Quốc Hy một mình bước trên con đường dài không một bóng người. Tiếng gió vù vù bên tai nhỏ dần rồi không còn nghe thấy gì nữa. Anh đau đớn khuỵa gối xuống nền đất lạnh ngắt. Không cần biết mình đang ở đâu, không cần biết bản thân sẽ ra sao? Như thế nào… anh đứng trên vực thẳm, nơi Gia Khánh rơi xuống, một giọt nước mắt mặn chát chảy ra từ hốc mắt. Anh dè dặt nhìn xung quanh một lượt, nơi đây chính là nơi chôn vùi thân sát người bạn thân của anh, người mà anh cần được tha thứ, người nợ anh nhưng lại không biết.
“Gia Khánh, mày hà tất gì phải như vậy, có cuộc vui nào mà không tàn, mày tự hành hạ bản thân, cuối cùng có làm nên chuyện gì không?”
Quốc Hy hét lớn, giọng nói cậu ập xuống vực thẳm, vang dội khắp không gian.
“Mày… mày chết đi, tao biết đòi nợ thế nào, mày có biết mày nợ tao cái gì không? Hả? Mày nợ tao mấy năm không thể sống như bao người khác, mày nợ những năm tháng không thể sống bên người mình yêu thương.”
Giọng nói anh chất chứa nhiều thù hận, càng nói càng thấy rõ nổi đau đang giằng xéo tâm can anh, một ngày một lớn một lớn dần, cho đến khi không chịu được nữa, anh bất lực hét lên.
“Không chỉ mình mày tổn thương, tao cũng thế đấy, thằng tồi.”
“Quốc… Hy!!!”
Một giọng nói từ sau truyền đến tai anh, giọng nói này là của cô ấy, là của Huyền Thi. Đã lâu rồi, anh không nghe được giọng nói này, đã lâu rồi, anh không cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, anh nhớ cô ấy.
Quốc Hy kìm nén nổi đau, nhìn người con gái mới khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt. Khuôn mặt này, hình dáng này là thứ khiến anh điên dại khi không nhìn thấy, là người khiến anh cảm thấy mắc nợ lớn nhất, chính là Huyền Thi.
Giữa những tia nắng long lanh ấy, những hàng cây cao rì rợp bóng ấy lại chứa đựng một nổi đau thầm kín của hai con người.
“Những gì… anh vừa nói, là… sao?” Huyền Thi cảm giác cổ họng nghẹn lại, những gì mà Quốc Hy nói như một đòn chí mạng đánh vào tim cô, đau nhói.
“Huyền Thi… em…” Quốc Hy bối rối, anh mơ hồ nhìn những giọt nước mắt lấm lem trên khuôn mặt ấy, thật khiến tim anh đau đớn.
“Nói đi, chuyện này là sao?” Huyền Thi cự tuyệt sự quan tâm của anh, nói tiếp.
“Huyền Thi, anh…”
“Sao? Không nói được?”
Trong không gian thấm đẫm sự căm thù, yêu hận này, hai con người, hai thế giới. Có thể nhận thấy ai cũng có nổi đau không có gì chửa lành ngoài trừ đối phương. Thứ họ cần để khỏa lấp những gì đã mất, chỉ có đối phương mới làm được. Nhưng sao… họ không thể đến với nhau, chỉ vì cái quá khứ không đáng có ấy.
Quốc Hy im lặng, anh không thể nói, anh không thể nói rằng… Nhã Lâm, cô ấy đã…
“Mau nói đi.” Huyền Thi khinh khỉnh nhìn người con trai trước mắt. Trong khung cảnh này, nhìn anh ta tựa như một vị thần không cánh, nhưng, chính anh ta đã làm cô đau, suốt mấy năm ròng rã.
“Mau nói đi, đồ khốn!!” Huyền Thi hét lên. Minh Huy cùng Hoài Nam không thể chịu đựng thêm. Minh Huy vội vàng ra khỏi xe, Hoài Nam cũng để Bảo Anh ngủ lại ở trong xe, chạy đến bên giữ lấy Huyền Thi. “Huyền Thi…” Hoài Nam giữ tay cô.
“Anh hai, vừa rồi anh cũng nghe thấy phải không, anh nghe thấy những gì anh ấy nói mà, đúng không?” Cô vô thức ngất đi, chỉ biết cô đã không còn sức lực nữa. Cô mệt mỏi, chừng ấy là quá đủ rồi.
Nhìn thấy Huyền Thi ngất đi, tâm can anh như cào xé, nhưng anh không thể làm gì hơn. Hoài Nam bế Huyền Thi vào trong xe, Minh Huy nhìn Quốc Hy không chút cảm xúc. Anh tiến đến bệt xuống đất cùng Quốc Hy, giọng nói mang đầy vẻ bất lực.
“Đã ba ngày rồi, không có tin của Gia Khánh.”
“Ừ”
“…”
“Cảm ơn mày.” Minh Huy nhìn thẳng về phía vực thẳm.
“Về chuyện gì?” Quốc Hy thắc mắc
“Chuyện Nhã Lâm, tao biết hết rồi.” “Tao không hiểu mày đang nói gì?” Quốc Hy cô lờ đi, phủ nhận những gì Minh Huy nói. Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng nhanh chóng bị Hoài kéo lại. “Không hiểu thì để tao nói cho mà hiểu.”
“Bốp” một âm thanh chói tai vang lên, khóe môi Quốc Hy xuất hiện một vệt máu tươi. “Sao? Mày hiểu chưa?” Hoài Nam nhìn Quốc Hy bằng ánh mắt lãnh khốc, giọng nói khô cứng. “Mày đừng có dùng kiểu này để nói chuyện, tao không thích!” Quốc Hy không quan tâm bây giờ xảy ra chuyện gì, thứ anh cần bây giờ là yên tĩnh. “Mày không thích? Được, vậy mày nói tao nghe, việc mày gây ra, liệu tao có thích nổi không?” Hoài Nam hét lên, mất kiểm soát muốn lao vào đánh Quốc Hy, nhưng Minh Huy ngăn lại. “Hoài Nam, dừng lại, mày không nên kích động như vậy.” “Mày bảo tao làm sao không kích động khi tên khốn khiến Gia Khánh và Ân Di rơi xuống cái nơi chết tiệt ấy không có hề một tin tức? Mày nói đi, tao làm sao bình tĩnh khi nhìn Bảo Anh sống dở chết dở như vậy?” Hoài Nam chỉ xuống vực, ánh mắt đỏ rực như màu máu. “Những chuyện mà Quốc Hy làm, mày và Khánh không bao giờ hiểu được.” Minh Huy không thể nhìn cảnh tượng này thêm nữa, đã đến lúc sự thực cần phơi bày.
Không gian im ắng lạ thường, không có bất kỳ âm thanh nào vang lên cho đến khi. “Là sao?” Hoài Nam mơ hồ nhận thấy sự khác thường, anh mệt mỏi nhìn Minh Huy, rốt cuộc là chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT