Scarlett không ngờ rằng Dublin lại gần đến thế. Nàng có cảm giác vừa mới ngồi lên tàu ở Trim thì người ta báo là đã đến Dublin rồi. Evans cô hầu của Charlotte, đã chờ nàng và bảo một người phu vác các va li của nàng rồi nói: "Xin theo tôi, Bà O Hara" và bước đi.
Scarlett chật vật theo sau cô, bởi đám đông chen chúc tràn ngập trên sân ga. Đó là một toà nhà đồ sộ nàng chưa từng thấy, một tổ kiến khổng lồ. Nhưng trên đường phố Dublin, cảnh náo nhiệt còn hơn thế nữa. Bị kích thích mạnh, Scarlett cứ dán mũi vào ô cửa kính của cỗ xe thuê. Charlotte nói đúng: nàng say mê thành phố nầy.
Một lát sau, cỗ xe dừng lại. Một người hầu ăn mặc lộng lẫy đỡ Scarlett bước xuống. Nàng đang mải nhìn một cỗ xe do nhiều ngựa kéo chạy vụt qua thì Evans nắm lấy tay nàng và nói: "Xin bà đi theo hướng nầy".
Charlotte đợi nàng ở phòng khách.
- Charlotte! Scarlett kêu lên, tôi vừa nhìn thấy một cỗ xe hai tầng, cả hai tầng chật ních người như chực gãy xuống.
- Xin chào, Scarlett. Tôi rất sung sướng là Dublin làm cô hài lòng. Cô cứ giao mọi thứ cho Evans và đến đây uống trà chúng ta có nhiều việc phải làm.
Tối ấy, bà Sims đến cùng với ba phụ tá, mang theo áo dài và trang phục phủ mútxơlin. Scarlett đứng yên hoặc đi chuyển theo yêu cầu, trong lúc hai người đàn bà khác tranh luận với nhau đến từng chi tiết nhỏ về từng cái áo Chiếc áo dạ hội sau lại xinh đẹp hơn chiếc trước. Khi bà Sims không nắn và sờ lên áo, Scarlett lại ra bộ đắc ý trước tấm gương.
Khi bà thợ may và những người phụ tá đi khỏi, nàng cảm thấy thực sự mệt lả người. Charlotte gợi ý cùng dùng bữa tối trong căn phòng của họ, điều mà Scarlett rất thích thú, nàng ăn ngấu nghiến. Bà Montague lưu ý nàng:
- Không được béo thêm một milimét nào ở vùng thắt lưng đấy, Scarlett, nếu không phải thử quần áo lại hết!
- Tôi sẽ làm tiêu đi bằng cách đi bộ, nàng vừa đáp vừa phết bơ lên bánh mì. Từ nhà ga về đây, tôi nhìn thấy ít nhất tám cửa hàng xem chừng tuyệt vời đấy.
Charlotte mỉm cười độ lượng: bà sẽ nhận được tiền hoa hồng ở mỗi hiệu mà Scarlett đến mua hàng.
- Cô có thể ngắm nhìn hết thảy mọi cửa hiệu cô thích, tôi xin hứa điều đó. Nhưng chỉ vào những buổi chiều thôi. Còn các buổi sáng là cô phải ngồi làm mẫu để người ta vẽ chân dung cho cô.
- Charlotte, chuyện phi lý thế! Tôi sẽ làm gì với những thứ ấy! Tôi đã có một bức chân dung rồi và tôi rất ghét nó: trông tôi cứ như con rắn ấy.
- Lần nầy sẽ không như vậy đâu, cô cứ tin lời tôi. Ông Hervé là một chuyên gia về chân dung phụ nữ. Và điều nầy quan trọng lắm. Phải làm thế thôi.
- Tôi sẽ nghe lời bà, tôi làm tất cả những gì bà bảo, chứ nói thật, tôi chả thích thứ ấy.
Sáng hôm sau, tiếng xe cộ huyên náo đánh thức Scarlett dậy. Trời còn tối nhưng ánh đèn đường đủ cho nàng nhìn thấy bốn hàng xe ba gác, xe chở hàng, xe nga các loại nối đuôi san sát trên đại lộ bên dưới phòng nàng ở. Chẳng ngạc nhiên gì khi ở Dublin có những con đường rộng đến thế, nàng vui vẻ nghĩ. Khắp cả Ireland có bao nhiêu xe có bánh thì đều tụ họp ở đây. Nàng cứ hít thở, hít thở mãi. Mình chắc phải điên lên mất. Mình thề là đã ngửi thấy mùi cà phê. Có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.
- Bữa điểm tâm được dọn trong phòng khi nào cô đã sẵn sàng, Charlotte nói. Tôi đã cho người dọn phòng cáo lui cô chỉ cần mặc áo choàng thôi.
Scarlett suýt làm bà Montague ngã khi mở cửa.
- Cà phê! Bà biết tôi thèm như thế nào chứ! Ồ, Charlotte, sao bà không nói cho tôi biết là ở Dublin người ta uống cà phê! Tôi sẽ đáp tàu đến đây chỉ để ăn điểm tâm thôi cho mà coi!
Vị cà phê còn tuyệt hơn cả hương cà phê. May quá Charlotte chỉ thích trà: Scarlett đã có thể uống hết cả bình.
Rồi nàng lẳng lặng đi vớ lụa và bộ áo liền quần mà Charlotte lấy ra từ một hộp giấy. Nàng cảm thấy mình ranh mãnh. Những bộ đồ lót, nhẹ, mỏng dính chẳng hề giống chút nào với thứ vải phin và mútxơlin mà nàng đã mặc cả đời. Nàng quấn chặt quanh người chiếc áo ngủ bằng len khi Evans chợt xuất hiện cùng với một phụ nữ nàng chưa hề gặp.
- Đây là Serafina, Charlotte nói. Cô ta là người Ý, cô đừng lo nếu như cô không hiểu cô ta nói gì. Cô ta sẽ chải tóc cho cô. Chỉ cần cô ngồi yên, và cứ để cho cô ta nói một mình.
Cô ta chuyện trò với từng sợi tóc của mình chắc, Scarlett nghĩ thầm sau khoảng một giờ. Cổ nàng cứng đờ và không biết một tí nào về những gì cô ta đã làm.
Charlotte để nàng ngồi bên cửa sổ phòng khách, nơi ánh ban mai rực rỡ nhất.
Bà Sims cùng người phụ tá xem ra cũng khó chịu như Scarlett. Họ đến đã sớm hai mươi phút.
- Ecco! Serafina nói.
Benissimo! Bà Montague nói.
- Nào bắt đầu thôi, bà Sims giục.
Bà ta cầm chiếc áo, còn người phụ tá nâng đằng đuôi.
Scarlett nín thở. Vải xa tanh trắng óng ánh dưới ánh nắng làm lấp lánh những chỗ thêu màu bạc trông thật sống động. Một chiếc áo dài đẹp như trong mơ. Scarlett đứng dậy đưa tay sờ vào áo.
- Phải đeo găng đã chứ! - Bà Sims ra lệnh. Mỗi ngón tay sẽ để lại một tì vết đấy.
Scarlett nhận thấy bản thân bà thợ may cũng đeo găng tay da dê trắng. Nàng cầm lấy đôi găng dài, mới toanh bà Charlotte đưa cho nàng. Chúng đã được gấp lại, rắc phấn để nàng có thể xỏ tay vào mà không phải giãn xong đâu đấy, Charlotte móc gài cái khuy bạc một cách thành thạo và nhanh gọn, còn Serafina phủ lên đầu Scarlett chiếc khăn lụa rồi lột áo choàng ra ; sau đó, bà Sims xỏ cái áo dài qua hai tay giơ lên cao, rồi phủ xuống cả thân hình nàng. Cuối cùng, trong lúc bà cài móc lưng áo cho nàng thì bằng bàn tay điệu nghệ, Serafina rút khăn ra và sửa mái tóc Scarlett lại ngay ngắn.
Có tiếng gõ cửa.
- Vừa thật đúng lúc, Charlotte Montague nói. Chắc là ông Hervé. Bà Sims nầy, Bà O Hara sẽ ngồi làm mẫu ở đây, bà nói thêm và dẫn Scarlett ra giữa phòng.
Scarlett nghe bà mở cửa và thì thầm thảo luận gì đó.
Mình nghĩ là bà ta nói bằng tiếng Pháp và chờ mình cũng làm như thế. Không, Charlotte biết quá rõ mình về điểm ấy mà. Giá như mình có gương soi, mình sẽ nhìn ngắm mình thoả thích trong cái áo dài nầy nhỉ.
Nàng nhấc một chân lên, rồi lại nhấc một chân khác mỗi khi người phụ tá của bà Sims vỗ vào các ngón chân của nàng. Scarlett không sao nhìn thấy đôi hài mà bà ta xỏ vào chân nàng. Bà Sims đặt ngón tay lên bả vai nàng và bảo nàng đứng cho ngay ngắn. Còn bà kia mân mê gấu áo của nàng.
Bà O Hara, Charlotte Montague nói, cho phép tôi giới thiệu với bà, ông Francois Hervé.
Scarlett ngắm nhìn con người có cái trán hói và bụng to đang tiến lại và nghiêng mình trước nàng.
- Xin chào, nàng nói và tự hỏi liệu có nên bắt tay một hoạ sĩ không.
- Tuyệt vời! Ông ta thốt lên.
Ông ta búng tay. Hai người đàn ông bê tấm gương lớn đem đặt ở khoảng giữa các cánh cửa sổ và khi họ lùi ra, Scarlett đã có thể ngắm nhìn mình.
Chiếc áo xa tanh trắng để hở cổ rộng hơn là nàng tưởng. Nàng tròn xoe mắt trước đôi vai trần hớ hênh của mình, rồi ngắm nhìn trong gương hình ảnh một người đàn bà mà nàng chỉ lờ mờ nhận ra. Mái tóc nàng búi cao trên đỉnh đầu thành một cuộn gồm những lọn tóc quăn và tua tua được chải chuốt công phu và điệu nghệ đến mức trông thật tự nhiên. Vải xa tanh trắng lấp lánh trên thân hình thon thả và cái đuôi áo khảm bạc xòe ra thành hình bán nguyệt khúc khuỷu quanh đôi hài bằng vải xa tanh trắng dát bạc.
- Ồ, mình có vẻ giống bức chân dung của bà ngoại Robillard hơn là giống mình.
Cô gái trẻ ngày xưa vụt biến mất. Nàng đang ngắm nhìn một thiếu phụ chứ không phải là cô gái đỏm dáng quận Clayton. Và điều nàng nhìn thấy khiến nàng thật hài lòng. Con người xa lạ khiến nàng vừa lúng túng lại vừa bối rối. Đôi môi mềm khẽ run rẩy nơi khóe miệng, và đôi mắt ánh lên vẻ thăm thẳm bí ẩn. Với vẻ tự tin tuyệt đối nàng ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mặt mình như vừa thách thức và tán thành.
- Xong rồi, Charlotte Montague thì thào với chính mình. Đó là người phụ nữ sẽ tấn công chiếm cả Ireland và cả thế giới nếu nàng muốn.
- Khung vải! - Hoạ sĩ thì thầm. Và nhanh tay lên, lũ đần độn. Ta sắp vẽ bức chân dung sẽ làm ta nổi danh như cồn đây.
- Tôi chẳng hiểu gì cả, Scarlett nói với Charlotte sau buổi ngồi làm mẫu. Cứ như thể tôi đã quen con người ấy mà chưa hề nhìn thấy bao giờ… Tôi băn khoăn quá, Charlotte ạ.
- Cô bé yêu quý ạ; đó là bước đầu của sự khôn ngoan đấy!
***
- Charlotte, Scarlett năn nỉ, ta hãy lên toa tàu xinh đẹp nầy đi. Tôi đáng được hưởng phần thưởng như thế sau khi đã ngồi hàng giờ liền bất động như tượng chứ.
Charlotte thừa nhận điều ấy, buổi ngồi làm mẫu thật dài. Những buổi sau chắc chắn sẽ ngắn hơn. Vả lại, trời có thể đổ mưa và ông Hervé sẽ không vẽ được nếu ánh sáng không tốt.
- Nào, bà đồng ý đi! Chúng ta sẽ lên tàu chứ!
Charlotte gật đầu, Scarlett những muốn ôm choàng lấy bà, nhưng đó không phải là cách của bà Montague.
Và cũng không phải là cách của mình nữa, Scarlett thầm nghĩ, mà không hiểu rõ vì sao. Tự nhìn thấy mình là đàn bà, chứ không còn là con gái, điều ấy vừa kích động nàng vừa khiến nàng lo âu. Phải có thời gian mới quen được với nó.
Hai người bước lên cầu thang hình trôn ốc bằng sắt để lên tầng trên. Gió từ mọi phía ]ùa vào người nàng lạnh buốt, nhưng ở trên nầy để nhìn thì tuyệt vời.
Scarlett ngắm nhìn mọi dáng vẻ của thành phố, những con đường thênh thang đông nghẹt xe cộ, những vỉa hè chen chúc người là người. Dublin đúng là một thành phố thực sự mà nàng nhìn thấy: số dân của nó đã vượt trên hai trăm năm chục ngàn người. Atlanta thì không quá hai chục ngàn.
Xe điện chạy trên đường ray và có toàn quyền vượt qua trong lưu thông. Khách đi bộ và xe cộ vội vã giạt ra khi xe tiến đến gần. Cảnh họ bỏ chạy, chộn rộn và ồn ào, Scarlett rất thích thú.
Rồi nàng nhìn thấy dòng sông. Xe điện dừng lại trên cầu Nàng nhìn thấy Liffey với những cây cầu rất khác nhau và cũng đông nghẹt người với xe. Những bến cảng, trông thật hấp dẫn với những đám đông tấp nập và hàng hoá đầy ắp trong các cửa hiệu. Nước sông lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Rồi Liffey khuất dạng phía sau và xe điện lại chạy trong bóng mát: ở hai bên đường, sừng sững những toà nhà đồ sộ.
Scarlett cảm thấy lạnh buốt.
- Đến trạm kế tiếp, chúng ta nên xuống. Charlotte nói.
Bà ta bước xuống đầu tiên và sau khi hai người vượt qua ngã tư nơi đang trong cảnh náo nhiệt điên cuồng, bà khoát tay chỉ về hướng con đường trải dài trước mặt họ.
- Phố Grafton, bà ta nói như để giới thiệu. Chúng ta có thể dùng xe thuê để trở về khách sạn, nhưng chỉ đi bộ mới nhìn thấy được các cửa hiệu. Cô có thích uống cà phê trước khi chúng ta bắt đầu không! Đó là cách để khám phá Bewley.
- Tôi không biết, Charlotte ạ. Có lẽ trước hết tôi thử liếc qua cửa hiệu nầy xem sao. Nhìn kìa, cái quạt trong tủ kính kia cái ở phía sau, với những quả tua mùa hồng - nó xinh quá. Ô, và cái kia, cái quạt Trung Hoa ấy, tôi chưa hề nhìn thấy. Và cả cái túi xinh xinh cho cây oải hương nữa kìa! Charlotte, nhìn mẫu thêu trên găng tay kìa. Có bao giờ… Ồ, Chúa ơi!
Charlotte nghiêng đầu ra dấu cho người đàn ông mặc đồng phục phụ trách mở cửa. Anh ta cúi đầu chào.
Bà ta không cho biết là ở phố Grafton có ít nhất bốn cửa hiệu bán hàng trăm loại găng tay và quạt. Bà ta tin chắc Scarlett sẽ tự mình khám phá được một trong những thuộc tính chắc chắn của một thành phố lớn là phải dâng bày cho khách rất nhiều những hàng hoá hấp dẫn để họ tha hồ lựa chọn.
***
Sau mười ngày ngồi làm mẫu, thử quần áo và mua sắm, Scarlett trở về Ballihara với thật nhiều quà cho Cat, cho Colum và cho bà Fitz cũng như năm cân cà phê và một bình pha cà phê dành riêng cho nàng. Nàng đâm ra yêu Dublin và thèm trở lại đấy đến chết được.
Cat đợi nàng ở Ballihara. Khi tàu vừa rời thành phố, Scarlett đã cảm thấy nôn nao muốn mau về nhà. Nàng có bao điều để tỉ tê cùng con gái mình, bao dự tính vào lúc nàng có thể đưa con lên thành phố. Nàng cũng còn phải chu toàn mọi chức trách của nàng sau Thánh lễ.
Nàng đã bê trẻ cả tuần nay rồi. Và rồi lại sắp đến lễ Thánh nữ Brigid. Scarlett nghĩ đó là thời điểm tốt nhất trong năm, mà quả thực là điểm khởi đầu của nó, khi người ta xới nắm đất đầu tiên. Nàng đã gặp bao may mắn. Nàng đã có tất cả cùng lúc: thành phố và làng quê.
Bà O Hara và người phụ nữ xa lạ nàng đã nhìn thấy trong gương.
***
Scarlett để yên cho Cat ngắm nhìn cuốn sách có minh hoạ các hình ảnh thú vật giữa bao món quà khác còn chưa mở hết. Nàng chạy đổ xuống con đường dẫn đến nhà Colum với chiếc khăn quàng cổ bằng vải casơmia nàng đem về cho anh, và tất cả những kỷ vật của Dublin.
- Ồ em rất tiếc, nàng nói khi nhìn thấy anh đang có khách.
Người đàn ông, ăn mặc tề chỉnh, là người lạ đối với nàng.
- Không, không hề gì. Colum nói. Cho phép anh được giới thiệu em với John Devoy. Anh ta vừa từ Mỹ đến.
Devoy tỏ ra lịch sự. Nhưng tất nhiên anh ta không vui vẻ gì khi bị cắt ngang như thế. Scarlett rối rít xin lỗi để món quà lại và nhanh chân quay về nhà. Người Mỹ nầy là ai mà lại vác thân đến chốn khỉ ho cò gáy như Ballihara thế nầy, và anh ta lại chẳng hài lòng được gặp một đồng hương! Chắc phải là một người Fenian của Colum rồi! Và anh ta bực bội bởi vì Colum không còn tham gia vào cuộc cách mạng kỳ quái của họ nữa.
Thật sự thì ngược lại. John Devoy xem ra muốn ủng hộ Parnell và là một trong người Fenian có thế lực nhất ở Mỹ. Anh ta mà thôi không hỗ trợ cuộc cách mạng thì đó sẽ là một cú gần như trời giáng. Colum lớn tiếng chống lại "tự trị" mãi tận khuya. Nhận xét về Parnell, anh nói:
- Đó là một con người thèm muốn quyền lực và sẽ dùng mọi thủ đoạn xảo trá để đạt cho bằng được điều ấy - Còn anh, Colum! Devoy vặn lại. Anh xem ra không mấy ủng hộ những ai có thể làm được giống như anh hoặc hơn anh.
Colum lập tức bác lại:
- Ông ta chỉ mải mê đọc diễn văn ở London cho đến lúc ông ta chết cóng dưới địa ngục, tên ông ta được chạy tít lớn ở mọi tờ báo còn người Ireland vẫn cứ chết dần mòn dưới gót giầy bọn Anh. Dân tộc Ireland sẽ chẳng dành được cái gì cả. Và khi đã chán ngấy ông Parnell, dân tộc nầy sẽ nổi loạn - lại chẳng có một tổ chức lãnh đạo nào, chẳng có cơ may nào để thành công cả. Tôi xin nói với anh. Devoy ạ, chúng ta đã chần chờ quá láu. Parnell nói, anh cũng nói, và cả tôi cũng nói - còn trong lúc ấy, người Ireland lại cứ rên xiết.
Sau khi Devoy trở lại quán trọ Kenndy để nghỉ đêm, Colum cứ đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ của anh mãi cho đến khi dầu trong đèn đã cạn sạch. Rồi anh ngồi trong bóng tối trên chiếc ghế đẩu, cạnh đống lửa lụi dần trong lò sưởi. Để gậm nhấm về sự nổi giận của Devoy.
Có thể nào anh ta nói đúng không! Có phải anh ta bị thôi thúc bởi thói ham quyền lực chứ không phải bởi tình yêu Ireland! Làm sao biết được điều bí ẩn trong tâm hồn anh ta!
Một chút mặt trời ẩm ướt rực chiếu trong chốc lát khi Scarlett xắn lưỡi mai xuống đất, trong ngày lễ Thánh nữ Brigid. Đó là điềm lành cho năm tới. Để ăn mừng sự kiện nầy, nàng mời mọi người ở Ballihara đến uống bia proter và bánh patê thịt tại quán rượu của Kennedy. Đó sẽ là năm tốt đẹp nhất trong các năm, nàng tin chắc là như thế. Sáng hôm sau nàng đi Dublin để tham dự suốt sáu tuần lễ ngày hội mà ở đấy người ta gọi là Mùa Lâu đài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT