Liên tiếp nhiều tuần lễ sau đó, Luke Fenton thường chiếm hết dòng suy nghĩ của Scarlett. Nàng bị xúc động mạnh, và mỗi buổi sáng đẹp trời, nàng rong ngựa một mình, lần theo những con đường họ đã cùng đi với nhau. Khi nàng trang trí cây Giáng sinh cùng với Cat, nàng nhớ lại niềm vui lúc nàng trang điểm buổi chiều đầu tiên ông ta đến ăn tối ở Ballihara. Và vào lễ Giáng sinh khi nàng rút cái xương lưỡi hái của con gà tây cái xương tượng trưng cho hạnh phúc nàng thầm mong, ông mau mau từ London quay về.
Đôi khi nàng nhắm mắt và thử nhớ lại cảm giác khi nàng ở trong vòng tay ông, nhưng mỗi lần như thế, cái cảm giác ấy làm nàng tức tối, thậm chí nước mắt giàn giụa vì luôn luôn vẫn là khuôn mặt Rhett, vòng tay, tiếng cười của chàng trở lại trong ký ức. Nàng tự nhủ đó là vì nàng mới biết Luke gần đây. Với thời gian, nàng cũng sẽ nghĩ rằng sự có mặt của ông sẽ xoá nhoà kỷ niệm về Rhett.
Buổi chiều lễ thánh Sylvestre, có tiếng ồn ào huyên náo và Colum đi đầu chơi badhran, theo sau là hai ngứời kéo đàn violon, rồi đến Rosalem Fitzpatrick, gõ các đốt xương. Scarlett thích thú kêu lên kinh ngạc và vồn vã ôm người anh họ vào lòng.
- Colum, em đã không hy vọng nhìn thấy anh trong ngôi nhà nầy! Chắc năm nay sẽ là may mắn, với buổi khởi đầu như thế nầy.
Nàng đánh thức Cat dậy, và hai mẹ con sống những khoanh khắc đầu năm 1880 trong tiếng nhạc và niềm thương yêu.
Ngày đầu năm mới bắt đầu trong tiếng cười, bánh bram brack được ném vào tường, bắn cả mảnh vụn và nho khô vào người Cat, trong lúc Cat đang múa, đầu hất ra sau, miệng mở to.
Nhưng ngay sau đó trời lại trĩu mây và một cơn gió lạnh như muốn hất tuột chiếc khăn choàng của Scarlett khi nàng đến thăm các gia đình trong thành phố của nàng. Colum uống một li ở mỗi nhà - rượu chứ không phải nước trà - và nói chuyện chính trị với cánh đàn ông, đến mức nàng muốn hét lên với anh.
- Scarlett thân yêu, sao em không đến quán rượu nâng li chúc mừng năm mới, và hy vọng mới cho người Ireland! Colum hỏi khi họ bước ra khỏi căn nhà cuối cùng.
Cánh mũi Scarlett phập phồng khi nàng ngửi thấy mùi rượu Whisky.
- Không. Em mệt lắm, em thấy lạnh và em về nhà đây Hãy đến chỗ em, chúng ta sẽ cùng ngồi với nhau một khoảnh khắc yên tĩnh bên ngọn lửa.
- Scarlett aroon, đó chính là điều anh sợ nhất. Yên tĩnh sẽ làm cho bóng tối len lỏi vào tâm hồn.
Colum do dự bước vào quán rượu của Kennedy, còn Scarlett chậm chạp tiếp tục con đường về Toà nhà lớn, khăn quàng quấn chặt quanh người. Trong ánh sáng xám và lạnh, cái váy đỏ và đôi bít tất sọc vàng xanh của nàng như xỉn màu.
Uống cà phê và tắm nước nóng, nàng chờ mong được vậy khi mở cánh cửa nặng trịch. Bước vào tiền sảnh, nàng chợt nghe tiếng cười nén lại của một ai, và tim nàng thắt lại. Cat chắc đang chơi trò cút bắt, Scarlett vờ không chú ý. Nàng đóng cửa, rồi buông chiếc khăn quàng xuống ghế bánh và nhìn quanh.
- Chúc năm mới, Bà O Hara, Luke Fenton nói. Nay là tôi đang đứng với nữ hoàng Marie - Antoinette đấy ư? Có phải đây là bộ quần áo thôn nữ mà những thợ may giỏi nhất London đã cắt cho những vũ hội hoá trang năm nay?
Ông đang ở cầu thang. Scarlett ngước nhìn ông. Thế là ông đã về rồi! Ồ, sao ông lại còn bắt chợt được nàng trong bộ quần áo nầy nhỉ! Nàng không mong thế đâu - Nhưng điều đó có quan trọng gì. Luke đã trở về, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, và nàng không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa.
- Chúc năm mới hạnh phúc! Nàng nói.
Và thật đúng như thế.
Luke né qua bên và Scarlett nhìn thấy Cat. Hai cánh tay bé đưa cao: bé khệ nệ giữ cái mũ miện vàng ánh đặt trên mái đầu bù xù. Bé bước xuống bậc thang tiến về phía mẹ, cặp mắt xanh tràn đầy vui sướng, và đôi môi cố nén nụ cười. Đằng sau bé thướt tha chiếc khăn quàng dài sặc sỡ: cái đuôi áo lễ phục bằng nhung màu hồng điều viền da lông chồn.
Cat đeo nữ trang của bà, thưa bà bá tước. Luke nói, tôi đến để thu xếp cho lễ cưới của chúng ta.
Chân Scarlett như nhủn ra. Nàng ngồi khuỵu xuống trên nền nhà bằng cẩm thạch, vòng vải đỏ phủ quanh nàng, làm nổi bật những váy phồng màu xanh, màu lục.
Một chút gì đó bất bình pha lẫn một cảm giác chiến thắng bất ngờ. Chẳng lẽ lại là sự thật. Sao dễ dàng đến thế. Lại dường như lạ thường quá.
- Cat, có thể nói điều bất ngờ của chúng ta đã thành công rồi. Luke nói, ông mở những dải thắt to bằng lụa mà bé đeo ở cổ và cầm lấy mũ miện.
- Bây giờ cháu có thể đi chỗ khác. Chú có chuyện nói với mẹ cháu.
- Cháu có thể mở hộp của cháu được chứ!
- Nhất định rồi. Hộp ở trong phòng cháu đấy.
Cat nhìn mẹ, mỉm cười rồi chạy lên cầu thang, vừa phùng miệng ra. Luke vắt chiếc áo lễ sang cánh tay trái, treo mũ miện vào cổ tay rồi tiến đến gần Scarlett, đưa tay phải cho nàng. Ông có dáng rất cao lớn, rất mạnh, và đôi mắt ông đen thẫm. Nàng đưa tay cho ông và ông đỡ nàng dậy.
Ta đi đến thư phòng, ông nói. Ở đó có lò sưởi, và chai sâm banh để uống mừng khi ngã giá xong.
Scarlett nhường ông đi trước. Ông muốn cưới nàng!
Nàng không hề ngờ tới. Nàng hoàn toàn tê dại, cú sốc làm nàng bắt đầu nhận ra điều gì đang xảy đến và nàng như tìm lại được lời nói:
- Tại sao lại "ngã giá", ông Luke! Tại sao ông ta không nói là ông yêu nàng và muốn nàng làm vợ ông!
Fenton chạm li với nàng.
- Kết hôn là gì, nếu không phải là cuộc ngã giá, hở Scarlett! Luật sư của chúng ta sẽ thảo các hợp đồng, nhưng đó chỉ là chuyện hình thức. Em biết điều gì đang chờ đợi em rồi đấy! Em không còn là một thiếu nữ, cũng không phải là một cô gái ngây thơ.
Scarlett thận trọng đặt li rượu xuống bàn. Rồi nàng buông mình xuống ghế bành cũng với vẻ thận trọng như thế. Có cái gì không ổn đây. Gương mặt và lời nói của ông ta không đượm vẻ gì là nồng ấm. Thậm chí ông ta cũng chẳng nhìn nàng nữa.
- Em muốn ông cho em biết em sẽ được gì. Nàng nói chậm rãi.
Fenton nhún vai, vẻ khó chịu.
- Được thôi. Chắc em đã cho rằng tôi là một trong những người hào phóng nhất. Tôi bắt đầu từ nguyên tắc vốn là mối quan tâm chủ yếu của em.
Ông ta nói rằng ông là một trong những người giàu nhất nước Anh, mặc dù ông nghĩ là nàng đã tự mình biết rõ điều đó. Ông thành thật ngưỡng mộ tài năng vươn tới thành đạt của nàng. Nàng có thể giữ riêng tiền bạc của nàng. Tất nhiên ông bảo đảm cung cấp cho nàng quần áo, xe cộ, nữ trang, người hầu và bao thứ khác nữa. Điều ông trông mong ở nàng là nàng sẽ làm ông được rạng danh. Ông đã quan sát và thấy rằng nàng có khả năng làm được điều đó.
Nàng cũng có thể giữ Ballihara cho đến cuối đời.
Điều ấy xem ra làm nàng thích thú. Còn về phần ông, nàng cũng có thể lấy luôn Adamstown nếu nàng chịu bẩn chân. Sau khi nàng chết, Ballihara sẽ thuộc về con cái của hai người, cũng như Adamstown, sau khi Luke chết. Kết hợp cái đất đai liền ranh với nhau vốn luôn là lý do chính đáng của những cuộc hôn nhân.
- Vì thật ra, điều chủ yếu của cuộc trả giá, đó là em sẽ cho tôi một người thừa kế. Tôi là người cuối cùng của dòng họ, tôi có trách nhiệm phải bảo đảm cho dòng họ trường tồn. Khi tôi có một đứa con trai với em, em sẽ lại làm chủ cuộc đời em, tất nhiên phải giữ cho kín đáo một chút.
Ông lại rót thêm rượu và nốc cạn một hơi, và nói thêm Scarlett có thể cảm ơn Cat về cái mũ miện.
- Cũng không cần phải nói với em rằng tôi không hề có ý định đưa em trở thành bá tước Kilmessan. Em là loại phụ nữ mà tôi thích chơi đùa thôi. Em càng ương ngạnh, tôi càng thích buộc em vào luật chơi của tôi. Điều đó cũng thật thú vị, nhưng dù sao cũng được như con gái của em. Tôi muốn con trai tôi được như nó - không nhút nhát, và khỏe như voi. Dòng máu họ Fenton cằn cỗi vì những cuộc tác hợp đồng huyết. Truyền thêm cho nó dòng máu sinh lực thôn quê của em có thể cứu vãn tình thế. Tôi đã để ý thấy những tá điền họ O Hara, những người họ hàng nhà em, sống lâu, Scarlett ạ, em là một chủ bài có giá trị đấy. Em sẽ cho tôi một người thừa kế làm tôi tự hào, và em sẽ không làm cho nó cũng như cho tôi phải hổ thẹn trong xã hội.
Scarlett nhìn ông như một con thú bị rắn thôi miên.
Nhưng đã đến lúc chấm dứt bùa mê. Nàng cầm li rượu trên bàn ném phăng vàò lò sưởi.
- Không bao giờ! Đó là li rượu chúc cho sự trả giá của ông, Luke Fenton. Hãy cút khỏi nhà tôi. Ông làm cho tôi phát ớn lạnh.
Ông ta chỉ cười, Scarlett vươn người tới, muốn nhảy xổ vào mặt ông, đập tới tấp vào đấy, vào cái mặt đang tươi cười ấy.
- Tôi tưởng là cô lo lắng cho con gái cô, ông nói với giọng cười khẩy khinh miệt. Có thể tôi đã lầm.
Mấy lời đó đủ làm Scarlett như chết sững.
- Cô làm tôi thất vọng thật sự. Tôi đã tưởng cô thông minh hơn những gì cô tỏ ra vào lúc nầy. Hãy quên đi lòng kiêu hãnh, bị xúc phạm và nhìn thẳng vào cái đang ở trong tầm tay cô. Một vị trí vững vàng cho cô và cho con cô. Tôi sẽ nhận nó làm con nuôi, và nó sẽ trở thành Lady Catherine. Cái tên "Katie" thì chả phải bàn, tất nhiên đó là cái tên của bọn tôi tớ nhà bếp. Đã là con gái của tôi, ngay lập tức và không điều kiện, nó có thể có được cái tốt nhất trong những cái nó cần hay nó thích. Trường học, bạn bè và cuối cùng hôn nhân - chỉ cần nó chọn lựa. Không bao giờ tôi làm gì thiệt hại cho nó, nó rất quý giá đối với tôi: đó sẽ là cái mẫu mà con trai tôi phải noi theo. Cô có thể khước từ không cho nó hưởng tất cả điều đó chỉ vì cái tham vọng lãng mạn hạ cấp rẻ tiền của cô chưa được thoả mãn ư? Tôi thì tôi không nghĩ như vậy.
- Cat không cần đến tước phẩm quí giá của ông và cả cái gì tốt hơn thế nữa, Luke Fenton ạ, cả tôi cũng vậy. Chúng tôi tự thu xếp được không cần đến ông, Và chúng tôi sẽ tiếp tục là chúng tôi như hiện nay.
- Cho đến bao giờ, Scarlett! Đừng nên quá tin vào những thành công của cô ở Dublin. Cô là một loại sản phẩm mới, mà sản phẩm mới thì đường đời khá ngắn ngủi. Một con đười ươi được luyện tập tốt cũng đủ để tạo được một điều như thế trong cái xó xỉnh như Dublin. Cô chỉ còn một, nhiều lắm là hai mùa nữa thôi, sau đó người ta sẽ quên cô. Cat cần được bảo vệ bởi một tước hiệu và một người cha. Tôi là một trong số rất hiếm người có quyền lực tẩy được cho nó vết nhơ là đứa con hoang. Không, đừng cãi lại làm gì, tôi chẳng muốn nghe những gì cô có thể bịa ra đâu. Nếu cô và con gái cô là khách quí ở Mỹ, thì cô sẽ chẳng bao giờ lại vùi xương ở một chỗ như thế nầy đâu. Nhưng thôi, đủ rồi. Tôi đã bắt đầu chán rồi, tôi rất sợ sự phiền muội Scarlett, hãy gửi cho tôi vài dòng khi cô đã bình tĩnh trở lại. Cô sẽ chấp nhận sự trả giá của tôi. Tôi bao giờ cũng đạt được điều tôi muốn.
Fenton bước về phía cửa.
Scarlett gọi ông ta lại. Nàng cần biết một điều:
- Luke Fenton, ông không thể buộc mọi người làm theo điều ông thích. Ông có khi nào nghĩ rằng cô vợ - ngựa cái của ông có thể đẻ ra một đứa con gái chứ không phải đứa con trai không?
Ông ta đối mặt với nàng.
- Cô là một phụ nữ rắn chắc, rất khỏe mạnh. Tôi nhất định sẽ có một đứa con trai. Nhưng thậm chí đặt trường hợp tồi tệ nhất giả như cô chỉ sinh được con gái, thì mỗi đứa có thể cưới một anh đàn ông có ý nguyện đổi họ cho nó và nhận lấy họ của nó. Như vậy một người họ Fenton sẽ thừa kế được tước hiệu và nối dõi tông đường. Những điều khoản trong hợp đồng của tôi vẫn được thoả mãn.
Scarlett tỏ ra lạnh lùng không khác gì ông ta.
- Ông đã nghĩ đến tất cả mọi điều, chắc thế. Giả thiết tôi vô sinh hoặc chính ông không thể có con thì sao?
Fenton mỉm cười.
- Những đứa con hoang mà tôi rải khắp châu Âu, đã đủ chứng minh cho tinh lực đàn ông của tôi và lời mắng mỏ thảm hại của cô chẳng làm tôi động lòng. Còn về cô, thì đã có Cat.
Một cảm giác bất ngờ thoáng lên trên nét mặt ông ta, và ông ta quay ngoắt về phía Scarlett. Nàng lùi lại khi thấy ông tiến đến gần.
- Nào, Scarlett, đừng đóng kịch nữa. Chẳng phải tôi đã từng nói với cô là tôi chỉ cắt đứt với nhân tình, chứ không cắt đứt với vợ tôi đó sao! Trong lúc nầy tôi không có ý đụng đến cô đâu. Tôi hầu như quên mất cái mũ miện, tôi phải bỏ nó vào tủ để chờ ngày cưới: đó là một bảo vật của gia đình. Hãy gửi cho tôi một lá thư đầu hàng. Tôi đi Dublin mở cửa khu tư thất của tôi để chuẩn bị cho Mùa Chơi ở công viên Mernon, chỉ cần một lá thư là có thể gặp được tôi ngay.
Ông ta nghiêng người trước nàng với nghệ thuật tinh tế của kẻ nịnh đầm, rồi vừa cười vừa bước ra.
Scarlett đầu giữ thẳng, dáng vẻ đầy kiêu hãnh, cho đến khi nàng nghe tiếng cửa đóng sập lại. Nàng chạy lại khoá trái cửa thư phòng, và khi không còn có mặt đám gia nhân, nàng gieo mình xuống tấm đệm dầy cộm và khóc nức nở. Sao nàng lại có thể lầm lạc đến mức như thế được! Sao nàng có thể thú nhận với chính mình rằng nàng đã tấp tểnh yêu một thằng đàn ông mà trong con người hắn chẳng hề có tình yêu! Và nàng phải làm gì bây giờ! Nàng không ngớt nghĩ đến Cat, đang đứng trên bậc thang cao, đội mũ miện, cười rạng rỡ. Nàng phải làm gì bây giờ!
- Ô Rhett ơi! Nàng nghẹn ngào, thốt lên, mẹ con em cần đến anh biết bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT