Một tuần sau tôi không thấy cô tiểu thư xuất hiện. Không biết cô ta đang giỡ cái trò gì, cứ xuất hiện rồi biến mất, rồi gây cho tôi đủ thứ chuyện. Ngay cả trên trường tôi cũng không gặp cô ta. Reng chuông tôi bước ra khỏi lớp thì xuất hiện trước mặt tôi là hai tên mặc áo đen khá hình sự, chúng hỏi tôi.
“Anh là Trần Thanh” - chúng hỏi
“uhm, tôi đây”
“vậy mời anh ra ngoài xe”
“các anh đưa tôi đi đâu?” - tôi hỏi
“đưa về gặp tiểu thư Trân”
Thế là tôi đi ra trường với sự hộ tống của hai tên vệ sĩ, chúng làm tôi nổi cả óc ác.Tôi đi lên chiếc xe hơi màu đen, cứ như tôi bị bắt cóc chuyên nghiệp như phim Hồng Kong vậy! Chiếc xe lăn bánh, tim tôi đập loạn xạ cả lên. Tài xế, hai tên vệ sĩ mặt lạnh như đá, chúng làm cho tôi rụt người.
Chiếc xe rời khỏi thành phố hiện tại, đến một thành phố khác, Nhưng tôi thấy con đường chủ yếu là các hàng cây xanh dọc hai bên đường, san sát nhau là những ngôi nhà rất to và đẹp, nó khác với ở ngoài thành phố kia. Chắc đây là khu dành cho nhà giàu ở. Chiếc xe dừng lại trước căn nhà to lớn, nhìn cứ như một cung điện, cây xanh ở trước vườn, sau đó là căn nhà to lớn. Tôi bước xuống xe mà mắt cứ ngó nhìn xung quanh, sau đó là ngưỡng đầu với căn nhà khủng lồ như một lâu đài.
Hai vệ sĩ để tôi ngồi trên một bộ ghế đầy sang trọng, tôi dòm bộ ghế đó lấy tay sờ vào nệm ghế, nó êm quá khi tôi ngồi xuống, nó còn êm hơn chỗ tôi ngủ, chỗ của những đứa em tôi ngủ nửa. Giàu quá! Sau đó hai vệ sĩ đi ra ngoài, tôi ngồi đó một mình và dòm tất cả có trong căn nhà này. Nó giống như một thiên đường, có màn hình TV rất lớn, tôi dang cả cánh tay mới ôm nó hết được. Phía trên là lầu. Tôi đi và cứ nhìn nhìn ngó ngó, trông giống thằng ăn trộm thật. Thứ nào tôi cũng muốn chạm vào nhưng vì lịch sự tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên ngó nó
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT