Giọng nói này đủ lớn để khiến mọi người nghe thấy, Gia Khánh nhanh chóng chạy đến, đá cánh cửa phòng kia ra, hình ảnh một người con gái nằm dưới đất, máu me bê bết. Còn Nhã Lâm ngồi một bên sợ hãi khóc lớn.
Gia Khánh sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Chị…” Bảo Anh mắt mở thao láo.
“Ân Di bị bệnh Hemophilia, không được nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Giọng nói của Huyền Thi như Thức tỉnh Gia Khánh, anh lạnh lùng bước đến gạt Nhã Lâm ra, bế Ân Di ra khỏi đó.
Nhã Lâm một chút kinh hoàng… Gia Khánh… vừa đẩy cô ra sao? Đó là Gia Khánh sao?
Anh nhanh chóng đưa Ân Di vào trong xe, một mình lái xe đến bệnh viện. Những người khác cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Nhìn người con gái “bất tỉnh nhân sự” nằm sau xe, máu một lúc một nhiều hơn, Gia Khánh tăng hết tốc lực. Ai nhìn thấy chiếc xe Lamborghini đen lao trên đường cũng sợ hãi tránh sang một bên nếu không muốn bị nghiền nát.
Gió táp vào thành xe, lên kính xe, như muốn cào xé. Tiếng động cơ vang lên như muốn xé toạc bầu không khí nồng nặc mùi máu.
Bấy giờ… Nhã Lâm đứng lên, dùng nước rửa những vệt máu gớm ghiếc trên người. Minh Quân đứng bên cạnh, nhếch môi khinh thường…
“Không ngờ tao có đứa em thông minh như mày.”
“Im đi.” Nhã Lâm ném một ánh nhìn sắc lạnh về phía Minh Quân.
“Để tao xem, thằng Khánh có còn yêu mày sau chuyện này không… em gái tốt.”
Nói xong, Minh Quân quay người bỏ đi, để lại Nhã Lâm với những cảm giác hoảng loạn.
“Kít…t….t…..t…...t………t………….t……………..t……………………t”
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, bây giờ đã là mười giờ tối, bệnh viện có vẻ im ắng lạ thường. Gia Khánh bế Ân Di ra khỏi xe, ánh mắt như rực lửa, anh đá tung cửa bệnh viện, hét lên.
“BÁC SĨ ĐÂU…”
Ngay lập tức những người khác cũng vừa đến nơi, chỉ trong tích tắc.. trước cổng bệnh viện đã xuất hiện mấy chiếc xe cao cấp.
Nhanh như cắt một chiếc xe đẩy kéo đến trước mặt anh.
“Mời anh bỏ bệnh nhân nằm lên đây, chúng tôi cần may lại vết thương.”
Ân di được đưa vào phòng cấp cứu, Gia Khánh lấy lại chút bình tĩnh, anh phát hiện, mình đã bỏ quên Nhã Lâm.
Anh đứng dậy, muốn quay lại tìm Nhã Lâm, nhưng Minh Huy cản lại.
“Mày không được tìm cô ấy.”
“Tại sao?” Gia Khánh giật tay ra, mặc kệ Minh Huy cản đường, anh vẫn tiến về phía trước.
“Sự việc đã đến nước này mà mày không nhận ra, chính Nhã Lâm năm lần bảy lượt cố tình hại Ân Di sao? Bây giờ mày đi tìm cô ấy đến đây, mày có chắc Ân Di nằm trong kia bảo toàn được mạng không?”
Đúng lúc này, Bác Sĩ chạy ra thông báo.
“Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm, lại bị bệnh Hemophilia, chúng tôi cần ai đó hiến máu.”
Gia Khánh đứng im bất động… Minh Huy nói đúng, bây giờ anh cần ở lại để xem tình hình của Ân Di hơn là đi tìm Nhã Lâm.
Mọi người nhanh chóng đến phòng xét nghiệm máu.
“Xin lỗi… tôi không tìm được nhóm máu nào phù hợp.”
“Bùm” một tiếng động vang lên, lý nào lại vậy.
“Không có nhóm nào phù hợp, ông chắc chứ?” Hoài Nam nghi hoặc nhìn vị Bác Sĩ kia. “Không thể nhầm được, chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều.”
Vị Bác Sĩ kia lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Không thể nào…” Bảo Anh hét lên “Cô ấy là chị tôi… chúng tôi từng xét nghiệm máu và đều có chung nhóm máu, Bác Sĩ.. ông nhầm rồi.”
“Xin lỗi, thật sự chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ, mọi người hãy nhanh chóng tìm ai có nhóm máu phù hợp, nếu không cung cấp máu kịp thời, bệnh nhân sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ông nói lại lần nữa xem?”
Gia Khánh tức giận, xách cổ áo vị Bác Sĩ kia lên.
Vị Bác Sĩ như nhận ra Gia Khánh, sợ sệt run lên…“Thiếu… thiếu gia, tôi thật sự đã cố gắng rồi, cô gái kia thuộc nhóm máu âm tính, nói chính xác là, thật sự không ai có nhóm máu hiếm.”Thật ra đây là một bệnh viện thuộc chi nhánh của công ty Hoàng Phúc thuộc tập đoàn Đế Quốc, cũng chính là tập đoàn của gia đình Gia Khánh.
Bảo Anh, Huyền Thi chạy đến bên cạnh Gia Khánh.
“Gia Khánh… anh bình tĩnh đi.”
“Tránh ra.”
Gia Khánh hét lên... “Gọi Nguyên Phong đến đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT