Bảy giờ rưỡi sáng, đi vào phòng nghiên cứu số bảy, Đỗ Vệ phát hiện đã không ít người đến đây, nhưng không khí trong phòng lại có vẻ cực kỳ áp lực, gần như không nghe thấy tiếng thì thào nói chuyện nào, sắc mặt ai nấy thoạt nhìn đều trắng bệch, mê mang hệt như du hồn.

“Chào buổi sáng.” Đỗ Vệ chào hỏi Chung Xá đang tựa vào bàn nghiên cứu.

“… Đều thất bại.” Chung Xá nhìn chằm chằm đám ống nghiệm dán chữ X được đánh số từ một tới hai mươi chín trong tủ ướp lạnh, thấp giọng nói.

Đỗ Vệ tháo kính xuống, nâng tay dụi dụi hai tròng mắt, thần sắc có vẻ cực kỳ mệt mỏi, dưới vành mắt là một mảnh xanh đen. Từ lần thí nghiệm thất bại cuối cùng tối qua đến giờ, gần như tất cả những người nào từng biết, từng tham dự thí nghiệm bí mật này đều bị đả kích nghiêm trọng.

Tuyệt vọng bao phủ trên đầu mỗi người.

Chung Xá cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn bình thường vẫn rạng rỡ sáng lạn như ánh mặt trời đã biến mất, thay vào đó là vẻ âm u thâm trầm.

“Chuẩn bị tiêu hủy đi.” Khó nén nổi thất vọng, song trải qua một đêm ổn định tư tưởng, Đỗ Vệ đã khôi phục bình tĩnh.

Chung Xá vẫn bất động.

Đỗ Vệ hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình của Chung Xá, tâm huyết mà cậu ta bỏ ra cho kế hoạch này cũng chẳng hề thua kém so với hắn, hơn nữa còn trả giá thêm cả một phần cảm tình, dù sao đám trứng này cũng là do một tay cậu ta chăm sóc.

Vỗ vỗ bờ vai của Chung Xá, Đỗ Vệ miễn cưỡng cười nói: “Đừng như vậy, cậu là nguồn động viên tinh thần của chúng tôi, vẻ mặt u buồn không hợp với cậu đâu.”

Chung Xá ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt xen lẫn nghi hoặc mà trước kia chưa từng có: “Đỗ Vệ, anh nói lúc trước phu nhân mang chúng ta tới thế giới này là đúng hay sai? Nếu theo như lời phu nhân, chúng ta là những người ưu tú, có được năng lực mà nhân loại hiện tại không hề có, là hi vọng của nhân loại trong tương lai. Vậy tại sao chúng ta không thể sinh lão bệnh tử giống như người bình thường? Tại sao tế bào của chúng ta lại đột nhiên nát vụn? Tại sao chúng ta đều bị cái chết uy hiếp bất cứ lúc nào? Còn nữa, đám… quái vật ở tầng lớp thấp nhất kia… Bọn nó có chỗ nào sai chứ? Nếu lúc trước chúng ta không tiến hoá một cách thuận lợi, như vậy hiện giờ chờ đợi ở tầng dưới cùng liệu có phải chính là chúng ta hay không?” Nói một hơi nhiều như vậy, coi bộ người này hẳn là đã suy nghĩ cả một buổi tối rồi.

Đỗ Vệ nhíu mày, Chung Xá có phần mất kiểm soát. Lúc này mà dám nghi ngờ phu nhân, chắc chắn sẽ mang lại đả kích lớn hơn nữa cho mọi người.

“Giống mới hình thành luôn cần có thời gian, bất cứ một loài nào tiến hóa cũng không dưới trăm vạn năm. Phu nhân muốn tăng tốc độ tiến hóa, dĩ nhiên là cần phải trả giá thật nhiều.”

“Chúng ta là cái giá phải trả cho tiến bộ của nhân loại sao?” Chung Xá nghẹn ngào hỏi.

“Đừng có bởi vì chúng ta còn chỗ thiếu hụt mà cậu phủ nhận luôn ý nghĩa tồn tại của chúng ta, phu nhân cũng đang cố gắng bù lại chỗ thiếu hụt ấy.” Thanh âm của Đỗ Vệ cũng trở nên to hơn.

Không khí chung quanh thay đổi, đám người đang làm việc đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Chú ý tới ánh mắt của mọi người, Đỗ Vệ hạ thấp giọng xuống, dán vào lỗ tai Chung Xá nói: “Nhìn họ đi, cậu muốn khiến cho bọn họ sợ hãi thêm sao? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn họ cứ sống mãi trong trong tuyệt vọng như thế? Chung Xá, người mang theo gien hoàn mỹ là hi vọng của chúng ta, mà chúng ta lại là hi vọng của bọn họ. Cậu chưa quên chứ?”

Chung Xá cũng nhận ra lời nói của mình vừa rồi khá thất thố, miễn cưỡng bày ra một nụ cười khó coi, dựng thẳng lưng.

“Không phải muốn tiêu hủy sao? Bắt đầu đi.”

Ống nghiệm cấp X từ số 1 đến số 29 lần lượt được lôi ra khỏi tủ ướp lạnh.

Nghiên cứu viên tại phòng nghiên cứu số bảy này cơ bản mỗi ngườiđều có vị trí và cương vị riêng, thí nghiệm đều đã làm tới nhuần nhuyễn rồi, ai phải làm việc gì cũng không cần người khác phân phó, nhìn thấy Chung Xá lấy ống nghiệm ra, nghiên cứu viên khác đã chuẩn bị xong dụng cụ.

Trứng trong ống nghiệm số 1 bị cắn nuốt, tinh trùng khẳng định là đã tử vong; ống nghiệm số 2 cũng tương tự, số 3, số 4… Chung Xá và Đỗ Vệ đang xác nhận lần cuối cùng.

Số 18, số 19, số 20… Dụng cụ đang kiểm tra tự động, trên máy tính cũng xuất hiện hình ảnh phóng đại của thí nghiệm. Chung Xá đang quan sát màn hình máy tính, đột nhiên nhấn nút tạm dừng.

Dụi dụi mắt, Chung Xá cẩn thận nhìn chăm chú vào hình ảnh một lần lại một lần nữa, thậm chí ngay cả chớp mắt cũng quên. Dần dần, trong mắt hắn xuất hiện một tia sáng rỡ lạ thường, lập tức lại chuyển thành khó tin, giơ tay hung hăng cho mình mấy cái tát. Kinh động đến mức người xung quanh đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau khi xác định hiện tại mình cực kỳ thanh tỉnh, Chung Xá lại khởi động chương trình một lần nữa.

Hàng loạt tiếng động liên tiếp này khiến cho Đỗ Vệ đang ghi chép số liệu cũng phải chú ý. Người này xảy ra chuyện gì vậy?

Cho toàn bộ hai mươi chín ống nghiệm xoay một vòng, Chung Xá tự tay lấy ống nghiệm số hai mươi mốt ra để vào máy kiểm tra đo lường một lần nữa.

Đỗ Vệ lắc đầu, còn chưa chịu chấp nhận sự thật sao? Không đúng, Chung Xá không phải là người như thế, chắc chắn cậu ta đã phát hiện được điều gì đó!

Đỗ Vệ nhìn về phía Chung Xá, đang định hỏi thì thấy Chung Xá quay đầu lại, thần sắc cổ quái đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Đỗ Vệ.”

“Có chuyện gì vậy?” Đỗ Vệ lập tức tiếp lời.

“Anh đến mà xem.” Giọng nói trong trẻo du dương cũng biến chất, trở nên khá quái dị và mơ hồ.

“Sao vậy? Có phải đã phát hiện được điều gì rồi hay không?”

Nhìn Đỗ Vệ đi đến trước mặt, Chung Xá chẳng nói chẳng rằng, chỉ chỉ vào màn hình máy tính.

Ánh mắt Đỗ Vệ thuận theo ngón tay của Chung Xá rơi xuống màn hình. Hai giây sau, Đỗ Vệ theo bản năng nâng nâng kính mắt.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh một tế bào hình cầu, bên trong tế bào đó đang tiến hành phân tách giai đoạn đầu. Hoạt động của tế bào này, Đỗ Vệ cực kỳ quen thuộc. Đây rõ ràng là một quả trứng đã thụ tinh thành công, hơn nữa còn có nguồn sinh mệnh thịnh vượng!

Cảm giác như thời gian đã qua rất lâu, kỳ thật mới chỉ được một lúc, Đỗ Vệ quay đầu nhìn về phía Chung Xá.

“Nói cho tôi biết, chúng ta… Nhìn thấy cái gì vậy?”

“Tôi, tôi không biết…” Chung Xá còn hỗn loạn hơn cả hắn.

“Tại sao có thể như thế? Ngày hôm qua rõ ràng chúng ta đã xác định không có một ống nào thụ tinh thành công mà.” Đỗ Vệ cũng loạn không kém.

Đúng vậy, bọn họ thật vất vả mới bồi dưỡng được tế bào của Tiêu Hòa thành nguyên sinh thực tế bào, tiếp theo nuôi cấy thành tế bào trứng, nhưng tinh tử của “Nó” vẫn bá đạo như cũ, tế bào trứng có nguồn gốc từ tế bào của Tiêu Hòa gần như đều bị coi là chất dinh dưỡng, bị tiêu hoá mất. Mà đám tinh tử cắn nuốt tế bào trứng này thì lần lượt mất đi hoạt tính trong vòng sáu giờ, tiếp đó nối đuôi nhau tử vong, không ai lý giải nổi tại sao.

“Tôi không biết… Chiều qua tôi đã xác định một lần, tinh tử ở ống nghiệm số 21 cũng cắn nuốt trứng, hơn nữa sáu tiếng sau rõ ràng mất đi hoạt tính, tại sao bây giờ…” Chung Xá liều mạng vỗ vào mặt, dường như rất hoài nghi hiện tại mình đang ngủ hay đang trong hiện thực.

“Chỉ có số 21?”

“Chỉ có số 21. Chắc hẳn là vậy.” Chung Xá nhìn đám ống nghiệm có chứa trứng thụ tinh đã xác định là tử vong ở bên này, rõ ràng vừa rồi đều đã xem qua một lần, hiện tại lại không chắc chắn lắm.

Nghiên cứu viên nghe được mẩu đối thoại của hai người đều tụ tập lại đây, có người nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Đỗ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đỗ Vệ lặp lại cùng một động tác giống hệt Chung Xá. Hiện tại hắn cũng cần có người giúp hắn xác định khẩn cấp. Chẳng trách vừa rồi Chung Xá lại lộ ra vẻ mặt và giọng nói như vậy, hiện tại ngay cả hắn cũng đang hoài nghi độ thanh tỉnh của mình.

Vài nghiên cứu viên tò mò nhìn về phía màn hình.

Biểu cảm của mỗi người đều giống hệt nhau, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui sướng, tiếp theo lại là hoài nghi.

Lần lượt từng người một đi đến trước màn hình, những người phía sau nhìn không tới cũng tìm cách kiễng chân lên xem.

“Nhìn thấy cái gì sao? Có phải có biến hóa gì không? Nè mấy cậu nói chuyện cái coi!”

“…A a a!” Một nghiên cứu viên gần màn hình nhất đột nhiên thét to như nổi cơn điên.

Đỗ Vệ và Chung Xá gần như đồng thời lao về phía người nọ, lôi hắn ra khỏi bàn nghiên cứu.

“A a! Chúng ta thành công! Chúng ta thành công!” Nghiên cứu viên nọ tựa như một kẻ điên, hoa tay múa chân vui sướng.

Những người khác cũng bị lây, điên cuồng gào thét cùng nhau.

“Gọi điện thoại cho phu nhân! Mau gọi điện thoại!” Nhiều người hưng phấn tới mức không biết nên làm cái gì, kết quả vài kẻ đồng loạt gọi điện thoại cho phu nhân.

“Ha ha ha! Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!” Có người mừng quá hóa khóc.

Còn có người ôm chầm lấy nhau, người này đánh người kia một cú, người kia cho người này một quyền, làm toàn những chuyện hoàn toàn vô nghĩa. Đỗ Vệ và Chung Xá nhìn một màn trước mặt, Đỗ Vệ còn giữ được bình tĩnh, Chung Xá thì đã đỏ hoe mắt. Mãi tới khi có người kích động muốn mở dụng cụ lấy ống nghiệm ra.

“Dừng lại! Tất cả mọi người dừng lại! Không được đụng tới nó!”

Đỗ Vệ và Chung Xá đồng thời lao về phía dụng cụ thí nghiệm, nơi đó là hi vọng cuối cùng của bọn họ!

***

Mười ba tháng sau.

Phu nhân, Đỗ Vệ, Chung Xá, Nha Nha, nhân viên tổ nghiên cứu… Hễ là người có thể tiếp xúc tới bí mật trong trung tâm hôm nay đều đi tới phòng nghiên cứu số bảy.

“Một năm lẻ bốn mươi chín ngày.” Trong giọng nói của phu nhân có chút chua xót, cũng mang theo sự hưng phấn không cách nào kiềm chế.

Đúng vậy, thời gian hoài thai dài hơn một phần ba so với nhân loại. Đỗ Vệ nhìn tử cung nhân tạo khổng lồ, hồi hộp kéo kéo cái cà vạt một cách vô thức.

Hai ngày nay động tĩnh trong tử cung nhân tạo càng ngày càng rõ rệt, căn cứ vào số liệu tính toán hoạt động của tử cung, bọn họ hi vọng rất có thể sẽ sinh trong vòng hai ngày tới.

“Ghi chép và quay phim tự động đều chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Phu nhân run run hỏi.

“Xong hết rồi.” Đỗ Vệ mỉm cười, hắn hiểu tâm tình của bà lúc này, bởi vì hắn cũng như vậy, và mỗi người ở đây đều thế.

Tử cung nhân tạo đột nhiên bắt đầu co rút lại một cách kịch liệt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Cho dù hi vọng của bọn họ chỉ là một quả trứng, nhưng đối với một quả trứng mà vô luận dùng bất cứ dụng cụ dò xét nào cũng không thể nhìn thấy rõ được sinh vật bên trong, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng kích động và phấn khởi.

Càng không nhìn thấy, bọn họ lại càng tò mò, đồng thời cũng minh chứng được rằng sinh vật trong quả trứng này cường đại, chưa sinh ra đã lợi hại như vậy, sinh ra xong chẳng phải sẽ nghiêng trời lệch đất hay sao?

Phu nhân vốn định tự mình thai nghén kỳ tích này, nhưng bị Đỗ Vệ ngăn cản. Không ai biết quả trứng đã được thụ tinh này cuối cùng sẽ biến thành “thứ” gì, nếu giữa chừng xuất hiện nguy hiểm, lúc ấy có thể ngay cả cứu cũng không cứu kịp.

Rốt cuộc trải qua nhiều suy xét và thương nghị, phu nhân cuối cùng cũng quyết định lợi dụng tử cung nhân tạo để thai nghén quả trứng thụ tinh không giống người thường này.

Thời gian trôi qua, động tĩnh của quả trứng cũng càng ngày càng mạnh mẽ…

Liệt Uyên đột ngột ngẩng đầu lên, một cỗ năng lượng tựa một luồng sóng đặc thù truyền đến từ nơi xa, giống như nổ tung, chấn động từng tế bào toàn thân hắn.

Sự sảng khoái khi năng lượng đánh sâu vào thân thể làm cho Liệt Uyên nhịn không được run rẩy, chỉ là năng lượng bạo phát ra cũng đã như thế này, vậy căn nguyên chẳng phải là…?

Hơn nữa cỗ năng lượng này dường như còn có chút quen thuộc. Rất giống cỗ năng lượng cường đại lúc trước mình cảm giác được kia, nhưng lại có điểm khác biệt.

Thật đáng tiếc, lúc hắn lần theo cỗ năng lượng cường đại kia tìm được tới tận đây thì lại mất dấu vết của nó, không biết đối phương dùng phương pháp ẩn nấp nào.

Trời cũng giúp ta. May mắn là chỗ của hắn cách cỗ năng lượng này không xa lắm, nếu không chẳng phải lại bỏ lỡ rồi sao?

Lần này hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó đào thoát, hắn nhất định phải cắn nuốt sạch!

Gần đó cũng có chủng tộc khác cảm giác được cỗ năng lượng sơ sinh thuần khiết này, đoán đây là đứa trẻ mới ra đời của một tộc nào đó.

Dẫu sao lực lượng lúc sơ sinh cũng còn khá yếu ớt, không gây ra náo động gì thái quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play