hôm nay chấm dứt quá sớm.
“Phòng của anh ở bên kia.” Tầng cao nhất ở đây chỉ có hai căn phòng (căn hộ), anh mở cửa một căn phòng cho cô, đưa thẻ mở cửa cho cô, ở đây mỗi căn phòng đều có hai thẻ mở cửa. “Hôm nay đi rất nhiều nơi, em vào tắm trước đi đã, thả lỏng chính mình một chút, nếu em không mệt mỏi, có thể đến tìm anh.” Anh nghiêng người hôn lên trán cô, trong khi cô đang thẫn thờ. “Anh ở phòng bên, ngoài sân phơi đối diện nội thành, chúng ta có thể cùng xem cảnh đêm và nói chuyện phiếm, được không?”
Anh tươi cười rất nhã nhặn và lễ độ, bộ dáng hoàn toàn không có ý đồ bất chính, lời mời lại chính đáng mười phần…
Ít nhất là trong mắt nữ nhân đơn thuần thì đó là đúng đắn, chính nhân quân tử sao có thể nửa đêm nửa hôm mời nữ nhân đến phòng đâu?
Nguyễn Yến Hi tin lời nói của anh, mặt vẫn đỏ lên, trong lòng như có con nai con chạy loạn.
‘Được”.Cho dù mệt mỏi, cô vẫn muốn nhìn thấy anh. Nguyễn Yến Hi không thể khắc chế cảm xúc chờ mong không nên có này, cảm giác mình như là con chim được bay ra thoát khỏi lồng giam, những quy củ, rụt rè cùng quá khứ, tất cả đều quên đi.
Hắc Thứ Khoan rũ mi mắt, cười nhẹ.
“Anh sẽ chờ.” Anh nói trầm thấp, cơ hồ làm Nguyễn Yến Hi nghĩ mình đang ảo tưởng, tưởng như anh đang thổ lổ lời yêu đối với cô.
Khép cửa phòng xong, lòng của cô vẫn còn hỗn loạn.
Nguyễn Yến Hi không có nhiều không gian để có thể tỉnh táo lại, hôm nay cùng Hắc Thứ Khoan đi du lịch, cùng thưởng thức, cảm nhận anh chiếm cứ trong óc cô, bóng dáng anh cũng chiếm cứ hết lòng của cô, cô thậm chí đã quên đi cô em chồng cùng cô em họ ước định mỗi đêm liên lạc với nhau.
Tắm rửa xong, thay đổi quần áo thoải mái, tại sao cô lại hao tổn tâm trí, sợ ăn mặc quy củ quá, có vẻ quái dị, lại sợ ăn mặc tùy tiện, sẽ có vẻ lỗ mãng.
Thời gian sẽ vĩnh viễn không như lỗi của máy móc, tích tắc từng giây trôi qua, cô kinh ngạc phát giác mình đã cọ xát lâu lắm, anh có còn kiên nhẫn chờ cô, hay đi ngủ rồi?
Hắc Thứ Khoan đã cho cô thẻ mở cửa, cô cầm miếng thẻ mỏng kia, tim chợt đập loạn
Đứng ở trước gian phòng của Hắc Thứ Khoan, nhìn thẻ mở cửa, suy nghĩ một lúc, vẫn là ấn chuông cửa. Nơi bọn họ ở tuy gọi là “Phòng” kỳ thật bên trong như một nhà ở, gõ cửa chưa chắc đã nghe thấy.
Trong chốc lát, cửa gỗ được mở ra.
“Em đến rồi.” Hắc Thứ Khoan tươi cười càng sâu, cố gắng dấu diếm cảm xúc để không dọa chạy cô gái nhỏ trước mắt.
Nguyễn Yến Hi cảm giác được một cỗ nhiệt khí nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
Anh còn mặc áo tắm, giống như tùy hứng ra nghênh đón tình nhân, tóc đen còn hơi ẩm ướt, cổ áo tắm hơi trễ xuống, lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực rắn chắc.
“Em…” Cô nhanh chóng hạ mi mắt, thanh âm run rẩy, hai tay nắm chặt lại. “Thực xin lỗi, em không biết anh đang bận tắm.” Cô sao lại lựa chọn đến đúng lúc này chứ.
Hắc Thứ Khoan cười thầm cô gái nhỏ ngốc nghếch trước mặt, nếu cô khôn khéo một chút, nên nghĩ tới thời gian, từ khi cô ấn chuông cho tới khi anh ra mở cửa, khoảng thời gian đó là bao lâu, không lâu.
Anh có ý định chờ cô,… vẫn là không yên tâm.
Anh nâng tay, năm ngón tay mềm nhẹ tham tiến vào áo choàng nửa mở trên vai cô, nghiêng người hướng về phía cô. “Mùi hương hoa hồng.” Tiếng cười trầm thấp dừng ở bên tai cô, đã rất muốn, bộ dáng khẩn trương của cô gái nhỏ trước mắt khiến anh thương yêu, anh một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, đem cô mang vào trong phòng.
Đây là loại phòng tổng thống của khách sạn, trang trí theo phong cách nghĩa thức ba Locker , nhìn qua là một màu vàng xanh rực rỡ, lâu đài hoa lệ làm người ta thở không nổi, nhưng ngọn đèn nhu hòa cùng điệu nhạc nhẹ làm con người ta thả lỏng thần kinh, Hắc Thứ Khoan tiến lên mở rộng hai cánh cửa ra ban công, bóng đêm đem lại sự yên lặng cho căn phòng, có chút gió nhẹ thổi, một chút tia ánh trăng chiếu vào, hòa quyện vào nhau chế tạo khắc sâu cảm giác và không khí mập mờ.
Trái tim Nguyễn Yến Hi đập nhanh và loạn nhịp, không dám nhìn thẳng Hắc Thứ Khoan, thậm chí còn không dám nhìn về phía anh.
Ngoài ban công đã dọn lên một cái bàn, khách sạn cũng đã chuẩn bị điểm tâm, bình thủy tinh cắm hoa tường vi bị ánh nến chiếu rọi thành màu ngọt cam, Hắc Thứ Khoan nắm tay cô đi ra phía ban công, tao nhã mà thong dong, cứ như trên người anh không phải đang mặc áo tắm, mà là trang phục quý tộc.
“Đẹp quá.” Nguyễn Yến Hi than nhẹ, cảnh đêm bên ngoài ban công rất đẹp, có một loại ma lực khiến ai cũng phải nín thở. Trong nội thành, những ngọn đèn bị những mây màu xám vờn quanh, giống mặt hồ, đáy hồ là bọn hải tặc cướp vàng bạc châu báu, lòe lòe tỏa sáng, mặt hồ sóng nước rập rờn, ngân hà được mặt hồ chiếu hình ảnh ngược, hoặc là chính là ngân hà… (mưa cũng không hiểu miêu tả làm sao luôn)
Có lẽ cảnh sắc như vậy, bên ngoài cửa sổ gian phòng của cô cũng có, nhưng là cô không có lòng dạ nào tìm hiểu.
“Nếu anh nói, sáng sớm mai cảnh sắc còn đẹp hơn, em có muốn lưu lại không?” (Mưa: cáo già đang dụ dỗ nai tơ… Chị dễ bị dụ lắm) Cô nghe thấy thanh âm mềm nhẹ của anh, ngay ở phía sau cô, gần gũi khiến cô phát run.
Tim Nguyễn Yến Hi đập lạc nửa nhịp, xoay người, giằng co hơi thở với anh, tim càng đập kịch liệt hơn.
Trong lời nói của anh rất rõ ràng, anh hiểu được, giảo hoạt che dấu ý cười không hảo ý, liền biểu lộ sự ôn nhu cùng sủng nịnh. “Nhưng mà, nếu em phải thức đêm, anh sẽ đau xót.” Anh nâng tay, đầu ngón tay giống lông chim nhẹ lướt qua lông mi của cô, xuống tới khuôn mặt, giúp cô vén vài sợi tóc bị gió thổi loạn, giống như lòng của cô bị anh cố ý hay vô tình vuốt ve,… cô thờ ơ như thế nào đây?
Nguyên lai ý tứ của anh…. Nguyễn Yến Hi suýt chút nữa nói ra lời những điều mà cô đang suy nghĩ, vội vàng lảng tránh tầm mắt của anh, nhiệt độ hai má tăng lên lại tiết lộ suy nghĩ của cô.
“Có lẽ tìm một ngày, mời em đến ăn bữa sáng cùng với anh.” Giọng nói của Hắc Thứ Khoan vẫn ôn nhu như trước, như nhân tình thì thầm với nhau, cô vội vàng né tránh tầm mắt anh, không phát hiện ra trong mắt anh lóe lên, lướt qua tia cười.
“Vâng” Thanh âm của nàng hư nhuyễn, cảm thấy chính mình thật giống như một cục bột vậy. Trái tim còn kinh hoàng không thôi, trong đầu cô cơ hồ còn hiện lên hình ảnh khiến phải đỏ mặt thẹn thùng… những hình ảnh anh và cô…. Hắc Thứ Khoan rõ ràng không phải có ý tứ đó, cô thật hy vọng có cái động nào để cô có thể chui vào.
“Bởi vì muộn, anh không cho họ chuẩn bị trà hay cà phê.” Nếu còn đùa cô nữa, anh sợ cô gái nhỏ này sẽ thẹn thùng đến sốc mất…Tuy rắng anh không ngại giúp cô hô hấp nhân tạo, hoặc là “việc đặc biệt” hơn…
Anh lấy từ trên bàn một cái lọ có đường cong độc đáo, bình rượu có chứa một chất lỏng màu đỏ, mở nắp bình, rót ra hai ly rượu, mỗi ly tầm một phần ba.
“Rượu anh đào.” Anh đem một ly đưa cho cô.
Hai người ở bên lan can, Nguyễn Yến Hi nhấp một ngụm nho nhỏ, phát hiện tư vị ngọt ngào, uống ngon cực kỳ, nhịn không được uống thêm một ngụm nữa, lại thêm một ngụm nữa.
Hắc Thứ Khoan lấy tay chắn miệng ly của cô, nhưng đã không còn kịp rồi, anh không nhịn được bật cười. “Yến Yến”, bất tri bất giác, anh vô cùng thân thiết sửa lại cách gọi, thật tự nhiên. “Tuy đó không phải là rượu mạnh, nhưng uống nhiều cũng sẽ bị say đó.”
Nguyễn Yến Hi vô tội nhìn anh, “Em chỉ uống một chút mà.”
Anh cười cười, lại giúp cô rót ly rượu.
“Đừng uống quá nhanh, rượu cần phải nhấm nháp chậm rãi.” Tuy nói như vậy, nhưng động tác rót rượu của anh lại không có một tia chần chờ.
Nguyễn Yến Hi gật gật đầu, đang cầm cái ly, không biết có phải do cồn không, cô bắt đầu mẫn cảm nhận thấy Hắc Thứ Khoan đứng ở bên người, nhiệt độ cơ thể anh làm nhiễu loạn lòng của cô, làm cô bị say mê trong đó.
“Thật hy vọng, ngày mai vĩnh viễn đừng tới.” Không ý thức được, cô đã nói ra lời những điều suy nghĩ trong tim.
Ngày mai vĩnh viễn không cần đến, như vậy cô cũng vĩnh viễn sẽ không phải coi ngày nghỉ này chỉ là một ngày trong quá khứ, vĩnh viễn có thể ở một chỗ với anh…
Nguyễn Yến Hi vì ý nghĩ này mà khẩn trương nắm chặt ly rượu, nếu biết tâm tư này của cô, Hắc Thứ Khoan sẽ nghĩ cô như thế nào? Cô lại có hôn ước với người ta rồi.
“Thế sao được, ngày mai anh tính mời em cùng anh đi lang thang.” Tiếng nói của anh mang theo ý cười.
Nguyễn Yến Hi kinh ngạc quay đầu, nhìn nhìn anh, Hắc Thứ Khoan thấy đáy mắt cô đầy chờ mong.
Anh nhấp một ngụm rượu, dòng rượu đỏ từ từ chảy qua yết hầu đang nhấp nhô của anh,… không dấu vết một hình ảnh đầy mị hoặc khiến người phạm tội, Nguyễn Yến Hi súyt chút nữa bị mất hồn.
“Ngày mai, chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai, được chứ?”
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, hoàn hồn, máu mãnh liệt dồn lên mặt.
(Mưa nhỏ: chị Yến Yến cẩn thận đau tim ha… cứ đập nhanh, loạn nhịp rồi lạc nhịp hòai à… Yến Yến: em dám trêu chị… chị đánh a. Mưa nhỏ: *xách dép chạy*)
“Được.” Ngượng ngùng cùng hưng phấn làm cho cô quên cả rụt rè, cũng quên những quy phạm ngày thường cô phải tuân thủ, chỉ đi theo cảm giác chân thật trong lòng mình.
(điều gì sẽ xảy ra đây….)
Hắc Thứ Khoan duỗi tay hướng gò má phiếm hồng của cô, giúp cô vén mấy sợi tóc tán loạn ra phía sau tai, mắt cô chợt lóe, lại dường như không có việc gì nói cảm ơn.
Sao lại thẹn thùng quá vậy, hãy cứ nghĩ bọn họ là bằng hữu kết giao bình thường thôi, Hay kỳ thật là,… cô lại lần nữa thuyết phục chính mình, lại không biết cái hôn kia đã làm nhiễu loạn hết thảy, bọn họ không bao giờ… có thể kết giao tuân theo quy phạm đạo đức nữa.
Nhưng vô phương, cô nghĩ muốn lảng tránh, anh thủ đoạn cũng rất cao nha.
“Yến Yến,” thanh âm của anh như ma pháp thúc giục tình, làm xuyên thấu lòng cô, “Em biết không? Em đang đùa với lửa đó.”
Nguyễn Yến Hi trợn to mắt, ly rượu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Cái gì?” Cô bắt đầu nghe thấy tim mình đập thình thịch.
“Một người đàn ông mời một cô gái uống rượu, mười phần thì có chín phần là có tâm tư.”
Nguyễn Yến Hi ngây người, không phải hoảng sợ mà trừng lớn mắt, cũng không phải là tức giận, mặt cô giờ chắc như quả đào, không biết vẻ mặt mình có bao nhiêu…
Lòng của cô rối loạn, không phải bởi vì anh có thể có hành vi gây rồi đối với cô, mà là cô phát hiện là cô cũng đang chờ mong…
(Mưa nhỏ: A… chị Yến Yến chờ mong… aaaa…)
Càng cấm kỵ, lại càng… kích thích sao?
“Em không sợ sao?” Anh cười hỏi, ưu nhàn như là không có tia xâm lược nào.
“Nếu anh muốn làm chuyện xấu, vì cái gì lại nói ra ý đồ của mình?”Cô đành phải thuyết phục chính mình, không cần đa tâm.
“Thật ra có tâm tư cùng với việc làm chuyện xấu không giống nhau.” Anh tiến lại sát gần cô, cùng hòa quyện với hơi thở của cô, “Anh nghĩ muốn để em theo anh cả đêm, nhưng lại không muốn em phải thức đêm, như vậy anh sẽ để cho em say rượu một cách chậm rãi.”
Em nghĩ cùng anh, cùng anh ở chung một chỗ. Cô suýt chút nữa thốt ra lời.
Trong lời nói của anh như có cái gì đó, nhưng lại như là không có cái gì cả.
Nguyễn Yến Hi mệnh lệnh chính mình nhìn chằm chằm ngọn hải đăng, làm bộ thưởng thức cảnh đêm, Hắc Thứ Khoan ánh mắt tươi cười thủy chung trói chặt mĩ nhan của cô.
Lại nhấp vài ngụm rượu, Nguyễn Yến Hi mới cố lấy dũng khí nói: “Chúng ta có thể làm bạn cả đêm mà.”Cô nhìn anh, cảm thấy chính mình tựa hồ đang ngây ngô cười, cũng không biết có phải mình có chút say hay không, lá gan lại lớn hơn một chút.
Hăc Thứ Khoan luôn kiềm chế rất giỏi, ít người thấy được tình cảm chân thật của anh. “Em uống hơi nhiều rồi.” Anh lấy ly rượu của cô, đem hai ly rượu để lên lan can. “Yến Yến, em dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao?” Nhẹ nhàng lôi kéo, anh dễ dàng kéo cô ngã vào ôm ấp của anh.
“Anh tốt lắm…” Nguyễn Yến Hi dịu ngoan thả lỏng thân thể, thì thào những lời vô nghĩa. “Em tin tưởng anh”. Cô hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, lại nở nụ cười ôn nhu, “ Như một kỵ sĩ rất tốt cứu với em, mỗi lần em cô đơn thì anh lại xuất hiện.”
Tin tưởng người đối tốt với cô, vô cùng đơn giản, không cần mệt mỏi suy đoán tâm tư sau cái mỉm cười kia.
Anh giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái trong ngực mình, giống như chăm sóc tình nhân, ở dưới ánh trăng dựa sát vào nhau.
“Anh không phải kỵ sĩ.” Kỵ sĩ à người có tấm lòng cao thượng, vượt qua gian khó chỉ đòi hỏi một cái hôn, mà không còn yêu cầu nào khác, còn anh thì đòi hỏi rất nhiều, và rất tham lam.
“Nhưng chỉ cần em cần anh, anh sẽ vĩnh viễn không cự tuyệt em.” Cô nghe được lời anh nói bên tai, giống một lời hứa kiên định, lại giống như thơ ca đầy ôn nhu.
Nguyễn Yến Hi ngây ngốc nở nụ cười.
Cô không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, mà là nguyện ý tin tưởng anh.
Một khắc kia, từ đại sảnh truyền tới âm nhạc, một tiếng ca nữ tính ngọt ngào nhẹ nhàng hát:
Fill my heart with song
Let me sing forever more
You are all I long for
All I worship and adore. . . . . .
Vô luận đêm bao sâu, em nguyện ý có anh làm bạn, anh nói phải lưu lạc thiên nhai, em cũng sẽ đuổi theo….
Bóng đêm càng đậm, cô thấy một con thuyền màu vàng xuyên phá đám mây mù, ở trong ngân hà đi phiêu lãng, Hắc Thứ Khoan ôm lấy cô gái nhẹ nhàng khiêu vũ, sau đó cô mệt mỏi, anh ôm lấy cô đi sang phía thuyền có thể ngắm trăng, ôm lấy cô gái đang say ngủ.
In other words, please be true
In other words, I love you. . . . . .
Ngày hôm sau, bởi vì ngày hôm qua quá mệt mỏi lại ngủ muộn, Nguyễn Yến Hi ngủ quên, Hắc Thứ Khoan cũng không đánh thức cô, cho tới gần trưa, cô mới đói bụng mà tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ cả một đêm trên giường, bài trí trong phòng ngủ tuy không sai biệt lắm, nhưng mà kết cấu không giống lắm.
Bên giường, trên ghế nằm có một bộ quần áo mặc hàng ngày, cô cầm quần áo đi qua gian thay quần áo vào phòng tắm, mới phát hiện các dụng cụ rửa mặt chải đầu cho phụ nữ đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Bộ quần áo này là hòan toàn mới, kiểu dáng đơn giản hào phóng, Nguyễn Yến Hi lòng tràn đầy lo lắng ngày hôm qua say rượu, không biết có gây ra chuyện gì xấu hổ trước mặt Hắc Thứ Khoan không nữa, nhất thời không để ý bộ quần áo cô vừa thay rất vừa người.
Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị xong cơm trưa ở ngoài ban công.
“Ngủ ngon không?” Hắc Thứ Khoan một thân thần thanh khí sảng, cười hỏi cô, vẫn giống như sáng ngày hôm qua cô thấy anh, mặc bộ đồ hưu nhàn tùy hứng, nhưng sự tôn quý lại biểu lộ hoàn tòan tự nhiên.
Nguyễn Yến Hi không biết, đó là bởi vì quần áo của anh từ trước đến nay đều được đặt may thủ công đặc biệt, thoạt nhìn bình thường, nhưng từng đường chỉ mũi kim lại không bình thường, nhưng dáng người cùng khí chất của anh cũng đủ để một bộ bình thường cũng có vẻ phi phàm.
Anh nắm tay cô, chậm rãi tới ban công ngồi xuống, vì cô mà phục vụ, mỗi một chi tiết đều chu đáo.
“Ăn cơm xong chúng ta sẽ xuất phát, được không?” Trong lúc ăn cơm, anh hỏi cô.
Nhớ tới lời nói của bọn họ “Lưu lạc thiên nhai”, đêm qua say chuếnh choáng thì cảm thấy chẳng có gì là không thể, thanh tỉnh rồi lại thấy có chút khờ dại, nhưng tâm vẫn động. “Nhưng mà, em không biết nên mang theo cái gì?”
“Vậy thì đừng mang cái gì đi cả.” Anh cười nói.
Giữa trưa anh và cô xuất phát.
Thời tiết tốt lắm, sau khi rời khỏi nội thành, Hắc Thứ Khoan đem mui thuyền mở ra, giọng nam trầm thấp xướng ca khúc nhẹ nhàng “A Summer Place”, bọn họ đi dọc theo con sông Thai Bá, rồi dừng lại một chút, ở giữa phong cảnh này, bọn họ trở thành bạn đi chơi với nhau.
Lã Mã là tòa thành cổ, bọn họ chạy lên phía trên, không vội mà tìm tầm ngắm.
“Khi lưu lạc, tốt nhất là có gì ăn đó, thực ra anh rất ghét những đồ ăn tiện lợi.”
“Chúng ta có thể hái trái cây hoặc câu cá.” Cô nửa đùa giỡn, nửa nói thật, nhìn chằm chằm con sông Thai Bá phía trước, thật hy vọng nhìn tới hình ảnh những con cá.
Hắc Thứ Khoan cười ra tiếng, “Không cần hái trái cây”, anh từ đằng sau đưa tay ra, xuất ra một bọc mà nhân viên khách sạn đã chuẩn bị tốt. “Chúng ta hôm nay sẽ thưởng thức trà chiều cùng điểm tâm, khi bầu trời đã tối đen, có thể tìm một chỗ dừng chân rồi thuận tiện ăn cơm.” Anh tât nhiên không có khả năng nói cho cô, kỳ thật vì một chuyến “Lưu lạc thiên nhai” này, anh đã sớm an bài hết thảy.
Nguyễn Yến Hi tò mò tiếp nhận một bọc đồ màu lam, bên trong khăn có bữa cơm dã ngoại cùng hoa quả, làm mắt của cô sáng lên.
“Chúng ta có thể dừng lại ăn cơm dã ngoại sao?” Cô chưa từng nói với người khác rằng, kỳ thật trong đầu cô cất dấu rất nhiều ý tưởng khờ dại, chính cô biết rằng nói cho người khác biết, họ sẽ chỉ cười nói cô không thực tế, giống một đứa nhỏ ngốc nghếch, làm một cô gái luôn say trong mộng đẹp.
Cô tình nguyện lang thang dưới trời nắng trên bãi cỏ, ăn cơm dã ngoại, mà không muốn ở một vũ hội trong một tòa thành xa hoa.
(Mưanhỏ: Yến Yến tỷ giống mưa quá à ^^… )
“Đi tiếp lên phía trước có một nơi rất được.” Nếu không có kế hoạch tốt từ trước, nhiều ảo tưởng lãng mạn đều sẽ không thể xuất hiện dọc bờ sông, mà chỉ có trong một thế giới hư vô, Hắc Thứ Khoan là một người thực tế, nhưng anh nguyện ý vì cô gái nhỏ này mà hoàn thành tất cả giấc mộng của cô.
(Mưanho: ôi anh Hắc Thứ Khoan. I love you…. )
Cho dù giấc mộng trong mắt người ta, chỉ là bé nhỏ không đáng kể.
“Bât quá, hình ảnh những con cá thì có điểm phiền toái.” Anh cười, tay duỗi ra chỉ cái tủ lạnh nhỏ trên thuyền. “Em nhìn xem bên trong có cái gì, anh đang điều khiển thuyền không có phương tiện lấy ra.”
Nguyễn Yến Hi giống như đang tìm trong bảo khố, khom người nhìn thấy,”Có nước trái cây, kem, còn có sandwich cùng sa lạp!” Cô vui vẻ cùng yêu thích nổi lên thần thái sung sướng, “Anh đã chuẩn bị từ lúc nào vậy?” Cô có khờ dại đến mấy cũng không nghĩ rằng anh có cái túi thần, ngay cả thực vật đều dựa vào phép thuật để tạo ra.
“Chuẩn bị không mất bao nhiêu thời gian, mà cũng do nhân viên phục vụ khách sạn chuẩn bị mà, anh chỉ cần mở miệng phiền toái bọn họ một chút thôi.” Hắc Thứ Khoan cười nói.
Nguyễn Yến Hi đang cầm giỏ đựng cơm dã ngoại, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào ấm áp.
Chỉ là cơm dã ngoại, không tính là lễ vật hoặc kinh hỉ gì, hưng phấn của cô có vẻ quá lớn đi.
Nhưng là Hắc Thứ Khoan nhớ rõ những lời đó của cô. Ngày hôm qua, khi bọn họ phải rời khỏi Tây Ban Nha, cô nói, nếu có thể ăn cơm dã ngoại ở một nơi xinh đẹp như vậy thì thật tuyệt. Ngay cả chính cô đều cảm thấy ý tưởng này thật trẻ con, nào có người tới quảng trường để ăn cơm dã ngoại đâu? Lúc ấy, cô còn đỏ mặt vì ý tưởng không thực tế của chính mình. Hắc Thứ Khoan lại nhớ rõ lời nói trẻ con đó của cô…
Đơn giản như vậy liền cảm động, cảm giác có vẻ ngốc nghếch, nhưng cô vẫn cảm thấy thực vui vẻ a!
Vùng ngoại thành người ở thưa dần, cảnh sắc cũng không nhiễm bụi trần, thanh tĩnh tú lệ, rời đại lộ không bao lâu,bọn họ nhìn xa xa, một tòa nhà giống như một thanh kiếm đâm vào không trung, quả thật đã thể hiện là một lãnh địa tư nhân, bên ngoài không có một bóng người thủ vệ, đường hẻm hai bên, trong không khí còn nghe được thanh âm làm cho tâm thần người ta thấy yên lặng cùng hương khí độc đáo.
“Nơi này hình như là vùng đất của tư nhân.” Cứ như vậy xông tới được sao? Nguyễn Yến Hi nghĩ muốn hỏi như vậy, nhưng cảm xúc hưng phấn khi lưu lạc làm cho cô không nói ra miệng, cô đoán tòa nhà kia cổ kính như là một giáo đường vậy, bởi vì khi xe tiến vào trong, cô đã có thể thấy nhất thanh nhị sở kiến trúc trên vách tường, đó là một phần của kiến trúc Geothe thức cổ vô cùng độc đáo.
“Anh nghĩ ở trong này ăn cơm dã ngoại, có điều, sẽ không bị quấy nhiễu.” Nơi này là nhà ở của lão Tam, mua được từ buổi bán đấu giá các tác phẩm nghệ thuật, nếu cô đang cùng với anh lưu lạc, thì anh quyết định sẽ tiếp tục cho cô bảo trì ảo tưởng tươi đẹp, lưu lạc mà vẫn còn về nhà ăn cơm dã ngoại, sao có thể xem là lưu lạc đây?
“Nhưng mà, chủ nhân nơi này đáp ứng cho chúng ta tới sao?” Cửa xe mở ra, trước mặt rộng mở trong sáng, Nguyễn Yến Hi cơ hồ phải nhịn không kinh hô ra tiếng.
Ở cuối rừng cây, là một hồ nhân tạo, mặt hồ có ánh lam như màu bầu trời Thổ Nhĩ Kì, còn có sắc sậm đỏ là cổ bảo (pháo đài cổ, tòa nhà cổ), trên mặt hồ thiên nga tập trung thành đàn rẽ nước lăn tăn.
Ven hồ, mặt cỏ xanh biếc như một tấm thảm thật lớn đập vào mắt, cuộn sóng nhẹ nhàng chậm chạp phập phồng, chung quanh là tiếng rậm rì từ rừng cây, tạo thành đường biên giới.
“Yên tâm đi, cổ bảo đang định bán đấu giá, cho nên chủ nhân không ở đây.” Thực ra là anh đã ra lệnh cho mấy chục người hầu tạm thời ly khai cổ bảo, ngay cả lão đầu bếp nữ cũng không lưu lại. “Em vừa thấy rồi đấy, thủ vệ khi chúng ta tiến vào tòa nhà, họ đang ngủ gà ngủ gật ở chòi nghỉ mát.”
Sau này, anh sẽ hảo hảo thưởng cho những người chưa kịp rời đi, nhưng kịp thời ứng biến – thủ vệ giả bộ ngủ, anh hy vọng bọn họ không phải ngủ thật rồi quên không trốn đi
Nguyễn Yến Hi vừa hưng phấn vừa khẩn trương, “Nếu chúng ta bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Đây là lãnh địa tư nhân đi? Nhưng là…”
Nhưng là cô đột nhiên cảm thấy thật kích thích a!
Biết rõ là không đúng, chỉ là lỗ mãng phản nghịch mà cả đời này cô không dám biểu hiện, đang lặng lẽ thức tỉnh.
Cô là cục cưng ngoan cả đời, có bao giờ từng như hiện tại đâu?
Tựa như lần đầu tiên khám phá ra địa lục mới vậy, đáy lòng Nguyễn Yến Hi cũng nhịn không được khẩn trương cùng chờ mong.
Vì thế cô trấn an chính mình, không sao cả, bọn họ chỉ là đến một nơi để ăn cơm dã ngoại mà thôi, khi rời đi cô sẽ gột rửa sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để chủ nhân chế tạo bị phiền toái.
“Cho nên, chúng ta nắm chắc thời gian, nếu bị phát hiện, nhớ rõ phải ở cùng anh, được không?” Anh dừng xe ở bên hồ,cười nhìn cô, thấy cô mở to hai mắt cùng hai gò má phiếm hồng.
“Vâng, em sẽ”. Cô tinh thần hưng phấn khám phá.
Bọn họ đem tấm khăn trải lên thảm cỏ ở ven hồ, Nguyễn Yến Hi giống như tiểu thê tử hiền tuệ, đem mọi thứ trong giỏ đựng cơm bày biện lên tấm khăn, cũng thay Hắc Thứ Khoan rót ly nước trái cây.
“Không nghĩ tới em thế nhưng có thể ở phía trước cổ bảo ăn cơm dã ngoại, còn có thiên nga làm bạn.”
“Chỉ có thể ăn cơm dã ngoại, em không thấy như vậy vẫn đáng tiếc sao?” Hắc Thứ Khoan tự tại nhận hầu hạ của cô gái nhỏ, tựa như đôi vợ chồng tự nhiên thân mật, trải qua ngày hôm qua ở chung, anh phát hiện, Nguyễn Yến Hi cũng không phải cô gái được nam nhân chiều chuộng nuông chiều mọi chuyện, cô có cá tính dịu ngoan của một nữ nhân, truyền thống ở nhà thì theo phụ, xuất giá theo phu, nếu không thì, cô cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo trưởng bối bài bố hôn nhân cho mình như vậy.
Cô quả thực không hợp với Lý gia, người lừa ta gạt, lục đục với nhau trong cuộc sống nhà giàu, cũng không có cường ngạnh đủ để trở thành mưu gia chủ mẫu, cô chỉ thích hợp trong một gia đình nhỏ hạnh phúc, tiểu thê tử hạnh phúc.
Chỉ là những việc nhỏ không đáng kể, trong mắt cùng khóe miệng cô luôn nở nụ cười ngọt ngào như vậy, cơ hồ làm cho anh thất thần.
“Chỉ cần ăn cơm dã ngoại là được rồi, có được càng nhiều, trách nhiệm cũng càng nhiều.” Ảm đạm trong mắt chợt lướt qua, Nguyễn Yến Hi tự trách mình tự dưng lại nghĩ tới những chuyện mất hứng không muốn nghĩ tới, lập tức sáng sủa nói: “Kỳ thật, cũng không sợ anh cười, em trước đây có giấc mộng nhỏ thôi. Không phải là Đại Thành bảo, mà là phía trước một căn nhà lớn, trên mặt cỏ có thể ngày ngày cùng chồng nghỉ ngơi, còn có nhóm tiểu hài tử cùng nhau chơi đùa, ở ngoài trời ăn cơm dã ngoại hoặc thịt nướng…” Bỗng phát hiện chính mình hơi luống cuống, đem ảo tưởng nho nhỏ về gia đình nhàm chán như vậy nói ra, mặt cô càng hồng, “Anh cảm thấy rất buồn cười đi? Giấc mộng của em quá ngây thơ đi?” Ai, cô xấu hổ tới mức không dám nâng đầu lên.
Năm hai cấp tiểu học, đề mục viết văn là “Chí nguyện của tôi”, các nữ sinh của lớp đều rất lợi hại, chí khí không thua nam sinh, có người muốn làm lão sư, có người muốn làm khoa học gia, … Chỉ có cô, muốn làm thê tử cùng tân nương, không có chí lớn, bị nhiều nam sinh trong lớp cười nhạo.
Hắc Thứ Khoan ôn nhu nở nụ cười, “Cùng ngừơi nhà vào ngày nghỉ, cùng đi ăn cơm dã ngoại, sao lại ngây thơ?” Anh thật tâm nói, một khắc kia trong lòng tràn đầy thương tiếc cô gái nhỏ dễ dàng thỏa mãn. “Chẳng lẽ trở thành phú hào, nổi danh lập vạn, công thành doanh toại, mới tính là không ngây thơ sao?”
“Nhưng là người như vậy rất có chí khí cùng dã tâm.”
“Thế giới này nơi nơi đều là dã tâm.” Mà dã tâm khiến người khác thấy buồn nôn, dã tâm tới mức tạo thành tai nạn cho nhân loại, tuy nhiên cũng có những dã tâm vì mưu cầu phúc lợi cho nhân loại. “Có thể làm cho người khác hạnh phúc, mới là giấc mộng thực tiễn có giá trị.” Lúc này, lời nói của anh có thần thái cực kỳ giống một anh trai tin cậy.
Thế giới bình thường của cô, anh đương nhiên cấp cho cô những biểu hiện giả dối.
Anh thực sự là có tâm cơ thâm trầm, một nam nhân dối trá. Hắc Thứ Khoan tự giễu, cũng không áy náy gì…
Sự thật cỡ nào tàn khốc, ai có thể khiến giấc mộng vĩnh viễn trở thành sự thật?Nếu anh có đủ năng lực che trời, vậy sẽ vì cô mà sáng tạo một thế giới đi!...
“Anh thật sự tốt lắm…” Chưa có ai từng đối giấc mộng của cô mà săn sóc cùng nói với cô như vậy.
Nhìn thấy cô lại dùng ánh mắt tín nhiệm mong ngóng nhìn anh, Hắc Thứ Khoan tuy biểu tình không thay đổi, lại trong lòng có một khát vọng đang khuếch đại, một loại mầm móng nguy hiểm đang cố gắng chui lên từ dưới đất.
Anh cảm giác được dục vọng muốn nắm giữ trong tay, nhưng không có né ra, ngược lại giang hai cánh tay, nghênh hướng sóng lớn là tình triều đang hướng anh vọt tới, đủ để phá hủy lý trí của anh.
“Yến Yến,” anh lộ ra ý định, mỉm cười nhìn cô, vô cùng thân thiết mà gọi cô, “Em có biết Lý Bạch tại sao lại thấy trong nước có nguyệt không?”
Nguyễn Yến Hi giật mình, gật đầu.
“Thế nhân đều nói Lý Bạch hồ đồ, song anh lại thấy Lý Bạch thanh tỉnh thật sự.” Anh cười, nói từng từ, nhẹ nhàng mà chậm chạp, cho dù đó không phải lời tâm tình, anh cũng muốn dùng thanh âm êm ái nói với cô. “Kỳ thật, trên đời này mỗi người đều muốn ánh trăng nơi chân trời, lại nói cho chính mình nhận định rõ sự thật, thỏa mãn cảm xúc trên tảng đá là được rồi, khi thanh tỉnh mỗi người đều biết ánh trăng cao không thể với, say, cũng chỉ đối chính mình thành thực…”
Anh nói xong, cầm quả anh đào trong rổ lên, đưa tới miệng cô, Nguyễn Yến Hi hai gò má phiếm hồng như đào, tim đập giống như muốn thoát ra yết hầu, lại vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn.
Rõ ràng là ven hồ có tiếng côn trùng kêu vang làm nhạc vui, cơn gió nhẹ thổi qua thảo nguyên tạo thanh sàn sạt, giờ khắc này cô lại chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, còn có tiếng nói như nỉ non của ma vương Hắc Thứ Khoan, cô hoàn toàn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác.
Anh đào nhiều nước mà ngọt, trong miệng cô đều ngọt như mật.
“Nhưng mà Yến Yến,” Hắc Thứ Khoan tiến lại hướng cô, đến gần có thể ngửi được vị ngọt của anh đào trong miệng cô, Nguyễn Yến Hi có thể cảm nhận thấy hô hấp của anh lướt qua mặt cô. “Nếu người anh yêu muốn cái gì, cho dù là ánh trăng trên trời, anh cũng vì cô ấy mà hái xuống.” Dứt lời, anh cúi xuống, hôn hút đi chất lỏng quả anh đào bên môi cô.
Nguyễn Yến Hi có cảm giác cái gì đó nổ tung, rầm rầm, toàn thân bị gió bão chạy tới vây quanh.
Hắc Thứ Khoan hôn trụ cánh môi của cô, nhưng mà chỉ có cô biết, anh hôn cỡ nào ngọt, cỡ nào ôn nhu sủng nịnh.
(Mưa nhỏ: *che mặt, xấu hổ, mơ màng*… cũng muốn…)
Thịt quả anh đào trong miệng cô cùng anh bị cắn nát, chất lỏng ngọt hơn cả rượu làm say lòng người.
Thẳng tới khi lưỡi của anh cuốn đi hột, môi anh mới rời đi môi cô, Hắc Thứ Khoan ngồi dậy, một tay vuốt nhẹ gò má cô, giai nhân mới từ trong cơn say giật mình.
Đây là mê võng (lưới bắt) thứ hai, Yến Yến…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT