Sau vài ngày khai giảng, chương trình quân sự đã tiến hành xong một nửa, Trì Diễn Hạo cũng bị mặt trời nhuộm đen một nửa. Nhiệt độ giữa tháng chín một chút cũng không dịu đi, đứng giữa sân thể dục nhìn quanh, toàn là hài tử vừa rời gia đình bắt đầu cuộc sống đại học, mặc những bộ quần áo lòe loẹt giống nhau, đứng thẳng tắp, một hai người còn như ếch nằm trong lưới, đầu đầy mồ hôi cũng không dám cử động.
Nhiều tân sinh viên sẽ cảm thấy học quân sự thật sự vô cùng gian khổ, ăn không no ngủ chập chờn, sĩ quan huấn luyện vô cùng hung ác.
Trì Diễn Hạo lại như cá gặp nước, từ lúc sơ trung hắn đã sống xa nhà, mỗi năm có phân nửa thời gian ở trong trường, không đi học cũng vẫn ở bên ngoài chơi với bạn bè, đối với “nhà” không tính là quá lưu luyến. Hơn nữa đại học còn tốt hơn trung học rất nhiều, căn tin và các quán cà phê mạng rất gần ký túc xá, chỉ cần bước ra khỏi cửa vài bước, thật khiến người ta cao hứng.
Trì Diễn Hạo không sợ học quân sự. Thể dục hắn không tồi, sơ trung cũng nằm trong đội bóng rổ của trường, không sợ chạy bộ không sợ phơi nắng, nhưng đứng nghiêm chán nhất, mỗi ngày xếp hàng đều bị huấn luyện viên điểm danh phê bình.
Bất quá phải nói rằng, nam sinh bình thường không sợ kiểu huấn luyện này. Bất ngờ thiếu máu té xỉu đều là nữ sinh, hơn nữa có một phần do nam sinh tuy rằng thể chất bình thường, nhưng vì thể diện vẫn sẽ cố gắng chịu đựng, khu vực nghỉ ngơi đương nhiên tìm không thấy bóng con trai.
Nhưng đại học lại là nơi thật sự khiến người ta được mở rộng tầm mắt, trong đại học có tàng long ngọa hổ, cũng có một đám mèo bệnh gà yểu.
Nam nhi sợ mệt sợ khổ thân thể lại yếu ớt, qua vài ngày học quân sự Trì Diễn Hạo gặp không ít, trong đó nổi bật nhất, nổi bật đến mức có thể khiến cho toàn thể sĩ quan huấn luyện đều có thể gọi tên, chính là Phái Nhiên.
Mỗi buổi sáng bắt đầu tập hợp, chỉ vừa mười lăm phút, Phái Nhiên luôn là người mặt tái nhợt giơ tay báo cáo đầu tiên. Chờ mọi người đứng tròn một tiếng đồng hồ xong, sẽ nhìn thấy Phái Nhiên mặt mày hớn hở từ khu nghỉ ngơi trở lại đội ngũ, đương nhiên hắn nán lại không bao lâu lại tiếp tục đi nghỉ, đến giữa trưa dứt khoát không còn thấy bóng dáng.
Ban đầu Trì Diễn Hạo còn nghĩ, thân thể Phái Nhiên này sao lại yếu như vậy, có phải hay không quý tộc thuần chủng thân thể đều kém hơn người thường một chút.
Ban kỷ luật cũng thật kỳ lạ. Ngày đầu tiên đến kiểm tra, nhìn thấy Phái Nhiên đang nghỉ ngơi cái gì cũng không hỏi. Qua vài ngày sau, Phái Nhiên vẫn ở khu nghỉ ngơi như cũ, bọn họ nhìn thấy cũng vẫn như cũ làm ngơ, ngược lại sĩ quan huấn luyện có chút không chịu được, kéo ban kỷ luật sang bên báo cáo nhỏ.
Trì Diễn Hạo đứng hàng bên ngoài, chính tai nghe được ban kỷ luật nói với sĩ quan: “Người này có chút đặc biệt, quên đi, hắn muốn nghỉ cứ đề cho hắn nghỉ.”
Trì Diễn Hạo chậc chậc kinh ngạc.
Nhưng càng kinh ngạc hơn chính là bản thân Trì Diễn Hạo, hắn cư nhiên lại không muốn quan hệ tốt với Phái Nhiên.
Kỳ thật bằng hữu của Trì Diễn Hạo đa phần đều là gia cảnh không tồi, trong điều kiện chọn bạn của hắn, hoàn cảnh gia đình có một chút vô cùng trọng yếu.
Cũng không phải vì hắn nịnh hót, Trì Diễn Hạo cảm thấy chơi với hài tử gia đình bình thường, ít nhiều đều bị đối xử thành kiến. Kỳ thực không cần trong nhà có hay không có tiền, con người đều giống nhau cả thôi, nhà giàu cũng có trẻ ngoan, người bình thường cũng có hài tử mất dạy, tiền không phải là thước đo giá trị con người.
Đạo lý đó cha dạy cho hắn, thực ra cha Trì Diễn Hạo mặc dù hơi bạo lực, dạy cho Trì Diễn Hạo nhiều thứ cũng không phải là xấu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn theo bản năng chọn bạn cùng trang lứa cùng hoàn cảnh làm bằng hữu, đại khái là do hoàn cảnh gia đình tương tự, cũng sẽ không cần mang theo thành kiến ban đầu đối xử với nhau.
Vật chất quyết định ý thức. Còn đạo lý này tự mình Trì Diễn Hạo ngộ ra.
Đạo lý của hắn có chút bất lực đối với Phái Nhiên. Phái Nhiên này, thoạt nhìn có tiền có quyền, chắc hắn không chỉ là loại nhà giàu mới nổi, phỏng chừng gia cảnh của hắn xét một mặt nào đó cũng là khá lớn.
Trì Diễn Hạo suy nghĩ một lúc lâu, rút ra kết luận.
Nhà của Phái Nhiên rất có địa vị, không cùng một giai cấp với hắn. Nếu bảo rằng con cái gia đình bình thường là cấp một, Trì Diễn Hạo và các bằng hữu của hắn là cấp hai, thì Phái Nhiên kia chắc phải lên tới cái cấp thứ mười tám.
Đột nhiên nhận ra, Trì Diễn Hạo và Phái Nhiên đều là con nhà giàu, nhưng thật ra không thuộc phạm vi như nhau.
Trèo cao té đau nha.
Nghĩ thông suốt xong, Trì Diễn Hạo thở phào nhẹ nhõm. Đối với Phái Nhiên hắn chỉ có thể tránh càng xa càng tốt, ngay cả thầy giáo cũng không chơi được hắn, nếu bản thân mình vô tình đắc tội đại công tử người ta chắc chắn sẽ ăn không được trốn cũng không xong.
Hắn không muốn kết bạn với Phải Nhiên, đối với Phái Nhiên không có thiện cảm, chính là do nguyên nhân này.
Cũng không phải vì đôi giày Trì thiếu gia hắn mua không nổi a, cũng không phải vì nhìn thấy hình đôi da rắn bằng vàng số lượng hạn chế trong điện thoại của Phái Nhiên a.
Nhưng phải nói, đôi da rắn đó thật sự đẹp đã chết, không hổ là bằng vàng ròng, bằng da thật, hơn mười nghìn.
Ân, bây giờ không phải lúc nói tới chuyện giày, dù sao Trì Diễn Hạo tính như vậy đã được rồi, nhưng hiển nhiên Phái công tử ngây thơ thuần khiết không hiểu rõ được tâm tư khúc chiết phức tạp thất khiếu ẻo lả của Trì Diễn Hạo. Hình như hắn đối với người bạn cùng phòng duy nhất trong toàn ký túc xá có cùng sở thích này vô cùng thiện cảm.
Ví dụ như Phái Nhiên ở khu nghỉ ngơi tình cờ mua nước uống cho Trì Diễn Hạo, chờ đến lúc tất cả mọi người nghỉ giải lao thì tươi cười mang theo chai nước đến cho hắn.
Khi ấy Trì Diễn Hạo lại cộc lốc cảm ơn nhận lấy, cố gắng không uống để một bên, cuối cùng đồ uống kia luôn bị người khác khao khát vô cùng càn quét không chừa, chỉ còn lại một cái chai rỗng ngã trên bãi cỏ.
Sau đó mỗi khi trở lại ký túc xá, sẽ thấy Phái Nhiên chủ động tìm đến Trì Diễn Hạo, hỏi hắn có hay không thích mùi vị của đồ uống kia, hỏi hắn nước có hay không quá lạnh. Diễn xuất đầy nhiệt tình không chút nào giả dối cùng với nụ cười tươi mát ngọt ngào bắn ra khắp nơi, nháy mắt có thể khiến cho Trì Diễn Hạo vốn muốn đem tiền nước trả cho Phái Nhiên thương tích đầy mình.
“Thụ” không chịu được, Trì Diễn Hạo cảm thấy chính mình thập phần “thụ” không chịu được.
Cuối cùng kỳ học quân sự đã kết thúc. Duyệt binh ngày cuối cùng đương nhiên Phái công tử không tham gia. Đến lúc giải tán Trì Diễn Hạo là người đầu tiên về ký túc xá, đẩy cửa ra, gió mát lồng lộng từ máy điều hòa dội thẳng ra ngoài, trong và ngoài phòng nóng lạnh hai bờ rõ rệt.
Phái Nhiên đang nằm ngủ trưa trên giường.
Trì Diễn Hạo bò lên cái thang trên giường Phái Nhiên, bắt lấy cánh tay người ta lay thật mạnh như muốn trút giận.
Phái Nhiên nheo mắt, bóng của lông mi lúc ấy tựa hồ lại càng dày hơn, hắn chậm rãi chớp mắt, chống tay bên phải ngồi dậy.
Giống y như công chúa.
Nhưng hiếm thấy, vẻ mặt Phái Nhiên trong một thoáng rõ ràng không rực rỡ xuân hoa như mọi khi, có chút lạnh lùng, đôi mày khẽ nhăn lại, khiến cho một chút tiếu ý trên khuôn mặt cũng biến mất.
Trì Diễn Hạo bị cái nheo mắt của Phái Nhiên làm cho giật mình, cảm thấy ở cổ một giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu vừa rơi xuống, chảy dọc sống lưng.
Phái Nhiên nhận ra người trước mắt là ai, mùa đông băng giá trên gương mặt lập tức tan biến, nhường chỗ ánh nắng mùa xuân lại một lần nữa lan tràn.
“Quân sự xong rồi?” Hắn nằm nghiêng hỏi như thế, áo quần lòe loẹt dày cộm trên người cũng không che giấu được phong thái toàn thân.
Giống y như phong thái công chúa.
“Ách…” Não của Trì Diễn Hạo có một giây ngừng hoạt động, nhưng không phải hắn đã trải qua những chuyện lớn rồi sao, một giây đồng hồ cũng đủ để não hồi phục chức năng: “Tớ muốn mời cậu ăn cơm.”
Phái Nhiên nhướng mày, ngồi thẳng lưng vươn người tới trước thăm dò, khiến cho cả gương mặt hắn đến rất gần, nụ cười tựa như cành liễu bên bờ sông khẽ chạm vào mặt nước xao động tạo ra muôn vàn sóng nước lấp lánh.
Trì Diễn Hạo rụt cổ về phía sau, hắn cảm thấy mình giống như con vịt lạc bầy trong một ngày hè mưa như trút nước bị cành liễu quật tới tấp đang khóc cầu cứu (=”=), bỗng nhiên mặt nóng bừng.
“Thì… thì muốn cảm ơn cậu, luôn mời tớ uống nước.” Mặt bị đốt, nói năng cũng lắp bắp.
Từ lúc có trí nhớ đến bây giờ, Trì Diễn Hạo theo đuổi con gái nhiều không đếm xuể. Bình sinh sẽ chỉ ngượng ngùng trước mặt nữ sinh vô cùng xinh đẹp, bất quá hắn cũng chưa gặp được quá vài người vô cùng xinh đẹp, sơ trung có hai, trung học thêm ba.
Vậy mà hắn ở trước mặt Phái Nhiên đỏ mặt cái rắm a, tiểu tử này mặc dù bộ dáng rất được, nhưng chao ôi cũng là hùng thố cước phác sóc(1), chao ôi bên dưới có cái gì đó bên trên thiếu cái gì đó, chao ôi vào phòng tắm nam đi WC nam ngủ ký túc xá nam.
Phái Nhiên “A” một tiếng, thoạt nhìn có vẻ rất ngạc nhiên, hắn nghiêng nghiêng đầu: “Là vì chuyện này?”
Mặc dù nghiêng đầu, Trì Diễn Hạo nhìn thấy bất giác lại bối rối, người dễ nhìn làm chuyện gì cũng thích xem, người khó nhìn làm cái gì cũng muốn đánh. ([1]: Thiên hạ có câu: “không muốn ngắm chứ cũng đừng để đến mức nhìn là muốn đấm”!)
“Là vì chuyện đó a, tớ… không thích thiếu nợ người khác…” Trì Diễn Hạo giải thích.
“Vậy được.” Phái Nhiên thẳng thắn đồng ý.
Trì Diễn Hạo lập tức trèo xuống dưới, quay lại lục tung tủ quần áo của mình. “Quyết định vậy đi, tớ tắm rửa thay quần áo trước, cậu có muốn thay không?”
“Không cần, bây giờ chưa muốn tắm, đi thế này thôi.” Phái Nhiên nói xong cũng leo xuống giường, mặc quần áo thay giày, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.
Sẽ mặc như thế sao? Nhưng mà Phái Nhiên nói không cần tắm, Trì Diễn Hạo cảm thấy có chút may mắn, Phái Nhiên tắm rất lâu, ít nhất một lần nửa tiếng.
Hè này Trì Diễn Hạo vừa mua áo mới, từ lúc khai giảng đến bây giờ chưa có cơ hội mặc một lần, được mặc quần áo mới vẫn khiến cho người ta có chút hưng phấn. Hắn ôm quần áo hăm hở tiến đến phòng tắm, bước vào, sợ Phái đại gia không kiên nhẫn, lại quay ra, căn dặn thêm một câu: “Tớ nhanh lắm, cậu chờ tớ a.”
Phái Nhiên nghiêng nghiêng đầu, cười: “Ân, tớ chờ cậu.”
(1): hùng thố cước phác sóc, thư thố nhãn mê ly
Nhạc Phủ (quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ) thi tập: Mộc Lan thi: “Hùng thố cước phác sóc, thư thố nhãn mê ly/ Song thố bàng địa tẩu, an năng biện ngã thị hùng thư”. Nguyên ý chỉ nhận không ra trống mái. Hậu nhân dùng để hình dung sự tình rắc rối phức tạp, không thể phân biệt.
(nghe đồn) căn cứ vào thơ có thể phân biệt thỏ đực và cái.
Thỏ đực luôn thích đập chân phình phịch, thỏ cái luôn lim dim mắt, để cho bọn chúng chạy trên mặt đất với nhau, làm sao phân biệt được bạn nào trai bạn nào gái?
Phương pháp: Nhấc tai thỏ lên, nếu là bạn là trai, chân sẽ đập phịch phịch, nếu bạn là gái thì ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng mắt sẽ chớp liên tục.
Vại thỏ fangirl thì xao ?? xD~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT