Cận đại tiểu thư đứng dậy đi tới bên sô-pha, nhìn vào tivi, Tom vẫn đang đuổi bắt Jerry không biết mỏi mệt.
“Người uy hiếp ông nội tôi đến nay vẫn chưa bắt được, mà cô thì ngồi đây xem tivi, lại còn cười vui như vậy, đây chính là thái độ làm việc của cảnh sát nhân dân các người sao?”
Cận Ngữ Ca mặc trang phục thể thao, chân đi dép lông xù, còn đeo cả kính gọng đen để che bớt khúc xạ từ vi tính, trông không còn khó gần như buổi sáng.
Kiều Hiểu Kiều vẫn dán mắt vào màn hình, không hề ngẩng đầu lên.
“Đồng nghiệp của tôi đang dốc sức điều tra, trời lạnh thế này nói không chừng họ còn chưa được ăn cơm đấy chứ, cô còn muốn chúng tôi thế nào nữa?”
“Thế tại sao cô không đi đồng cam cộng khổ cùng họ?”
Bấy giờ Kiều Hiểu Kiều mới hướng mắt nhìn Cận Ngữ Ca đang đứng khoanh tay bên cạnh mình,
“Phân công khác nhau.”
“Ồ? Cô là lãnh đạo sao? Được ưu ái phân cho công việc nhẹ nhàng, không phải chịu cực giữa đêm đông giá rét thế này?”
Kiều Hiểu Kiều cười lạnh.
“Lãnh đạo? Lãnh đạo của tổ trọng án đồng nghĩa với việc phải dẫn đầu đi chết, ưu ái sao? Tôi có mặt ở đây chẳng qua vì tôi giống như cô: là con gái. Tôi ở đây để bảo vệ cô, nếu không vẫn phải ngồi ngoài đường chịu đói chịu rét, ưu ái gì chứ?”
Ngữ Ca đứng đấy nhìn cô chăm chăm, Hiểu Kiều vẫn không đổi sắc mặt, chỉ xem như không thấy gì. Cô đành quay trở về bàn làm việc, hai người căn bản không có ngôn ngữ chung.
Chờ Ngữ Ca quay đi rồi Hiểu Kiều mới dõi nhìn theo bóng lưng mỏng manh ấy. Cô đứng dậy, đi theo sang đó, hai tay bè ra chóng lên bàn làm việc.
“Cô rất hoang mang, và hỷ nộ vô thường.”
“Nếu như người đang gặp nguy hiểm là ông nội của cô, cô có thể thản nhiên không?”
“Ông nội tôi đã qua đời rất lâu rồi.”
“Vậy cô sẽ không hiểu được.”
“Tôi hiểu.”
Ngữ Ca ngước lên, nhìn thấy nét mặt nghiêm túc song ánh mắt lại vô cùng dịu dàng của Hiểu Kiều.
“Hiện giờ, nhiệm vụ chính của tôi là đảm bảo an toàn cho cô, đồng nghiệp của tôi cũng đang ra sức điều tra tất cả những người tình nghi, mọi người đều đang nỗ lực bảo vệ an toàn cho ông nội của cô.”
Ngữ Ca xụ mặt xuống, thở ra một hơi,
“Tôi biết, tôi chỉ là lo lắng.”
“Vì không thể chia sẻ với người thân, nên mới thấy áp lực?”
Bị nói trúng tâm sự, trái tim và khoang mắt của Ngữ Ca bỗng ấm nóng, liền quay đầu sang hướng khác.
“Chúng tôi đã sắp xếp đủ lực lượng cảnh sát, thêm vào lực lượng của Cận Thị, rất nhiều người đang nỗ lực vì việc này, cô phải tin tưởng họ.”
Nghe hết những lời này, Ngữ Ca cũng cảm thấy mình quả thực đã hơi quá đáng, thần kinh đang kéo căng cũng dần giãn ra. Cô gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười với Hiểu Kiều rồi quay về với công việc đang dang dở. Hiểu Kiều cũng không nói gì thêm, sau khi trở về sô-pha, cô chuyển sang kênh “Thế giới động vật”, không cười nữa.
Mãi đến 11 giờ rưỡi khuya, Ngữ Ca mới kết thúc công việc. Đứng dậy vươn vai thả lỏng người, cô mới phát hiện Hiểu Kiều còn đang xem tivi, chỉ là mi mắt đã gần sụp xuống, không còn tỉnh táo như lúc nãy nữa. Tắt máy và đèn xong, Ngữ Ca bước qua đó,
“Phòng khách ở bên kia, trong đó có đầy đủ dụng cụ vệ sinh và dép lê.”
Hiểu Kiều ngáp dài, “Tôi ngủ sô-pha được rồi, ở đây gần phòng cô hơn, có việc gì cũng dễ dàng nghe thấy.”
Ngữ Ca chau mày, “Có cần thiết không?”
“Phòng bị vẫn hơn, cho tôi một tấm chăn đi.”
“Cô không tắm sao?”
“Nếu tiện thì đương nhiên là muốn tắm, chỉ sợ cô không tiện thôi. Cô có mắc bệnh sạch sẽ không?”
“Nhìn tôi giống có bệnh đó sao?”
“Giống!” Hiểu Kiều vừa nói vừa đứng dậy, Ngữ Ca biểu thị bất lực với cô.
“Phòng tắm ở bên kia, tôi cũng phải tắm đây, cùng đi.”
Hiểu Kiều thừ người ra. Cận Ngữ Ca… nhìn đâu có giống loại người phóng khoáng như vậy? Khựng lại một hồi, cô lắp bắp:
“Cùng… cùng đi?”
“Cô còn việc gì khác?” Ngữ Ca thấy lạ.
“Không….”
“Thế còn chờ gì?”
“Cùng tắm, không… không hay lắm đâu chăng?”
Ngữ Ca tròn mắt một hồi mới hiểu ra ý của Hiểu Kiều,
“Cô nghĩ gì vậy?! Ý tôi là đồng thời! Tôi có phòng tắm riêng trong phòng!”
“À ồ…”
Hiểu Kiều cười gượng gạo, nhanh chóng cúi xuống lấy đồ ngủ của mình ra rồi chui nhanh vào phòng tắm.
Một đêm rất yên ổn, sáng sớm hôm sau, hai cô gái ngày đầu tiên sống chung đã giải quyết bữa sáng bằng bánh mì sandwich và sữa hộp, đương nhiên, Cận Ngữ Ca chỉ ăn hai miếng, số còn lại đều đi hết vào bao tử của Kiều cảnh quan, để đến khi đã ngồi vào xe, cô vẫn còn nhai nhóp nhép.
“Cô còn chưa ăn xong sao?”
“Ừm ừm…” Miệng đầy thức ăn, cô bảo: “Hiếm khi có người bao ăn, đương nhiên phải ăn cho đã.”
Loading...
Cận Ngữ Ca lườm cô một cái, “Cô đã ăn hết bữa sáng trong tuần này của tôi rồi.”
“Thì lát nữa mua trả lại, đã sắp làm tổng giám đốc rồi mà còn keo kiệt như vậy! À phải, chăn của tôi còn vứt trên sô-pha chưa xếp đấy.”
“Không cần bận tậm, lát nữa sẽ có người thu dọn.”
“Hửm?!”
Hiểu Kiều tròn xoe đôi mắt, thêm vào hai má đang phồng lên vì thức ăn, trông hệt như con cá bóng.
“Người làm?”
“Không phải, là dì quản gia nhà tôi, mỗi ngày đi chợ về dì đều ghé qua chỗ tôi, tiện thể thu dọn.”
“Xì ~~”, Kiều Hiểu Kiều không che đậy sự kỳ thị của mình, “Nhìn nhà cô sạch sẽ đến vậy, tôi còn tưởng cô rất siêng ấy chứ.”
Bàn tay chuẩn bị khởi động xe của Cận Ngữ Ca hơi khựng lại, cô cảm giác được Kiều Hiểu Kiều không phải thật sự kỳ thị cô, mà chỉ là một cách chọc ghẹo giữa hai người bạn thân thiết. Và cô, dường như cũng đồng ý nói chuyện với con người này, tuy chỉ là những chuyện không đâu vào đâu, song có một người ở bên cạnh có thể trò chuyện với mình bất cứ lúc nào, so với những ngày tháng đơn điệu trước đây, thật sự rất khác, thoải mái hơn nhiều.
Chẳng qua chỉ là một đêm, nhưng khi tiếp xúc với nhau, cảm giác đã rất khác lạ. Hai con người, từ xa lạ đến thân thuộc lẽ nào chỉ dễ dàng vậy thôi sao? Tại sao trước đây cô chưa từng phát hiện?
Ngày hôm đó, rất bình dị. Những ngày tiếp theo, cũng vô cùng giản đơn.
Đương nhiên, đơn giản chỉ là từ dành cho Kiều Hiểu Kiều mà thôi. Cận Ngữ Ca rất bận rộn.
Cô đi theo cô. Lúc họp, lúc ra ngoài, khi bận bịu, khi nghỉ ngơi, giờ ăn, giờ ngủ…
À, khi ngủ thì phải cách nhau một cánh cửa.
Cận Ngữ Ca bận rộn nhưng rất ý nghĩa, Kiều Hiểu Kiều tuy rảnh rỗi nhưng lại nhàm chán.
Đang vùi đầu vào xấp hồ sơ, Ngữ Ca lẻn nhìn Hiểu Kiều qua khe hở phía trên của mắt kính. Cô cảnh sát đang đứng phía ngoài ban công, một tay chóng nạnh, một tay cầm điện thoại nói huyên thuyên gì đó.
Mấy ngày nay vụ án có tiến triển mới. Những kẻ nghi phạm trong bóng tối không phải chỉ nhắm vào một mình Cận Thị. Trong lúc cảnh sát đặt hết trọng tâm vào việc bảo vệ Cận gia thì một vài gia đình giàu có khác trong thành phố cũng lần lượt bị uy hiếp tính mạng. Cậu công tử thứ hai của xí nghiệp may dệt Vân Hạt bị một kẻ lạ mặt chặt đứt một chân, lão tổng của tập đoàn Quảng Thông bị chết ngay trong vòng tay người đẹp. Nhất thời, giới thượng lưu của cả thành phố đều rơi vào tình trạng khủng hoảng và lo sợ. Áp lực của cảnh sát ngày một tăng lên cùng huyết áp của cục trưởng, bắn lên chín tầng mây.
Cửa ban công mở ra rồi đóng lại, Kiều Hiểu Kiều trở vào. Điện thoại cho vào túi quần, cô nhanh chóng đi về nơi cất giữ quần áo của mình.
“Bên này chắc sẽ không có vấn đề gì nữa, cấp trên bảo tôi đến nhà Đỗ Viễn Hằng – lão tổng tập đoàn Quảng Thông, vợ ông ấy bệnh tim tái phát đã được đưa vào bệnh viện, hiện giờ ở nhà chỉ còn một cô con gái.”
Động tác gõ chữ của Ngữ Ca dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc, cô lặp lại câu nói của Hiểu Kiều, cũng là cách biểu thị nghi vấn theo thói quen.
“Bên này không còn vấn đề gì nữa?”
“Ừm! Lực lượng cảnh sát phía bên ông nội cô cũng đã dần rút về, e là bọn người kia đã biết khó mà rút lui, chắc là sẽ không gây rối cho Cận Thị nữa.”
“E là, chắc là?” Cận Ngữ Ca nhướngg mày, Kiều Hiểu Kiều biết mình đã lỡ lời.
“Tôi biết căn hộ ở đối diện cũng là của cô, hai hôm nay vệ sĩ của cô đều ở bên đấy, vì vậy….”
“Vì vậy an nguy của con gái nhà họ Đỗ quan trọng hơn nhà họ Cận.” Giọng điệu rất bình thường, tay đã trở về bàn phím.
Kiều Hiểu Kiều đã thay giày xong, nghe những lời này, cô biết Ngữ Ca tuyệt đối không vui. Nhưng cấp trên đã ra lệnh, cô không có thời gian thảo luận với đối phương về vấn đề đồn cảnh sát có nên căn cứ vào gia thế và sức ảnh hưởng xã hội để sắp xếp trình tự được bảo vệ hay không.
Xách túi của mình lên, tay giữ trên nấm cửa, cô tìm gì đó để nói,
“Cuối cùng cô cũng được như ý nguyện, lấy lại tự do rồi! Cám ơn vì đã tiếp đãi tôi trong những ngày qua, có duyên gặp lại. Bye bye!”
Dứt câu, biến mất bóng.
Cận Ngữ Ca xụ mặt xuống chỉ trong tích tắc, ngước lên nhìn cánh cửa đã khép chặt, cô cầm điện thoại lên, ấn một dãy số.
“Cận tổng, đến nơi rồi.” Lời nhắc nhở của Tiểu Quan ngắt ngang dòng hồi ức của Cận Ngữ Ca. Cô bừng tỉnh, nhìn ra ngoài, trước mặt đã là tòa nhà Cận Thị.
Bước xuống xe, Lô Đại Vệ khép nép đi theo phía sau Cận Ngữ Ca. Sau đó, cùng với sự xuất hiện của người bên công ty Lục Trì thì suốt ngày hôm ấy, Cận Ngữ Ca không còn lộ diện nữa, chỉ còn Tiểu Quan ngồi lại với anh.
Lô cảnh quan và Tiểu Quan trò chuyện rất vui vẻ, trong lúc hỏi chuyện nhau họ mới phát hiện hóa ra hai người cùng học chung một trường trung học, thế là lại có thêm đề tài thảo luận, thiện cảm cũng gia tăng.
Cùng lúc đó, Kiều Hiểu Kiều đang ngồi trong đồn cảnh sát phát hiện một người có hành tung vô cùng kỳ lạ trong đoạn ghi hình ở sân bay.
Lại một buổi hoàng hôn, Ngữ Ca tiếp khách xong thì vội về nhà với gia đình. Dẫu cho là một người cuồng công việc thì trong giai đoạn đặc biệt này, cô cũng không thể không thay đổi thói quen.
Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy hai tốp người xuất hiện ở phòng khách.
Kiều Hiểu Kiều vẫn ngồi tại vị trí lần trước khi đến đây, đang hỏi mẹ của cô một vài vấn đề và ghi chép lại vào sổ tay. Phía bên ông nội, có hai người đàn ông một già một trẻ đang trò chuyện với nhau.
Thấy cô về, người trẻ tuổi hơn đứng dậy, nét mặt ôn hòa, song nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười hơi miễn cưỡng.
Ngữ Ca lập tức suy nghĩ trong đầu, gương mặt này chắc hẳn là quen biết, chỉ là lâu quá không gặp nên nhất thời chưa thể nhận ra.
“Ngữ Ca.”
“Khương Quỳ.”
Đôi bên cùng cười, là sự ăn ý của hai người bạn lâu năm.
Kiều Hiểu Kiều ngồi ở phía không xa đang chuyên tâm viết chữ, mi mắt nhích cũng không nhích.
“Bác Khương, đã lâu không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?”
Đại tiểu thư của Cận gia, một người lễ phép hiểu chuyện, hoàn mỹ đến khiến người khác không tìm được khuyết điểm.
“Khụ khụ…vẫn khỏe vẫn khỏe….” Người già lấy tẩu thuốc ra, vừa ho vừa trả lời.
“Khương Quỳ mới về hôm nay, nghe chuyện của Hoan Nhan nên đã sang đây hỏi thăm.” Cận lão gia giải thích, “Ngữ Ca à, thanh niên tụi con có nhiều đề tài để nói, con trò chuyện với Khương Quỳ đi. Nghe nói cậu ấy đã học được rất nhiều ý tưởng mới trong lĩnh vực kinh doanh khi đi du học, rất có chủ kiến! Hai con hãy thảo luận xem sao, ông định chiêu mộ nhân tài này vào công ty, hôm sau con hãy mở cuộc họp xem nên sắp xếp cho cậu ấy vị trí nào cho phải.”
“Con hiểu rồi thưa ông nội.” Ngữ Ca mỉm cười đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT