Tiểu Đa khẽ nói: “Em không biết, em thích anh ấy, thích vẻ đẹp trai của anh ấy, thích nụ cười của anh ấy, thích khuôn mặt của anh ấy khi bị em trừng trị, và thích cả điệu bộ của anh ấy khi nhìn em, thích anh ấy nói rằng anh ấy thích em”.
Trong lúc cơn lốc Phạm Triết Lạc quét ngang phòng làm việc của Lý Hoan thì Tiểu Đa đang rất vui vẻ đưa cho Vũ Văn Thần Quang cái bảng mà cô muốn anh điền đầy đủ những thông tin cô cần biết kèm những điều chú ý mà anh phải tuân thủ.
Vũ Văn Thần Quang đón nhận tờ giấy đó, nhìn vào mục có phải là trai tân không thì bật cười ha hả, chỉ vào đó, hỏi Tiểu Đa: “Em muốn biết thật à?”. Tiểu Đa đỏ mặt, đây là mục mà Ngô Tiêu góp ý, cô quên không bỏ nó đi, nhưng miệng vẫn nói cứng: “Tất nhiên rồi! Nếu không sau này có mấy đứa trẻ chạy đến gọi anh là bố, em sẽ dễ bề biết đó là thật hay giả, và nhờ đó có thể tiết kiệm được một khoản phí kiểm tra AND”.
Vũ Văn Thần Quang cười to, cầm chiếc bút lên bắt đầu điền vào đó.
Tiểu Đa cầm lấy phiếu, trong mục công việc điền: Đang chờ việc, cô mỉm cười hỏi Thần Quang: “Thì ra anh là người lêu lổng không nghề nghiệp à? Xem ra sau này em phải nuôi anh rồi”.
Thần Quang có vẻ rất vui: “Thật thế à?”.
Tiểu Đa nghĩ tới những lời mà Thần Hy đã nhờ, thở dài nói: “Tất nhiên là em mong muốn bạn trai của mình thành công trong sự nghiệp, là người không nghề nghiệp thì em sẽ xem xét thêm”.
Thần Quang cười hì hì rồi ôm lấy Tiểu Đa: “Vậy thì được rồi, để có thể nuôi em, tuần sau anh sẽ tới làm việc ở công ty”.
Tiểu Đa vui mừng nhảy lên: “Hay lắm, chị Thần Hy chắc sẽ rất vui!”.
“Em đã gặp chị gái anh rồi à?”, Thần Quang hỏi cô.
Tiểu Đa lỡ lời, nghe vậy liền im bặt. Thần Quang nghĩ: Được lắm Tiểu Đa, em giấu kỹ lắm. Cấu kết với chị anh để tính chuyện với anh à. Nghĩ vậy, liền định gạt tờ giấy có những điều cần chú ý sang một bên không xem nữa.
Tiểu Đa cuống lên: “Anh phải xem hết những điều viết trong đó!”.
Thần Quang nói: “Em giấu anh, làm anh cứ tưởng em tức giận vì ghen, thì ra em đã biết trước và định tính chuyện với anh, coi như không có những điều chú ý đó nữa. Anh không tuân thủ đâu!”
Phạm Tiểu Đa cong môi lên: “Đàm phán bị vỡ! Kể từ bây giờ, em không thèm để ý đến anh nữa!”.
“Đàm phán? Đàm phán gì đâu! Em không để ý đến anh, anh để ý đến em là được!” Thần Quang tỏ ra không sợ chiêu đó của Tiểu Đa.
Tiểu Đa ủ rũ nói: “Anh Hoan, chị gái anh, và cả Ngô Tiêu đều nói, có lẽ anh muốn tìm cảm giác mới lạ chứ không thật lòng với em. Ngô Tiêu nói, anh đã chén những bữa tiệc lớn rồi, nên tìm đến với em như thể để thay đổi khẩu vị, ăn một món bình dân, nhất định sau này anh sẽ bắt nạt em. Chẳng cần phải đến sau này, bây giờ anh cũng đã như vậy rồi. Em không muốn ở bên một người sống không biết phải trái như vậy”. Nói đến đây, nước mắt cô ứa ra. Tiểu Đa cảm thấy cô đã hết cách với Vũ Văn Thần Quang, nếu đến một ngày nào đó anh không thích cô nữa thì cô cũng chẳng biết phải làm thế nào. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Thần Quang sững người, thì ra bản thân mình lại không có cảm giác an toàn đến như vậy. Anh ôm cô vào lòng: “Tiểu Đa, anh sẽ không, sẽ không bắt nạt em đâu, mãi mãi như vậy. Em không cần phải viết mấy điều cần chú ý đó, anh sẽ nghe theo tất cả những gì em nói. Đừng khóc nữa”. Rồi anh thở dài: “Em không biết là em tốt thế nào đâu”.
Tiểu Đa nhìn Thần Quang, ánh mắt của anh nói với cô rằng, cô nên tin tưởng anh.
Những người từng có tình yêu đẹp sẽ hiểu cảm giác của Phạm Tiểu Đa lúc này. Mọi thứ đều tuyệt vời, nghĩ đến Thần Quang, cô không nén được mỉm cười. Làn gió đêm mang theo hơi ấm ùa đến, mưa bụi bay lất phất dưới ánh đèn đường. Tiểu Đa ngây người ra nhìn, rồi chìa tay, ngẩng mặt lên đón những hạt mưa rơi xuống, cô thích thú kêu lên.
Phạm Triết Lạc đợi Tiểu Đa ở nhà. Cậu phải “thăng đường” xét xử ban đêm.
Lúc này, tâm trạng của Phạm Triết Lạc đang mất cân bằng. Tiểu Đa đã coi Vũ Văn Thần Quang là bí mật cao nhất. Lôi kéo Lý Hoan, ép buộc Ngô Tiêu, giấu tất cả anh chị yêu thương cô ngay từ hồi còn bé tí. Phạm Triết Lạc nghĩ, không biết từ khi nào mình không còn là người đầu tiên được chia sẻ những bí mật của Tiểu Đa? Tất cả những chuyện này, tất cả của tất cả là do một người có tên là Vũ Văn Thần Quang gây ra. Hắn đã lặng lẽ đánh cắp thứ quý giá nhất trong những thứ quý giá của nhà họ Phạm.
Đánh cắp? Phạm Triết Lạc cười lạnh lùng, không được sự đồng ý của cậu, đừng nói là đánh cắp, cướp cũng không được.
Đang nghĩ như vậy, thì thấy Phạm Tiểu Đa bước vào nhà với vẻ rất vui. Không chờ Phạm Triết Lạc lên tiếng, Phạm Tiểu Đa chạy tới ôm lấy cậu, rồi dùng giọng giống như khi cậu nói với em gái rằng Ngô Tiêu đồng ý làm bạn gái của mình: “Anh Sáu, thì ra cảm giác thích một người và được người ấy yêu làm em rất vui!”.
Phạm Triết Lạc không nỡ làm hỏng nụ cười trên khuôn mặt của Tiểu Đa. Nhưng khi nghĩ đến chuyện ngay cả mặt mũi “người ấy” thế nào cậu cũng không biết, hơn nữa từ trước tới giờ Phạm Tiểu Đa không hề nói với cậu về chuyện này, cậu lại thấy ấm ức.
Triết Lạc sầm mặt lại, đẩy Tiểu Đa ra: “Lý Hoan đấy, đã biết sớm là em thích cậu ta và cậu ta cũng thích em, lần trước Lý Hoan nắm tay em, em giẫm lên chân cậu ta làm gì? Như thế chẳng phải uổng công giẫm hay sao”.
Phạm Tiểu Đa ngây người ra. Rõ ràng là anh Sáu đang giận, ghen với Lý Hoan? Tiểu Đa cười hì hì, tưởng rằng Phạm Triết Lạc vẫn chưa biết. Cô nói với vẻ tự cho mình thông minh: “Vậy nếu em không thích Lý Hoan thì anh Sáu sẽ không giận nữa chứ?”.
Phạm Triết Lạc gầm lên: “Lý Hoan và Ngô Tiêu đã khai hết cả rồi. Tiểu Đa, em thực sự làm anh rất đau lòng. Em vẫn không chịu nói sự thật!”.
Tiểu Đa nghe thấy những lời đó như sấm nổ bên tai, đôi mắt lấp lánh nhưng không dám nhìn vào Phạm Triết Lạc. Trong lòng thầm kêu lên, làm thế nào bây giờ? Cô nghĩ, Lý Hoan, anh giỏi lắm! Anh là đồ không giữ chữ tín! Ngô Tiêu, cậu cứ chờ mà xem, mình sẽ xử lý cậu như thế nào, cậu đã phản bội mình!
Phạm Triết Lạc đập bàn: “Đến đây, ngồi xuống!”.
Phạm Tiểu Đa lập tức co người lại trên sô pha như một con mèo.
“Nói xem, nói đúng sự thật, cái gã Vũ Văn Thần Quang ấy có điểm nào tốt?” Phạm Triết Lạc thẩm vấn Tiểu Đa.
“Anh ấy rất đẹp trai.”
“Nhìn người không thể cứ nhìn bề ngoài.”
“Anh ấy đối với em rất tốt.”
“Lý Hoan không tốt với em à?”
“Anh ấy luôn đối đầu với em.”
“Cậu ta có vấn đề à? Cứ đối đầu với em thì phải diệt cậu ta, thích cái gì mà thích!” Phạm Triết Lạc không thể nào lý giải được. Trong khái niệm của cậu, tất cả những ai bắt nạt Tiểu Đa thì đều đáng ghét.
“Em muốn thắng anh ấy!”
“Anh sẽ giúp em trị cậu ta!”
“Em muốn tự mình ra tay!”
“Vậy thì anh sẽ làm mất võ công của cậu ta trước, rồi em sẽ tự mình ra tay!”
“Như thế liệu có ác quá không anh?”
“Chịu để cho em tự ra tay đã là tốt với cậu ta lắm rồi. Nếu không được thì thôi! Anh sẽ bảo anh Cả nói chuyện với em!”
“Được rồi, em sẽ giao anh ấy để anh xử lý trước.”
Phạm Tiểu Đa thỏa hiệp, bán rẻ Vũ Văn Thần Quang. Cô thầm nói với Vũ Văn Thần Quang, nếu để bị các anh chị khác lăng trì, chi bằng chết trong tay của anh Sáu vẫn dễ chịu hơn. Em làm thế là vì tốt cho anh đấy!
Phạm Triết Lạc ôm Tiểu Đa: “Tiểu Đa, em vẫn chưa nói cụ thể là em thích cậu ta điểm gì”.
Tiểu Đa khẽ nói: “Em không biết, em thích anh ấy, thích vẻ đẹp trai của anh ấy, thích nụ cười của anh ấy, thích khuôn mặt của anh ấy khi bị em trừng trị, và thích cả điệu bộ của anh ấy khi nhìn em, thích anh ấy nói rằng anh ấy thích em”.
Phạm Triết Lạc thấy sống mũi cay cay, Tiểu Đa yêu thật sự rồi, yêu một cách sâu đậm và mù quáng. Nó vẫn chưa nghĩ đến chuyện người ấy có thích hợp lấy làm chồng và sống với nhau hay không, vẫn chưa nghĩ tới điều kiện của bản thân và điều kiện gia đình của đối phương, nó đã sa vào lưới tình một cách ngây ngô như thế. Cậu bỗng thấy sợ, từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm sâu sắc và nhiều đến thế trong mắt của Tiểu Đa. Chưa bao giờ thấy Tiểu Đa để tâm quyến luyến như vậy đối với một chàng trai nào, nói năng nhẹ nhàng và dịu dàng như đang trong mơ.
Phạm Triết Lạc ôm chặt lấy em, nói: “Tiểu Đa, anh biết em thích cậu ta rồi. Nhưng anh biết làm thế nào bây giờ, anh không cho em nhúng tay vào. Dù anh đối xử với cậu ta ra sao em cũng không được khóc lóc làm ầm lên, anh muốn thử thách cậu ta, em không được nói ra, nếu em nói, anh sẽ không cho em yêu cậu ta nữa, nếu không sẽ báo cho cả nhà biết, em đồng ý với anh không?”.
Tiểu Đa ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Anh, anh đừng làm cho anh ấy sợ mà bỏ chạy đấy”.
Phạm Triết Lạc nghe vậy chỉ muốn khóc: “Tiểu Đa, nếu anh Sáu mà làm cho cậu ta sợ bỏ chạy, thì cậu ta có đáng để em yêu hay không?”.
Tiểu Đa ngẫm nghĩ một lát, nói: “Anh, tính tình anh ấy không được tốt cho lắm. Nếu anh ấy có làm anh tức giận, anh cũng đừng giận anh ấy nhé”.
Phạm Triết Lạc thấy hận Vũ Văn Thần Quang, cậu phải nhịn cậu ta! Nghĩ vậy, cậu nói: “Tiểu Đa, đã nhớ những lời anh nói chưa? Nếu em là em gái anh thì hãy im lặng để anh thử thách cậu ta. Nếu em mà báo trước cho cậu ta, thì từ nay về sau đừng gọi anh là anh trai nữa”.
Khi nói những lời này, Phạm Triết Lạc tỏ ra rất nghiêm túc. Tiểu Đa nghe thế run lên: “Anh, anh không cần Tiểu Đa nữa à?”, mắt cô ngân ngấn lệ.
Phạm Triết Lạc nghĩ, đúng là hết cách, bèn ôm lấy em gái, dỗ dành: “Cũng vì anh muốn tốt cho em thôi, không lẽ em không muốn biết cái cậu Vũ Văn Thần Quang ấy thích em như thế nào sao?’.
Cuối cùng thì Tiểu Đa cũng gật đầu. Sau đó thông báo thời gian và địa điểm cho Vũ Văn Thần Quang theo chỉ thị của Phạm Triết Lạc. Nhưng rồi, cô vẫn không nén được nói thêm một câu: “Thần Quang, đó là anh Sáu, người thương em nhất đấy”.
Vũ Văn Thần Quang nghe nói người anh trai thứ sáu của Phạm Tiểu Đa muốn gặp mình, trong lòng rất vui, gặp người nhà, như vậy hợp pháp hóa rồi. Đó là chuyện tốt, anh hoàn toàn không đề phòng khi nghe Tiểu Đa thận trọng nhắc nhở mình, mà chỉ cười đáp: “Anh biết rồi, là anh Sáu thương em nhất, nên phải đối tốt với anh ấy thật tử tế, đúng không?”.
Phạm Tiểu Đa nghe vậy cũng phần nào yên tâm hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT