Thần Quang không ngờ sau khi tiếng gọi khó khăn lắm mới thốt ra được, thì người khó chịu nhất không phải là anh như dự đoán ban đầu, mà lại chính là Ngô Tiêu. Anh thầm nghĩ, hóa ra Tiểu Đa nói thật, hai từ “chị dâu” đã khiến miệng lưỡi sắc bén của Ngô Tiêu trở nên cứng lại không thốt nên lời.

Thần Quang ngồi trong phòng làm việc mà tâm trí rối bời. Thư ký hầu như đã sắp kín lịch làm việc cho anh. Không lẽ trước đây ngày nào chị Thần Hy cũng phải như vậy? Chả trách mà ba mươi mốt tuổi rồi mà chị ấy vẫn chưa lấy được chồng! Không lẽ mình cũng phải sống như vậy? Thần Quang nghĩ mà thấy đau đầu.

Công việc chỉ sau một đêm đã chất như núi, hơn nữa lại rối tinh rối mù.

Thần Quang lật xem chương trình, sau đó gọi thư ký vào: “Hãy hủy tất cả nội dung công việc chiều nay đi!”.

Thư ký há hốc mồm: “Tất cả? Kể cả việc ký hợp đồng công trình?”.

Thần Quang suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bảo giám đốc Trương của ban Công trình đi là được”. Rồi không chờ thư ký hỏi lại, thêm một câu lạnh lùng: “Cứ thế đi”.

Thư ký bước ra khỏi phòng, lắc đầu. Việc thay đổi tổng giám đốc khiến anh ta nhất thời không thể nào quen được cách giải quyết công việc.

Thần Quang gọi điện cho Tiêu Thành Phi: “Anh Tiêu, hôm nay cho Tiểu Đa nghỉ buổi chiều, được không? Tôi có việc muốn gặp cô ấy”.

Tiêu Thành Phi cười ha hả, hỏi: “Không thể chỉ nói đến chuyện yêu đương mà quên công việc đấy chứ?”.

Thần Quang chau mày: “Tôi nghĩ nửa ngày có lẽ trưởng ban Tiêu sắp xếp được”.

Tiêu Thành Phi nghe vậy, nghĩ chắc Thần Quang có việc quan trọng thật, nên gật đầu đồng ý.

Tiểu Đa được nghỉ làm nửa buổi một cách khó hiểu, sau đó Thần Quang đến đón một cách lạ lùng. Thấy vậy, cô bèn hỏi Thần Quang: “Thần Quang, sao hôm nay trưởng ban Tiêu lại cho em nghỉ làm? Sao anh biết em được nghỉ mà đến?”.

Mặc dù vậy, Tiểu Đa vẫn thấy vui. Đã mấy ngày rồi cô chỉ được gặp Thần Quang khi trời đã tối muộn.

Thần Quang khẽ cười: “Trước đây anh có đọc thấy một bài thơ Đường viết: Hốt văn xuân tận cưỡng đăng sơn. Hựu đắc phù sinh bán nhật nhàn[1]. Anh muốn có nửa ngày rảnh rỗi đưa em lên núi chơi”.

[1] Đây là hai câu trong bài Đăng sơn của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường. Dịch nghĩa là: Chợt nghe người ta nói xuân tàn, ta gượng lên núi. Thế là ta lại được hưởng nửa ngày an nhàn trong kiếp ngắn ngủi này.

Tiểu Đa nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vừa tới chân núi, đã thấy núi thấp thoáng trong mưa và hơi sương, hơi nước trắng mờ đã làm át màu xanh của núi. Cô hạ cửa kính xuống, thò tay ra ngoài, lòng bàn tay chợt lạnh, hạt mưa theo gió bay vào mặt, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Đã rất lâu Tiểu Đa không lên núi chơi như thế này, nên cô thấy rất phấn chấn: “Thần Quang, có được nửa ngày như thế này thật tuyệt”.

Thần Quang bị nụ cười của Tiểu Đa lây nhiễm, những hậm hực trong lòng không biết tan biến từ lúc nào. Anh nói với Tiểu Đa bằng vẻ rất dịu dàng: “Chúng ta tìm một nơi nào đó để uống trà”.

Hai chiếc ghế tre được xếp cạnh nhau, Tiểu Đa tựa vào vai của Thần Quang, hai người quay mặt ra một khoảng không, chén trà trên bàn tỏa hương thơm ngát. Thần Quang khẽ hỏi Tiểu Đa: “Anh vẫn chưa gặp bốn ông anh và một bà chị gái còn lại của em. Hãy nói cho anh về họ đi”.

Tiểu Đa cười: “Anh sợ không? Thần Quang, anh có sợ phiền phức không?”.

“Đúng vậy, anh rất sợ. Tính tình của anh từ trước tới giờ không được tốt cho lắm.”

“Các anh chị ấy đều rất tốt, thật đấy, họ chỉ lo cho em thôi, và vẫn coi em như trẻ con, sợ em ngã bị thương, chứ họ không có ác ý gì đâu.”

“Tiểu Đa, công việc của anh quá nhiều. Anh lại không có khả năng phân thân, cũng không thể để chị Thần Hy ở lại công ty mãi, anh phải gánh vác trách nhiệm này. Chị ấy đã ôm hết mọi việc dù là nhỏ nhất vào mình, anh đến công ty làm mới phát hiện, việc gì chị ấy cũng đích thân lo liệu, đó không phải là người quản lý tốt. Công ty phải đổi mới, nhưng, anh lại phải đối phó với anh chàng Lý Hoan và cô Ngô Tiêu kia”.

Tiểu Đa yên lặng nghe Thần Quang nói, rồi đột nhiên cô cười thành tiếng: “Em sẽ đứng về phía anh và giúp anh”.

Thần Quang khẽ gõ lên đầu cô: “Em có thể giúp gì chứ?”.

Tiểu Đa khẽ mỉm cười: “Ít nhất thì cũng giúp anh giải quyết chị gái anh, anh Sáu em, Lý Hoan và Ngô Tiêu”.

Thần Quang nhìn vẻ ranh mãnh của Tiểu Đa, không hiểu cô có ý định gì.

Tiểu Đa nói với Thần Quang: “Anh Hoan là bạn của anh Ba em, anh ấy đã gặp các anh chị của em, anh ấy có thể làm người hòa giải. Nếu Ngô Tiêu và anh Sáu đứng về phía chúng ta thì sau này sẽ chẳng có những phiền phức như thế đâu”.

Thần Quang không hiểu lắm: “Ý của em là, mấy anh chị khác của em còn phiền phức hơn anh Sáu?”.

Tiểu Đa có vẻ phấp phỏng: “Không, họ cũng không phiền phức, chỉ là để đề phòng thôi. Chẳng phải họ không biết anh còn gì”.

Thần Quang tin ngay, về sau anh không chỉ một lần hối hận tại sao lúc đó mình lại tin ngay như thế.

Tiểu Đa nói: “Anh và Ngô Tiêu cũng đừng có đấu với nhau nữa, được không? Cô ấy là phụ nữ, anh nhường cô ấy đi? Anh Hoan thực ra rất tốt, anh đối xử với anh ấy tốt thì anh ấy sẽ càng đối xử với chị gái anh tốt hơn, đúng không?”.

Thần Quang nhìn Tiểu Đa, cảm thấy cô cực kỳ hiểu biết: “Tiểu Đa, nếu công việc của công ty nhiều lên, em có trách anh không dành thời gian cho em không?”.

Tiểu Đa gật đầu: “Có, em sẽ cảm thấy anh vô dụng!”.

“Vì sao? Việc anh bận chẳng phải chứng tỏ rằng anh làm việc rất chăm chỉ giỏi giang sao?”

“Ồ, nhưng em tin là không uổng công học, chẳng phải anh muốn thay đổi cách làm việc của chị anh sao? Anh không có thời gian dành cho em, có nghĩa là anh không làm tốt công việc.”

Thần Quang cười ha hả: “Em thật thông minh, em biết anh không phải là người bất cứ chuyện gì cũng tận tay làm”.

Thần Quang và Tiểu Đa mời cơm Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu.

Phạm Triết Lạc chấp nhận Thần Quang, vừa nhìn thấy Tiểu Đa ngồi dựa vào người anh như con chim núp vào người, thì cảm thấy hơi khó chịu. Ngô Tiêu còn liếc cả hai bằng đôi mắt lạnh lùng.

Bốn người ngồi vào bàn. Thần Quang cười nâng ly lên trước: “Anh Sáu, chị dâu, sau này mong nhận được sự quan tâm của anh chị!”.

Ngô Tiêu đỏ mặt: “Anh gọi linh tinh gì đấy? Chúng tôi vẫn chưa cưới”.

Phạm Triết Lạc nói với cô ấy: “Chẳng phải là em cứ bắt Thần Quang gọi còn gì? Đã gọi thì phải thưa!”.

Ngô Tiêu không nói gì nữa.

Thần Quang không ngờ sau khi tiếng gọi khó khăn lắm anh mới thốt ra được, thì người khó chịu nhất không phải là anh như dự đoán ban đầu, mà lại chính là Ngô Tiêu. Anh thầm nghĩ, hóa ra Tiểu Đa nói thật, hai từ “chị dâu” đã khiến miệng lưỡi sắc bén của Ngô Tiêu trở nên cứng lại không thốt nên lời.

Anh mỉm cười với Tiểu Đa, giọng càng trở nên thân thiết: “Chị dâu, trước đây tiểu đệ đã đắc tội nhiều, ly này xin được tạ tội. Anh Sáu, anh không trách em đấy chứ?”.

Mặt của Ngô Tiêu càng đỏ dữ hơn. Cô ấy hai mươi hai tuổi, lại được một người đàn ông hơn ba mươi tuổi gọi là chị dâu, nên thực sự cảm thấy không chịu nổi.

Phạm Triết Lạc ôm vai Ngô Tiêu: “Đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, dù thế nào cũng phải quen, có gì à?”. Rồi sau đó lại nói với Thần Quang: “Tiêu Tiêu không phải là người nhỏ nhen như vậy đâu, đừng để tâm. Nếu sau này cô ấy mà có gây khó dễ cho cậu, cậu hãy nói cho anh Sáu biết”.

Thần Qunag thấy vui, bề ngoài tỏ ra khiêm tốn nhận lời, nhưng mắt thì nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của Ngô Tiêu, trong bụng nghĩ, sau này tôi sẽ dùng chiêu này để đối phó với cô!

Sau đó, theo sự sắp xếp của Tiểu Đa, họ lại mời cơm Lý Hoan và Thần Hy.

Lý Hoan nhìn thấy Thần Quang vẫn trong bộ dạng cười đùa hí hửng. Dạo này Thần Hy có thời gian rảnh rỗi, cả ngày chuyên tâm lo trang trí cho chỗ ở mới, sau khi giao công ty cho Thần Quang, chị rất hài lòng.

Vẫn là Thần Quang ra chiêu trước, anh nâng ly lên trước mặt Lý Hoan: “Anh rể!”.

Lý Hoan đáp lại một cách rành rọt: “Thần Quang này, cậu đã gọi là anh rể, thì tôi cũng phải tặng cho cậu một chút quà gặp mặt chứ nhỉ! Tôi sẽ cho cậu ít kinh nghiệm, để cậu đỡ phải đi đường vòng theo đuổi Tiểu Đa!”. Tiếng gọi “anh rể” của Thần Quang, khiến cho cậu dễ chịu, thích thú hệt như được ăn liền một lúc ba que kem giữa ngày hè nóng nực. Cậu định sẽ nói cho Thần Quang biết hết tình hình những người trong nhà họ Phạm chiều chuộng Tiểu Đa tới mức gần như biến thái.

Thần Quang cười nói: “Có anh rể giúp sức, đúng là tốt quá rồi. Trước đây chị gái em luôn chăm sóc em, anh đối xử tốt với chị ấy cũng có nghĩa là đối xử tốt với em”.

Thần Hy cảm thấy rất vui, xem ra không uổng công chị đã yêu thương cậu em suốt những năm qua, chị định giúp Thần Quang một tay: “Nói đi, có khó khăn gì cần đến anh rể em giúp không”, xong chị nhướng mày với Thần Quang.

Lý Hoan thấy Thần Hy cười tươi như hoa, cũng tiếp lời: “Đúng thế, có việc gì cần anh rể giúp, cậu cứ nói ra”.

Thần Quang rất muốn ngửa cổ phá lên cười, anh cố ý chau mày: “Anh chị em trong nhà Tiểu Đa đông quá, chỉ một Phạm Triết Lạc với Ngô Tiêu cũng làm em mệt đứt hơi rồi. Thế mà, kế tiếp còn phải qua cửa duyệt của từng người một!”.

Lý Hoan cười, nói: “Chỉ cần cậu tỏ ra tốt với Tiểu Đa trước mặt họ là được, nếu không được nữa thì làm ra vẻ chính nhân quân tử, rồi cố gắng lấy lòng họ, đảm bảo sẽ qua thôi!”.

Phạm Tiểu Đa chêm vào: “Anh Hoan, trước đây không phải là anh đối xử tốt với em thật à? Hay là anh ra vẻ quân tử? Anh cũng đối phó với chị Thần Hy thế sao?”.

Lý Hoan ngượng: “Thần Hy, không phải thế đâu, chẳng phải ngay từ lần đầu tiên gặp Thần Hy anh đã thèm nhỏ dãi còn gì, em cũng thấy thế mà!”.

Tiểu Đa cười hì hì không nói gì nữa. Thần Hy trừng mắt lên với Lý Hoan: “Sau này gặp cô gái nào xinh đẹp hơn tôi, còn nhỏ nước dãi nữa không?”.

Lý Hoan vội chuyển chủ đề câu chuyện, chỉ sợ Tiểu Đa lại thêm câu nào khác: “Để lúc về anh sẽ giải thích với em, hôm nay chúng ta đang bàn đến việc giúp Thần Quang và Tiểu Đa như thế nào cơ mà”.

Thần Hy nói: “Anh có ý gì hay thì mau nói đi!”.

Thần Quang lập tức thêm vào: “Anh rể à, anh thấy đấy, bây giờ chị không đi làm ở công ty nữa, công việc rất nhiều, em mới đi làm, giải quyết còn chậm, bên nhà Tiểu Đa lại giục để kiểm duyệt em, anh đến công ty giúp em được không?”.

Lý Hoan lúc này mới sực tỉnh, anh chàng khôn thật, vòng vo một hồi mới thò ra ý định này! Đang định từ chối thì Tiểu Đa đã nắm lấy tay Thần Hy nũng nịu: “Chị, anh Cả, chị Hai, anh Ba, anh Tư, anh Năm em đều muốn gặp Thần Quang, anh ấy đã thoái thác mấy lần rằng chưa thu xếp được thời gian, nhưng các anh chị của em có vẻ không vui!”.

Thần Hy nghe vậy, nghĩ chuyện lớn cả đời của em trai mới là quan trọng, bèn trực tiếp ra lệnh: “Lý Hoan, ngày mai anh cùng em đến công ty!”.

Sau khi tiễn Thần Hy và Lý Hoan về, Thần Quang ôm lấy Tiểu Đa, kêu lên: “Lý Hoan mà vào công ty rồi thì đừng hòng thoát thân dễ dàng! Thù lớn phải trả! Tiểu Đa, ý kiến này của em thật là tuyệt!”.

Phạm Tiểu Đa cười, nói: “Chờ đến khi anh ấy bận túi bụi, anh ấy sẽ phải chịu trận cho chị gái anh suốt ngày phàn nàn và trút cơn giận! Chưa biết chừng đến khi anh quay trở lại công ty, anh ấy đã sắp xếp công việc ở đó đâu vào đấy, anh chỉ việc tiếp nhận thành quả thắng lợi!”.

Thần Quang nhìn Tiểu Đa chăm chú: “Thì ra em cũng tệ thật!”.

Tiểu Đa lắc đầu: “Ý kiến là do anh nêu ra, đâu phải của em! Chẳng qua em chỉ muốn anh có thêm thời gian dành cho em thôi”. Nói xong, cả hai đều nở nụ cười đắc thắng vì âm mưu đã thành.

Thần Quang cảm thấy trong người nhẹ nhõm hẳn: “Tiểu Đa, em nói xem, có thời gian rồi chúng ta nên làm gì nhỉ? Đi nghỉ có được không?”.

Tiểu Đa thở dài: “Hình như anh thực sự phải đi gặp các anh chị của em rồi. Thần Quang, đừng có bảo em không nhắc anh, chuyện này em không có ý kiến gì, phải trông chờ vào chính anh thôi”.

Thần Quang nói với vẻ hoàn toàn tỉnh bơ: “Chắc không phải là mỗi người bắt anh bơi bốn trăm mét, rồi mặc độc chiếc quần đùi đi trên phố như một thằng điên đấy chứ?”.

Tiểu Đa nhớ đến chuyện anh Sáu ra tay với Thần Quang lần trước, không nén được cười, nói: “Em tặng cho anh chiếc đĩa “Chú đại bi[1]”.

[1] Chú đại bi: Là bài chú căn bản minh họa công đức nội chứng của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát.

“Để làm gì?”

“Để anh ngưng thần định khí, dẹp bỏ cơn giận dữ!”

“Sao nói rằng anh Cả của em cực kỳ biết phải trái, nhà em rất gia giáo cơ mà?”.

“Đối với bạn trai của Phạm Tiểu Đa thì không cần biết phải trái!”

“Thật thế à?”

“Tất nhiên là giả rồi!”

Thần Quang nhìn Tiểu Đa đang cười tủm tỉm, nghĩ dù phía trước có là chỗ nước sôi lửa bỏng, anh cũng nhảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play