Cận Ngữ Ca ngồi trên sô-pha, sắc mặt âm u, tuy nhiên cảm xúc đã được bình phục. Với cô mà nói, ngày hôm nay chỉ có thể dùng hai chữ “Hỗn loạn” để khái quát, và mấu chốt của sự hỗn loạn này, chính là Kiều Hiểu Kiều.
Bản thân cô cũng không hiểu rõ thật ra mình đã đặt một kỳ vọng như thế nào đối với Hiểu Kiều, cũng đồng nghĩa với việc, cô không có một tiêu chuẩn nhất định nào để yêu cầu thái độ mà đối phương dành cho mình. Còn Kiều Hiểu Kiều, cô có một thói quen rất dễ nhận thấy chính là ngoài giờ làm việc, cô không thích suy nghĩ quá nhiều, sau thời gian hoạt động quá sức cả trí óc lẫn thể lực, ngày nghỉ của cô hoàn toàn có thể nói là trở về khuôn khổ bình dị của cuộc sống.
Cận Ngữ Ca thừa nhận, việc đẩy Hiểu Kiều là khỏi cửa là hành vi xảy ra do bị cơn giận đột ngột kích thích, cơn giận của cô không phải vì thái độ ứng phó của Hiểu Kiều. Đối với một người kiêu ngạo như Kiều cảnh quan mà nói, chịu bỏ thời gian và tâm tư để ứng phó đã là nể mặt, về điểm này Ngữ Ca hiểu rõ hơn ai hết. Cơn giận của cô thật chất đến từ một nguyên nhân rất rõ ràng mà chính cô cũng không muốn thừa nhận, chính là thời gian mà họ khó khăn lắm mới gút ra được, phải chăng đã quá ít ỏi?
Âm báo tin nhắn thoại vang lên, Ngữ Ca nhấn nút mở loa ngoài, trong đó từ từ vọng ra giọng nói ủ ê của Hiểu Kiều.
“Mình về đây, sáng sớm ngày mai phải ra xe lửa, có một vụ án ở tỉnh kế bên cần mình hỗ trợ, thời gian gần đây có lẽ sẽ rất bận.”
Lời nói chợt khựng lại, Hiểu Kiều như đang đắn đo gì đó. Ngữ Ca im lặng chờ đợi, song đến cuối cùng, lại chỉ chờ được một tiếng thở dài, “Vậy nhé, liên lạc sau.”
Cơ hồ là ngay tức thì, cửa được mở ra, đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang sáng lên, sảnh thang máy không một bóng người. Sắc mặt của Ngữ Ca đỏ đến cực hạn, rầm một cái, tiếng đóng cửa cực mạnh của cô khiến cho cả tòa nhà đều phát ra một âm vọng inh tai.
Khi Cận Hoan Nhan tuyên bố sẽ tiếp tục cuộc lữ hành của mình, Cận lão phu nhân đã thở phù nhẹ nhõm. Phải rời xa cháu gái, bà cảm thấy rất buồn, nhưng phương tiện giao thông ngày nay phát triển đến vậy, muốn gặp cô cũng không phải chuyện khó khăn, vẫn hơn là để cô ở nhà qua lại mờ ám với một phụ nữ có lai lịch không rõ ràng.
Cận Ân Thái không có biểu hiện gì, ông biết cho dù ông có nói gì thì đứa cháu đã bị nuông chiều đến hư hỏng này cũng chẳng chịu nghe. Huống chi kế hoạch của cô lần này hoàn toàn đúng tâm ý của ông, vì vậy không có gì phải nói cả.
Tại sân bay, người qua kẻ lại, khác với sự thong thả nói đi là đi của ngày trước, lần này có người đến tiễn Cận Hoan Nhan. Dẫu rằng, cũng chính người này, đã dùng một phương thức vô cùng đặc biệt để nghênh đón Cận nhị tiểu thư vào khoảng một năm trước.
Không ai có thể liên tưởng ra nghề nghiệp của Âu Dương Thông qua ngoại hình của cô. Một cô gái cao ráo đeo kính râm màu đen viền kim và ba chữ “Xã hội đen”, cơ hồ cách nhau cả một hành tinh, trừ phi chính bản thân cô vô tình để lộ một vài chi tiết nhỏ nhặt nhất. Một Âu Dương Thông như thế khiến nhị tiểu thư cảm thấy mới lạ, nhưng dẫu cho có như thế, cô cũng không thể ở lại quá lâu tại một nơi.
Tay thọc trong túi quần, trên mặt vẫn là nụ cười nho nhã, không ai nhìn thấy được cảm xúc ly sầu trong mắt Âu Dương Thông. Hai người họ hoàn toàn không giống một cặp tình nhân đang tiễn đưa nhau, mà chỉ thong thả như đang đi dạo sau bữa ăn no.
Âu Dương Thông lấy ra một tấm danh thiếp, Hoan Nhan nhận lấy, trên đó là địa chỉ của một tiệm hoa.
“Đây là gì thế?”
“Địa chỉ.”
“Hửm?”
“Nếu có thời gian, hãy gửi bưu thiếp đến đây, ừm… sẽ nhận được.”
Âu Dương nói như đang tường thuật một việc không liên quan đến mình, nhưng thông minh như Cận Hoan Nhan, làm sao không nghe ra được sự lưu luyến từ trong lời nói ấy?
Gật đầu đồng ý, nhị tiểu thư cất giữ cẩn thận thứ mà có lẽ sẽ trở thành vật bất ly thân trong thời gian tới. Một nụ cười chợt nở ra: “Thật ra, cảm giác muốn gặp nhau có khi sẽ hay hơn là được gặp.”
“Tiền đề là, còn có thể gặp.”
Câu nói ngắn gọn súc tích này chọc trúng điểm cười của nhị tiểu thư, vì vậy cô rất phóng khoáng mà tặng cho Âu Dương một nụ hôn trên má xem như là goodbye kiss, sau đó vẫy tay rời đi, không mang một hạt bụi trần, chốc lát đã biến mất sau phòng chờ.
Đêm cuối thu, Cận Ngữ Ca chỉ vừa phê duyệt xong một dự án thì ngọn gió bắc đang gào thét ở bên ngoài đã bắt đầu nhắc nhở cô: đến lúc phải về nhà rồi.
Thật ra thì về nhà hay ở lại công ty đều như nhau mà thôi, đều là ngồi trước bàn vi tính, đọc báo cáo, xử lý công việc. Tuy nhiên, bất luận thế nào, rồi cũng phải về nhà, dẫu biết rằng cô có về nhà hay không, cũng không liên quan đến ai.
Không liên quan đến ai, hơ, tự do biết chừng nào! Nhưng cũng thê lương biết dường nào.
Cận Ngữ Ca không cho phép mình than thở, vì vậy cô đứng dậy, tắt đèn ra về.
Người trên phố đã thưa dần, ngay cả xe cộ cũng chỉ thỉnh thoảng mới có một chiếc, đến đường lớn Tây Lộ, từ xa, Cận Ngữ Ca trông thấy trước cửa đồn cảnh sát, có vài người đang đứng đó. Và thế là, tim của cô bắt đầu loạn nhịp.
Từ sau lần xung đột ấy thì Kiều Hiểu Kiều không còn xuất hiện. Chuyện không vui của hôm đó cũng nhạt dần theo thời gian, chỉ là mỗi ngày khi chạy ngang đây, Ngữ Ca đều rất tự nhiên mà nhìn về cánh cổng ấy, song, thực tế luôn vô tình với người có lòng. Bởi nên hôm nay, sự trông chờ trong lòng cô là mãnh liệt đến thế, hoặc có thể nói, niềm vui đã đến trong lúc cần thiết nhất.
Xe từ từ lăn bánh đến gần, dưới ánh đèn vàng, bốn người của tổ trọng án số 3 đang rúc đầu vào cổ áo nhìn ngang nhìn dọc, nhún nhảy như một bầy khỉ chờ xe taxi.
Kiều Hiểu Kiều mặc áo khoác vải sợi, đội nón bê-rê ca rô, tay thọc trong túi quần, hai chân nhún nhún dưới đường.
Ngữ Ca không có thời gian để chần chừ, chân của cô, rất tự nhiên mà đạp ga, cuối cùng dừng lại ở trước mặt bốn người.
Hoắc Bân đã nhìn thấy trước, anh đặc biệt nhạy cảm với xe, đặc biệt là xe cao cấp.
“Trời ơi! Rolls-Royce đấy!!!”
Võ Khoan thì chú ý đến người ngồi trong xe, “Ấy, là Cận tổng!”
Kiều Hiểu Kiều đã nhìn thấy xe của Ngữ Ca ngay từ khi nó còn ở cách xa 500 mét cơ, vì vậy cô không có biểu hiện gì khác lạ. Hai mắt giấu bên dưới nón, chỉ dùng mũi chân cọ xát nhẹ vào mũi chân còn lại.
Ngữ Ca hạ cửa kính xuống, nhích qua bên phải một chút.
“Không đón được xe ư? Tôi tiễn mọi người một đoạn nhé?” Cô nhìn Võ Khoan nói, nói xong lại lướt nhìn sang Hiểu Kiều.
Hai mắt của Hoắc Bân sáng như nổi đom đóm, anh thật sự rất muốn thử cái cảm giác được ngồi trên chiếc xe mà ngày thường chỉ có thể ngắm nhìn trên tạp chí, bởi nên anh quay sang nhìn Hiểu Kiều, ánh mắt tội nghiệp.
“Không cần đâu, chúng tôi đi khác hướng, hơn nữa đều ở khá xa, khuya như vậy rồi Cận tổng sớm về nhà vẫn hơn.”
Nếu như câu nói này là do Hiểu Kiều nói, Ngữ Ca nhất định sẽ rời khỏi ngay. Nhưng nếu đã là lời nói của Lưu Trung Bảo, vậy thì phải khách sáo một chút. Huống chi tuy ngoài mặt không thừa nhận, nhưng trong lòng Cận Ngữ Ca, cô vô cùng hy vọng trên con đường về nhà này, có thể may mắn cho ai đó quá giang.
“Không sao đâu, chính vì đã quá trễ nên mới khó đón xe. Không chừng lát nữa sẽ còn có mưa, mọi người lên xe đi.”
“Sếp ~~~” Hoắc Bân kêu nghe mà xót xa.
Hiểu Kiều nhìn ba đồng nghiệp của mình, lại nhìn sang xe của Ngữ Ca, im lặng một lúc mới gật đầu đồng ý.
Những người có mặt ở đây đều hoan hô vui mừng, sự vui mừng của cánh đàn ông được biểu hiện ở ngoài mặt, còn niềm vui của phái nữ, là ở trong lòng.
Hoắc Bân mở cửa ra định ngồi vào ghế lái phụ, bị Lưu Trung Bảo kéo lại:
“Đi ra phía sau ngồi!”
Hoắc Bân vạn phần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể cùng Võ Khoan ngồi vào dãy ghế sau mà thôi, Lưu Trung Bảo đẩy anh vào trong một chút rồi cũng ngồi vào xe.
Hiểu Kiều đứng ở bên ngoài, với góc độ này, cô không nhìn thấy được mặt của Ngữ Ca, nhưng cô biết Ngữ Ca đang chờ mình, đang lặng lẽ chờ mình. Nếu đã vậy, ừm, không cứng đầu nữa, sắp đông thành đá rồi.
Vừa ngồi vào xe và đóng cửa lại, một mùi hương quen thuộc đã xông thẳng vào mũi, tâm trạng của Ngữ Ca lập tức khoáng đãng hẳn ra, khóe môi cũng bất giác cong lên, xe êm ả lăn bánh.
“Wow wow! Êm ghê chưa, xem bộ giảm sốc của người ta kìa, ai như chiếc xe tồi tàn của chúng ta, vậy mà Đại Vệ còn dám lấy nó đi hẹn hò ấy chứ, dù không bị cảnh trưởng tóm được thì cũng đủ mất mặt rồi!” Hoắc Bân nói liếng thoắng không ngừng nghỉ.
“Cậu không lên tiếng cũng không ai nói cậu câm đâu!” Lưu Trung Bảo ngắt lời anh, rồi quay sang nói với người ngồi ở phía trước, “Không biết cám ơn Cận tổng sao!”
“Chú Bảo gọi tên của cháu là được, chữ ‘tổng’ này cháu không dám nhận. Hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn lao, trước đây việc của Hoan Nhan cũng nhờ ơn mọi người, là cháu nên cám ơn mới phải.”
Ngữ Ca mỉm cười nói, giọng điệu nhẹ nhõm. Hiểu Kiều hong tay trước máy sưởi, không nói tiếng nào.
Nửa tiếng sau, ba người đàn ông ở phía sau đều được lần lượt đưa về nhà.
Mất đi giọng nói ồn ào của Hoắc Bân, trong xe bỗng dưng yên tĩnh lạ thường, Ngữ Ca đột nhiên cảm thấy khẩn trương, nhưng lý do vì sao khẩn trương thì cô lại không rõ.
Cô muốn Hiểu Kiều hãy mở miệng nói gì đó để phá vỡ không khí ngột ngạt này, nhưng lại sợ đối phương nói ra những lời cô không muốn nghe. Sự mâu thuẫn này khiến cô trở nên lo âu, cảm giác thong thả ban nãy bất giác tiêu biến.
“Dừng xe ở đầu đường phía trước.” Hiểu Kiều nói rất từ từ, không chút cảm xúc.
Bàn tay đang giữ vô lăng của Ngữ Ca bất chợt siết chặt, một cảm giác thất vọng mạnh mẽ từ đáy lòng dâng lên rồi chuyển biến thành cơn dỗi hờn. Kiều cảnh quan không hề nhận ra điều này, cô cúi đầu nhìn ra bên ngoài và tự nói một mình.
“Gần đây có KFC mà đúng không ta?!”
Chưa chờ Ngữ Ca quyết định trả lời hay không thì cô đã vỗ vỗ vào tay người ta ra lệnh.
“Chính là chỗ đó! Dừng xe dừng xe!”
Ngữ Ca đạp phanh theo điều kiện phản xạ tự nhiên, xe còn chưa dừng hẳn thì Kiều Hiểu Kiều đã đẩy cửa ra ngoài, nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào bên lề đường rồi chạy thẳng vào tìm bác Ken.
Ngữ Ca nhìn cô qua tấm kính, thấy cô gọi món. Một mình ngồi trong xe, cô tự hỏi: Chờ? Hay là không chờ?
Những câu nói ngắn ngủi ấy, dường như không có ý bảo chờ, nhưng mà…
Và thế là, trong lúc Ngữ Ca còn đứng giữa hai lựa chọn, Hiểu Kiều đã chạy trở về.
Đóng cửa lại, Hiểu Kiều mở túi bọc màu trắng, lấy ra một hộp bánh trứng đặt lên taplo xe, dùng ngón tay khậy nắp hộp.
“Bữa khuya! Ăn đã rồi đi.”
Tiếp đó cô lại lấy cà phê, mở nắp ra, cho vào ít sữa và ít đường, khuấy đều, đút ống hút vào, đưa tới miệng Ngữ Ca.
“Nè.”
Cử chỉ tự nhiên đến thế.
Ngữ Ca vẫn còn đang thẩn thờ, nhìn ống hút trước mặt mình, cô cúi xuống theo tiềm thức, hút một cái.
Hơi nóng, nhưng rất ấm.
“Cầm lấy, cẩn thận nóng đấy.”
Ngữ Ca đang đeo bao tay lông cừu mỏng, nhận lấy cà phê, nhưng mắt thì chỉ nhìn Hiểu Kiều. Hiểu Kiều đã cảm nhận được, tuy nhiên vẫn cố ý giả vờ không biết, không thèm nhìn cô mà tự mình cầm hamburger ra cắn một miếng thật to, lại hút một ngụm nước trái cây, ăn uống quên mình.
Tiếp đó cô đưa chiếc hộp đựng bánh trứng cho Ngữ Ca, “Ăn một cái đi, mới ra lò đấy, ngon lắm.”
Ngữ Ca nhìn nhìn những hình tròn màu vàng xếp hàng trong hộp, bặm môi gỡ bao tay ra, cầm lên một cái đưa lên miệng.
Những ngón tay trắng và thon dài như bạch ngọc, ba ngón còn lại không dùng đến xòe ra như đuôi thiên nga, từ từ đưa bánh lên bờ môi anh đào, cắn nhẹ, rồi khép môi lại thưởng thức hương vị. Rất tự nhiên, rất yên lặng, nhưng người ngoài hoàn toàn cảm nhận được sự nho nhã từ bên trong. Trái tim của Hiểu Kiều như có một sợi dây đàn bị ai đó khẩy lên một cái, mặc cho gò má còn đang bị thức ăn ngốn đến ục ra, cô thò đầu qua đó hôn “chụt” một cái.
Cận Ngữ Ca đang thưởng thức bánh trứng không hề chú ý, đột nhiên bị cướp một nụ hôn, chân mày bắt đầu nhíu lại bất mãn.
“Miệng cậu toàn là mỡ dầu!”
“Tớ còn chưa chê mùi son của cậu đấy nhé! Ừm, bánh trứng thơm thật, cho tớ một miếng với.”
Lời còn chưa dứt thì nửa chiếc bánh còn lại mới nãy còn nằm trong tay Ngữ Ca đã đột nhiên biến mất, mà tay thì vẫn đang trong tư thế cũ, vậy mới biết tốc độ của “kẻ cướp bóc” này là nhanh đến mức nào.
“Đạo tặc!” Ngữ Ca cắn răng, không biết là vì bị trộm thức ăn hay là vì nụ hôn ban nãy.
Ngày thường cô tuyệt đối không ăn những món ngọt gắt như thế này, thế mà lần này lại vừa cướp vừa giành mà ăn hết cả hộp bánh với Hiểu Kiều, còn khiến cho khoang xe rối tung cả lên. Hiểu Kiều bụng đã no người cũng đã ấm, bèn nắm lấy tay Ngữ Ca, lại là một nụ hôn. Ngữ Ca nghiêng đầu trốn, thế là nụ hôn rớt ngay vào vùng cổ lán mịn, tê tê và nhồn nhột, khiến cô không nhịn được cười.
Hiểu Kiều buông tay chuyển hướng cởi nút áo khoác của Ngữ Ca ra, tay luồn vào trong ôm lấy cô, bắt Ngữ Ca phải ngã vào lòng mình, mặt thì cứ cựa quậy vào bên tai cô như chú mèo con.
“Nhột…” Là giọng nói nhỏ nhẹ hơn cả tiếng chim hót.
Một nụ hôn dịu dàng đặt lên mang tai, Hiểu Kiều có hơi cẩn trọng mà nói, “Còn giận tớ không?”
Hiển nhiên là Ngữ Ca không muốn đôi co trong vấn đề này, vì vậy chỉ ra lệnh một cách quả đoán:
“Về nhà!”