Có trải qua mười hai năm đeo cặp trên vai thì ta mới nhận ra một điều năm thứ mười hai chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong quãng đời đi học. Tôi bước vào năm ba phổ thông với đủ thứ dây rối tình cảm lẫn học hành, kiến thức mới tuy không nhiều nhưng phải ôm luôn cả những thứ ngày trước đã học, đã vậy trong đầu chỉ tập trung tốt nhất vào việc quan sát người ở phòng kế bên. Không có Trường Đông kèm cặp việc học cũng chẳng sao, học lực xếp ở hạng trung bình lại càng không sao nữa, vào được đại học hay không với tôi vốn chẳng thành vấn đề, chỉ là so với sự mong đợi của bố mẹ thì lòng tôi lại vô cùng áy náy. Mỗi lần bất lực trước những đống kiến thức kia tôi lại lôi mấy cuốn tiểu thuyết của mình ra đọc, bản thân ngày một chìm sâu vào thế giới ảo nhiều hơn. Không phải tôi không muốn sống thực với thế giới ngoài kia nhưng chỉ có bên trong mỗi cuốn sách mới cho tôi tìm thấy sự đồng cảm với mình.
Sống trên đời cũng như tự đánh cược với chính mình, nếu không thắng thì chỉ có thua mà đã thua thì hậu quả cũng khó phần lường trước, tuyệt đối không thể giữ thế cầm hòa được bao lâu. Tình cảm mà tôi dành cho Trường Đông không chút nào vơi đi mà càng thêm sâu đậm, nhất là khi anh ta luôn xuất hiện trước mặt tôi mỗi ngày, chỉ là trái tim tôi quá lớn để chứa hết muôn vàn cảm xúc kia mà không để lộ ra ngoài.
Tôi vừa đi từ lớp học thêm về tới nhà liền nhận được một tấm thiệp theo ngay núm cửa phòng mình, không dấu nổi tò mò mà mở ra xem. Chẳng cần đoán cũng biết Thục Linh nhờ Trường Đông chuyển nó cho tôi, chị ta muốn mời tôi tới dự lễ sinh nhật của mình. Với chuyện này tôi không có nhiều cảm xúc cho lắm, chỉ là nghĩ tới việc Trường Đông không muốn trực tiếp đưa cho tôi mà phải treo nó ở đây tôi lại thấy nực cười, không phải đang nhạo báng con người kia mà là thấy tội nghiệp chính mình. Tôi mân mê tấm thiệp trên tay rồi lại cho nó vào trong ngăn tủ, từ nay đến đó vẫn còn hai ngày nữa, tôi đang do dự không biết mình có nên tới đó không. Chắc chắn Trường Đông không bao giờ vui vẻ trước sự xuất hiện của tôi, còn với Thục Linh mà nói điều đó cũng chẳng có gì to tát, có lẽ với họ tôi vốn chẳng có chút quan trọng nào.
Chiều nay đang ngồi làm mấy bài tập thì Gia Huy gọi cho tôi, cũng đã lâu rồi chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa, thực sự mà nói tôi vẫn có chút nhớ thương người bạn này.
“Gia Huy, anh có việc gì không?” Vừa bốc máy lên tôi đã vui vẻ trả lời.
“Phải có chuyện gì anh mới có thể liên lạc với em sao?”Gia Huy đáp lại, dù biết chỉ là câu nói đùa thôi nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng day dứt, vì thế liền vội vàng phủ nhận.
“Không phải. Anh biết em không có ý đó mà.”
“Được rồi, anh đùa thôi, em lo lắng gì chứ?”
“Anh còn đùa nữa.”
“ Tối nay em có tới dự sinh nhật Thục Linh không?”
Gia Huy nói tới đây tôi mới nhớ liền đưa mắt nhìn về góc tủ, khẽ thở dài rồi mới trả lời.
“Em không biết nữa.”
“Sao lại không biết. Tối nay anh qua đón em được không?”
Tôi suy nghĩ một lúc không lâu rồi cũng gật đầu mà nói.
“Được. Vậy tối anh qua đi.”
Tôi dành cho mình hai mươi phút để sửa soạn trước khi ra khỏi nhà, tôi không phải là đứa quan trọng vẻ bề ngoài nhưng không thể vì thế mà trở thành khiếm nhã với những trang phục kì dị khi đến dự sinh nhật Thục Linh, tôi thừa biết chị ta luôn quan trọng hình thức như thế nào. Hôm nay tôi vẫn chọn cho mình một màu trắng giản dị với đường ren nhẹ nhàng bằng chiếc váy ôm eo, mái tóc thả nhẹ nhàng sau lưng và tạo cho cơ thể một điểm nhấn với đôi dày thắt nơ xinh đẹp. Trước khi bước xuống nhà tôi không quên dừng chân lại trước cửa phòng bên, Trường Đông đã ra ngoài từ chiều nay, mà cũng đúng thôi, bạn gái tổ chức sinh nhật anh ta đương nhiên phải là người bận rộn nhất.
Tôi và Gia Huy cùng đi một chuyến taxi tới dự sinh nhật Thục Linh, thay vì tổ chức ở nhà thì chị ta lại chọn một nhà hàng hết sức xa xỉ và bao trọn một phòng khách rộng lớn có thể chứa đủ mấy trăm người. Khách của Thục Linh ngoài Trường Đông và Gia Huy thì người tôi biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã vậy nhìn phong thái của họ không phải là tiểu thư nhà giàu thì cũng là công tử nhà quan, nói chung so với Thục Linh và Trường Đông đều thuộc một đẳng cấp. Cả tôi và Gia Huy cùng đến đây như một hình thức, tuyệt đối không phải vì ham vui hay có quan hệ thân thiết gì, bởi vậy cả hai hầu như chỉ trò chuyện với nhau ở những nơi ít được chú ý nhất. Thục Linh sau khi vui vẻ đón chào chúng tôi rồi cũng hòa vào dòng người tấp nập khác, đó mới là những vị khách quý thực sự của chị ta. Hôm nay Thục Linh đẹp rực rỡ như một bông hoa, thiếu nữ đó bước vào tuổi hai mươi với khuôn người đầy đặn lại khoác trên mình một bộ cánh lỗng lẫy, khoa trương, gương mặt thanh tú luôn nở một nụ cười không khỏi khiến người ta phải ghen tị, mà trong số người ta đó chắc chắn có tôi rồi.
Đã đến đây hơn mười phút mà tôi chẳng thấy Trường Đông đâu lại cũng không nghe Thục Linh nhắc tới, mặc dù có đôi chút khó hiểu nhưng vẫn cảm thấy không tiện để hỏi gì. Gia Huy luôn đi bên cạnh tôi, cả hai như cố quên hết chuyện trước đây mà vui vẻ nói cười. Khi chúng tôi đứng trước sảnh lớn thì anh ta hỏi tôi.
“Em vẫn sống tốt chứ?” Gia Huy hỏi, mặc dù trên môi có nở nụ cười nhưng chất giọng ấy trầm mặc biết bao.
“Rất tôt. Em rất vui vẻ.” Tôi trả lời.
Đúng rồi, tôi nói xong lại tự gật đầu nhắc nhở bản thân mình như thế. Có chỗ nào trong cuộc sống khiến tôi thấy không tốt đâu, ngoài Trường Đông ra thì mọi thứ xung quanh tôi vẫn ổn.
“Em đã nói rõ tình cảm của mình với người ta chưa?” Gia Huy lại hỏi tôi.
Sắc mặt tôi có chút thay đổi trước câu hỏi này, chỉ nở một nụ cười gượng gạo rồi cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa kề bên mới trả lời.
“Có lẽ không nói sẽ tốt hơn.”
“Mộc Đan à, có những cái nếu không nói ra thì suốt đời cũng không thể nào quên được.” Gia Huy buồn rầu nói với tôi.
“Nhưng nói ra rồi liệu có quên được không?” Tôi cười méo mó hỏi vặn lại.
Gia Huy thở dài, cứ thế chúng tôi nói qua lại đủ thứ chuyện với nhau.
“Vậy là em quyết định sẽ che dấu tình cảm của mình?” Anh ta hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi trả lời.
“Em nghĩ mình sẽ làm được như vậy đến bao lâu?”
“Đến khi nào không thể được nữa thì em sẽ ra đi.”
“Nếu lỡ người ta cũng có tình cảm với em, biết đâu…”
“Chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa được không? Anh xem những lẵng hoa rực rỡ đằng kia, nó trông thật bắt mắt.” Tôi cắt ngang những lời của Gia Huy mà cố tình chỉ tay về phía trước, đâu phải không biết anh ta định nói gì nhưng tôi không muốn nhắc tới chuyện không vui này nữa.
Tình cảm của tôi chỉ mình tôi mới rõ, nếu tôi không rõ thì người ngoài tuyệt đối càng không thể hiểu được gì hơn, đó là lí do vì sao tôi chưa bao giờ tâm sự tình cảm của mình với ai, trước đây, bây giờ và mãi tới sau này luôn như thế.
Buổi tiệc chính thức được bắt đầu khi Thục Linh đứng ở trên cao dưới những ngọn đèn lộng lẫy, nàng công chúa hạnh phúc nhìn ra phía cửa lớn nơi có chàng trai trẻ đang bước vào, trên tay anh ta bưng một chiếc bánh ngọt lớn hình trái tim, trước khung cảnh đó ai nấy đều ngưỡng mộ. Trường Đông bước qua và gửi lại chỗ tôi một ánh mắt lạnh lùng, tôi không tránh nó mà cũng dũng cảm đón nhận bằng một nụ cười gượng gạo trên môi, chúng tôi đã lướt qua nhau biết bao nhiêu lần nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cả hai cùng giác ngộ được một điều, chúng tôi sinh ra vốn chẳng để cho nhau.
Khán đài lộng lẫy như thế, đèn hoa rạng rỡ như thế, tiếng dương cầm du dương lại càng khiến buổi tiệc đón tuổi hai mươi của Thục Linh thêm trang trọng, mọi người ai cũng vui vẻ chỉ còn lạc lõng mỗi mình tôi.
“Em không khỏe sao?” Gia Huy đứng bên tôi cạnh lo lắng hỏi.
“Em không có.” Tôi trả lời.
“Nhưng trông sắc mặt em không tốt lắm.”
“Gia Huy à, em muốn về trước được không?”
“Vậy để anh về cùng em.”
“Không cần đâu, em tự mình đi được, anh đừng lo lắng.”
Không đợi Gia Huy nói thêm gì mà tôi cứ thế quay người bước đi, ở trên kia cả Trường Đông và Thục Linh đang đứng đối diện nhau trong hạnh phúc. Tôi không ước ao một lần sẽ trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu, tôi càng không mong muốn một lần đứng ở trên kia đón ai đó mang vào cho chiếc bánh sinh nhật dưới những ngọn đèn lấp lánh, có chăng chỉ là tôi đã từng mơ tới một thứ tình yêu nho nhỏ trong đời, không cần quá lãng mạn và phô trương, người tôi yêu không cần quá đặc biệt và hoàn hảo, chỉ cần giản dị và nhẹ nhàng như thế thôi. Tình yêu đẹp để làm gì khi vì nó mà cuộc đời thành thảm kịch? Yêu một người hoàn hảo để làm gì khi chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà chẳng làm được gì hơn? Người không nên yêu cũng đã yêu, tình cảm không muốn có cũng đã thành thảm kịch, tôi không trách ai cả, tôi chỉ thấy đáng thương cho sự ngu muội của chính mình.
Bước ra khỏi bữa tiệc một mình, chỉ vì sợ cảm giác trơ trọi trong căn phòng tối khi phòng bên cạnh không có ai cũng chẳng có tiếng động gì, tôi lại đi dọc trên đường phố như một kẻ vô thức. Nhìn những dòng người hối hả kia lại tự hỏi chính bản thân có bao giờ trong số họ cũng có người mang tâm trạng giống tôi? Yêu đơn phương một ai đó thì đã sao? Tôi không đau lòng vì điều đó nhưng tôi lại hối tiếc vì mình không có đủ can đảm để đối diện với tình yêu, giờ vẫn chưa muộn nhưng tôi sẽ chọn cách im lặng mà giữ kín bí mật này, tôi tin tưởng rồi một ngày có thể quên được Trường Đông.
Thành phố vào đêm đẹp lắm, đèn đường cũng rực rỡ và kì diệu biết bao, bất cứ một nơi tối tăm nào cũng bị nó chiếu sang được. Ba mươi phút đi bộ cuối cùng nơi tôi tìm đến vẫn là công viên gần nhà, vẫn chiếc ghế đó đặt bên gốc cây nhìn ra bờ hồ, cây đã thêm mùa thay lá mà người vẫn chưa xóa được kỉ niệm ngày xưa.
“ Em có đi tới đâu rồi cũng sẽ quay về nơi đây, nếu đã vậy tại sao không ở đây luôn từ đầu?” Giọng nói ấy trầm mặc vang lên sau lưng tôi, trong bóng tối cả hai cùng trở nên bất động. Tôi im lặng víu chặt hai tay vào nhau, gương mặt cũng nhợt nhạt xanh xao vì đôi phần lo lắng, chẳng lẽ anh ta đã theo tôi suốt chặng đường này?
Tôi không đủ can đảm quay lưng lại nhìn người phía sau mình, cũng giống như trước đây tôi đứng đó nhìn anh ta ngồi ở chiếc ghế này, hai vị trí đổi ngược cho nhau nhưng cảm xúc mỗi người có lẽ luôn như thế. Giọng Trường Đông lại cất lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch kia, giây phút đó dường như cả thế giới chỉ còn tồn tại hai người nữa.
“Em làm như vậy không thấy đáng thương cho mình sao?”
Tôi có đôi chút hiểu được lời nói của Trường Đông nhưng vẫn tuyệt nhiên không giám tin tình cảm đó là sự thật, và rồi những gì đáng lẽ tôi phải nói từ cách đây rất lâu lại chợt ùa ra.
“Tôi xin lỗi vì làm chết chậu xương rồng của anh.”
“Cuối cùng em cũng chịu nhận lỗi rồi sao?”
“Tôi không cố ý làm hại nó. Ngày ấy anh bảo mỗi lần tưới nước coi như là nhớ tới anh, tôi cứ tưởng bản thân sẽ khiến chậu xương rồng kia chết héo nhưng sự thật thì ngày nào tôi cũng tưới nước cho nó tới ba bốn lần. Anh nói xem, như vậy có phải tôi ngu ngốc lắm không?”
Nói xong câu đó thì hai giọt nước mắt của tôi cũng tràn ra khỏi mi mà chảy xuống đôi môi mặn chát, không tạo nên tiếng nấc cũng chẳng vỡ òa nức nở như sự đau khổ kia, chỉ có một sự tĩnh lặng tuyệt đối đến nao lòng. Tôi chẳng nghe rõ bước chân Trường Đông tiến lại từ lúc nào, chỉ biết bây giờ hai cánh tay ấy đang ôm chặt cổ tôi từ phía sau, gương mặt ấy đang kề sát má tôi, đôi môi ấy đang chạm nhẹ vào tai tôi mà thì thầm.
“Sao em không nói ra những điều đó sớm hơn? Sao em biết mình ngu ngốc mà vẫn làm như thế?”
Tôi nuốt lấy những nghẹn ngào nơi cổ họng, mỗi từ nói ra cũng đều như biến sắc.
“Vậy anh muốn tôi phải làm thế nào? Anh cái gì cũng giúp tôi tới nửa chừng lại rút lui không thèm quan tâm nữa, chẳng thà ngay từ đầu anh bỏ mặc tôi có phải hơn không? Anh tự động bước vào cuộc đời tôi, tự ý làm những việc mình thích rồi tự ra đi mà chẳng bận tâm hậu quả mình gây ra như thế nào. Tôi chỉ xin anh hãy để cho tôi yên, anh đừng phá rối những buổi học trên lớp của tôi cũng đừng nhảy múa trong giấc ngủ của tôi mỗi ngày, tôi ngốc lắm, tôi không đủ mưu kế để đánh đuổi anh được.”
Trường Đông vẫn giữ chặt tôi trong vòng tay, bờ ngực ấy dựa hẳn lên vai tôi cùng với chất giọng ấm áp mà nói tiếp.
“Anh không biết được mình mắc tội với em nhiều như thế, nhưng em có biết đã gây tội với anh nhiều thế nào không? Em không chỉ phá rối những buổi học trên lớp và nhảy múa trong giấc ngủ mỗi ngày mà lúc nào cũng chiếm hết tất cả mọi suy nghĩ của anh, giống như niềm vui của anh chỉ có được nếu như em chịu lòng bố thí. Vậy em nói xem nếu cùng mở một phiên tòa xử phạt, hai chúng ta ai sẽ bị nặng hơn?”
Nói sao thì tôi cũng không thể cãi lí với Trường Đông, trước nay không phải anh ta thua tôi mà chỉ là nhường tôi, điều này không phải tôi không biết nhưng tôi vẫn cố gắng dãy dụa để phản kháng lại câu nói vừa rồi, chỉ là lúc đó tôi đã bị đóng dấu lên cơ thể rõ ràng tới mức không thể nói thêm lời nào. Trường Đông chính là người đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi, cũng là người cướp đi của tôi mối tình đầu trong sáng nhất. Tôi không biết cách hôn một người càng không biết thể hiện cảm xúc đó ra sao, hai cánh tay ấy đã không còn ôm lấy cổ tôi mà đang giữ chặt cái đầu ngốc nghếch quay lại phía mình. Tôi nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn vào mặt Trường Đông, bờ môi mím chặt mặc cho đôi môi kia qua lại trên môi mình, cả cơ thể bất động nhưng vô thức lại xuất hiện những cảm giác mơ màng, bay bổng. Tôi nhìn thấy Trường Đông đang tưới nước cho chậu xương rồng nhỏ trước ban công vào buổi sáng, qua ô cửa kính ánh đèn bàn lại hất lên khuôn mặt ấy mà hiện về trong mắt tôi, và rồi bao nhiêu hình ảnh nữa lại được vẽ ra, cho tới khi nhớ tới cuốn sách tôi cầm bị Trường Đông dật mạnh trên tay ngày hôm ấy, anh ta cũng chẳng thương xót gì mà lại mắng nhiếc tôi, bất chợt tôi mở mắt ra nhìn vào ánh mắt đang đắm đuối kia, và rồi tôi cắn mạnh vào đôi môi đang làm ướt môi mình, rất đau, tưởng chừng như chảy máu. Trường Đông tách hoàn toàn cơ thể ra khỏi người tôi sau cú sốc này, mặc dù đau đớn và bất ngờ nhưng anh ta vẫn cười hạnh phúc mà gõ nhẹ vào đầu tôi, còn tôi cứ thế lại quát lên giận dữ.
Trường Đông nắm chặt tay tôi kéo dậy khỏi chiếc ghế đá nhưng tôi lại tỏ vẻ bực mình mà dãy dụa để buông ra, nói đúng hơn tôi làm vậy chỉ để che dấu sự ngượng nghịu và hạnh phúc vì những gì đã xảy ra vừa rồi. Tôi đi nhanh về phía trước thì Trường Đông lại vui vẻ bước nhanh để đuổi kịp theo, nếu đã đi ngang hàng thì tôi lại cố ý đi chậm để tách mình ra sau nữa, như vậy anh ta lại dừng lại để chờ tôi. Chúng tôi đi về nhà chậm nhất có thể, cả đoạn đường cả hai như đang diễn một vở kịch câm, ai cũng có thật nhiều cảm xúc nhưng lại chẳng nói ra điều gì.
Cả đêm hôm đó tôi không thể nào ngủ được, mà bản thân cũng biết ở bên kia Trường Đông đang thao thức trở mình. Hai chiếc giường chỉ cách nhau một bức tường thôi mà có khi cũng tưởng chừng xa lắm, tôi lại tự nghĩ vớ vẩn nếu một lúc nào đó bức tường kia không tồn tại thì sẽ ra sao? Tôi gõ nhẹ vào đầu vì thứ suy nghĩ ngớ ngẩn kia, dù thế trên môi vẫn nở một nụ cười. Ngày ấy vì chỉ nghĩ tới niềm hạnh phúc nhỏ bé của mình mà tôi cố tình quên đi việc Trường Đông và Thục Linh đang qua lại với nhau, chỉ nghĩ tới đó thôi tôi lại bắt mình không được nghĩ thêm điều gì nữa. Bảo tôi xấu xa cũng được, bảo tôi ích kỉ cũng chẳng sao, dù làm kẻ thứ ba tôi vẫn muốn được một lần cảm nhận thứ gọi là tình yêu, muốn một lần được yêu và dám yêu, dẫu chẳng biết niềm hạnh phúc ấy ngắn ngủi và mong manh nhưng tôi vẫn muốn khắc ghi giây phút ấy suốt đời
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT