“Đương nhiên, tôi biết em không thể nào từ bỏ Cận Thị. Vì vậy, tôi có một cách vẹn cả đôi đường – chúng ta kết hôn.”

Nét mặt của Ngữ Ca là hoàn toàn không dám tin vào điều này.

“Nghe tôi nói hết đã.” Khương Quỳ cười cười như hiểu cô nghĩ gì.

“Hôn nhân đối với em mà nói, sớm muộn cũng chỉ là một công cụ. Đừng nói với tôi em thật sự nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình và cô nữ cảnh sát kia sẽ tu thành chính quả chứ?”

Ngữ Ca quay sang hướng khác, không muốn nhìn vào gương mặt đáng ghét kia. 

“Cho nên, kết hôn với tôi, không chừng sẽ là cách ngụy trang tốt nhất cho hai người. Tôi không yêu cầu em phải làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, em có thể không cần bận tâm đến tôi mà tiếp tục mối tình dưới đất của hai người. Còn tôi, chẳng qua chỉ muốn có một địa vị trong Cận Thị, đối với em, đó đâu quan trọng bằng cô cảnh sát kia đúng không? Làm như vậy, với em, với tôi, với cô ta, đều là lựa chọn tốt nhất.”

Khương Quỳ nói đến đây thì dừng lại, muốn xem phản ứng của Ngữ Ca. Tuy nhiên, cô chỉ im lặng, không nhìn anh cũng không tỏ thái độ, dường như đang lắng nghe, lại dường như chẳng hề để tâm.

Khương Quỳ hơi tức giận, sự phớt lờ lâu nay mà Cận Ngữ Ca dành cho anh sớm đã khiến anh bất mãn, giờ đây càng không cầm được cơn nóng, anh thay đổi sắc mặt, giọng trầm xuống:

“Đương nhiên, nếu em không muốn như vậy thì…” Cười lạnh một tiếng, “Tin là em cũng đã nhìn thấy rồi đấy, những cảnh đó, tôi nghĩ có nhiều người sẽ có hứng thú hơn tôi nữa. Kể cả người ông nội như thái thượng hoàng của em.”

Cận Ngữ Ca ngước lên nhìn anh, Khương Quỳ rất hài lòng với phản ứng này, càng được nước làm tới,

“Về phía bên ngoài, bất kể là danh dự của Cận gia, hay là hình tượng của cô ta trong cơ quan nhà nước, đều không phải là thứ có thể mang ra đùa; còn về bên trong, chậc chậc….” Khương Quỳ lại áp mặt gần thêm một chút, “Thật không ngờ nhìn em lạnh như tảng băng thế này…. mà cũng có những giây phút mất khống chế đến vậy…”

Cận Ngữ Ca phải tự bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay mới có thể ngăn cản mình không cho con người này một bạt tay.

“Tôi biết, người của Cận gia đều không phải hạng tầm thường, muốn đối phó với loại người như em thì nhất định phải cay độc hơn mới được.”

Cùng với câu nói này, biểu hiện của Khương Quỳ cũng trở nên đáng sợ, “Tôi dám làm chuyện này thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ mặc tất cả. Em nên biết rằng, ngày nay có một công cụ truyền thông có chức năng công bố hẹn giờ, những gì tôi cho em xem cũng đã được đăng tải trên đó, chỉ cần em làm theo ý tôi, thứ đó đương nhiên sẽ không bị công khai, ngược lại, nếu như em dám động vào một sợi tóc của tôi, vậy thì cho dù là tôi đi nữa, cũng không thể nào khống chế hậu quả mà nó mang lại. Đâu cần tôi nói nhiều, em nhất định hiểu rõ hơn ai hết mà?”

Cơn lạnh thấu xương lại bắt đầu lan rộng ở sau lưng Ngữ Ca, con người này, vẫn là gương mặt có thể làm mê hoặc người khác, nhưng cái sự mơ hồ mà trước đây cô không thể xác định chính trong lúc này đã rõ rệt hơn bao giờ hết. Ánh mắt ẩn giấu ở phía sau cặp kính kia cuối cùng đã lộ ra bộ mặt thật sự, nội dung mà nó bộc lộ ra, là hoàn toàn trái ngược với nét mặt bên ngoài.

“Tôi sẽ suy nghĩ.”

“Tôi không có lòng kiên nhẫn đó.” Khương Quỳ cười lạnh.

Ngữ Ca lại im lặng, suy ngẫm rất lâu, vẫn không có kết quả. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, định thần lại, rồi nói chậm rãi:

“Được, tôi đồng ý.”

Sắc mặt của Khương Quỳ lập tức rạng ngời, không che giấu được sự đắc chí, “Quả nhiên là thông minh, hà tất bỏ qua con đường lợi cả đôi bên để đi vào ngõ cụt rồi sứt đầu mẻ trán chứ đúng không?”

Quay lưng lại, Khương Quỳ bắt đầu rảo bước trong phòng làm việc của Ngữ Ca.

“Với năng lực của hai chúng ta, tương lai của Cận Thị chắc chắn không thể nào đong đếm được. Ngữ Ca, đợi đến ngày đó, có lẽ em sẽ cảm ơn những gì tôi đã làm hôm nay.”

Ngữ Ca tái xanh mặt mày, ánh mắt xa xăm, thần thái mơ hồ mà nhìn Khương Quỳ, không bình luận gì cho những lời nói ấy. Thần kinh trong não cô đang hoạt động liên tục, suy nghĩ đối sách cho tai họa bất chợt này. Còn Khương Quỳ hiện giờ hoàn toàn là bộ mặt đắc chí của kẻ thắng lợi, anh đã bắt đầu phát họa cho cuộc sống sau này. Nhìn sang Ngữ Ca, thấy cô không có ý tiếp lời mình, anh cũng không so đo, cong môi cười cười.

“Thôi không nói những thứ này nữa, bà nội bảo chúng ta tối nay về nhà ăn cơm. Lát nữa cùng đi chứ?”

Dẫu cho có vạn lần không đồng ý, Cận Ngữ Ca của lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác. Thượng sách trước mắt chỉ có thể là tạm thời chiều theo ý đối phương.

Trông thấy Cận Ngữ Ca và Khương Quỳ cùng về nhà, Cận lão phu nhân và dì Châu đều vui mừng ra mặt, vội vàng sắp xếp mọi thứ. Cận Ân Thái và Khương Quỳ cùng vào phòng sách, Cận Ngữ Ca có hơi khẩn trương, không ngừng nhìn về phía căn phòng ấy. Cử động này lọt vào mắt Cận lão phu nhân lại mang một hàm ý hoàn toàn khác, bèn trêu cười đứa cháu gái bấy lâu đều không để lộ cảm xúc của mình:

“Không sao đâu, Tiểu Khương đâu phải lần đầu đến nhà chúng ta, để họ trò chuyện nhiều một chút cũng tốt.”

Ngữ Ca miễn cưỡng mỉm cười đáp lại, mà trong lòng thì ngày càng nặng nề.

Không khí trên bàn ăn rất hài hòa, biểu hiện của Khương Quỳ trong Cận gia bấy lâu luôn là ngoan ngoãn, giờ đây đã trò chuyện rất thân thiện với vợ chồng Cận Ân Thái. Ngữ Ca không có hứng thú, song cũng không dám biểu lộ quá rõ ràng, chỉ có thể cố gắng ứng phó. Ánh nhìn sắc bén của Cận Ân Thái nhiều lần lướt qua mặt cô, Ngữ Ca có vài lần bắt gặp khi tình cờ ngước lên, tim liền đập như trống vỗ.

Sau bữa cơm, người làm bày biện trái cây lên bàn. Cận Ngữ Ca không muốn ăn, bèn lê thân người mệt mỏi đi ra sô-pha. Chính trong lúc này, Cận Ân Thái đã cầm theo gậy chống đứng dậy,

“Cận Ngữ Ca!”

Ngữ Ca vội đáp lại, “Vâng thưa nội.”

“Vào đây với ta một lát.”

Tim chùn xuống, Ngữ Ca lướt nhìn qua Khương Quỳ một cái thật nhanh, thấy anh đang trò chuyện hết sức vui vẻ với lão phu nhân, không hề để tâm đến bên này. Trong nhất thời cô cũng không rõ ý đồ của ông nội mình, chỉ có thể đi theo trong tâm trạng thấp thỏm. Những cử động nhỏ này của cô không hề trốn khỏi cặp mắt của Cận Ân Thái, chỉ là, gương mặt uy nghiêm của ông không hề để lộ điều gì, mà chỉ im lặng đi vào phòng sách.

Cận Ngữ Ca dìu Cận Ân Thái ngồi xuống ghế trúc rồi mới tự ngồi vào một vị trí khác, đầu hơi cúi xuống, chờ đợi căn dặn của Cận Ân Thái. Ông lão đặt gậy chống sang một bên, nâng tách trà lên hớp một ngụm rồi nhìn đứa cháu gái đang ngồi yên lặng của mình, bản thân cũng không gấp gáp mở lời.

Hai ông cháu cứ ngồi đối diện nhau giữa không gian yên tĩnh như thế, cơ hồ là trải qua rất lâu, Cận Ân Thái mới vuốt vuốt chòm râu nói:

“Gần đây, biểu hiện của Khương Quỳ trong công ty như thế nào?”

“Vẫn vậy.” Ngữ Ca không xác định được ý của ông nội, nên chỉ trả lời theo nghĩa bề mặt.

Cận Ân Thái gật đầu, “Vậy con có suy nghĩ gì đối với cậu ta?”

Ngữ Ca trầm ngâm một lúc, nhanh chóng phân tích câu hỏi ấy, một lúc sau, cô cẩn thận đáp:

“Không phải đại tài, song cũng dùng được.”

Cận Ân Thái xua tay nói: “Ta không phải hỏi năng lực của nó, mà là cảm nghĩ của con đối với con người này.”

Cận Ngữ Ca không trả lời, mặc cho ánh nhìn của ông nội đã dò thám trên khắp gương mặt mình, cô cũng chỉ giữ im lặng.

“Thế nào? Không dễ trả lời sao?”

“Ý của nội là…”

“Con đối với cậu ta, có… ý gì khác?”

Cận Ân Thái cũng rất lựa lời, không rõ ràng song ý dò hỏi lại rất hiển nhiên. Nỗi hoảng loạn trong lòng Ngữ Ca chợt thuyên giảm, trái lại, cùng với sự hiểu lầm này của ông, một suy nghĩ khác từ từ dâng lên.

Nếu như phủ nhận, vậy việc mà cô đã nhận lời Khương Quỳ để tạm thời xoa dịu anh một khi bị ông nội biết được, chẳng khác nào tự tát vào mặt, nhất định sẽ khiến ông hoài nghi. Nhưng một khi thừa nhận, vậy thì sẽ không còn đường lui nào nữa… Tuy rằng ngay từ đầu cô đã mang thái độ bi quan đối với mối quan hệ của mình và Hiểu Kiều, nhưng nếu phải trưng mắt nhìn nó bị rơi vào cảnh không còn nhìn thấy mặt trời như thế, nói kiểu nào cô cũng không cam tâm.

Đối với thứ mà cô đang bị Khương Quỳ khống chế, ông nội chính là mấu chốt quan trọng nhất. Khương Quỳ hiểu rõ địa vị và quyền hạn tuyệt đối của Cận Ân Thái trong Cận gia, hắn cho rằng điều mà Cận Ngữ Ca sợ nhất chính là bị Cận Ân Thái biết được, vậy nếu cứ phải ngày ngày lo sợ hắn nói ra những lời không nên nói trong ngôi nhà này, chi bằng tự mình công khai, để Cận Ân Thái có một nhận biết sơ bộ cũng tốt.

Cược một ván, hoặc giả, vẫn còn một tia hy vọng.

Ngữ Ca điều chỉnh lại hơi thở của mình, một tia sáng xoẹt qua trong mắt cô.

“Thưa nội, con có chuyện này muốn nói với nội.”

Người già bình tĩnh chờ đợi những lời tiếp theo của cháu gái mình.

“Con… có một người yêu.”

“Khương Quỳ?” Giọng điệu của người già rất bình thản.

“Không phải.”

“Hửm?” Bấy giờ ông mới nhướng mày lên, có vẻ khá ngạc nhiên.

“Nội có còn nhớ, khi Hoan Nhan bị bắt cóc, có một nữ cảnh sát phụ trách phá án không? Chính là người đó.” Cận Ngữ Ca đặc biệt chỉ rõ giới tính của Hiểu Kiều. Quả nhiên, cơ mặt của Cận Ân Thái giật giật lên.

“Nữ cảnh sát?”

“Vâng.”

“Cái người…. tóc xoăn, vóc người cao cao?”

“Vâng, là cô ấy.”

Cận Ân Thái dùng ánh mắt săm soi con mồi để mà nhìn cháu gái mình.

Trái tim của Ngữ Ca chưa bao giờ run đến vậy, thái độ của Cận Ân Thái sẽ quyết định phương hướng cho toàn bộ các hành động tiếp theo của cô, đồng thời cũng quyết định tương lai của cô và Hiểu Kiều, cô không thể sợ hãi, cũng không thể lùi bước.

“Cận Ngữ Ca.” Giọng điệu của người già không nghe ra được bất kỳ động thái nào, “Con cảm thấy, đây là những lời mà con nên nói với ta sao?”

“Thưa nội, con biết lựa chọn này của con đã vượt quá phạm vi chấp nhận của nội. Nhưng mà, tình cảm là thứ không chịu sự khống chế.”

“Tình cảm không chịu sự khống chế, vậy trước khi con lựa chọn tình cảm, bản thân không có năng lực phán đoán sao?” Hiển nhiên là Cận Ân Thái không dễ đối phó chút nào.

“Con thừa nhận, con đã dung túng cho tình cảm của mình…”

Cận Ân Thái căn bản không muốn nghe tiếp nữa, “Ta đã dạy con như thế sao? Và hôm nay con nói với ta những lời này, là định tiếp tục với cô gái đó?”

“Thưa nội,” Cận Ngữ Ca cắn chặt bờ môi dưới, như để tích tụ dũng khí lớn nhất mà nói tiếp, “Đây là lần đầu tiên, con yêu một người đến như vậy…”

“Yêu? Con đã có gì trong tay, mà dám vội vã nói ra chữ yêu này?” Ánh mắt ấy tựa như lưỡi dao, cơ hồ đâm thẳng vào tim Ngữ Ca, “Con biết rõ về nữ cảnh sát đó? Con chắc chắn suy nghĩ của cô ta? Mục đích của nó, là con? Hay là Cận Thị ở sau lưng con?”

Ngữ Ca khẽ thở dài, “Ông nội, một người mỗi buổi sáng bước ra khỏi cửa nhà đều không biết được buổi tối còn có thể trở về hay không, thì có thể có mưu đồ gì với con? Có ý xấu gì với Cận Thị? Con cũng muốn dùng hết tài sản để mua một đời bình an cho cậu ấy, nhưng cũng phải được cậu ấy cho con cơ hội này!”

“Cận Ngữ Ca, ta không cho rằng, con là một đứa trẻ không hiểu chuyện đến như vậy.”

Ánh mắt của Cận Ân Thái bất chợt lóe lên một tia sáng, nó đi cùng giọng điệu ngỡ như là bình thản ấy, không khác nào là dấu hiệu yên bình trước cơn giông bão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play