Trên đường tan học, người đi hai bên đường, nhóm học sinh kết bạn đi với nhau, cảnh tượng người đi đường vội vã.
Nhàm chán nói chuyện với nhau, tiếng cười trống rỗng, một ngày không ý nghĩa.
Phiền phức!
Cô một cước đá văng cục đá bên chân, phía sau tiếng nữ sinh nói chuyện ồn ào với nhau cảm thấy thật khó nghe. Suốt ngày hi hi ha ha, có ý gì? Thảo luận về nam sinh khác, nói về nữ sinh khác trang điểm, bêu xấu lão sư lên lớp hôm nay, đó là trọng điểm nhóm các nàng suốt ngày nói chuyện.
Có ý nghĩa gì à, có ý nghĩa gì à? Đỗ Cao Cao hung hăng quay đầu lại trừng một cái, mấy nữ sinh bị trừng kia không hiểu gì cả, cô còn một chút cơn giận còn sót lại thu hồi tầm mắt. Nông cạn, nông cạn! Trên đời này con người TMD đều thật nông cạn, học sinh chỉ biết so cao thấp, người lớn chỉ biết kiếm tiền, lão sư chỉ biết thành tích! Suy cho cùng vẫn là nông cạn!
Cô hừ một tiếng, bước nhanh qua một quán ăn, thời điểm đi ngang qua cửa tiệm nhìn thấy trên cửa thủy tinh phản chiếu lại thân ảnh của cô. Cô gái trẻ mười lăm mười sáu tuổi, là một tuổi duyên dáng đáng yêu, mái tóc được cột lên cao, quần áo sạch sẽ, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, tràn đầy sức sống, cùng những người bạn cùng tuổi không có gì khác nhau, Đồ Cao Cao khí thế lập tức ủ rũ, nông cạn nhất chính là mình a!
Rõ ràng giống với người khác, nhưng vẫn luôn ngạo mạn tự cho mình là đúng, cho mình là cao nhất, đem người khác đều cho là cỏ dại, lại không biết chính mình cũng chỉ là một gốc cỏ dại.
Đồ Cao Cao hít sâu một hơi, bả vai lập tức sụp xuống, không có khí lực đi tới. Nữ sinh đi phía sau rất nhanh đã vượt qua cô, đi đến phía trước.
“Nữ sinh đó làm sao vậy?”
“Ai, đừng nhìn cậu ta, cậu ta là quái nhân của ban mười bảy, mọi người đều nói cậu ta có bệnh.”
Cô mới có bệnh! Đồ Cao Cao đột nhiên ngẩng đầu, lặng lẽ quay đầu lại hướng về hai nữ sinh phía sau nhe răng trợn mắt, hai tiểu nữ sinh hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi. Cô đắc ý nở nụ cười, lại cảm thấy bản thân như vậy thật nhàm chán.
“Thật không thú vị mà.”
Cô thở dài, mỗi ngày đều không có mục đích, nước chảy bèo trôi, rõ ràng mười sáu tuổi, tương lai vài năm sau đều đã chuẩn bị. Kết hôn, sống chết, cho vay, kiếm tiền, dưỡng xe dưỡng phòng! Sống như vậy có ý nghĩa gì a, so với con kiến còn cần cù, còn mù quáng hơn!
“Mình không thể làm một người mù quáng, mình muốn làm một người có mục tiêu có giấc mơ, một người theo đuổi cuộc sống!” Cô gái trẻ nhịn không được nắm chặt tay, đối với không trung ra sức hét.
“Phốc, ha ha ha.”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười, Đồ Cao Cao lúc này mới từ trong thế giới của mình lấy lại tinh thần, quẫn bách nhìn người phát ra tiếng cười.
Đó là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, dung mạo không tồi, đặc biệt nhất chính là người này liếc mắt một cái làm cho người ta không đề phòng, giống như cái gì cũng không thể che dấu trước mắt hắn. Thần kỳ đến nỗi có thể làm mất đi phòng bị của một người.
“Thật xin lỗi, tôi không nghĩ vừa mới ra khỏi nhà tản bộ lại gặp được một người đối với không trung gào thét. Tôi không phải cố ý nhìn lén.” Người đến giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng.
“Khụ, khụ, cái kia tôi cũng không ngăn cản chú xem a.” Đồ Cao Cao che dấu quẫn bách trong lòng, tò mò nhìn người trước mặt, thấy hắn không có phản ứng liền hiếu kỳ hỏi:”Ngược lại chú, chú không chê cười tôi sao?’
“Chê cười?” Nam nhân trẻ tuổi cười một cái:”Tôi vì sao phải đi chê cười một người có ước mơ.”
Gần như chỉ một câu nói, Đồ Cao Cao đối với người nam nhân này sinh ra hảo cảm, là loại đồng bạn.
Cô gái trẻ không biết trời cao đất rộng, cứ như vậy tín nhiệm một người xa lạ, cô hỏi:”Chú tên gì, đại thúc?”
“Đại thúc” kia mỉm cười, giây tiếp theo, nhẹ giọng nói:
“Hách Dã, tôi tên Hách Dã.”
Từng cơn gió nhẹ thổi qua đem thanh âm của hắn truyền đi xa, giống như có thể đi đến cuối thể giới.
Tin tức Hách Phúng bị cảnh sát mang đi vào buổi tối Vu Việt mới biết được, khi hắn đuổi đến cục cảnh sát trên trấn nhỏ thì thấy Lâm Thâm không tiếng động cùng cảnh sát địa phương giằng co, nên mới biết sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng.
“Lâm Thâm, cậu cũng hiểu công việc của chúng tôi.”
Một cảnh sát thoạt nhìn có chút thâm niên nói:”Cảnh sát ở nơi khác đến điều tra chúng tôi có thể không phối hợp sao? Nếu biết mà không báo chính là chúng tôi không làm tròn bổn phận.”
“Cho nên ông để bọn họ mai phục ở nhà tôi?” Lâm Thâm thản nhiên hỏi ngược lại.
“Cái gì mai phục?” Lão cảnh sát sửng sốt, phản bác lại:”Đó là phối hợp điều tra, tất cả trình tự đều hợp pháp.”
“Xông vào nhà dân là hợp pháp?”
“Đó cũng là…”
Thấy hai bên càng nháo càng cương, Vu Việt vội vàng chen vào.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn về phía Lâm Thâm:”Tên điên đâu, cậu ta bị mang đi?”
Nghe được thanh âm Vu Việt, Lâm Thâm lúc này mới xoay đầu lại, ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Vu Việt thật lâu, mới từ từ gật đầu nói:”Đúng vậy, bị còng đi.”
“Tại sao lại như vậy?” Vu Việt hoảng sợ, cho dù sự tình tiến vào trình tự khởi kiện cần người hiềm nghi về quy án nhng không cần áp dụng biện pháp nghiêm trọng như vậy, trừ phi cảnh sát đã chắc chắn Hách Phúng chính là hung thủ, nếu không không thể làm thế.
Hơn nữa Hách Phúng tránh ở nơi rừng núi hoang vắng, đến tột cùng là làm sao người ta lại có thể tìm đến cửa.
Lúc này, cảnh sát bên kia lại mờ miệng nói:”Lâm Thâm, tôi hy vọng cậu đừng càn quấy. Có một ít công tác chúng ta cần phối hợp, không có nghĩa là đối với cậu và nhân viên của cậu che chở. Nhân viên kia của cậu làm chuyện gì mà để cảnh sát nơi khác bắt, các cậu để tay lên ngực tự hỏi, đừng đến quấy rầy công tác của chúng tôi, cậu….”
Gã còn chưa nói xong, Lâm Thâm đã mãnh liệt vươn tay, dùng sức vỗ mạnh lên bàn, đôi con ngươi như dã thú kia gắt gao nhìn chằm chằm vị cảnh sát đang nói chuyện, giống như muốn cắn nuốt người khác, không nhúc nhích.
“Cậu muốn làm, làm gì?”
Bị khí thế trên người Lâm Thâm bức bách, người nói chuyện vậy mà lại lui về phía sau nửa bước. Vu Việt lo lắng Lâm Thâm có thể không khống chế được mà làm lớn chuyện, lại thấy Lâm Thâm đã chậm rãi rút tay lại, nhẹ nhàng nhìn lướt qua những người trong phòng.
“Làm chuyện tôi nên làm.”
Nói xong, anh đã hướng cửa đi, không kiên nhẫn tiếp tục ở lại chỗ này.
Mặc kệ những cảnh sát trong phòng bị kinh sợ phản ứng ra sao, Vu Việt vội vàng đuổi theo.
“Lâm, Lâm Thâm, từ từ! Tên điên bây giờ như thế nào, anh có tin tức không? Nè — —”
Lâm Thâm đi phía trước đột nhiên ngừng lại.
“Khi chúng tôi về nhà, em ấy bị cảnh sát mai phục, ngay trước cửa, chính mắt tôi thấy em ấy bị người khác mang đi.”
Vu Việt dừng bước lại, nghe anh nói.
“Trơ mắt….” Móng tay của Lâm Thâm gần như cắm sâu vào trong thịt, qua một lúc lâu, anh mới từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ:”Có người tiết lộ tin tức.”
“Ách…là cảnh sát trên trấn sao?” Vu Việt suy nghĩ, sau đó lại phủ nhận suy đoán của mình:”Không đúng, cảnh sát nơi khác biết kẻ điên ở trên trấn, nhất định trước đó có người khác tiết lộ tin tức, là ai…Nè, anh sẽ không nghĩ là tôi đi?”
Lâm Thâm nghe vậy quay đầu lại nhìn hắn một cái, thẳng đến khi tóc gáy Vu Việt dựng đứng mới phủ nhận.
“Không phải cậu, tôi biết là ai.”
“Là ai?”
Trong mắt lóe lên quang mang sắc bén, Lâm Thâm thấp giọng nói:”Một tên âm hồn bất tán.”
Ngẩng đầu, trên đỉnh đầu ánh sáng của mặt trăng chiếu sáng đêm tối, nhưng Lâm Thâm lại cảm thấy trước mắt một mảnh hôn ám. Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, Vương Hi chết, Hách Phúng kể qua án mạng, lại đột nhiên bị người bắt, tất cả sự việc đều liên quan đến người kia — — Hách Dã, hoặc có thể nói là Hắc.
Hắn đến tột cùng là hướng về anh hay là Hách Phúng, mục đích của hắn là gì?
Lâm Thâm đến bây giờ cũng không cách nào hiểu được, chỉ có một việc anh hiểu, một khắc kia Hách Phúng bị mang đi, vẫn luôn quay đầu lại gắt gao nhìn anh, không lên tiếng nhưng ánh mắt đọng lại kia chỉ truyền một điều — — không nên xúc động, không được đi vào hồ nước đục!
Trong ánh mắt của Hách Phúng tràn ngập khẩn trương và lo lắng, không chút nào che dấu lo lắng đối với Lâm Thâm. Chính bởi vì vậy, một khắc kia, chẳng sợ đem hai tay mình bóp nát, Lâm Thâm vẫn khắc chế không xông lên. Không phải vì anh mà là vì Hách Phúng, không muốn làm cậu gặp càng nhiều phiền phức.
Đêm dài, người tĩnh, Lâm Thâm phun ra khí tích tụ trong ngực, xoay người, đột nhiên quay đầu nhìn Vu Việt.
“Em ấy ở đâu?”
“A, ân, cái gì?” Vu Việt không hiểu.
“Em ấy bây giờ ở đâu, sẽ bị mang đi đâu, những cảnh sát kia sẽ mang em ấy đi đâu?” Lâm Thâm một hơi hỏi ra:”Cậu nhất định biết, nói cho tôi biết.”
“Tôi…Anh thật sự muốn biết?” Vu Việt vốn không nghĩ nói cho Lâm Thâm, bởi vì rõ ràng Hách Phúng không muốn cho người này bị liên lụy, nhưng giờ phút này ánh mắt của người trước mắt quá mức nóng rực, hắn không cách nào lảng tránh.
Đối với câu hỏi của Vu Việt, Lâm Thâm ra sức gật đầu.
“Tôi muốn biết.”
“Biết được rồi thì anh có thể làm gì?”
Lâm Thâm không do dự nói:”Đi tìm em ấy, nếu tiếp tục ở lại đây tôi sẽ bị mình bức điên.”
Thấy được người nam nhân này không giống như đang nói giỡn, Vu Việt nghiêm túc đánh giá anh một lúc, mới nói:”Được rồi, tôi nói cho anh biết cậu ta ở đâu. Dù sao chuyện đã đến bước này, tôi cũng phải trở về, mang theo anh cũng không sao. Nhưng mà, anh không thể cứ như vậy mà đi theo tôi.”
Hắn thấy Lâm Thâm lộ ra biểu tình nghi hoặc, dở khóc dở cười giải thích:”Giấy căn cước, lễ vật, đồ dùng tùy thân cũng phải mang theo, anh định một mình đi? Anh đi tìm Hách Phúng, sau đó bị bảo vệ cho rằng là người đầu đường xó chợ sao?”
Điểm này Lâm Thâm ngược lại không nghĩ đến, trong đầu anh bây giờ chỉ nghĩ phải nhanh đến nơi đó tìm Hách Phúng, càng nhanh càng tốt!
Như vậy trì hoãn, hai người quyết định sáng sớm ngày mai xuất phát.
Sáng ngày thứ hai, lúc Lâm Thâm thu dọn xong hành lý đi ra sân nhỏ, một khắc kia chuẩn bị đóng hàng rào, anh đột nhiên ý thức được đây là lần đầu tiên từ lúc mình chào đời đến nay rời khỏi trấn nhỏ.
Hơn hai mươi năm, từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, đã trải qua các nhấp nhô, cuộc sống của anh vẫn luôn đảo quanh trấn nhỏ và Lâm nghiệp Lục hồ, chưa từng đi đến thế giới rộng hơn. Mà bây giờ, vì một nam nhân, một người quen biết còn chưa đến một năm, anh muốn bước ra vòng tròn nhỏ hẹp mình cố thủ hơn hai mươi mấy năm, đi đến một nơi xa lạ, một thế giới nguy hiểm.
Lâm Thâm đóng cửa lại, suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu rồi biến mất, anh không do dự, hướng ra thế giới bên ngoài.
Một bước cuối cùng khi Lâm Thâm ra khỏi núi, cả tòa rừng rậm dường như biết anh phải rời đi, vì anh đi xa mà nói lời từ biệt. Nhánh cây ven đường lắc lư không thôi, cây hoa hồng trong sân nhỏ nhẹ nhàng xòe ra cánh hoa, bia đá trên sườn núi phản chiếu một đạo nắng sớm, chim chóc ngoài cánh rừng vèo vèo bay lên, xẹt qua đỉnh đầu Lâm Thâm, giống như vì anh dẫn đường.
Nam nhân sinh ra và lớn lên trong rừng sâu, hôm nay, lần đầu tiên rời khỏi thế giới của anh.