Tô Tạ mở to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Thẩm Cố, nhất thời nội tâm như có cả ngàn con thần thú gào thét chạy qua.
Đại nhân… đại nhân cư nhiên hôn hắn!
Là môi kề môi…
Đại não Tô Tạ tạm thời không thể tiếp thu dung lượng thông tin lớn như vậy, vì thế, nó chết máy.
…
Lúc đại não Tô Tạ bắt đầu chậm chạp khởi động lại, hắn cảm giác được có một thứ gì đó ấm nóng luồn vào miệng mình.
Ý thức của Tô Tạ cũng bắt đầu chậm chạp trở về với thân thể, hắn tiếp tục mở to mắt.
Thẩm Cố khép hờ hai mắt, lông mi hơi run.
Tay hắn từ từ vòng ra sau lưng Tô Tạ, ôm trọn phần eo đối phương.
Tô Tạ chớp chớp mắt, cảm nhận môi lưỡi của mình đang bị Thẩm Cố ôn nhu xâm chiếm.
Đầu lưỡi Thẩm Cố ở trong miệng hắn càn quét khắp nơi, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên, từ dãy thang cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần ——
Tô Tạ hung hăng sực tỉnh, đẩy Thẩm Cố ra.
Thẩm Cố trở tay không kịp, bị đẩy lui mấy bước.
Tô Tạ lấy tay áo lau miệng, trống ngực đập loạn xạ, hắn sợ bị những người đi ngang qua nhìn thấy.
Nhìn bộ dáng Tô Tạ chật vật lau miệng, ánh mắt Thẩm Cố thoáng trầm xuống.
Tô Tạ buông tay, nhưng vẫn cúi đầu, hắn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, chợt bị Thẩm Cố kéo mạnh vào lòng.
“!!!” Tô Tạ chấn kinh trừng mắt thật to, vừa ngẩng đầu lại bị Thẩm Cố đoạt mất cơ hội mở miệng.
Hoàn toàn khác hẳn màn ôn nhu vừa rồi, lần này giống như lời cảnh cáo mang tính trừng phạt. Thẩm Cố dùng răng cắn mạnh một phát lên cánh môi mềm mại của Tô Tạ, cắn đến gần như chảy máu, Tô Tạ lập tức vành mắt đỏ hoe.
Thẩm Cố lúc này mới nhả môi Tô Tạ ra, vươn lưỡi liếm liếm dấu răng trên đó.
Tô Tạ nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng hoảng sợ.
Hắn đưa tay véo ngay hông Thẩm Cố, thấp giọng nói: “Có người tới…”
Thẩm Cố dùng tay trái ôm thắt lưng Tô Tạ, vẫn không ngừng càn quấy lưu luyến trên môi hắn, buông tay phải, đút vào túi quần lục lọi tìm chìa khóa.
Tô Tạ khẩn trương đến sắp rơi cả nước mắt, sau cùng hắn có chút phá bỉnh dùng răng cắn đầu lưỡi đang thăm dò vào trong của Thẩm Cố.
Thẩm Cố bị đau, nhưng vẫn ngang ngạnh không thu lưỡi về.
“… Cơm ở căn tin đúng là càng ngày càng khó nuốt…”
“Có thể nuốt được cơm căn tin trong trường học đều không phải người a…”
“Rét thật… Con người…”
Tiếng cười nói của những nam sinh kia càng lúc càng gần ——
Tô Tạ trong lòng không ngừng than thôi rồi thôi rồi, đúng lúc đó, Thẩm Cố rốt cuộc cũng đã mở được cửa.
Ngay khi đám nam sinh xuất hiện ở ngã rẽ của hành lang, Thẩm Cố ôm eo Tô Tạ vọt vào trong phòng.
“Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy gì không…”
“Hình như là hai thằng đang hôn nhau thì phải… Ai nha chuyện quá đỗi bình thường…”
“Chết tiệt… cả thế giới đều là đoạn tụ!”
Tiếng bước chân ngang qua cửa phòng Thẩm Cố, sau đó càng lúc càng xa ——
Tô Tạ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại bị Thẩm Cố nhốt vào lòng.
“… Ban nãy ngươi cư nhiên đẩy ta ra.” Thẩm Cố cọ cằm lên vai Tô Tạ, cúi đầu rầu rĩ nói.
“Ngươi muốn cả thế giới đều biết sao!” Tô Tạ thấp giọng cả giận nói.
“… Biết gì?” Thẩm Cố thấp giọng hỏi.
“Biết hai chúng ta là gay chứ gì…” Tô Tạ không chút nghĩ ngợi liền đáp, đáp xong hắn mới cảm thấy có vấn đề…
Đáng ghét… Hắn không phải đoạn tụ! Bị lời nói hư hỏng của mấy tên đoạn tụ ban nãy lây nhiễm rồi!
“Khụ khụ… ta nói lộn…” Tô Tạ thiếu chút nữa bị chính mình làm sặc chết.
Thẩm Cố lại vùi đầu vào vai Tô Tạ, cười nói: “Hóa ra ngươi là đoạn tụ a.”
“Hứ… Ta không phải đoạn tụ! Ngươi mới đoạn tụ!” Tô Tạ lật lọng.
“… Ta đích thực là đoạn tụ.” Thẩm Cố từ tốn nói.
“…” Tô tạ biểu thị hắn đã bị sét đánh.
“Làm sao đây, cư nhiên bị ngươi biết rồi…” Thẩm Cố ngẩng đầu, âm trầm nhìn Tô Tạ.
“…” Tô Tạ chớp chớp mắt.
“Ngươi biết quá nhiều… có nên giết người diệt khẩu không nhỉ?” Thẩm Cố mặt không đổi sắc cười nhạt nói.
“Khụ khụ… Ta sẽ không truyền ra ngoài…” Tô Tạ ngoảnh mặt.
“Ta quyết định rồi, ngươi cứ lấy thân báo đáp là được.” Thẩm Cố vươn tay kéo cằm Tô Tạ lại, đối diện mình.
Tô Tạ tiếp tục trừng to mắt, nói: “Đại nhân… trò đùa này một chút cũng không thú vị.”
Van ngươi… đừng đùa với ta như vậy có được không?
“Ta không đùa.” Thẩm Cố kiên nhẫn nói.
“… Kẻ sát nhân vĩnh viễn sẽ không thừa nhận hắn giết người.” Tô Tạ cúi đầu uể oải nói.
Giống như đang thuyết phục Thẩm Cố, lại giống như đang thuyết phục chính mình.
Không có khả năng…
Đại nhân sao có thể thích hắn được?
“… Giống như tiểu thụ không bao giờ chịu nhận mình là thụ?” Thẩm Cố cong môi mỉm cười, sau đó khôi phục lại thần sắc lúc đầu, “Tại sao ngươi không thử tin tưởng ta?”
“Ngươi lúc nào cũng trêu chọc ta.” Tô Tạ vẫn cúi đầu nói.
“…” Thẩm Cố tựa hồ thở dài một hơi, “Tại sao ngươi không nghĩ… đó không phải nói đùa, mà là lời thật lòng của ta?”
Tô Tạ vẫn cúi đầu như cũ, trầm mặc thật lâu cũng không biết nói gì.
Thẩm Cố vẫn duy trì tư thế, im lặng nhìn hắn.
“… Ta… không tin vào tình yêu.” Tô Tạ sực nhớ tới câu hắn từng phát trên weibo【Ta không bao giờ tin vào tình yêu nữa】, sau đó cắn môi nói.
Lại một trận trầm mặc.
Ngay lúc Tô Tạ tưởng Thẩm Cố đã buông tha không trêu mình nữa, ngẩng đầu lên, liền đối diện ánh mắt thâm thúy của Thẩm Cố.
Tô Tạ lại hoảng hốt lui về sau non nửa bước… ánh mắt đó thật đáng sợ a!
Thấy Tô Tạ thoái lui, ánh mắt Thẩm Cố càng sâu thêm.
Tô Tạ trong lòng hic hic hic hic… Hắn lại lui nửa bước, sau đó không còn đường lui, bởi vì lưng hắn đã giáp với cánh cửa.
“Khụ khụ… Đại nhân, ta sực nhớ ta vẫn chưa ăn gì ta về trước đâ…” Chữ “đây” mới nói được phân nửa, đã bị Thẩm Cố cúi người chặn lại trong miệng.
“Ưm ưm… ngô…” Tô Tạ bị Thẩm Cố cuồng loạn gặm nhấm đôi môi không theo tiết tấu, muốn giãy dụa nhưng không thể nào giãy dụa…
Được rồi…
Kỳ thực hắn cũng chẳng muốn đẩy Thẩm Cố ra.
Thẩm Cố vươn tay gắt gao kiềm ngang eo Tô Tạ, cúi đầu cắn môi Tô Tạ, sau đó dùng đầu lưỡi tách khớp hàm hắn luồn vào.
Lưng Tô Tạ dán sát cánh cửa, hắn bi ai phát hiện tư thế của cả hai lúc này cực kỳ giống với tư thế của nam chính cưỡng hôn nữ chính trong vô số phim thần tượng thanh xuân cẩu huyết.
Thế nhưng hắn càng bi ai phát hiện, hắn cư nhiên nửa điểm cũng không muốn đẩy Thẩm Cố ra.
Được rồi, hắn thừa nhận…
Hắn quả thật đã rơi vào tay giặc.
Tô Tạ chán nản vòng tay ôm eo đối phương, đầu lưỡi vốn luôn cứng đờ cũng từ từ đáp lại Thẩm Cố…
Hai người không hề có kinh nghiệm ôm nhau cắn loạn một hồi.
Đến khi Thẩm Cố rốt cuộc rời khỏi đôi môi Tô Tạ, cả hai đều đã hổn hển gần như nghẹt thở.
Tô Tạ còn sắc mặt ửng hồng mắt ngân ngấn nước.
Thẩm Cố nheo mắt nhìn người trong lòng một lúc, sau đó như nhận mệnh thở dài.
Tô Tạ không hiểu tại sao Thẩm Cố lại thở dài, hắn cũng không còn tinh lực để truy cứu, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình cứ đập thình thịch liên hồi… quả thật sắp nhảy ra khỏi lồng ngực… Không phải chứ! Lẽ nào hắn vừa đón nhận một nụ hôn xong liền khiến tim phát bệnh? Nhưng hắn nhớ rõ mình đâu có tiền sử bệnh tim mạch a…
Tô Tạ thả hồn nửa ngày, đợi hắn hoàn hồn lại thấy Thẩm Cố đang hẹp mắt, nhãn thần mê muội nhìn mình…
Uy?
Tô Tạ mờ mịt nhìn Thẩm Cố chậm rãi cúi đầu, một lần nữa vùi mặt vào hõm vai hắn, thấp giọng nói: “Cũng tại ngươi… Ngươi cư nhiên đáp lại… hại ta có phản ứng luôn rồi.”
Tô Tạ lập tức hóa đá, CPU trong đầu nhưng vận chuyển liên tục… Hắn nhớ trong bộ truyện nào đó ngạo kiều công không phải cũng nói vậy với tiểu thụ sao? Nào là ‘cũng tại ngươi câu dẫn ta! Tiểu yêu tinh nhà ngươi! Ngươi dám đùa với lửa! Có trách thì trách ngươi đã phá vỡ tính tự chủ đáng tự hào của ta!’, sau đó ngạo kiều công gầm nhẹ một tiếng áp đảo tiểu thụ vân vân…
Stop stop stop! Tô Tạ nỗ lực cắt đứt dòng tư tưởng triển khai như điện của mình… Tại sao hắn phải là thụ a! Rõ ràng Thẩm Cố nhìn tương đối giống người nằm dưới hơn mà. (ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?!)
Thẩm Cố mỉm cười nhìn Tô Tạ rõ ràng đang đi vào cõi thần tiên, nhẹ giọng nói: “Ta nên làm sao đây…”
Tô Tạ ngơ ngác nhìn Thẩm Cố, trong đầu lại bổ sung những lời thoại tiếp theo trong kịch【Ta nên xử trí ngươi sao đây, tiểu yêu tinh dụ dỗ người…】
“Hay là,” Thẩm Cố vẫn như cũ mỉm cười, “Ngươi giúp ta giải quyết đi.”
Uy… Ngươi nói lộn lời thoại rồi kìa! Tô Tạ cứ nghệch mặt ra nhìn người trước mắt, đang phân vân có nên lên tiếng nhắc nhở hay không. (tới lúc nào rồi mà còn rảnh rỗi nghĩ tùm lum 囧)
Thấy Tô Tạ ngây ngô nhìn mình, ý cười trên mặt Thẩm Cố càng sâu hơn.
Tô Tạ nhìn đến ngẩn ngơ… Đại nhân cười rộ lên trông thật đẹp a, thật ra đại nhân có thể làm một coser gì đó cũng được, tướng tá đại nhân cũng không tệ…
Sau khi đại não của Tô Tạ như ngựa thoát cương chạy điên cuồng hết mấy ngàn cây số, hắn mới cảm nhận được tay mình bị nắm chặt.
Tô Tạ hoàn hồn, nhìn bàn tay thon dài của Thẩm Cố bao phủ lấy tay mình, bỗng nhiên có hơi xấu hổ… Nga, đại nhân muốn chơi trò tập đếm với mình sao?
Sau đó hắn sửng sốt nhìn Thẩm Cố cầm tay hắn… kéo khóa quần của Thẩm Cố… lộ ra chiếc quần lót thỏ Tư Cơ bên trong…
Tô Tạ trừng to mắt chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Thẩm Cố cầm cổ tay sờ vào con thỏ Tư Cơ kia…