Một cảm giác đau rát nhanh chóng lan khắp cơ thể, Ân Di lờ đờ mở mắt, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô. Ân Di khẽ nhíu mày, cô phát hiện có thứ gì đó đè lên người mình.

Là Gia khánh, anh đang nằm trên người cô, mặt anh…

“Gia Khánh… Gia Khánh… làm ơn, làm ơn tỉnh lại đi, làm ơn.”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh lấm lem máu, một cơn đau dội ngược vào tim. Ân Di vô thức ôm lấy anh, tiếng nấc vang vọng cả một vùng trời.

Gia Khánh vẫn không có phản kháng gì. Ân Di trấn tỉnh mình, đây không phải là lúc cô khóc, đây là lúc cô cần phải cứu người, là cứu người đấy.

Xung quanh cô mơ hồ là một rừng cây, bên cạnh là một con sông lớn, đoán chắc là cô và anh đã rơi xuống nước và bị cuốn trôi đến đây.

Cô giữ lấy anh, cố xé một mảnh vải từ áo anh sau đó tẩm nước lau sạch vết thương. Đặt anh nằm dưới một tán cây, cô mệt mỏi tiến sâu vào trong rừng, cố tìm một loài cây gì đó có thể sát trùng vết thương.

Từng ánh nắng len lỏi qua lớp tán lá, trải dài trên một mảnh rừng rộng lớn, Ân Di mệt mỏi ngồi xuống bên một khúc cây khô. Cô bất lực, nghĩ tới Gia Khánh cô lại cảm thấy lo lắng và không thể làm gì, cô không hề biết gì về những cây thuốc, cô phải làm sao đây.

Ánh mắt cô thu hẹp, hướng thẳng đến một cây cỏ nhỏ trước mắt, hình như cô đã từng thấy nó. Đầu cô ong lên, từng đợt nhức nhối như búa bổ truyền đến, một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen, hình ảnh một người phụ nữ trung niên hiện lên mờ nhạt, cô thấy một cô gái, cô gái với mái tóc dài tẩm đầy máu bê bết lên khuôn mặt xinh đẹp. Người phụ nữ trung niên ấy, dùng cây thuốc này đắp lên vết thương lớn.

Trở về thực tại, cô mơ hồ liều mạng leo lên vách núi, cô phải hái bằng được cây cỏ này, tuy không biết mảnh ký ức vừa rồi là cái gì? Tuy không chắc chắn việc cây cỏ này sẽ có hiệu nghiệm, cũng không biết nó có độc tính hay không? Bây giờ không phải là lúc cô do dự, đây là lúc cô cần phải phán quyết. Gia Khánh, anh ấy đang đứng trên bờ vực của sự sống chết, cô không còn lựa chọn nào khác.

Ân Di khó khăn, dùng hết sức lực trèo lên vách đá.

“Tách… Rầm…” Viên đá dưới chân cô dần dần mất đi trọng lượng, rơi khỏi vách đá, Ân Di theo đà ngã người về phía sau. Cô hốt hoảng với lấy những gì có thể giúp cô bám trụ.

“Phù…” Suýt nữa là cô sẽ bị rơi xuống, tuy vách đá này không dốc, nhưng từ độ cao mà cô leo được, rơi xuống không gãy chân cũng chấn thương. Cô cố gắng, trút hết chút sức lực còn lại, cuối cùng cũng hái được.

Cô vui mừng quên mức việc mình đang ở đây, một chút sơ hở khiến cô rơi từ trên cao xuống. Chân va vào một tảng đá lớn, khiến cô đau đến mức không còn kiềm chế được la lên một tiếng.

Ân Di cố gắng, cô không thể bỏ mặc Gia Khánh, bây giờ, điều cô muốn nhất chính là đến ngay bên cạnh anh, giúp anh chữa trị vết thương.

Một tiếng…

Hai tiếng trôi qua

Cuối cùng Ân Di cũng đến được chỗ của Gia Khánh, cô dùng hai viên đá cuội giả cây cỏ hái được sau đó đắp lên trán anh. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền ấy, Ân Di sợ hãi, khẽ run lên…

Liệu Gia Khánh có sao không? Anh ấy nếu có chuyện gì? Ân Di cô sẽ không tha thứ cho mình.

Màn đêm buông xuống, khi những tia nắng cuối ngày kéo nhau rời bỏ thế gian, đến với một nơi tối tăm.

Ân Di sợ hãi nép sát vào người anh, cô sợ lắm, sợ phải chết ở nơi này, sợ Gia Khánh sẽ không tỉnh lại, sợ không gặp được Bảo Anh, Huyền Thi. Cô sợ… rất nhiều.

Khi những ánh nắng bắt đầu trồi lên, mặt trời đã chịu hé lộ sau một giấc ngủ dài.Từng tia nắng soi rọi lên khuôn mặt cô gái ấy, đôi môi khô cằn, làn da xanh tái, đôi mắt mệt mỏi vẫn nhắm nghiền, mái tóc rũ rượi.

Ân Di choàng tỉnh, mơ hồ một cảm giác ê buốt từ chân truyền đến, cô đã quen với cảm giác này nên cũng không phản ứng gì thái quá? Nhưng… người bên cạnh cô, Gia Khánh… anh ấy đâu.

Một cảnh trường hoang sơ, trong một rừng cây rậm rạp chỉ một mình cô ở đây. Nổi cô đơn ập đến… cô sợ hãi kêu lên.

“Gia Khánh…”


*Xin lỗi vì sự cố không thời gian qua, mình sẽ tiếp tục cho chương mới đều đều, mong các bạn ủng hộ tớ nhé nhé ^-^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play