“Sau đó, xuất phát từ lòng nhân từ và sự bất nhẫn, từ thương hại mà sinh yêu, cậu đã bắt đầu mối tình đầu khó quên trong đời?”
Hai tay của Ngữ Ca chóng trên bàn, ngón tay thon dài cúp xuống, giữ lấy miệng ly, khẽ xoay xoay nó trong tay. Giọng điệu bình bình và nhẹ nhàng, nhưng nét mặt tuyệt đối không vui vẻ.
Kiều Hiểu Kiều bĩu môi, làm ra nét mặt quái lạ.
“Kịch bản này quá sến rồi chăng?”
Cận Ngữ Ca nãy giờ vẫn cúi mắt từ từ ngước mặt lên, lườm cô một cái, rút ra một tờ khăn giấy lau sạch tương cà dính trên mặt của Kiều Lương.
“Trong tình cảnh đó, đương nhiên là mình không thể bỏ mặt cô ấy ở ngoài đường, đỡ cô ấy vào quán nghỉ ngơi một lúc thì mình đưa về nhà.”
Hiểu Kiều dừng lại một lúc, nhìn sang Ngữ Ca, thấy cô không có gì khác lạ thì mới kể tiếp.
“Cô ấy thuê một căn phòng ở khu phố bình dân, trông giản dị đến mức có thể nói là sơ sài. Cô ấy hơi tự ti, nên cứ mãi đuổi mình về, nhưng mình cứng đầu, không chịu về là không chịu về. Sau đó, mình biết thêm rất nhiều chuyện về cô ấy, gồm cả nguyên nhân vì sao cô bị nhóm cảnh sát kia điều tra. Nói ra thì thật tức cười, những người đó nghĩ La Mai hút ma túy thì chắc chắn sẽ có liên lạc với bọn buôn bán ma túy, muốn bắt tay từ phía cô ấy để lần mò ra những kẻ ở sau lưng. Hơ, nếu công tác quét ma túy đơn giản như vậy thì thế giới này đã sớm không còn sự tồn tại của độc phẩm nữa.”
“Lúc ấy, mình vừa ngây thơ vừa ấu trĩ, chỉ một lòng muốn giúp La Mai cai nghiện, sau đó cô ấy sẽ có cuộc sống mới.”
Cận Ngữ Ca nghĩ ngợi rồi nói: “Đó là suy nghĩ rất bình thường, sao lại ấu trĩ?”
“Trước tiên, cai nghiện đâu phải chuyện dễ dàng; thứ hai, xã hội này đen tối đến mức chúng ta không thể ngờ được.” Hiểu Kiều đưa mắt nhìn ra xa, cảm xúc trên mặt cũng ảm đạm hẳn.
Trong một lúc, cả hai đều chìm vào im lặng.
Kiều Lương đang đắc ý với cách ăn bánh mì nướng chấm tương mới lạ của mình, vẻ mặt khoái chí vô cùng. Chợt nhận ra người lớn đều im lặng, cậu bé chớp chớp đôi mắt một mí, rồi rất nhiệt tình mà chấm mẫu bánh mì có dính nước bọt của mình vào tương cà, đưa đến miệng của Ngữ Ca.
Đối với kiểu nịnh nọt rõ rệt thế này, Ngữ Ca chỉ có thể mỉm cười từ chối.
“Vậy sau đó? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Hiểu Kiều vẫn giữ im lặng như đang nhớ về chuyện gì đó, Ngữ Ca đành phải mở lời phá vỡ sự yên tĩnh.
“Mình vẫn luôn ôm hy vọng thuyết phục La Mai cai nghiện, nhưng cô ấy không chịu phối hợp, chỉ vì cô ấy đã thử rất nhiều lần, quá trình rất đau khổ, kết quả lại là thất bại. Nhưng, thái độ của cô ấy không kiên quyết. Mình cảm thấy, có lẽ cô ấy chỉ muốn thừa hưởng một chút ấm áp từ mình, cuộc sống của cô ấy, cơ hồ không nhìn thấy được hy vọng.”
“Cậu có thể mang hy vọng cho cô ấy?”
“Chí ít, so với cô ấy, mình có thể đứng dưới ánh mặt trời. Lần cuối cùng mình đến nhà La Mai thì cô ấy đã không còn ở đó nữa, ngoại trừ căn phòng bừa bộn thì không còn gì khác. Mình đứng gõ cửa phòng bên cạnh rất lâu mới có một người không mấy đàng hoàng ra mở cửa, nhìn mình bằng ánh mắt như sợ bị làm bẩn vậy, cô ta nói, La Mai bị cảnh sát bắt đi rồi.”
Hiểu Kiều cúi mắt, chân mày chụm vào nhau. Ngữ Ca trông thấy, song vẫn chỉ im lặng nhìn cô, nét mặt không rõ là đang nghĩ gì.
“Mình những tưởng, đó là nơi tượng trưng cho chính nghĩa và uy nghiêm, ở đấy, bất kể là pháp luật hay đạo đức, cán cân của nó tuyệt đối sẽ công bằng, vì vậy mình đã đi thẳng vào cánh cổng ấy, không hề sợ hãi hay do dự. Nhưng hiện thực đã dạy cho mình bài học xã hội đầu tiên. Lần đầu tiên trong đời mình bị cảnh sát cảnh cáo và uy hiếp, nhưng so với những gì mà La Mai phải chịu đựng, đó chỉ là chuyện nhỏ. Gia đình của mình đời đời đều làm cảnh sát, ông nội là hình cảnh, ba cũng vậy, chỉ là sau này bị thương mới chuyển sang làm cảnh sát cai ngục. Nhưng bất kể là ở vị trí nào đều không giống những kẻ đó, cảnh sát trong lòng mình không phải như vậy!”
Cận Ngữ Ca dường như đã hiểu ra, nhưng cô vẫn không phát biểu ý kiến.
“Mình đã đại náo đồn cảnh sát, sự việc cơ hồ không có đường lui. Sau đó, những tên cảnh sát ấy đã tố cáo đến trường của mình với tội danh kết giao với phần tử phạm tội, cản trở công vụ. Và vì thế, mình đã bị đuổi học. Bất đắc dĩ, đành quay về nhà học lại, mình tự hứa với lòng nhất định phải làm một cảnh sát chân chính. Năm thứ hai, mình thi vào Đại học Công an. Mẹ đã lo lắng cho ba nửa đời người, vốn dĩ không muốn mình đi lên con đường này, nhưng chuyện đời khó lường, mẹ cũng không có cách khác.”
“Vậy… còn La Mai?”
“Mình về nhà được mấy tháng thì cô ấy đã chết trong trại cai nghiện.”
Hiểu Kiều nói bằng giọng rất bình tĩnh, nhưng kết quả này vẫn đã khiến Ngữ Ca kinh ngạc. Song cô cũng hiểu, kết quả đó là lẽ tất yếu.
“Cậu và cô ấy, không còn gặp nhau sau đó?”
“Không. Nhưng mỗi năm thanh minh, mình vẫn đi thăm cô ấy.”
Giọng nói và cảm xúc của Hiểu Kiều trầm buồn, rõ ràng là rất thương cảm.
Đành rằng Cận tổng tài có kiêu ngạo và không xem trọng bất kỳ đối thủ trên thương trường hay tình trường đến đâu, thì cũng không thể không có một chút cảm xúc nào khi nghe những lời này. Trong cuộc chiến của tình yêu, nếu như đối thủ của bạn sớm đã không còn tồn tại trên đời, thì bạn căn bản không còn cơ hội toàn thắng. Vì vậy, cái chết của La Mai chỉ mang đến cho Ngữ Ca một lúc bi thương, ngay sau đó thì cảm giác không thoải mái đã ập đến.
Hiểu Kiều nhìn qua, trông thấy nét mặt không hài lòng với lời giải thích nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài của Ngữ Ca, khóe môi liền cong lên, tức thì cười hì hì muốn xua tan không khí nặng nề. Nhưng nụ cười này của cô không đổi lại được sự cảm kích từ Cận Ngữ Ca.
Tằng hắng một tiếng, Hiểu Kiều không thể không bỏ qua nội dung trung tâm của cuộc hội đàm lần này, tại sao quá trình tòng cảnh của cô lại tự dưng biến thành câu chuyện giải thích về tình sử kia chứ.
“Nếu mình gặp được La Mai trong độ tuổi hiện nay, mình nghĩ mình sẽ yêu cô ấy. Mình cảm thấy loại người có tính cách quật cường nhưng nội tâm nhu nhược khá là thu hút mình. Nhưng mà lúc ấy, quan hệ giữa mình và La Mai còn trong sáng hơn cả tình bạn nữa.”
Kiều Hiểu Kiều cầm tách trà lên hớp một ngụm, tổng kết cho lời giải thích của mình:
“Mình phát triển hơi bị chậm.”
Cận Ngữ Ca lo cho Kiều Lương ăn, không hề ngước mặt lên mà chỉ phun ra một câu không rõ là mang cảm xúc gì:
“Làm sao cậu biết đó không phải là tình yêu? Có thể chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.”
Hiểu Kiều gọi ới ời trong lòng: còn chưa chịu bỏ qua sao.
“Ví dụ như bây giờ, khi nhớ đến cô ấy, tớ chỉ thấy hơi tiếc nuối. Nhưng mà lần trước cậu đuổi mình, mình đau lòng lắm.”
“Cậu đáng đời mà!!”
Cận Ngữ Ca ngẩng đầu lên phản bác rất nhanh, không hề lưu tình. Kiều Lương cũng ngước lên nhìn cô, rất là phối hợp mà cầm bánh mì lên, chấm tương cà rồi ném vào Kiều Hiểu Kiều.
Chỉ tiếc là sức yếu quá, bánh mì không ném trúng mục tiêu mà rơi xuống ở trước mặt Hiểu Kiều, nằm yên trên mặt bàn trong dáng vẻ rất tội nghiệp.
“Đáng đời nhưng cũng đau lòng mà….”
Hiểu Kiều không phải một người rất am hiểu tâm ý người khác, nhưng đó chỉ là vì cô không muốn chứ không phải vì cô chậm chạp. Như lúc này đây, cái kiểu phớt lờ chủ đề trung tâm và tô đậm hàm ý được ẩn giấu trong thái độ của Cận Ngữ Ca, Kiều Hiểu Kiều hiểu vô cùng.
“Mình không phải vì cô ấy nên mới làm cảnh sát, mà mình vì xã hội này còn rất nhiều người giống như La Mai nên mới làm cảnh sát. Mình nói với cậu những lời này, không phải để bày tỏ tình sử, mà chỉ muốn cậu hiểu lý do vì sao mình cố chấp với công việc này đến vậy. Mình không thay đổi được hiện thực, nhưng có thể góp chút sức mọn, nói sao vẫn tốt. Huống hồ chi mình cũng không còn biết làm gì khác nữa.”
Lại quay trở về đề tài ban đầu, Hiểu Kiều một mặt nghiêm túc trả lời Ngữ Ca, mặt khác lại xòe năm ngón tay ra dùng sức ấn vào đầu của Kiều Lương.
Kiều Lương đang ăn ngon lành bị ấn đến nhe răng ra, khoang mắt lại rưng rưng nước, hức hức hai tiếng, chuẩn bị dồn đủ sức thì khóc òa lên.
“Bạch” một cái, tay của Hiểu Kiều bị đánh xuống, Kiều Lương được Cận Ngữ Ca ôm vào lòng, bĩu môi nhìn cô.
“Cậu chỉ biết ăn hiếp nó thôi.”
Cận Ngữ Ca thay đổi đề tài, song đối với cô mà nói, thái độ này cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận rồi, Hiểu Kiều rất hiểu. Dẫu rằng cô đã lường trước sẽ có kết quả này, nhưng khi nó thật sự xảy đến, cô vẫn rất vui mừng.
“Ngọc không mài giũa thì không sáng.”
“Khi còn nhỏ, người nhà cũng mài giũa cậu kiểu này sao?”
“Lúc nhỏ tớ ngoan lắm, cần gì mãi giũa?”
“….”
Một bữa ăn, không khí từ nhẹ nhàng đến nặng nề sau đó lại trở về thoải mái. Kiều Lương rất hài lòng, người bạn lớn mới quen hôm nay thật là tuyệt, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp lại còn rất thơm nữa, tốt hơn nhiều so với bà cô và người mẹ hễ đụng chuyện là thi hành bạo lực, thật là đầu thai nhầm nhà mà.
Ngữ Ca vốn dĩ cũng không phải muốn Hiểu Kiều phục tùng theo ý của mình, dẫu rằng có rất nhiều chuyện Hiểu Kiều đều chiều theo cô, không chiều không được. Nhưng đối với vấn đề xúc chạm đến giới hạn của nguyên tắc, lúc đưa ra đề nghị chính bản thân Ngữ Ca cũng có hơi do dự, chẳng qua vì tai nạn lần đó quá nguy hiểm, nó thật sự đã làm cô sợ hãi.
Giờ đây Hiểu Kiều đồng ý giải thích, hơn nữa thái độ ôn hòa, phương thức qua lại này với họ mà nói cơ hồ là chưa từng có. Ngữ Ca đâu phải trời sinh ra là thích cãi bướng, rõ ràng là người mình để tâm, ai lại muốn ngày ngày lạnh lùng nhìn nhau? Cách đối đãi như trở về giai đoạn đầu khi cả hai mới quen biết nhau đối với họ mà nói, dường như không tệ.
Sau bữa cơm, họ lại phải trở về nơi của mình. Thật kỳ lạ, sự không nỡ của Kiều Lương thậm chí hơn cả Kiều Hiểu Kiều. Được hôn lên má của Ngữ Ca vẫn chưa chịu, cậu bé đòi hai người lớn hứa với mình lần sau có gặp nhau nhất định phải dắt theo mình. Cận Ngữ Ca phối hợp một cách hiếm thấy, nước bọt của Kiều Lương dính lên mặt cô cũng không tỏ ra không vui. Trái lại là Hiểu Kiều, ở nơi công cộng thế này cô rất là nghiêm chỉnh, nghi thức tạm biệt của cô đã hoàn toàn giao phó cho Kiều Lương hoàn thành. Trước khi tài xế lái xe đến, cô cũng chỉ nói một câu:
“Khỏe hẳn mình sẽ sang đó.”
Lời nói rất mơ hồ, nhưng ý nghĩa thì rất rõ ràng, Ngữ Ca mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Kiều Lương xong thì ngồi vào xe.
Kiều Hiểu Kiều bồng cháu của mình, nhìn Cận Ngữ Ca trở về nét mặt nghiêm túc không biểu cảm, từ từ rời khỏi.
“Ợ!”
Kiều Lương ăn no quá ực lên một tiếng rồi khều khều cô cô đang còn thẫn thờ nhìn đuôi xe của người ta.
“Chuyện gì?”
“Tiểu tiểu.”
“Nhiều chuyện. Nín đi!”
“Hu hu hu….”