Tô Tạ nhăn mặt nhíu mày, mang theo quần lót thỏ Tư Cơ cái đi vào phòng tắm.
Thẩm Cố đăm đăm nhìn theo bóng lưng Tô Tạ, mãi cho đến khi Tô Tạ đóng cửa phòng tắm “phách” một tiếng không lớn không nhỏ, mới quay đầu nhìn về phía màn hình vi tính, ánh mắt trầm ngâm.
Trên màn hình khung chat với Thẩm Kỳ vẫn chưa đóng, tuy rằng avatar xám xịt hiển thị đối phương đã thoát QQ.
Thẩm Cố sực nhớ tới mấy hôm trước anh hai nói muốn tặng mình quần lót làm quà sinh nhật…
“… Ta tặng ngươi hai cái quần lót… một cái cho ngươi… một cái cho bà xã ngươi…”
“Quần lót tình nhân nga ~ “
Thẩm Cố nhớ lúc đó hắn còn hừ mũi trước câu nói của anh hai, bây giờ ngẫm lại…
Thật ra một khi tiếp thu được giả thiết này, cũng trở nên có cảm giác hơn đấy nhỉ?
…
Bên trong phòng tắm.
Tô Tạ đứng mở vòi sen, nước ào ào phun xuống…
Nhiệt độ không nóng không lạnh, rất vừa ý.
Tô Tạ cứ thế đứng đờ ra, mặc cho dòng nước cọ rửa, trong lòng lại nghĩ… ân, hiện tại có đúng là đang tiến triển quá nhanh không?
Phi phi! Hắn đang nghĩ gì thế này! … Lát nữa cũng đâu phải bước ra hiến thân!
… Uy uy… Rốt cuộc mình đang nghĩ loạn thất bát tao gì a!
Tô Tạ lệ rơi đầy mặt ngăn chặn dòng tư lự lung tung đó, nhưng phát hiện ý niệm tà ác của mình cứ như ngựa hoang xổng chuồng…
…
Bên ngoài phòng tắm.
Thẩm Cố ngồi trước màn hình, tay trái chống cằm, tay phải rê chuột vào diễn đàn.
Nền diễn đàn mang màu hồng phấn mơ màng, loại màu sắc khiến người miên man bất định…
Màu mắt Thẩm Cố bắt đầu sẫm thêm vài phần.
…
Bên trong phòng tắm.
Tô Tạ trút sữa tắm vào lòng bàn tay, dịch thể dinh dính màu kem, có chút mát lạnh.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới… hình như trong rất nhiều tiểu thuyết… đều nói dùng sữa tắm để bôi trơn?
Thế nhưng Tô Tạ cũng nhớ hắn từng xem khoa học thường thức, nói nếu thực sự dùng sữa tắm bôi trơn, đợi khi khô rồi sẽ bị đông cứng…
Khoan đã, tại sao hắn lại nghĩ đến chuyện này!
Tô Tạ cuống quýt lắc đầu, lắc cho những ý niệm vô cùng không hài hòa kia văng ra khỏi não.
Hắn đưa tay chỉnh vòi sen phun ở mức mạnh nhất, sau đó cắn răng thoa chỗ sữa tắm mát lạnh lên người…
…
Bên ngoài phòng tắm.
Thẩm Cố nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, mâu sắc thâm trầm.
Hắn nhìn màn hình, tay phải đặt trên bàn máy vi tính, từng chút từng chút một, siết chặt lại.
Hô hấp cũng từng chút từng chút một, nặng nề hơn, không thể khống chế…
…
Bên trong phòng tắm.
Tô Tạ vừa xoa bọt sữa tắm trên người, vừa ngân nga hát khẽ.
Hắn đang tắm trong phòng tắm của đại nhân la la…
Hắn dùng sữa tắm của đại nhân na na…
Mùi hương trên người hắn giống với đại nhân nha nha…
Càng nghĩ, Tô Tạ càng hát phiêu hơn…
…
Bên ngoài phòng tắm.
Thẩm Cố nghe tiếng ngân từ trong phòng tắm truyền ra, câu lên khóe môi hồng nhạt.
Hắn nheo mắt, mang theo một tia ý vị lười biếng.
Cằm hắn có đường cong mạnh mẽ mà ưu mỹ, hơi ngước lên.
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
…
Bên trong phòng tắm.
Tô Tạ đóng vòi sen, dùng khăn lông tùy tiện lau khô thân thể, bắt đầu mặc quần áo.
Thẩm Cố nghe thấy tiếng then cửa nhà tắm bị kéo, chậm rãi mở mắt, quay đầu, liền thu hết cảnh sắc trước mặt vào đáy mắt.
Tô Tạ chỉ mặc một cái áo thun tay dài màu trắng mỏng manh, phía dưới là một chiếc quần đùi.
Bởi vì vừa tắm xong, trên mặt Tô Tạ nổi lên một tầng hồng nhạt, đến lông mi cũng như đẫm sương đêm, đôi môi cũng một màu hồng phấn, lúc này đang mím chặt, trông như có chút ủy khuất.
Thẩm Cố chợt cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng, như bị ai đó cù lét, nhồn nhột.
Tô Tạ vừa ra khỏi nhà tắm, liền thấy Thẩm Cố ngồi trước bàn máy vi tính bỗng dưng nhìn về phía mình.
Tô Tạ nuốt một ngụm nước bọt… thầm nghĩ, đại nhân đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta a… hại ta… thật muốn áp đảo ngươi…
Thẩm Cố không nói gì, chỉ nhìn Tô Tạ.
“Nga… Sao vậy?” Tô Tạ có chút kỳ quái nhìn Thẩm Cố, lại cúi đầu nhìn mình, hình như đâu có gì không ổn a.
“Đồ của ngươi…” Thẩm Cố nói.
“Rốt cuộc bị làm sao?” Tô Tạ càng thêm nghi hoặc, không hề phát giác giọng điệu mình càng giống như đang làm nũng.
“… Không có thỏ Tư Cơ.” Thẩm Cố cuối cùng cũng nói xong.
“…” Tô Tạ bĩu môi.
Đại nhân đang trêu hắn đúng không?
Đại nhân đang trêu hắn chứ gì!
Nhất định là như vậy!
Không phải hôm nay hắn trùng hợp mặc một cái áo khoác thỏ mang một đôi dép thỏ sao!
Lại thêm một cái quần lót thỏ Tư Cơ…
Nhưng cũng không thể kết luận hắn cuồng thỏ Tư Cơ nha!
“Chết tiệt lão tử không phải fan cuồng thỏ Tư Cơ ╭(╯^╰)╮!” Tô Tạ sẳng giọng.
Nếu như đang ở trên QQ, Tô Tạ nhất định sẽ tàn bạo thêm một cái biểu tình thế này ╭(╯^╰)╮
Thẩm Cố chỉ mỉm cười.
“Lão tử cũng không phải thiếu nữ!” Tô Tạ tiếp tục hung hăng nói.
Thẩm Cố vẫn mỉm cười.
“Lão tử là bề ngoại đàn ông thuần chủng nội tâm cũng đàn ông thuần chủng!” Tô Tạ chắc nịch khẳng định.
Thẩm Cố vẫn như cũ mỉm cười.
“…” Tô Tạ phiền muộn phát hiện hình như mình càng nói càng rối càng vô hiệu.
“Mặc kệ ngươi tin hay không… dù sao ta tin là được!” Cuối cùng Tô Tạ dùng câu này để tổng kết luận điểm.
“Ân.” Thẩm Cố vẫn duy trì độ cong nơi khóe miệng, dùng ngữ khí nhu hòa nói, “… Vuốt giận.”
Tô Tạ trong lòng kịch liệt chấn động.
Đại nhân cư nhiên…
Cư nhiên dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói… Vuốt giận…
Nhưng không phải ở trên QQ! Mà là ở hiện thực!
Tô Tạ đã bị một câu nói thu phục triệt để.
“… Đại nhân, ta chịu thua rồi QAQ…”
“Ta muốn ôm chân đại nhân hát Chinh phụ ngâm…” (*hộc máu* =))))))))
Thẩm Cố phì cười.
Tô Tạ hé miệng, lại không biết nên nói gì nữa.
Nhưng hắn phát hiện, cứ như thế, một bụng buồn bực ban nãy của hắn đã biến mất tự bao giờ, tâm tình khẩn trương mỗi lần đối mặt với đại nhân cũng giảm đi không ít.
“Đói bụng chưa? Đói thì ăn hoành thánh đi.” Thẩm Cố nói, đưa tay đẩy cà mèn trên bàn về phía Tô Tạ.
“… Ừm.” Tô Tạ không phải một người hay làm bộ làm tịch, dù sao món ngon trước mắt hắn chưa bao giờ ra sức khước từ.
Vì vậy hắn rất tự nhiên tiếp nhận cà mèn mở ra.
“… Vẫn còn nóng a.” Tô Tạ nghe mùi thơm xông vào mũi, lập tức nuốt nước miếng.
“Ân, ta vừa mua về tình cờ gặp ngươi bên dưới.” Thẩm Cố nhìn bộ dáng gấp gáp vơ đũa của Tô Tạ, khóe miệng không khỏi lại câu lên một độ cong nho nhỏ.
“Ngô… đại nhân ngươi muốn ăn không?” Tô Tạ đang ngốn một cục hoành thánh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố, đúng lúc thấy hắn đang cong môi.
“Không cần, ngươi ăn đi.” Thẩm Cố vươn tay trái, đặt lên bàn máy vi tính, chống cằm.
“Ngô…” Tại sao nụ cười của đại nhân… thoạt nhìn… có điểm vi diệu???
Tô Tạ tuy không quen bị người khác nhìn mình ăn cho lắm, nhưng ngẫm lại nếu người kia là đại nhân… chắc cũng không sao….
Vì vậy Tô Tạ lại cúi đầu tiếp tục sự nghiệp càn quét.
“… Ngon ghê, đại nhân ngươi không ăn thật sao?” Một lát sau, Tô Tạ quả thực đã có chút không chịu nổi ánh mắt sáng quắc từ phía đối diện, ngẩng đầu lên lần nữa.
… Đại nhân nhất định là rất muốn ăn hoành thánh nhưng lại ngại ngùng không chịu nói thẳng nên mới dùng tới kế sách vòng vo nhãn thần công kích như vậy!
“Không ăn thật sao?” Tô Tạ lại hỏi.
“Không cần.” Thẩm Cố vẫn không dời mắt khỏi Tô Tạ.
“… Nga.” Tô Tạ cúi đầu.
Lại một lát sau.
“Ngươi thực sự không ăn à? Ngon lắm đó!”
“… Đúng là trông rất ngon lành…” Thẩm Cố dùng tay trái chống cằm nhìn Tô Tạ.
Lúc này trong miệng Tô Tạ đang ngậm một cục hoành thánh, ngơ ngác nhìn Thẩm Cố.
Đôi môi hắn bởi vì dính dầu nên trơn bóng, cánh môi hơi hé mở mang đường cong đầy đặn.
“Nhất định rất ngon…” Thẩm Cố vươn ngón trỏ tay phải, thấm thấm váng dầu trên môi Tô Tạ.
“…” Tô Tạ sửng sốt.
“…” Thẩm Cố mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi mình, sau đó thè lưỡi liếm liếm.
“…” Tô Tạ hóa đá.
“…” Thẩm Cố lại liếm liếm ngón tay, sau đó cắn nhẹ một cái.
Tô Tạ nhìn động tác của Thẩm Cố, vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi mình.
Thẩm Cố vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là mâu quang trong nháy mắt tối thêm vài phần.
Tô Tạ cảm thấy nụ cười này của Thẩm Cố rất kỳ quái…
Thế nhưng không nói ra được là kỳ quái ở điểm nào.
Tô Tạ nuốt tiếp một ngụm nước bọt, hé miệng định hỏi…
Nhưng ngay giây phút hắn hé miệng, liền bị ngón trỏ của Thẩm Cố, thọc vào.
Tô Tạ theo phản xạ định cắn xuống, nhanh như chớp, hắn bỗng dưng nghĩ…
Đây có tính là gián tiếp hôn môi với đại nhân không?
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ ngồi đối diện đang ngậm ngón tay mình, mâu sắc càng lúc càng thâm trầm.
“Ngô…” Tô Tạ theo bản năng dùng lưỡi mình quấn lấy dị vật xâm nhập trong miệng.
Khóe miệng Thẩm Cố vẫn mỉm cười như trước, chỉ là đáy mắt mơ hồ có màu sắc khác.
“…” Tô Tạ nhìn Thẩm Cố, tim đột nhiên đánh thịch một cái… Bởi vì ngón tay của Thẩm Cố càng vào càng sâu, gần như sắp đến cổ họng.
“…” Tô Tạ mở to mắt, tuy rằng ngón trỏ của Thẩm Cố không thể cứ mãi xâm nhập vào sâu bên trong, nhưng cảm giác cổ họng bị dị vật ngăn chặn rất không dễ chịu…
May là Thẩm Cố chỉ dừng một chút ở đầu cuống họng hắn, rồi thu trở về.