Cậu thở dài vì tính trẻ con của Tiểu Đa, và thấy đau đầu trước việc cả nhà họ Phạm nuông chiều Tiểu Đa tới mức mất hết cả luân thường đạo lý.
Buổi tối thông qua thẩm vấn tập thể đối với Lý Hoan, cả nhà họ Phạm dường như đều mất ngủ.
Vợ của Phạm Triết Thiên, sau khi dỗ dành con ngủ xong, thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, bèn bước vào thì thấy Phạm Triết Thiên đang ngồi ngây người trong đó. “Triết Thiên, anh đang nghĩ đến việc của Tiểu Đa, đúng không?”
“Cái cậu Lý Hoan ấy, nhìn qua thì thấy là người có tài, trầm tĩnh thông minh, rất tốt, e rằng Tiểu Đa không đấu lại được với cậu ta.”
“…”
Phạm Triết Cầm thì cứ trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được. Ông chồng thấy thế không chịu nổi, vặn đèn lên: “A Cầm, nghĩ gì vậy?”.
“Mình này, Tiểu Đa thuần khiết như vậy, còn cậu Lý Hoan kia nói được, làm được, liệu cậu ta có bắt nạt Tiểu Đa không?”
“…”
Phạm Triết Địa thì phấn khởi nói với vợ: “Một người bạn trai tốt như vậy, nhất định là Tiểu Đa sẽ rất vui! An Ba này vẫn là người tốt hơn cả!”.
“Tiểu Đa đã đồng ý chưa?”
“Chết rồi! Quên chưa hỏi nó! Chắc là không có vấn đề gì.”
“…”
Phạm Triết Hòa cầm bút lên viết một bài cảm tưởng: “Cô gái nhỏ nhà tôi đã lớn”.
“Triết Hòa, đi ngủ sớm đi!”.
“Vợ này, bây giờ cảm xúc của anh đang rất dào dạt, để anh viết xong rồi đi ngủ.”
Phạm Triết Lạc thì nhón chân bước tới cửa phòng của Tiểu Đa, Tiểu Đa đang ngủ rất ngon, nhìn thì thấy vô cùng ngây thơ đáng yêu, cảnh tượng hồi bé đưa Tiểu Đa đi chơi lại hiện về trong óc cứ như vừa mới hôm qua. Phạm Triết Lạc nhớ đến mỗi lần gây ra tội, Tiểu Đa lại cầu xin anh Cả giúp, rồi còn dành miếng ngon cho cậu, nghĩ vậy, mắt thấy cay cay. Triết Lạc thầm hạ quyết tâm: Nếu tay Lý Hoan kia mà dám bắt nạt Tiểu Đa, thì cậu nhất định sẽ không tha cho hắn!
Chỉ có một mình Tiểu Đa là có một đêm ngủ ngon lành với giấc mơ đẹp.
Cuối tuần, tất cả anh em nhà họ Phạm tập trung ăn cơm. Địa điểm là ở nhà của Phạm Triết Thiên, vì nhà anh rộng nhất.
Tiểu Đa bước vào nhà, các chị dâu bận tíu tít trong bếp, bốn đứa cháu đang chơi tàu hỏa ở ngoài ban công, trong phòng khách thì mấy anh em trai đang nói chuyện.
Cuối tuần này nhà Phạm Triết Thiên rộn rã như đón Tết.
Đầu tiên Tiểu Đa vào trong bếp, đi đi lại lại mấy vòng, tỏ ý muốn giúp đỡ thì bị chị Hai và chị dâu đẩy ra: “Đi, ra ngoài kia mà chơi, đừng ở trong này cho vướng chân vướng tay”.
Lén lấy một miếng thịt cho vào miệng, Tiểu Đa ra khỏi bếp, tới ban công trêu đùa mấy đứa cháu.
Đúng lúc đó thì tiếng chuông cửa vang lên, có người vào, Tiểu Đa thò đầu ra nhìn, chợt thấy trong lòng khó chịu hẳn lên. Lý Hoan trong bộ com lê phẳng phiu, tay ôm một bó thiên điểu, tay xách một túi quà, mặt mày hớn hở đi vào, Tiểu Đa rụt đầu lại, tiếp tục chơi trò tàu hỏa với các cháu.
Đến lúc ăn cơm, Lý Hoan ngồi ở phía trái của Tiểu Đa.
Tiểu Đa không thèm để ý đến cậu mà chỉ chú ý vào việc ăn uống. Mắt của mọi người trong nhà đều đổ dồn về phía hai người, bên phải Tiểu Đa là cậu con trai lên mười tuổi của Phạm Triết Thiên, Phạm Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên rất thích ăn cánh gà, tranh gắp trước một cái cho vào bát, ngẩng đầu lên thì thấy Phạm Tiểu Đa đang lườm, mắt nhìn vào chiếc cánh gà trong bát, không nói năng gì. Tiểu Thiên nuốt nước miếng nhìn với vẻ thèm thuồng. Đúng lúc đó, cậu bé nghe thấy tiếng của bố: “Tiểu Thiên, con không biết là cô rất thích ăn cánh gà sao?”.
Cậu bé ấm ức nhìn mẹ, mẹ cũng nói: “Con là con trai, phải nhường cho phụ nữ, hiểu chưa?”. Không nhận được sự hỗ trợ từ bên ngoài, cậu bé gắp cánh gà cho Tiểu Đa một cách rất không cam tâm.
Phạm Tiểu Đa bình thản ăn, những người khác trên bàn ăn đều không tỏ ra có gì dị thường, như thể đó là lẽ đương nhiên vậy.
Một bà cô hai mươi một tuổi tranh ăn cánh gà với đứa cháu trai mười tuổi, và đứa cháu đành chịu thiệt? Cảnh tượng này chắc chắn không phải là lần đầu. Lý Hoan há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng ấy và rút ra kết luận.
Cậu thở dài vì tính trẻ con của Tiểu Đa, và thấy đau đầu trước việc cả nhà họ Phạm nuông chiều Tiểu Đa tới mức mất hết cả luân thường đạo lý. Đúng lúc đang suy nghĩ như vậy thì chợt thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà họ Phạm đều đổ dồn về phía mình.
Lý Hoan thấy lạ lùng, mình đâu có ăn cánh gà của Tiểu Đa? Phạm Triết Địa nháy mắt với cậu, rồi sau đó lại đưa mắt về phía đĩa gà rán, và khua khua đôi đũa.
Cậu đã hiểu, người nhà họ Phạm có ý bảo mình gắp cánh gà cho Tiểu Đa. Lý Hoan dở khóc dở cười, cậu không có ý định làm theo ý của những người trong gia đình họ Phạm, như thế sẽ ra gì đây?
Một hồi lâu Lý Hoan vẫn không động tĩnh gì, điều đó khiến cho Phạm Triết Thiên cuống cả lên, anh cảm thấy sự lanh lợi ngày hôm qua của Lý Hoan biến đâu mất rồi? Phạm Triết Thiên cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cậu: “Lý Hoan, cậu ngồi bên Tiểu Đa hãy giúp nó gắp thức ăn đi”.
Đến lúc đó, Lý Hoan chẳng còn đường rút, đưa đôi đũa run rẩy gắp cánh gà cho vào bát của Tiểu Đa. Cậu nhìn thấy vẻ đắc ý lóe lên trong mắt Phạm Tiểu Đa, trong lòng đầy tức giận. Lý Hoan bỗng rất đồng cảm với Phạm Tiểu Thiên. Rất thông cảm với sự tủi thân của cậu bé!
Lý Hoan cố nén, cậu nhìn Tiểu Đa ăn với vẻ ngon lành, khóe môi thoáng hiện nụ cười rất đẹp, thỉnh thoảng còn chúm môi dưới. Đôi môi của cô như cánh hoa, đỏ mọng mềm mại, một chiếc cánh gà khi tới miệng cô thì lập tức biến thành món sơn hào hải vị. Lý Hoan bất giác nuốt nước miếng, bỗng cũng thấy bản thân rất thèm cánh gà.
Lý Hoan ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của mọi người trong nhà họ Phạm cũng đều như vậy. Lý Hoan muốn cười, nhưng không được, cậu đã hiểu ra phần nào, nhìn Tiểu Đa ăn cũng là một kiểu thưởng thức.
Chỉ loáng một cái, hai chiếc cánh gà giờ chỉ còn trơ lại xương. Lý Hoan liếc nhìn bàn ăn, tự nhiên muốn gắp thêm một chiếc cánh gà nữa cho Phạm Tiểu Đa, quay sang nhìn thì thấy mấy người anh của cô cũng có ánh mắt ấy, Lý Hoan thấy mình bị đánh bại, cậu nghĩ một cách bi quan, sao chỉ loáng một cái mà mình cũng muốn chiều chuộng Tiểu Đa nhỉ?
Tiểu Đa gặm hết hai chiếc cánh gà với vẻ rất hài lòng, nhất là chiếc cánh gà mà Lý Hoan buộc phải gắp cho cô, quá là ngon! Phạm Tiểu Đa không muốn tiếp tục ngồi lại cho Lý Hoan thêm cơ hội, phủi tay đứng dậy, nói: “Anh Cả, bọn em không có ngày nghỉ, bây giờ em phải tới đài đây. Em đi đây, các anh chị cứ ăn đi nhé”.
Những người trong nhà họ Phạm lại đưa mắt nháy với Lý Hoan, cậu vội đứng dậy: “Để tôi đưa cô đi!”.
Phạm Tiểu Đa cảm thấy cần thiết phải nói rõ với Lý Hoan nên không phản đối.
Ra khỏi cửa, lên xe của Lý Hoan xong, Tiểu Đa liền mở miệng nói ngay: “Lý Hoan, anh đừng theo các anh chị của tôi, bây giờ tôi vẫn chưa có ý định tìm bạn trai”.
Lý Hoan cảm thấy hành động gắp cánh gà cho Tiểu Đa của mình hôm nay đã xấu hổ lắm rồi, thế mà cô nhóc này lại còn từ chối thẳng thừng, trong lòng càng tức giận, nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Tôi định sẽ bắt đầu theo đuổi cô từ lúc này”.
Tiểu Đa không nói gì. Những chuyện mà cô không thích, từ trước tới nay chưa có ai ép được. Phạm Tiểu Đa nghĩ thầm: Vậy thì anh cứ theo đuổi đi, dù sao tôi cũng chẳng có hứng. Anh có sức thì cứ việc, đó là việc của anh.
Phạm Tiểu Đa cũng cảm thấy, thà để Lý Hoan theo đuổi còn hơn là việc cứ phải đối phó hết bữa tiệc xem mặt này đến bữa tiệc xem mặt khác. Mục tiêu của tất cả mọi người đều tập trung vào Lý Hoan, đối phó với con người này nhẹ nhõm hơn hẳn so với đám đông không biết mặt.
Tiểu Đa biết, các anh chị đã quyết tâm tìm bạn trai cho mình, bước tiếp theo là gả cô đi, rồi từ đó hoàn thành kế hoạch hoàn mỹ đối với cuộc đời của cô. Tiểu Đa thở dài. Mọi người đều nói, có nhiều anh chị yêu thương như vậy rất hạnh phúc, còn cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhưng lại không nỡ chối từ tình cảm của họ.
Thế là, cô cứ phải thực hiện tốt tiết mục trong tâm trạng không vui.
Bước ra khỏi đài, Lý Hoan đã đứng chờ ở cổng, Phạm Tiểu Đa định không thèm để ý đến cậu, nhưng di động lại đổ chuông, thì ra là điện thoại của anh Cả: “Tiểu Đa, Lý Hoan đến đón em, em hãy đi ăn cơm với cậu ấy, rồi cậu ấy sẽ đưa em về, về đến nhà gọi điện thoại lại cho anh bằng máy bàn!”.
Tiểu Đa càng không vui, sao tình hình lại giống như cái hồi đại học thế này? Chỉ có điều, vai của anh Năm - Phạm Triết Hòa đã được thay bằng Lý Hoan mặt mày hí hửng!
Phạm Tiểu Đa không muốn tranh luận với cậu, vì hậu quả của việc tranh luận sẽ là cả nhà vây lại ca cẩm cô. Nhìn tình tình thì thấy, anh chàng Lý Hoan này đã được sự đồng ý ngầm của các anh trai. Cô còn chưa kịp nghĩ ra chiêu đối phó với Lý Hoan, nhưng vẫn bình tĩnh đi ăn cơm cùng cậu một cách rất lịch sự, ăn cơm xong về nhà gọi điện thoại cho anh Cả, thế là hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Hoan cảm thấy cũng không tồi, và cứ tiến dần từng bước từng bước. Cô Phạm Tiểu Đa ấy tỏ ra rất nghe lời, đi theo cậu, Lý Hoan có cảm giác đó là khoảng lặng trước cơn giông bão, và cũng có ý chờ Phạm Tiểu Đa xuất chiêu.
Cậu không ngờ rằng, chiếc xe đưa Phạm Tiểu Đa về vừa rời đi, cô lập tức ra khỏi nhà, hơn nữa còn trang điểm, thay đổi khuôn mặt mộc hằng ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT