Điều kiện trong phòng bệnh không tệ, phòng hai người, hiện tại chỉ có một bệnh nhân là Tiêu Hòa.
Hai bác sĩ đang kiểm tra cho Tiêu Hòa, toàn bộ quần áo đều bị cởi hết, chỉ mặc độc một chiếc quần lót trên người.
Viêm Chuyên vừa nhìn thấy Tiêu Hòa trần như nhộng để cho người ta tùy ý vuốt ve, lập tức huyết khí bừng bừng tuôn trào, tiến lên xách cổ hai tên bác sĩ ném ra ngoài.
“Oa a!” Hai bác sĩ xui xẻo kia thét lên sợ hãi, đụng phải Từ Nham Phi chạy theo sau.
“Nè! Cậu làm cái gì vậy?” Từ Nham Phi hoảng sợ.
Viêm Chuyên mặc kệ phía sau đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải biết rõ hai tên bác sĩ kia chỉ làm hết chức trách của mình là kiểm tra cho Tiêu Hòa, y đã sớm cho hai người đó thành than, hiện tại chẳng qua chỉ ném ra ngoài, không gây ra thương tổn thực sự, bọn họ hẳn là nên cảm tạ năng lực khống chế cảm xúc của y bây giờ mạnh hơn rất nhiều so với trước khi trưởng thành.
Tiêu Hòa chỉ mặc một chiếc quần lót nên thân thể nhìn một cái là không sót thứ gì, vết thương trên người lại càng thấy rõ mồn một, nhất là dấu vết bị chích điện trên bụng cùng với hai mảng tụ huyết tím đen ở chỗ dạ dày và sườn thắt lưng.
Lửa giận dấy lên bừng bừng trong mắt, nhiệt độ khác thường tràn ra quanh thân Viêm Chuyên, không khí trong phòng càng ngày càng khô hanh.
Hai bác sĩ vừa mới bò lên cùng Từ Nham Phi không tự chủ được liếm liếm môi. Quái lạ, phòng bệnh sao thoáng chốc đã nóng thành thế này?
Mà Từ Nham Phi lại càng cảnh giác đến mức lông tơ dựng đứng, ngoại trừ nguồn nhiệt bốc lên này, hắn còn cảm giác được một cỗ sát ý khiến mình sởn gai ốc. Vừa nóng vừa lạnh cực độ làm Từ Nham Phi cảm giác được mình dường như mắc phải quái bệnh gì đó, huyết dịch càng không ngừng hướng xuống dưới.
Nhìn lại hai gã bác sĩ, chỉ sau một lúc, chiếc áo blouse trắng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Các anh đi ra ngoài trước đi, nếu có kết quả kiểm tra thì lại tới tìm tôi.” Từ Nham Phi thấp giọng phân phó hai vị bác sĩ: “Nhớ kỹ, không có việc gì thì đừng tới đây, nếu có hộ sĩ đi vào thì bảo họ gõ cửa trước. Ngoài ra phái người đi coi xem liệu có phải hệ thống điều hòa trung ương xảy ra vấn đề hay không.”
“Được, được.” Hai gã bác sĩ liều mạng gật đầu, bọn họ cũng cảm giác được sự quái dị trong gian phòng bệnh này, nhưng lại không biết nó đến từ đâu, chỉ muốn mau mau chóng chóng rời đi.
Hai gã bác sĩ nhanh chóng chui ra khỏi phòng bệnh như chạy trốn, Từ Nham Phi đóng cửa phòng lại, lén lút tới gần Viêm Chuyên từ phía sau.
Ngón tay lướt qua chỗ vết thương, Viêm Chuyên suy nghĩ một chút, nháy mắt cải biến chủ ý. Không thể nhanh chóng trị lành cho tên tiểu nhân này như thế, phải từ từ để cho hắn nhớ kỹ giáo huấn mới được. Đổi lại dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tiêu Hòa.
“Kẻ làm hắn bị thương ở đâu?”
Từ Nham Phi một mực cảnh giác người đàn ông này, nhìn y quả thật không có ác ý gì đối với Tiêu Hòa, thuận miệng đáp: “Đều được đưa tới cục cảnh sát.”
Ngay sau đó lập tức hỏi lại: “Làm sao cậu biết Tiêu Hòa ở trong này?”
“Hắn ở đâu ta cũng có thể tìm được.”
Từ Nham Phi nhíu mày, liền coi những lời này như là lời âu yếm, cũng không để ở trong lòng.
Viêm Chuyên nói xong câu đó thì không mở miệng nữa, kéo chăn lên che lại thân thể gần như trần truồng của Tiêu Hòa, lập tức lấy một cái ghế ngồi xuống trước giường bệnh, bộ dạng tuyệt đối không có ý định rời đi khi Tiêu Hòa còn chưa tỉnh.
Cảm giác khí thế của người này có chút thu liễm, Từ Nham Phi âm thầm thở ra một hơi, mang theo ba phần thăm dò hỏi han: “Đồng chí xưng hô thế nào? Tôi họ Từ, cậu gọi tôi lão Từ là được.”
“Viêm.”
“Viêm đồng chí, ha ha.” Từ Nham Phi đột nhiên phát hiện hai chữ “Đồng chí” bình thường gọi đã thành quen, lúc này lại trở nên vô cùng xa lạ và khó đọc.
“Cậu Viêm làm nghề gì?”
Viêm Chuyên ngay cả lông mi cũng không thèm chớp.
Từ Nham Phi sờ sờ cái mũi, lúc này nếu có điếu thuốc thì tốt biết bao? Chẳng trách trong cục có rất nhiều đồng sự không hút thuốc lá mà lúc nào cũng thủ sẵn một bao trong túi. Thứ đồ này có khi quả thật hữu hiệu hơn nhiều so với một đống lời thừa.
“Chuyện của anh Tiêu lần này cậu có biết rõ không?”
Im lặng.
“Khụ, cậu có biết công ty CED chứ?”
Vẫn là im ặng.
“Đúng rồi, cậu cũnghọ Viêm, vậy có biết một thiếu niên tên là Tiểu Viêm không? Hình như là em họ của anh Tiêu, bị câm.”
Viêm Chuyên cảm thấy người này khá ồn, cũng lười giải thích với hắn mình chính là thiếu niên bị câm trong miệng hắn, quyết định nếu người này còn tiếp tục làm phiền nữa sẽ tống cổ hắn ra khỏi phòng bệnh.
Từ Nham Phi xoa xoa huyệt Thái Dương đang trướng đau, chẳng lẽ người nhà họ Viêm đều thích giả dạng thâm trầm? Tại sao tên này rõ ràng không phải người câm mà còn im lặng hơn kẻ bị câm nữa?
“A, suýt nữa thì quên.” Từ Nham Phi đột nhiên trở nên phấn chấn.
Viêm Chuyên thu tay về, ánh mắt tàn nhẫn giống như dã thú không hề biến mất. Từ Nham Phi có cảm giác đối phương dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn đứt yết hầu của hắn.
Sờ sờ cổ, Từ Nham Phi vuốt vuốt đám da gà vừa nổi lên, mạnh mẽ nén xuống cảm giác sợ hãi khi sinh mệnh bị uy hiếp, nuốt một ngụm nước miếng giả vờ trấn định tiếp tục nói:
“Ách, viên kim cương kia đợi lát nữa cậu theo tôi về cục lấy. Có lẽ sẽ phải điền một ít tờ khai, nguyên nhân cậu cứ tạm viết là thế chấp tiền thuốc men, hiện tại tiền thuốc men đã thanh toán xong nên cầm lại vật thế chấp. Cậu cũng biết đấy, có một số việc phải giải thích rõ ràng, đây là vấn đề nguyên tắc, tôi cũng không muốn biến thành phiền toái như vậy, nhưng mà… Ha ha.”
Từ cảnh quan tự động ngậm miệng lại, không cần vị Viêm này dùng ánh mắt sắc như đao nhắc nhở, hắn cũng hiểu được mình đang dài dòng.
Phòng bệnh rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Từ Nham Phi đi cũng không được, ở cũng không xong. Nghĩ coi hắn bước vào cục cảnh sát được mười ba năm, dạng tình huống nào còn chưa từng thấy qua? Phần tử phạm tội vô cùng hung ác nào mà hắn chưa từng chạm trán? Một trong những bản lĩnh mà hắn đắc ý nhất chính là có thể giao tiếp với bất cứ kẻ nào, không ngờ lúc này lại vấp phải cái đinh. Thành thật mà nói, hắn chưa bao giờ lại xấu hổ như vậy.
May mắn là ngay tại thời điểm Từ Nham Phi lúng túng đến cực điểm, một trong hai vị bác sĩ vừa đi ra ngoài mang theo hộ sĩ trở lại cầm lấy kết quả kiểm tra.
Trải qua kiểm tra, nguyên nhân hôn mê của Tiêu Hòa đã được tìm ra, chính là do bị trúng thuốc mê có thành phần chính là Ketamine, thành phần cụ thể còn đang trong quá trình phân tích, có điều có thể khẳng định là hiệu quả mạnh hơn nhiều so với đạn gây mê mà cảnh sát sử dụng, ước chùng cần ba, bốn tiếng mới có thể tỉnh lại.
(Ketamine được chế ra vào thập niên 1960 như một loại thuốc tê , sau này có tên gọi là sinh tố K, Special K hay “đá” ở VN. Đây một chất gây hoang tưởng rất mạnh làm người sử dụng rối loạn thị giác, mất định hướng về không gian và thời gian, không nhận biết mình là ai. Tác dụng có thể kéo dài cả giờ, đôi khi cả ngày. Dùng nhiều có thể tử vong vì suy hô hấp và suy tim.)
Ngoại trừ điều này còn có một ít nội ngoại thương khá rõ ràng, xương sườn bị gãy một cái, dạ dày có hiện tượng xuất huyết, điện giật dẫn tới bỏng cường độ thấp. Những kiểm tra này đều là bên ngoài, cũng có thể đưa ra số liệu ngay lập tức, còn về phần kết quả kiểm tra chi tiết thì chưa làm kịp.
Xem xong kết quả kiểm tra trên tay, Từ Nham Phi cuối cùng cũng thả lỏng một chút, quay lại nhìn, thanh niên họ Viêm dường như không hề quan tâm tới kết quả kiểm tra, chỉ yên lặng ngắm người đàn ông nằm trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Viêm Chuyên chẳng nghĩ gì hết, y đang tĩnh tâm tu luyện, tiêu hoá tri thức trong trí nhớ truyền thừa. Dù sao tên gia khỏa trên giường chưa tỉnh lại ngay được, mà thương thế trên người hắn, y quét qua vài lần đã biết rõ mồn một, không cần phải nhìn kết quả kiểm tra.
Nhưng Viêm Chuyên lại không biết thái độ của y như vậy khiến cho Từ Nham Phi có cảm giác y khá thờ ơ lạnh lùng đối với tình nhân lớn tuổi Tiêu Hòa này.
Nhưng mà nếu người này thực sự không quan tâm tới Tiêu Hòa thì đã chẳng đến. Hơn nữa khi nhìn thấy vết thương trên thân thể Tiêu Hòa thì trên người người này toát ra sát ý cùng lửa giận gần như có thể tiêu diệt luôn một đội quân.
Đúng là kẻ kỳ quái…
“Đây là thuốc trung hòa,” Vị bác sĩ kia chỉ chỉ túi thuốc nước trong tay hộ sĩ, giải thích: “Có điều cho dù có thuốc trung hòa, nhưng vì chúng tôi còn chưa biết rõ được toàn bộ thành phần trong thuốc mê, cho nên chúng tôi cũng không dám cam đoan anh ta có thể tỉnh lại ngay lập tức.”
Chú ý tới sắc mặt của thanh niên mặt lạnh, vị bác sĩ này lại nhanh chóng nói: “Nhưng cùng lắm là không quá một giờ anh ta có thể tỉnh.”
“Nói như vậy, cậu Viêm có muốn tới cục cảnh sát một chuyến trước không? Tôi trả lại kim cương cho cậu. Cục cảnh sát của chúng tôi ở ngay gần đây, đi đường chỉ khoảng năm phút. Đợi lát nữa sự tình xong xuôi rồi trở về, cũng vừa vặn kịp lúc Tiêu Hòa tỉnh. Cậu thấy sao?”
Từ Nham Phi vội vàng chen vào. Thứ đồ nóng phỏng tay kia có thể vật quy nguyên chủ càng sớm càng tốt. Người này đưa kim cương cho hắn đến là ung dung thoải mái, hắn đáng thương chẳng những chỉ có thể nhìn mà không thể chiếm, còn phải vì thế mà viết một đống báo cáo lên trên.
Nếu lúc này Từ Nham Phi có khả năng biết trước tương lai, đoán được chuyện gì sẽ phát sinh vào nửa giờ sau ở cục cảnh sát, chắc chắn hắn sẽ tuyệt đối không mở miệng nói những lời này.
Viêm Chuyên đứng lên.
Từ Nham Phi không ngờ y lại dứt khoát như vậy, ngẩn người.
“Đi mau lên.” Viêm Chuyên tới cửa trước, không kiên nhẫn quay đầu lại thúc giục.
“A, được.” Từ Nham Phi vội vàng chạy theo.
“Trông nom hắn.” Viêm Chuyên đột nhiên quay đầu về nơi nào đó ra lệnh.
Từ Nham Phi ù ù cạc cạc, không biết đối phương đang nói chuyện với ai, muốn hỏi, đối phương cũng đã đi xa. Bất đắc dĩ, Từ Nham Phi chỉ có thể buông nỗi tò mò tràn ngập trong lòng xuống, trước khi ra khỏi cửa đặc biệt phân phó hình cảnh không có sự cho phép của hắn thì không được cho bất luận kẻ nào vào thăm người bị hại bên trong, lúc bấy giờ mới yên tâm rời đi.
Thẳng đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại có Tiêu Hòa mê man chưa tỉnh, Tiêm Đầu không dám trực tiếp đối diện với lửa giận của vị kia thò đầu ra, xác định toàn bộ nguy hiểm đã bị giải trừ, lúc này mới dám chui ra khỏi góc tường tối tăm.
Bóng dáng màu đen không hề hài hòa với phòng bệnh này nhanh chóng chui lên giường Tiêu Hòa, nhìn sắc mặt Tiêu Hòa tái nhợt, mê man bất tỉnh, không khỏi kích động lập tức dựng thẳng người lên, vung nắm tay chi chi kêu một cách oán hận:
“Lão Đại yên tâm, tui nhất định sẽ báo thù cho anh! Tui muốn cho đám hỗn tạp CED kia biết hậu quả khi dám ức hiếp Lão Đại của Thử Thiểu này! Đúng là chuột không phát uy liền bị coi làm con gián mà, hừ hừ!”
Ngón tay Tiêu Hòa hơi giật giật, xem ra thuốc trung hòa đã bắt đầu có hiệu lực.
Miệng tên nào tên nấy đều hệt như bị may lại, đừng nói là phun ra vài câu, ngay cả một tiếng hừ cũng không có.
Trong đó duy chỉ có hai gã nghe nói là người bị hại là chịu hợp tác, cũng không biết có phải bị hù sợ hay không, hết lần này đến lần khác chỉ lặp đi lặp lại một câu: Công ty CED bắt cóc bọn họ, tiến hành thí nghiệm dược vật phi pháp. Hỏi tính danh quê quán thì lại nói lung tung hàm hồ quên trước quên sau.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Từ Nham Phi xuất hiện, Trương Cường lập tức xông lên trước kêu khổ: “Đội trưởng, đám người kia giống như đều là chuyên nghiệp cả, làm cho bọn họ mở miệng khó khăn lắm! Anh xem chúng ta có thể dùng biện pháp cuối cùng được hay không?”
Từ Nham Phi cười: “Bậy bạ. Các cậu đã thẩm vấn được bao lâu, tới giờ mới được một tiếng đã rối tinh lên vậy?”
“Không vội không được. Tiếp tục chờ lát nữa thì luật sư của đám nghi phạm này sẽ đến đây.” Trương Cường mặt nhăn thành một đống.
“A?” Từ Nham Phi cũng không cảm thấy kỳ quái đối với chuyện luật sư của đối phương sẽ đến, nhưng đối phương tới nhanh như vậy lại khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu.
“Lão đại, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại biến thành đài truyền hình cũng tới, cả mấy anh em ở đồn công an xung quanh cũng chạy đến, nói là nhận được tố giác gì gì đó. Liệu đây có phải là liên hợp lại hành động không? Trong thành phố chuẩn bị làm một mẻ lớn hả? Chúng ta đây có nên phối hợp với phóng viên thu thập tin tức không? Còn nữa đám người kia rốt cuộc là từ đâu tới? Một đám trâu bò gào thét ầm ĩ.”
“Chuyện chi tiết đợi lát nữa họp sẽ nói với các cậu. Chỗ phóng viên thì đừng lộ ra bất cứ thông tin gì, cậu nói cho mọi người biết, bảo cả đám bọn họ ngậm chặt miệng cho tôi. Đây không phải là một vụ án nhỏ, mức độ liên lụy chỉ sợ là vượt qua tưởng tượng của các cậu. Tóm lại, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép tiết lộ chuyện này cho bên thứ ba biết. Có nghe thấy không?” Từ Nham Phi nghiêm mặt nói.
“Rõ!” Trương Cường đứng thẳng, lớn tiếng nói: “Đội trưởng yên tâm, em sẽ trông chừng đám nhãi ranh kia, ai dám tiết lộ nửa câu, em cho tụi nó về nhà ăn cám.”
Từ Nham Phi dở khóc dở cười, trợ thủ này của hắn mọi mặt đều tốt, chỉ là giọng điệu lưu manh cũng đã khiến không ít người dân hiểu lầm về bản chất của cảnh sát bọn họ.
“Được rồi, đừng có khua môi múa mép nữa. Cậu chịu trách nhiệm đem theo người thẩm vấn đám nghi phạm kia ở đó làm gì, tại sao phải bắt cóc bốn người kia, cùng với lai lịch thân phận của bọn họ, càng chi tiết càng tốt.”
“Rõ!”
“Về phần luật sư của bọn họ… Cậu không cần lo lắng, những người này đều là bắt được tại hiện trường, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cho dù luật sư có đến đây cũng vô dụng, chúng ta hoàn toàn có lý do tạm giữ những người này ít nhất mười lăm ngày.”
“Không cho nộp tiền bảo lãnh?”
“Nói thừa.”
“Vậy thì được. Mẹ nó, ông đây cũng không tin không thu thập nổi đám nhãi ranh này, không làm cho bọn họ mở miệng không được!” Trương Cường phát ra tiếng cười âm hiểm, cuộn cuộn tay áo lên định tiếp tục đi sửa chữa đám trai sông kia.
“Ta giúp ngươi.”
“Hả?”
“Cái gì?”
Trương Cường xoay người, Từ Nham Phi trừng lớn mắt.
Viêm Chuyên từ bên ngoài đi vào, lần đầu tiên tham quan cục cảnh sát quy mô lớn như vậy. Vừa rồi y nhất thời tò mò, dạo qua một vòng ở bên ngoài đại sảnh, lúc tìm theo mùi Từ Nham Phi đi tới thì vừa vặn nghe được lời nói hùng hồn do Trương Cường phát ra.
“Không cần đâu. Đây là chuyện của cảnh sát chúng tôi, trước tiên cậu theo tôi lại đây lấy đồ của cậu về rồi nói sau.” Không biết có phải về tới địa bàn của mình hay không, dũng khí của Từ Nham Phi thoáng chốc tăng lên không ít.
Viêm Chuyên liếc hắn một chút, không nói bất kỳ câu nào, bước đến trước mặt Từ Nham Phi.
Từ Nham Phi nhịn không được lùi về sau một bước.
Trương Cường híp mắt lại, nhìn nhìn Từ Nham Phi, lại ngó ngó Viêm Chuyên. Trực giác của cảnh sát nói cho hắn biết, thanh niên trước mặt chín phần không phải dễ xơi.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Từ Nham Phi cảnh giác hỏi.
Viêm Chuyên kỳ quái nhìn hắn một cái, nghiêm túc phun ra ba chữ: “Lấy kim cương.”
“Khụ, đúng rồi. Vậy chúng ta đi thôi.” Từ Nham Phi xấu hổ sờ sờ cổ, chăm chăm đi về phía bàn công tác của mình.
Trương Cường thấy nguy cơ được giải trừ, cũng nhún nhún vai đi thẩm vấn phạm nhân của hắn. Về phần lai lịch của thanh niên có khí thế cường đại kia, chờ sau này rảnh rỗi hỏi lại đội trưởng là được.
Trải qua một phen thủ tục rườm rà, Viêm Chuyên nén bực dọc nghĩ tới Tiêu Hòa kiếm tiền vất vả, lấy được kim cương xong đã muốn bỏ chạy.
Từ Nham Phi vừa kêu “đợi tôi một chút” vừa vội vội vàng vàng ấn nút tắt máy. Chỉ cúi đầu một lát như thế, chờ hắn tắt xong máy tính ngẩng đầu lên chuẩn bị kêu thanh niên họ Viêm đi cùng hắn thì ngay cả bóng dáng đối phương cũng biến mất tăm.
“Gấp đến vậy sao?” Từ Nham Phi cười khổ, tính thời gian, nghĩ thầm Tiêu Hòa cũng đến lúc tỉnh rồi, lập tức cầm lấy sổ ghi chép chạy về phía bệnh viện. Hắn có rất nhiều chuyện còn muốn hỏi đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT