Phía trên đầu, Scarlett nghe tiếng người ồn ào xen lẫn tiếng cười chói tai của Pansy. Sự yên lặng trong buồng lái vì thế càng nặng nề thêm.

- Nửa triệu đô la bằng vàng. - Rhett đề nghị.

- Anh nói cái gì vậy?

Chừng như mình nghe không rõ lắm. Mình vừa mở lòng ra cùng anh thì không đáp lại.

- Anh nói là anh sẽ cho em nửa triệu đô la bằng vàng nếu như em đi khỏi nơi đây. Cho dù niềm vui của em tìm được ở Charleston có như thế nào đi nữa, thì đối với em nó cũng không đáng giá ấy… Anh bàn với em một thương vụ đáng giá đó, Scarlett ạ. Trái tim bé nhỏ của em có lẽ thích một tài sản lớn vượt lên những gì em từng mơ tưởng hơn là một cố gắng tuyệt vọng nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh sẽ lấy các món tiền người ta trả cho anh để thanh toán các khoản chi phí cho cái nhà quái đản của em ở phố Cây Đào.

- Tối qua anh hứa sẽ gửi tiền đó ngay hôm nay cho bác Henry?

Nàng mong anh im lặng một lát. Nàng đang cần suy nghĩ. Có thật là "một cố gắng tuyệt vọng" không? Nàng không tin như vậy.

- Hứa là để hứa thôi, Rhett thản nhiên nói. Còn đề nghị của anh thì sao, Scarlett?

- Em cần suy nghĩ.

- Vậy em cứ suy nghĩ cho đến lúc anh hút xong điếu xì gà. Sau đó, anh muốn được nghe câu trả lời của em. Hãy nghĩ đến những gì em phải trả bằng tiền lương của chính em để bảo dưỡng ngôi nhà kinh khủng mà em hết lòng yêu mến. Em không thể hiểu nổi là nó tốn kém bao nhiêu đâu. Rồi hãy nghĩ bỗng dưng em có một số tiền gấp ngàn lần số tiền em đã ky cóp suốt bao năm nay. Scarlett, đó là một món đền bù tuyệt đỉnh mà lại trao ngay một lần và tất cả là cho em mà. Em có tiêu xài bao nhiêu đi nữa cũng chẳng hết. Các hoá đơn nhà cửa, anh sẽ trả. Anh cho em luôn cả quyền sở hữu nữa.

Đầu mút điếu xì gà đỏ rực lên.

Scarlett đăm chiêu nghĩ ngợi trong nỗi niềm tuyệt vọng. Nàng phải tìm ra cớ để ở lại. Nàng không thể bỏ đi cho dù có được tất cả vàng bạc trên thế giới nầy.

Rhett đứng dậy, bước tới cửa sổ tàu. Chàng ném điếu xì gà và trông ra bờ sông mãi cho đến lúc nhìn thấy cái mình đinh tìm. Ánh nắng chói chang trên khuôn mặt chàng. Chàng đã thay đổi biết bao từ lúc rời Atlanta! Scarlett thầm nghĩ. Hồi ấy, chàng đắm chìm trong men rượu như muốn quên đi cả thế giới nầy. Còn giờ đây, chàng đã trở lại thành Rhett của thuở nào với làn da rám nắng căng đầy trên khuôn mặt đẹp sắc nét có đôi mắt trong nhưng đen như nỗi khát thèm. Dưới chiếc áo sơ mi và áo choàng được may thật khéo, các bắp thịt của chàng săn chắc lại mỗi khi cử động. Chàng hoàn toàn xứng đáng là một trang nam nhi. Nàng muốn chàng trở về. Nàng sắp sửa nói thì chàng quay lại phía nàng và nhướng lông mày vẻ dò hỏi.

- Em tính sao, Scarlett?

- Rhett ạ, nàng đáp hệt như một nhà nữ doanh nghiệp, anh đã nói thương vụ, nhưng anh nào chịu mặc cả anh toàn ném ra những lời đe doạ chẳng khác nào ném đá vào mặt em. Hơn nữa, em biết anh chỉ đánh lừa về chuyện ngưng khoản tiền gửi về Atlanta. Anh thật ra chỉ mong muốn mọi người ở Charleston đánh giá tốt về mình, mà họ thì chẳng ai coi trọng những vị đàn ông bỏ bê vợ. Tin nầy mà loan đi chắc mẹ anh không thể nào ngẩng mặt lên mà nhìn ai được. Còn chuyện thứ hai, tức số tiền rất lớn ấy, thì anh nói đúng. Em sẽ sung sướng nếu có được số tiền đó. Nhưng không phải vì nó mà em phải quay về Atlanta ngay. Em cũng có thể nói toạc ra với anh, bởi anh cũng đã biết tất cả. Em đã làm đôi điều hết sức dại dột mà không sao xoá đi được. Ngay như lúc nầy đây, em không có lấy một người bạn nào trong cả bang Géorgie. Trong lúc đó, em lại đang kết bạn ở Charleston. Có lẽ anh chưa tin, nhưng đúng là thế. Và em cũng học hỏi được nhiều. Đến khi mọi người ở Atlanta có thời gian quên đi đôi chuyện cỏn con, lúc đó em tin em có thể chuộc lại các lỗi lầm của mình. Bởi thế! Em cũng có một điều muốn mặc cả với anh. Anh đừng cư xử hằn học với em như thế, hãy tỏ ra thân ái và giúp em vui vẻ trong thời gian lưu lại đây. Còn giờ cho đến hết Mùa vui chơi nầy, chúng ta nên sống với nhau như đôi vợ chồng hạnh phúc, chung thuỷ. Đến mùa xuân, em sẽ quay về nhà và làm lại từ đầu.

Nàng nín thở. Chàng phải nói đồng ý và cần phải nói như thế. Mùa chơi kéo dài gần tám tuần, và họ sẽ sống bên nhau mỗi ngày. Không một người đàn ông bình thường nào sống gần gũi bên nàng một thời gian dài như thế mà lại không sa ngã. Rhett tuy có hơi khác so với những người đàn ông khác nhưng về điểm nầy thì khác sao được. Chưa một người đàn ông nào có thể cưỡng lại trước sự cám dỗ của nàng.

- Nghĩa là em vẫn muốn lấy tiền?

- Ừ, dĩ nhiên. Anh tưởng em ngu lắm sao?

- Anh thật không nghĩ đây đã là một thương vụ, Scarlett ạ. Em cầm lấy số tiền anh sẵn lòng chi ra để mong em rời khỏi nơi đây. Nhưng em lại không chịu đi.

- Vậy thì hỏi anh được lợi gì nào?

- Em không ở lại đây mãi mãi đâu và em cũng không cho mẹ anh biết anh thật là một gã đàn ông đáng trách.

Nàng thề là nàng đã nhìn thấy chàng mỉm cười.

- Scarlett, em có biết chúng ta đang ở trên con sông mang tên gì không?

Một câu hỏi ngớ ngẩn hết sức? Thế là chàng không chịu cho nàng ở lại hết Mùa chơi. Liệu có chuyện gì xảy ra chăng?

- Tên nó là Ashley, Rhett đọc tên con sông cố tình nhấn mạnh từng âm một. Nó gợi anh nhớ lại một con người đáng kính, anh chàng Wilkes, người mà một thời em khao khát được anh ta trìu mến. Anh đã là chứng nhân của nỗi say mê dai dẳng của em, Scarlett ạ. Còn em một khi đã quyết thì em thật đáng sợ. Thế mà em vừa tỏ ra dễ thương biết bao lúc em nói đã quyết định dành cho anh vị trí cao quý mà trước kia Ashley từng ngự trị. Viễn ảnh ấy khiến anh sợ hãi.

Scarlett ngắt lời chàng. Phải làm thế kẻo chàng lại nói không mất thôi.

- Ôi, đó là chuyện nhảm nhí, Rhett ạ. Em biết có đeo đuổi anh mấy cũng vô ích. Anh chưa vui lòng để bước vào cuộc chơi. Hơn nữa, anh biết em quá rõ mà.

Rhett cười nhạt.

- Nếu em nhận rõ những gì em nói là thật thì chúng ta sẽ bàn chuyện mặc cả được.

Scarlett thận trọng không cười. Chàng đã chắc nhìn thấu tim đen của nàng.

- Em sẵn sàng thương lượng, nàng tuyên bố. Anh nghĩ gì trong đầu vậy?

- Bây giờ đây anh mới tin là cô O Hara đích thực vừa mới nhập cuộc, chàng vừa nói vừa phá lên cười. Điều kiện của anh là thế nầy: em sẽ thú nhận với mẹ anh là do anh hay ngáy nên chúng ta phải luôn ngủ riêng phòng; rồi sau vũ hội Sainte Cécile, lúc đó kết thúc Mùa chơi, em sẽ bày tỏ với mẹ anh là em nóng lòng muốn quay về Atlanta. Về đến nơi, em chỉ định lập tức một luật sư, Henry Hamilton hay ai khác cũng được, đến gặp luật sư của anh để bàn chuyện chuyển giao tài sản và ly thân. Ngoài ra, em đừng bao giờ đặt chân trở lại Charleston, và cũng không viết hay gửi thư cho anh hay cho mẹ anh được.

Scarlett tính trong đầu thật nhanh. Nàng gần như thắng cuộc. Ngoại trừ điều kiện ngủ riêng phòng. Có lẽ nàng xin thêm thời gian. Không, không phải xin. Nàng đang mặc cả.

- Rhett, em có thể đồng ý các điều kiện của anh nhưng không đồng ý về kỳ hạn anh đưa ra. Nếu như em vội thu xếp hành lý ra đi vào ngay sau vũ hội cuối cùng của Mùa chơi thì mọi người sẽ chú ý. Lúc ấy, anh cũng trở lại đồn điền. Đến lúc đó, em bắt đầu nghĩ về Atlanta thì mới hợp lý hơn. Vậy thì sao chúng ta không bàn là em nên ra đi vào giữa tháng Tư? Anh cho phép em lưu lại thành phố một thời gian sau khi anh đi khỏi. Nhưng lấy ngày một tháng Tư làm mốc là thích hợp nhất.

Thật vượt xa những điều nàng chờ đợi? Mùa chơi cộng với một tháng tròn nữa. Phần nàng, nàng cũng chưa nói là sẽ ở lại thành phố sau khi Rhett về lại đồn điền. Nàng có thể theo chàng đến tận đấy.

- Rhett Butler, em không biết ai trong hai chúng ta là kẻ bị lừa vào tháng Tư, nhưng nếu như anh thề sẽ cư xử thân ái với em trong suốt thời gian cho đến lúc em ra đi thì chúng ta có thể bắt tay đồng ý đi. Còn nếu như anh tỏ ra xấu bụng thì lúc đó chính anh, chứ không phải em, phá vỡ thoả thuận giữa chúng ta và em không rời khỏi đây.

- Thưa bà Butler, sự say mê của chồng bà sẽ biến bà thành người phụ nữ được ghen tị nhất ở Charleston đấy.

Chàng giễu cợt, nhưng Scarlett chẳng hề để tâm. Nàng đã thắng.

Rhett mở cửa để mặt trời chiếu vào. Một cơn gió mạnh đến lạ lùng thổi thốc vào buồng lái đem theo vị mặn của biển.

- Em có bao giờ say sóng chưa, Scarlett?

- Em không biết nữa. Em chưa bao giờ lên tàu trừ hôm qua.

- Em sẽ được biết thôi. Cảng ở ngang trước mặt chúng ta kìa, mà lại có sóng lừng. Có gì em cứ vớ bừa lấy cái xô trong hốc tường sau lưng em đó.

Chàng nhảy hai bước lên boong tàu.

- Kéo buồm mũi lên, rồi đi vào để tránh gió ngược mau.

Chúng ta đang đi giật lùi, chàng hét vang trong gió.

Chỉ một phút sau, băng ghế nghiêng hẳn đi làm Scarlett văng người xuống sàn. Đêm trước, chuyến đi chậm chạp đến đồn điền trên một con thuyền đáy bằng đã không chuẩn bị cho nàng đối phó với những chuyển động của một con tàu thật sự. Mãi cho đến lúc nầy, xuôi theo con nước và ngọn gió nhẹ thổi căng nửa buồm, chuyến về có nhanh hơn nhưng vẫn là êm lặng. Scarlett bò đến các bậc cấp, cố rướn người lên cho đến lúc ló đầu cao hơn mặt boong. Gió cắt ngang hơi thở của nàng và cuốn mất cái mũ lông chim nàng đội trên đầu. Nàng ngước nhìn chiếc mũ bay trên không. Một con hải âu kêu inh ỏi và đập cánh cố thoát khỏi cái vật giống như một con chim lạ. Scarlett cười vang. Con tàu nhồi lên, rồi bọt nước tràn lên boong. Ôi thích thú làm sao! Scarlett nghe tiếng thét hãi hùng của Pansy trong gió. Đúng là đồ ngốc.

Scarlett cố giữ thăng bằng và định bước lên các bậc. Tiếng thét của Rhett khiến nàng khựng lại. Chàng quay cần lái và con tàu lại nghiêng hẳn đi trong lúc những cánh buồm kêu lên răng rắc. Theo hiệu tay của chàng, một thuỷ thủ chụp lấy cần lái. Một người khác níu lấy Pansy đang nôn mửa ở đuôi tàu. Rhett nhảy hai bước đến đầu bậc cấp, chàng hét lên với Scarlett:

- Đồ ngu! Muốn đứt đầu hử! Xuống mau! Chỗ của em ở dưới kia.

- Ồ, Rhett, không! Cứ để cho em lên trên boong, em muốn nhìn những gì đang diễn ra mà. Thích quá mà. Em muốn nghe mùi gió và ném thử bụi nước.

- Em không buồn nôn à? Bộ em không sợ sao?

Thay cho câu trả lời, nàng ném về phía chàng một cái nhìn ương ngạnh.

***

- Ôi, thưa mẹ, thật là một ngày tuyệt vời trong đời con. Con không hiểu tại sao mọi đàn ông lại không trở thành thuỷ thủ.

- Mẹ thật hài lòng con đã được vui đùa, con ạ, nhưng phần Rhett, nó thật không tốt khi để con ra nắng ra gió như thế, người con đỏ au lên như một tên da đỏ.

Bà Butler sai đưa Scarlett về phòng và ra lệnh đắp lên mặt nàng một miếng gạc tẩm glycérine và nước hoa hồng. Và rồi bà quay sang quở trách đứa con đang cười vui cho đến lúc chàng cúi đầu giả vờ xấu hổ.

- Nếu như con quàng cho mẹ tràng nhựa ruồi mà con mang về, thì mẹ có cho con ăn tráng miệng sau bữa tối không, hay là con vẫn phải đứng chịu phạt trong góc phòng ăn mãi? Chàng vờ hỏi với vẻ hối lỗi.

- Mẹ không biết sẽ làm gì con, Rhett ạ, bà Eleanor Butler rên rỉ khi dang hai tay ra như đầu hàng.

Nhưng bà vẫn không sao nhịn cười được. Bà yêu con mình vượt mọi giới hạn bình thường.

***

Buổi chiều ấy, trong lúc Scarlett lo chăm sóc những vết cảm nắng với nhiều thứ nước hoa, thì Rhett thay mặt mẹ đến tặng bà Alicia Savage một tràng nhựa ruồi chàng đem từ đồn điền về.

- Bà Eleanor thật tử tế khi nhớ đến tôi. Cảm ơn cả anh nữa, Rhett ạ. Anh uống một cốc rượu nhé! Giáng sinh sắp đến rồi còn gì.

Rhett thích thú nhận lời và họ trò chuyện với nhau về thời tiết bất thường, về cái mùa đông ba mươi năm trước, cái năm trời xuống tuyết và mưa suốt ba mươi tám ngày liền. Họ biết nhau từ khi còn bé. Hai nhà có vườn cây liền nhau và cũng chung một bụi ngấy vắt ngang qua bờ tường chung, những trái cây chín ngọt làm nhem cả tay.

- Scarlett đã sợ điên lên khi nghĩ đến chuyện một gã Yankee ban đêm mò vào phòng, Rhett nói, khi Alicia vừa thôi gợi lên những kỷ niệm chung. Mình mong là chuyện ấy không làm khó chịu nếu kể lại cho một người bạn già đã có lần tốc váy bạn khi bạn mới năm tuổi chứ.

- Mình sẽ nói cho cậu hết thôi nếu như cậu quên đi cho mình mối ác cảm thời bé đối với những bộ quần áo lót của cậu, bà Savage vừa đáp vừa cười khanh khách.

- Mình đã làm cả nhà phát chán trong suốt gần một năm. Kể cũng buồn cười khi phải nhắc lại… Nhưng cả chuyện về gã Yankee thì không hề buồn cười chút nào. Một tay súng nhạy cò sẽ bắn ngay tên lính nhưng rồi sau đó, có chúa biết được những phiền phức gì sẽ đến với tất cả chúng ta.

- Nào, nói xem nó giống cái gì, Alicia. Mình sẽ biết được đấy.

- Mình chỉ thấy nó thoáng qua, Rhett ạ…

- Vậy cũng đủ rồi. Nó lớn hay nhỏ?

- Phải, nó lớn, đúng là rất lớn. Đầu nó gần chấm đỉnh rèm cửa, mà cửa sổ thì cao trên hai mét kia.

- Mình biết là có thể tin vào bạn, Rhett cười nói. Bạn là đứa bạn gái duy nhất mà mình biết là có thể, trong một lần sinh nhật, phát hiện được cái cốc kem đầy nhất ở tít đằng cuối phòng. Bọn mình đã gọi bạn là "Mắt cú vọ"

- Người ta đã nói ngay vào mặt mình cái điều ấy, mà nếu mình nhớ không lầm, là cùng với những lời nhận xét cá nhân rất khó chịu khác. Cậu là một đứa bé ghê tởm.

- Còn bạn là cô bé khủng khiếp, có khi mình sẽ yêu bạn, dù là bạn có chịu mặc đồ lót đi nữa.

- Còn mình cũng sẽ yêu cậu nếu như cậu không mặc đồ lót Mình thường nhìn dưới "váy" cậu nhưng mình nào có thấy gì đâu.

- Xin bạn rộng lượng cho một chút, Alicia, ít ra là bạn nói "nhìn dưới quần cộc".

Họ cùng cười vang như đôi bạn xưa. Rồi Rhett lại lục vấn tiếp.

Khi suy nghĩ, Alicia lại nhớ ra vô số chi tiết.

- Tên lính còn trẻ - rất trẻ là khác, cử chỉ hắn vụng về như đứa bé chưa quen với thân xác bỗng lớn vụt lên của nó. Hắn lại rất mảnh khảnh. Bộ đồng phục chẳng hợp vóc người. Cổ tay hắn dài quá tay áo, rất có thể bộ đồng phục không phải của hắn. Tóc hắn sẫm, không đen như tóc cậu, Rhett ạ - tiện đây mình nói là tóc hai bên mang tai cậu bạc trắng trông rất hay đấy - Ồ không, tóc hắn phải là màu hạt dẻ và như sẫm lại trong bóng tối. Đúng, tóc hắn còn tỉa tót gọn gàng, và bà Alicia còn chắc là nó không bôi mỡ. Nếu có thì bà đã ngửi thấy mùi dầu Macasar rồi. Dần dần những mảnh vụn của ký ức được sắp xếp lại mãi đến khi tiếng nói đột nhiên tắt lịm trên đôi môi bà.

- Bạn biết nó là ai đấy, Alicia?

- Mình chắc lầm.

- Bạn chắc đúng thôi. Bạn có một cậu con trai mười bốn, mười lăm tuổi và bạn phải chắc biết rõ bạn bè của con. Khi nghe được chuyện nầy, mình nghĩ ngay đó là một đứa trẻ ở Charleston. Bạn thực sự tin là có một tên lính Yankee mò vào phòng một phụ nữ mà chỉ đứng ngắm suông một dáng người quấn trong chăn ư? Đó không phải là loại người dùng bạo lực, Alicia ạ, mà là một đứa con trai tội nghiệp; nó không hiểu thân xác nó đang thôi thúc nó điều gì. Nó muốn biết thế nào là một thân hình phụ nữ không coóc-sê và cũng không tô điểm. Ước muốn ấy mãnh liệt đến mức nó đành đi nhìn trộm một phụ nữ đang ngủ. Chắc chắn hơn là nó xấu hổ về những suy nghĩ của mình khi nhìn thấy một phụ nữ trên người còn đủ quần áo và đang còn thức hẳn hoi. Thằng bé đáng thương. Mình tin là cha nó đã bị giết trong chiến tranh, và nó không thể thổ lộ với ai khác.

- Nó có anh trai…

- Ờ! Vậy là mình lầm. Hoặc là bạn lầm với đứa trẻ khác.

- Mình tin là không. Nó là Tommy Cooper. Nó là đứa lớn nhất trong đám trẻ và ít nghịch ngợm nhất. Hơn nữa, nó suýt tự tử khi mình chào nó ngoài đường hai ngày sau khi sự việc xảy ra trong phòng mình. Cha nó đã chết ở Bull Run. Tommy không hề biết cha nó. Anh nó hơn nó mười, mười hai tuổi gì đó.

- Bạn muốn nói về luật sư Edward Cooper?

Alicia gật đầu.

- Có gì ngạc nhiên đâu? Cooper ở trong Ban chấp hành của Cư xá hợp bang do mẹ mình điều hành. Mình đã gặp anh ta ở nhà mình. Đó là một gã hoạn quan thật sự. Tommy làm sao trông chờ vào anh ta được.

- Chẳng có chút gì là hoạn quan cả. Có điều anh ta quá yêu Anne Hampton nên chẳng để tâm đến những đòi hỏi của đứa em đấy thôi.

- Tuỳ bạn, Alicia ạ. Nhưng mình cần trao đổi một chút với Tommy.

- Rhett, không thể được. Không khéo cậu lại làm đứa bé tội nghiệp ấy khiếp sợ.

- "Cậu bé tội nghiệp" nầy đang gây khiếp đảm cho cả đám cư dân phụ nữ của Charleston. Tạ ơn Chúa, cho đến lúc nầy vẫn chưa có gì xảy ra. Nhưng lần tới nữa có thể nó không còn tự kiềm chế nổi. Hoặc là nó sẽ bị giết thôi. Nhà nó ở đâu, Alicia?

- Phố Nhà thờ, ngay ở góc Đại lộ. Ở trên lề phía nam của ngõ Saint-Michel, con ngõ có những ngôi nhà gạch ở giữa. Nhưng nầy Rhett, cậu định nói gì với nó đấy?

- Cậu không thể xông vào nhà nó và chụp cổ áo nó đâu - Hãy tin mình, Alicia ạ.

Alicia đặt tay lên má Rhett và hôn nhẹ lên môi chàng.

- Rất thú vị được gặp lại cậu ở nhà mình. Chúc cậu may mắn với Tommy.

***

Rhett ngồi uống trà dưới hàng hiên nhà Cooper với mẹ của Tommy. Khi cậu bé về, bà Cooper giới thiệu con trai với Rhett rồi bảo con vào nhà trong cất tập vở, rửa tay rửa mặt.

- Ông Butler sẽ dẫn con đến thợ may, Tommy ạ. Ông có một đứa cháu ở Ireland cũng lớn như vậy, nên nhờ con đến ướm thử để chọn một bộ đồ vừa vặn với cháu làm quà Giáng sinh.

Tommy lẩn mắt hai người và nhăn mặt. Rồi nó nhớ lại những mẩu đối thoại nó đã được biết về thời trẻ nghịch ngợm của Rhett, cuối cùng nó tự nhủ nó hài lòng đi cùng ông Butler để giúp ông. Có thể nó còn dám hỏi ông vài câu về những vấn đề làm nó bận tâm.

Tommy không phải hỏi câu nào. Vừa ra khỏi nhà một quãng, Rhett đã quàng vai cậu thiếu mên.

- Tom, chàng nói, anh định giúp em một đôi điều quan trọng. Điều đầu tiên về cách nói dối mẹ một cách thuyết phục. Lúc chúng ta đi tàu, chúng ta sẽ nói chi tiết đến người thợ may của anh, cửa tiệm và những thói quen của ông ta. Với sự giúp đỡ của anh, em sẽ cố tập trả lời kỹ cho câu chuyện của em được hoàn toàn sáng tỏ. Bởi vì, thế nầy nầy, anh chẳng có cháu chắt nào ở Ireland cả, và chúng ta cũng chẳng đến ông thợ may của anh làm gì. Chúng ta sẽ đi đến cuối đại lộ Rutlerger, rồi chúng ta sẽ đi dạo cho khỏe một chút. Chúng ta sẽ đến một ngôi nhà, ở đó, anh mong sẽ được giới thiệu em với một vài người bạn của anh.

Tommy Cooper chấp nhận không chút do dự. Nó đã quen để cho bạn bè lớn tuổi định đoạt mọi cách ứng xử, và nó thích cách ông Butler gọi nó là "Tom". Trước khi chiều xuống và Tom được trả lại cho mẹ, nó nhìn Rhett với bao ngưỡng phục trong đôi mắt trẻ trung của nó, Rhett biết rằng từ lúc nầy và mãi mãi về sau nữa, chàng sẽ coi Tom Cooper thuộc nhóm những đồng bạn bền chặt của chàng.

Chàng cũng tin rằng Tom sẽ không bao giờ quên những bạn bè mà họ đã đến thăm. Trong số những "hàn viện" mang ý nghĩa lịch sử ở Charleston, có cái nhà chứa đầu tiên ở lục địa châu Mỹ "dành riêng cho nam giới". Nó thường xuyên thay đổi địa chỉ trong suốt gần hai thế kỷ tồn tại, mà qua bao cuộc chiến tranh, bao trận dịch bệnh, bao cơn bão táp, chưa bao giờ nó phải đóng cửa lấy một ngày. Một trong những chuyên môn của nhà chứa là hướng dẫn nhẹ nhàng và kín đáo cho những chàng trai trẻ bước vào hoan lạc của tuổi trưởng thành. Đó là một trong những truyền thống được yêu mến của Charleston. Đôi khi Rhett tự hỏi cuộc sống của chàng sẽ khác biết bao nếu như cha chàng tuân giữ truyền thống nầy cũng như ông đã tuân giữ những ý tưởng khác về cung cách một chàng trai con nhà gia giáo ở Charleston phải có… Nhưng người ta không ai có thể làm lại quá khứ, chàng mỉm cười buồn bã. Ít ra chàng cũng đã có thể thay thế cho người cha đã mất của Tommy bằng cách góp phần vào việc giáo dục nó.

Truyền thống cũng có mặt tốt của nó. Bắt đầu từ nay sẽ chẳng có tên Yankee nào rình rập nữa. Rhett trở về nhà, tự thưởng mình một ly rượu trong lúc ngồi đợi giờ ra ga đón cô em gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play