Bên Thương Kính mọi người muốn đi trước để đón Lạc Ninh, nhưng không ngờ trong Tiên môn lại đột ngột xảy ra chuyện lớn. Một luồng sáng kỳ lạ bỗng đánh xuống cột mốc lục giới, tuyên bố có người chứng đạo. Cừu Kim ở Thiên Cơ phong bặc tắc xác định đây không phải là điềm xấu, đám Thương Kính nhận được tin, đang hết sức ngờ vực thì tin vui từ Trường Sinh cung đã truyền đến… Thiện Uyên tôn giả bế quan nhiều năm, rốt cuộc cũng có đột phá, tấn vị Thiên tiên, trở thành vị nữ tôn giả tấn chức Thiên tiên duy nhất trong nghìn năm qua. Lạc Ca ngã xuống, Liễu Sao làm chủ Ma cung, liên minh tiên võ xuất hiện vết rạn… Quãng thời gian này bầu không khí ở Tiên môn vẫn luôn u ám, tin vui đến rất đúng lúc, đám Thương Kính đều đến chúc mừng. Nghĩ tới xưa nay đều là kiếm tiên môn chiếm ưu thế, bây giờ chú tiên môn mới có được thành tựu, mọi người đều không nhịn được thở dài.

Lạc Ca vốn là vãn bối ưu tú nhất trong lòng các chưởng môn, tiên tôn. Biết hắn gặp chuyện bất trắc, Thiện Uyên tôn giả đau lòng không thôi. Nghe được việc Lạc Ninh lưu lạc ở Minh giới, tôn giả cũng bất chấp tiệc vui, đích thân đến giúp đỡ, tôn giả ra mặt giúp đỡ, đám Thương Kính càng yên tâm, đoàn người chậm rãi tiến đến Minh hải.

Sóng đen cuồn cuộn trên Minh hải, mênh mông vô bờ.

Mọi người vừa bước vào trong Minh hải đã bị ảnh hưởng từ quỷ môn, pháp lực suy giảm, Thương Kính lập tức bảo mọi người dừng lại chờ.

Tô Tín đứng bên cạnh Thương Kính, chằm chằm nhìn vào sâu trong Minh hải. Quãng thời gian này y bị ép phải diện bích, tính tình được tôi luyện không ít, lúc này y mặc đạo áo bào trắng tím, lưng đeo bội kiếm, đầu đội mão tử vân, hai lọn tóc dài thấp thoáng bên trán, sự do dự giữa đôi mày cũng nhạt đi vài phần, điềm tĩnh hơn rất nhiều, càng bộc lộ phong thái của đại đệ tử Thanh Hoa hơn.

Sau một lúc lâu, y tiến lên nói: “Sư phụ, để đệ tử lên trước thám thính.”

“Yên tâm đi.” Vũ Tinh Hồ vỗ vai y: “Đã hẹn giờ trước, Yêu quân áo trắng chắc chắn sẽ giữ chữ tín.”

Tô Tín đáp: “Nhưng mà…”

Vũ Tinh Hồ vân du khắp lục giới đã hiểu rõ thế thái nhân tình, sao không biết tâm tư của Võ Dương hầu, cũng may thấy Tô Tín vẫn luôn chân thành với Lạc Ninh nên rất vui mừng, cũng không so đo chuyện đó. Vũ Tinh Hồ kéo Tô Tín khuyên: “Sư đệ sao không thừa cơ này ngẫm nghĩ kỹ, sau khi nhìn thấy Ninh nhi nên bộc lộ nỗi nhớ nhung thế nào, để khiến con bé cảm kích.”

Tô Tín có hơi xấu hổ: “Sư huynh lại đùa rồi.”

Quả nhiên, mọi người không phải chờ bao lâu đã trông thấy một chiếc kiệu trắng trôi theo sóng, tựa như một con thuyền trắng rẽ sóng lướt tới. Trong chớp mắt đã đến gần, chiếc kiệu dừng lại cách họ mười trượng, xuyên qua tấm rèm bằng lụa trắng có thể thấy bóng người thấp thoáng bên trong. Hơn mười gã yêu Ký Thủy đi sau cỗ kiệu, ngoại trừ bọn họ cũng không còn ai khác.

Áo trắng không mang theo nhiều tùy tùng, đủ thấy được thành ý. Mọi người đều quay sang nhìn Thương Kính.

Hôm nay, Thương Kính đeo khăn cửu lương, khoác đạo bào bát quái màu tím của Thanh Hoa cung, từng cử chỉ đều toát lên phong thái của thủ tọa Tiên môn. Y tiến lên trước vài bước, một tay cầm mặc như ý, một ngón tay bấm lại hành lễ với người trong kiệu, cất tiếng cười nói: “Từ lâu đã nghe danh của Yêu quân, thật may mắn được gặp mặt.”

“Thương cung chủ quá khách sáo.” Giọng nói ôn hòa êm ái từ trong kiệu vang lên: “Áo trắng đang tránh nạn bên ngoài, không dám nhắc tới danh tiếng.”

Thương Kính khách sáo đáp: “Ta thấy Yêu quân không phải là người tầm thường, ngày về giới chắc chắn sẽ làm nên chuyện, cần gì phải cảm khái.”

Áo trắng khẽ than: “Mong được như lời tốt lành của Thương cung chủ, thật ra ta và Thương Sa tiên tôn từng có duyên gặp mặt, cũng rất kính trọng phong thái vô song của tiên tôn, đáng tiếc…”

Y nhắc tới Lạc Ca khiến mọi người đều u ám.

Áo trắng ngừng câu chuyện đúng lúc: “Ngày đó Ma tôn Trưng Nguyệt bị truy sát, khó bảo vệ bản thân nên nên đã đưa Lạc cô nương tới Yêu Khuyết. Chúng ta vốn nên sớm trả người lại, nhưng sau đó Yêu Khuyết liên tiếp xảy ra chuyện, khó tự bảo toàn, may mà người trong tộc biết được thân phận của Lạc cô nương, dọc đường không dám thờ ơ, bây giờ mới có thể bình an trả người lại.”

Y đi thẳng vào vấn đề, mọi người đều lộ nét vui mừng. Chưởng giáo Nam Hoa Nguyên Tây Thành bước lên chắp tay cảm tạ: “Ân tình của Yêu quân hôm nay, phái Nam Hoa khắc sâu vào tâm khảm.”

Áo trắng không nhiều lời thêm nữa, y lên tiếng ra lệnh: “Mời Lạc cô nương.”

Gã yêu đáp vâng rồi thả tín hiệu ra, ngay lập tức nước biển phía sau sôi trào, mặt biển vỡ ra một đường, Lạc Ninh xuất hiện. Nàng khoác y phục trắng tinh, không còn chiếc áo choàng dày bằng nhung nước kia nữa.

“Ninh nhi!” Tô Tín lập tức chạy tới.

Lạc Ninh trông thấy y thì ngừng lại.

“Muội có khỏe không? Lúc ấy ở tuyết vực rất lạnh, muội…” Cách biệt đã lâu, Tô Tín không hề kiêng dè ánh mắt người ngoài, y nắm lấy vai nàng tỉ mỉ quan sát một lượt, xác nhận nàng bình yên vô sự, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Lạc Ninh, y ngạc nhiên hỏi: “Ninh nhi, muội sao vậy?”

Lạc Ninh suy ngẫm một lát rồi nhẹ nở nụ cười: “Tô sư huynh?”

Tô Tín mỉm cười gật đầu, không yên tâm với biểu cảm lạ lùng của nàng, y kéo nàng thở dài: “Lần đó… Thật ra huynh không trách muội, thời gian này muội bặt vô âm tín, huynh rất lo, đến cả ngủ cũng không an giấc…”

Đối diện với lời tỏ tình chân thành tha thiết như vậy, Lạc Ninh đỏ mặt nhắc: “Sư huynh, có nhiều người đang nhìn lắm.”

Lúc này Tô Tín mới phát hiện mình thất lễ, thấy Vũ Tinh Hồ đang cười hì hì bước qua, y nhất thời xấu hổ, cố trấn tĩnh kéo Lạc Ninh: “Đi thôi, về rồi nói sau.”

Các vị chưởng môn tiên tôn đã rất nhiều tuổi, cũng hiểu biết chuyện nhi nữ tình trường, chẳng qua thấy hơi thú vị thôi. Thương Kính thấy đồ đệ mình như thế, không kiềm được trừng mắt liếc y rồi ho khan: “Khiến Yêu quân phải chê cười. Ân tình hôm nay của Yêu quân, Tiên môn sẽ ghi khắc, nhưng bất đắc dĩ là Tiên môn không thể nhúng tay vào chuyện ngoài giới. Nếu hôm nào Yêu quân muốn đến nhân gian, Thương Kính chắc chắn sẽ tạo điều kiện thuận lợi.”

Y tỏ rõ lập trường không nhúng tay vào chuyện Yêu giới, đó đúng là kết quả áo trắng mong muốn. Áo trắng mỉm cười trả lời: “Vậy, áo trắng cũng ghi nhớ tình cảm của Thương cung chủ, chuyện cũng đã xong, thứ lỗi ta không thể tiễn mọi người, xin mời.”

“Mời.” Thương Kính và các vị chưởng môn tiên tôn chắp tay thi lễ, xoay người rời khỏi Minh hải.

Chờ bóng dáng bọn họ biến mất, một gã yêu bước lên bẩm: “Vương, bây giờ…”

“Ngươi về trước đi.” Giọng nói trong chiếc kiệu trắng nhuốm vài phần thanh lạnh không còn ôn hòa như trước nữa.

******

Bên chỗ Thương Kính, mọi người vì muốn tránh rắc rối nên không dám chậm trễ, vừa rời khỏi Minh hải lập tức vội vã đi vào con đường đến nhân gian. Lạc Ninh đương nhiên được bảo vệ ở giữa đội hình, trên đường đi nàng cứ cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Tô Tín phát hiện ra: “Ninh nhi, muội không vui?”

Lạc Ninh lắc đầu: “Không có đâu.”

“Có phải muội vẫn nghĩ về chuyện Liễu Sao nhi?” Tô Tín hơi do dự: “Muội vẫn tin nàng ấy, muội cho rằng Thực Tâm ma chưa chết?”

Lạc Ninh nhìn y: “Muội tin ca ca.”

Tô Tín trầm mặc một lúc lâu, quan sát hai bên rồi mới thì thầm: “Ninh nhi, huynh hiểu ý muội, nhưng ở bên ngoài rất nguy hiểm, huynh rất lo lắng. Trước tiên muội ngoan ngoãn quay về Tiên môn, chuyện này huynh sẽ giúp muội, muội phải tin huynh.”

Lạc Ninh cắn môi: “Tô sư huynh, muội…”

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, đội ngũ phía trước đã đột ngột dừng lại, Thương Kính trầm giọng: “Mọi người cẩn thận!”

Ma diễm màu lam đánh thẳng xuống đầu, chính giữa ngọn lửa là một luồng sáng đỏ, rõ ràng là thức thứ ba trong Ma diễm trảm – Ma ô thôn nhật của Liễu Sao, luồng lực mạnh mẽ đẩy văng chúng đệ tử ra xa hai trượng.

Liễu Sao dẫn Vị Húc và chúng ma tướng hiện thân, nàng theo ma diễm vọt thẳng vào chỗ của Lạc Ninh.

Việc này đã nằm trong dự đoán, Thương Kính không hề hoảng hốt, y cầm Như Ý giơ lên cao. Vài vị trưởng lão Thanh Hoa cung cũng hành động theo, trước tiên bày kiếm trận để bao vây Liễu Sao.

Lần này chưởng giáo phái Phù Sinh Chúc Xung cũng đến giúp đỡ, y thấy Vị Húc và chúng ma tướng tiến tới thì cười khẩy: “Mở trận.”

Y hét lớn ra lệnh, vài vị chân quân hộ giáo và đại đệ tử nhanh chóng xếp thành kiếm trận, bảo vệ Lạc Ninh ở giữa.

Không ngờ đúng lúc này, chư vị trưởng lão của Thanh Hoa cung đồng loạt hét lên: “Không xong, trúng kế rồi!”

Tiên quang soi sáng, người bị vây trong kiếm trận hiện nguyên hình, rõ ràng là một bóng người cao gầy, áo vàng rộng thùng thình nhưng nào phải Liễu Sao!

“Lư Sênh!” Thương Kính đã nhận ra.

Lư Sênh là ma tôn Trưng Nguyệt thật sự, bởi vì không cần gánh vác kết giới của Ma cung cho nên sức mạnh đã khôi phục hoàn toàn, đâu còn là hữu thánh sử Ma cung ngày xưa? Tuy y tấn chức Thiên ma thất bại, nhưng thực lực không kém, y chính là đại ma đầu nổi tiếng lục giới năm xưa, chỉ có y mới có thể giả mạo thành Liễu Sao mà không bị ai phát hiện.

“Tu vi của y…”

“Sao có thể!”

Bị kiếm trận của trưởng lão Thanh Hoa bao vây diệt trừ, nếu là ma tướng khác chắc chắn đã bị thương từ lâu, tuy nhất thời Lư Sênh không thể thoát thân, nhưng không hề rơi vào thế yếu, y giữ chặt chân bọn họ. Vị Ma tôn yên lặng nhiều năm cuối cùng đã bộc lộ sự sắc bén một lần nữa, không chỉ khiến Tiên môn khiếp sợ, mà chúng lão tướng Ma cung cũng phải sửng sốt, nhất là Kiếp Hành, nét mặt y cực kỳ phức tạp. Chỉ có mỗi Vị Húc là vẫn bình thản, vì y đã biết chuyện này từ lâu.

Ở bên này là Lư Sênh, vậy Liễu Sao thật đang ở đâu?

Cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn lại, đồng loạt xoay mặt nhìn.

Ở giữa đội ngũ Ma cung, đột ngột xuất hiện một bóng nữ tử, áo choàng đen, y phục xanh biếc, vòng hoa buộc đuôi tóc lên cao, đó chẳng phải Liễu Sao thì còn là ai?

Thương Kính và Nguyên Tây Thành bị bọn Vị Húc, Kiếp Hành quấn chân, không thể rảnh tay ngăn cản. Nhưng Thương Kính cũng không sốt ruột, y cất cao giọng nói với không trung: “Xin Thiện Uyên tôn giả ra tay, tiêu diệt ma đầu này.”

Một nữ tôn giả trung niên xuất hiện giữa không trung, người mặc đạo bào trắng đen, mão bới cao mái tóc, chiếc khăn màu trắng buộc trên trán rũ xuống đầu vai, khuôn mặt rất nghiêm nghị. Tôn giả nhẹ vung phất trần, chú ấn màu vàng cực to lớn chụp xuống từ giữa không trung, đồng thời những cột sóng chui lên khỏi mặt đất từ khắp tám hướng tạo thành trận đồ, vài tên đệ tử phái chú tiên lập tức nhảy vào trong mắt trận, phối hợp với tôn giả khởi động đại trận chú ấn.

Liễu Sao có được tu vi gần với Thiên ma, Thiên tiên tầm thường không phải là đối thủ của nàng. Nhưng từ khi Thiên phạt tới nay, tuy thực lực của Tiên môn có giảm sút, Thiên tiên hiếm hoi không có mấy người, nhưng kiếm trận lại rất hoàn thiện. Tất cả các sát trận đều chia thành hai loại, một loại là thiên địa trận, trước tiên mượn thiên thời địa lợi để bố trí trận pháp, loại trận này bị hạn rất nhiều nhân tố, nhưng sức mạnh cực lớn, có thể do một người khởi động. Còn một loại khác chính là chiến trận, là tổ hợp ứng biến nhất thời, tương đối thực dụng, nhưng phải do nhiều người phối hợp mới có thể bố trận. Ba trăm năm trước, trong phái Chân Nhất xuất hiện Linh Thải tôn giả là thiên tài trận thuật, tôn giả đã sửa chữa và hoàn thiện lại rất nhiều trận pháp cổ của Tiên môn, khiến uy lực của chúng tăng lên rất nhiều, bởi vậy mà vang danh khắp lục giới. Lạc Ca từng đi theo Linh Thải tôn giả học trận thuật, hắn cực kỳ có năng khiếu về mặt này nên đã dung hòa kiếm thuật vào trận thuật, mở ra một con đường riêng về chiến trận, gần như vô địch lục giới. Hắn chỉ sống trên đời mấy năm, nhưng đã tiến thêm một bước hoàn thiện trận pháp, quả nhiên đã phát huy tiên trận đến cực hạn, có thể thấy được một phần điều đó qua trận pháp ở Bồ Mang sơn. Nhờ vậy trận pháp của các phái đều được lợi, thậm chí trận pháp cả hai giới ma yêu cũng học hỏi được rất nhiều.

Thực lực của Liễu Sao quả là đáng sợ, nhưng lúc này nàng phải đối diện với sát trận hoàn thiện nhất Tiên môn. Mà còn lại là thiên địa trận pháp đã được bố trí từ trước, trận pháp tụ hội được sức mạnh của trời đất, được Thiên tiên tôn giả đích thân chấp trận, uy lực phi phàm. Các trưởng lão Thanh Hoa bao vây Lư Sênh, Liễu Sao lọt lưới lại bị trận pháp này bao vây, lần này Ma cung đến cướp người xem như thất bại.

“Khởi!” Thiện Uyên tôn giả bấm tay kết chú, chú ấn trong trận khởi động, sát khí ngút trời.

Nhưng Liễu Sao đứng trong trận lại không hề kinh hoàng, thậm chí cũng không thèm chống cự, tất cả chú lực giáng xuống người nàng đều như đá chìm đáy biển, không chút tổn thương.

Chưa bao giờ xảy ra tình huống này, Thiện Uyên tôn giả kinh hoàng, tiếp đó chợt nghe tiếng Lạc Ninh hét lên bên kia.

Chúc Xung và vài tên đệ tử Phù Sinh phái vây quanh Lạc Ninh bị một sức mạnh đánh bay đi, một bóng áo xanh nhắm thẳng tới chỗ Tô Tín và Lạc Ninh, đó chính là Liễu Sao!

“Không xong!” Thiện Uyên tôn giả hét to, vội vàng quan sát đại trận chú ấn của mình.

Trong trận đâu còn Liễu Sao nào, chỉ có một nam tử khoác kín áo choàng đen, mũ áo choàng rũ xuống rất thấp, khóe môi mỏng khẽ cong ý cười.

Liễu Sao vọt tới trước mặt Lạc Ninh.

“Liễu Sao nhi, ngươi lại muốn làm gì!” Tô Tín vội kéo Lạc Ninh ra sau lưng, nhưng không ngờ chân khí bị chặn ngang, không thể vận lên nổi, y lập tức quay đầu lại: “Ninh nhi?”

“Muội không thể về Tiên môn.” Lạc Ninh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt y: “Xin lỗi, Tô sư huynh.”

Tô Tín nhìn nàng, y đột nhiên nở nụ cười: “Không sao cả, huynh không trách muội.”

Người quân tử chân thành, dù bị lừa gạt nhiều lần vẫn chưa từng đề phòng người trong lòng mình, cũng không nỡ lòng giận nàng.

Lạc Ninh ngẩng phắt đầu lên nhìn y, đôi mắt đỏ hoe: “Muội…”

Tiếc là, người nàng quên lại không phải là Tô Tín. Liễu Sao không thể nói rõ đây là chuyện tốt hay xấu, việc này không thể chậm chạp, nàng kéo Lạc Ninh qua: “Đi thôi!”

Hai người sắp thoát thân, không ngờ đúng lúc này, một luồng khí lạnh xoắn tới, từng hạt tuyết bay đều mang theo sát khí

“Đáng ghét!” Liễu Sao đoán ra người đến là ai, nàng giận dữ, vung chưởng đánh tới.

Ngay vào lúc nàng tung chiêu, A Phù Quân lại xuất hiện ở bên kia, áo trắng như tuyết, y đã nắm chặt cánh tay Lạc Ninh.

“Làm càn!” Chứng kiến kế hoạch bị y phá hỏng, Liễu Sao giận sôi gan, sát ý dâng lên, ra tay không hề nể tình: “Ta giết chết ngươi!”

Đối diện với thế tấn công sắc bén, A Phù Quân áp dụng biện pháp hữu hiệu nhất, y đẩy Lạc Ninh lên trước mặt.

Liễu Sao sợ tổn thương phải Lạc Ninh, nên phẫn nộ thu chiêu: “Ngươi… ngươi là tên khốn kiếp! Muội ấy đã thành như vậy, người còn muốn quản cái gì, muội ấy căn bản không muốn trở về!”

A Phù Quân hoàn toàn không để ý, lạnh giọng mắng: “Ngươi sẽ hại chết nàng.”

Thấy y sắp đẩy Lạc Ninh sang chỗ Thương Kính, Liễu Sao sốt ruột, không ngờ đúng lúc này, Lạc Ninh ngẩng mặt lên nhìn người bên cạnh nở nụ cười: “A Phù Quân.”

Bàn tay lạnh như băng chợt lỏng ra.

Liễu Sao không bỏ qua cơ hội, đúng lúc cướp lấy Lạc Ninh, đồng thời sự phẫn nộ trên khuôn mặt chuyển thành nụ cười, nàng bật cười to: “Hóa ra muội ấy cũng không hề quên ngươi!”

Bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế nắm hờ, đôi mắt xanh phủ kín hơi lạnh tàn khốc, A Phù Quân chằm chằm nhìn Lạc Ninh.

Lạc Ninh không hề nhìn y, nàng mỉm cười: “Sư tỷ, chúng ta đi thôi.”

Liễu Sao cười trên nỗi đau kẻ khác: “Muội ấy biết ngươi là kẻ đê tiện, muốn dùng muội ấy lấy lòng Tiên môn. Muội ấy phải hận ngươi đến chết chứ làm sao có thể quên được ngươi! Ha ha! Lạc Ninh chúng ta đi thôi!”

Người bị cướp đi, Thương Kính rối loạn, Lư Sênh thừa cơ thoát thân, về phần Nguyệt không một ai biết hắn đã bước ra khỏi trận pháp từ lúc nào. Mọi người lập tức độn thổ rồi ngự phong chạy về Hư Thiên ma cung.

Chạy hết một ngày, đoán chừng Tiên môn không thể đuổi kịp, Lư Sênh mới cho mọi người dừng lại, tạm nghỉ ngơi.

Mặt đất bất chợt kết một lớp băng, A Phù Quân xuất hiện.

Tất cả mọi người trong Ma cung đều âm thầm đề phòng, Liễu Sao và Lạc Ninh đồng loạt đứng dậy.

A Phù Quân chỉ chăm chú nhìn Lạc Ninh.

Cơ hội đã qua, Liễu Sao cũng không sợ y cướp người, nàng đắc ý châm chọc: “Sao nào, còn chưa từ bỏ ý định à?” Nàng dùng khuỷu tay huých huých Lạc Ninh: “Lạc Ninh muội có nhận ra y là ai không?”

Lạc Ninh nở nụ cười: “Nhận ra, là A Phù Quân.”

Hai người bình thản đối diện, không hề có gì khác thường.

Sau một lúc lâu, ý cười lướt qua đôi mắt xanh. A Phù Quân không nói gì thêm, y xoay người biến mất.

******

Hành động lần này là mưu kế Lạc Ninh đã bày trước đó, Liễu Sao chịu trách nhiệm sắp xếp, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện bất trắc, suýt tí nữa đã thất bại trong gang tấc, cũng may cuối cùng cũng đạt được mục đích. Liễu Sao rất vui, nàng quay về Ma cung cho người bố trí chỗ ở cho Lạc Ninh rồi xem Lư Sênh luận công ban thưởng. Lúc trước nhận được tin Thiên tiên hiện thế, không khí trong Ma cung không tránh khỏi hơi căng thẳng, với chúng tướng mà nói lần này cướp Lạc Ninh về cũng không có lợi ích gì. Nhưng nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Ma cung đối trận với Tiên môn mà không hề chịu thiệt, còn thầm chèn ép được Tiên môn, sĩ khí Ma cung vô hình trung tăng lên rất nhiều. Tận mắt chứng kiến thực lực của Ma tôn, chúng tướng cực kỳ phấn chấn, bọn họ tụ tập ăn mừng trong thánh điện.

Nguyệt không tham gia màn náo nhiệt này, hắn một mình đứng trong ảo cảnh biển lạnh lẽo, nhìn luồng sáng chói mắt ở phía xa xa, khóe môi khẽ cong lên.

“Chủ nhân, quên quy tắc là chuyện rất nguy hiểm.”

“Sao ta có thể quên chứ, ngươi xem đi, ta đâu có làm gì đâu.”

“Người đã thật sự nhúng tay vào, lẽ trời rất công bằng, người phải cảnh giác.” Lam Sất nói tiếp: “Hơn nữa chuyện lần này rất hoang đường, người hóa thân thành nữ nhân, quả thật đã phá hỏng hình tượng của người.”

Nguyệt vươn tay kéo Lam Sất từ trên không trung xuống: “Bây giờ, hình tượng của ta thế nào?”

“Người rất trẻ tuổi tuấn tú.” Tiểu bạch khuyển rũ bốn chân xuống, không hề giãy dụa.

“Ngươi nói những lời đó cũng không dễ dàng gì.” Nguyệt mỉm cười bỏ Lam Sất xuống, hắn nghiêng người nhìn người đang đi tới: “Chà, Liễu Sao nhi?”

“Bọn họ rất ngạc nhiên về ngươi, hỏi ta phải ban thưởng ngươi ra sao, ta đến để xem xem.” Liễu Sao bước đến trước mặt hắn, quan sát hắn một lượt: “Ngươi thật không biết đỏ mặt?”

Hắn cười nói: “Tại sao ta phải đỏ mặt?”

Liễu Sao nhìn nửa khuôn mặt tái nhợt, chiếc cằm đẹp đẽ, đôi môi mỏng. Mũ áo choàng rũ thấp che chiếc mũi cao cao, vẫn giống hệt hình ảnh ngày xưa nàng trông thấy, đã qua rất nhiều năm lại không hề có dấu vết thời gian. Có thể tưởng tượng được, xốc chiếc áo choàng kia ra thì dung nhan hắn sẽ rất trẻ, khuôn mặt mê hoặc lòng người, có lẽ bề ngoài trông không quá hai mươi.

Nàng đùa dai châm chọc: “Ngươi có thật trẻ như vậy không? Ngươi là người lớn, cũng đủ tuổi làm cha của một đứa trẻ như ta. À, không đúng, tuổi của ngươi cũng đủ làm tổ phụ, tổ gia gia, tổ tiên của ta chứ nhỉ?”

Hắn nghe thế, lập tức ho khan, hơi khom người hơi áp sát mặt mình vào mặt nàng hỏi: “Này, hình như ta không già đến vậy….”

Liễu Sao ngẩng mặt lên, cắt ngang lời hắn: “Ngươi mấy tuổi?”

Hắn trầm mặc: “Những chuyện thế này, Liễu Sao nhi, không tính vậy được…”

Liễu Sao nhếch khóe miệng, khoanh chân ngồi trên sóng nước.

“Con bé nói đúng đó, chủ nhân.” Bên cạnh vọng đến giọng nói trầm trầm.

Hắn lập tức ném tiểu bạch khuyển về hư không, quay người lại nói: “Liễu Sao nhi, ta không thể không cảnh cáo ngươi. Ngươi nói chuyện quá vô lễ, thật không nể mặt người khác.”

Liễu Sao ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt trên không trung, nàng không trả lời.

“Lại suy nghĩ nghĩ gì nữa đây?” Hắn không kiềm được hỏi.

“Ta đang nghĩ tới vị Nguyệt thần thứ chín.”

“Ngươi nghĩ tới hắn làm gì?”

Liễu Sao bỗng quay đầu cười với hắn: “Người không cam lòng để trọc khí bị gọi là khí thải, cho nên mới nuôi trồng nguyệt hoa yêu mộc, muốn chuyển hóa trọc khí thành thanh khí để sử dụng, nhưng sau lần thất bại đó, người còn làm gì nữa không?”

Hắn trầm mặc rồi cười nói: “Ta không biết, sao ngươi lại nghĩ đến điều này?”

Liễu Sao quay đầu nhìn Nguyệt: “Bởi vì, Nguyệt thần đã đi làm cái chuyện không thể có khả năng này, người nhất định là một kẻ bốc đồng, còn ngang bướng, thích làm theo ý mình hơn cả ta.”

“Vậy sao, hóa ra hai người là cùng một loại người.” Hắn cười kéo kéo mái tóc đuôi ngựa của nàng.

“Thật ra, ta đến đây để cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi đã giúp ta cứu Lạc Ninh.” Liễu Sao đứng dậy, mỉm cười: “Ta đi thăm Lạc Ninh đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play