Phạm Tiểu Đa nhớ đến nụ cười đáng ghét của Vũ Văn Thần Quang tối hôm qua, nhớ tới việc anh bất ngờ cướp đi nụ hôn đầu của cô. Nghĩ đến chuyện đó, cô thấy mặt mình nóng ran và tim đập dồn.
Lý Hoan ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời xanh ngắt có vài đám mây, màu xanh và màu trắng hòa vào nhau mang lại cảm giác rất sảng khoái. Nhìn hồi lâu, thấy gió đang xua những đám mây trôi, trông như một bức tranh sống động. Ánh mặt trời rực rỡ, trên đường xe phun nước đang tưới cho những vạt cây, những giọt nước bắn lên từ đó được ánh mặt trời chiếu vào long lanh như thủy tinh. Đường dành cho người đi bộ chưa bao giờ sạch sẽ và gọn gang như lúc này, dòng người qua lại cùng những bộ đồ đủ màu sặc sỡ. Trên mặt mọi người đều chứa đựng nụ cười hài lòng.
Lý Hoan khom người nhặt một tờ giấy cho vào thùng rác ven đường, chợt nghe thấy tiếng một cụ già khen: “Một người trẻ mà có ý thức công cộng như vậy thật là hiếm”.
Lý Hoan nhìn thấy ở góc đường có một ăn mày, liền đặt vào một tờ mười đồng, nghe thấy người ăn mày cảm kích hát: “Nếu mọi người đều dành cho một tình yêu…”.
Lý Hoan bước vào tiệm làm đẹp để gội đầu, cô thợ ở đó nói với cậu: “Tóc của anh rất đẹp, không hề có một tí gàu nào, cứ như vừa gội xong vậy”. Lúc đó Lý Hoan mới nhớ ra buổi sáng sau khi thức dậy đã tắm và cũng gội đầu luôn rồi. Cậu cười, nói: “Sáng nay tôi vừa mới gội, vậy thì mát xa đầu cho tôi, để đầu óc tỉnh táo vậy”.
Cô thợ gội đầu liền mát xa cho cậu. Lý Hoan thấy dễ chịu và rất buồn ngủ, cậu mơ màng nghĩ, hôm nay là một ngày khác thường.
Một loạt những điều khác thường xảy ra với Lý Hoan là do cú điện thoại của Phạm Tiểu Đa mang tới.
Lúc mà cậu tặng hoa tới mỏi cả tay, cơm ăn đã phát chán, lời nói cũng sắp cạn, phải ứng phó với anh chị em nhà họ Phạm tới mức không chịu nổi nữa, thì lần đầu tiên Phạm Tiểu Đa chủ động gọi điện thoại tới và chủ động hẹn cậu.
Như vậy làm sao Lý Hoan không thấy vui và nhìn thế giới đâu đâu cũng rực rỡ cho được?
Đàn ông theo đuổi phụ nữ chẳng khác gì leo núi. Theo đuổi Phạm Tiểu Đa, Lý Hoan phải trèo qua sáu quả núi, cuối cùng đến chân núi rồi mà vẫn chẳng tìm thấy đường lên núi. Đúng lúc đang ngước nhìn lên núi và thở dài thì cánh tay ngọc ngà của Phạm Tiểu Đa nhấn nút một cái, tiếng nhạc chuông Đôi cánh tàng hình vang lên, cuối cùng Lý Hoan bay lên đỉnh núi.
Lý Hoan trong lòng phải than thở, bởi vì cậu cảm thấy việc công ty đào một thùng vàng cũng không khó bằng việc này.
Sau khi mát xa đầu xong, Lý Hoan tỉnh táo hẳn. Hôm nay Phạm Tiểu Đa thế nào nhỉ? Lúc thường tuy rằng không phải là lạnh nhạt nhưng tuyệt đối không bao giờ chủ động, cứ nhìn cậu bằng đôi mắt thản nhiên, nhìn cậu lấy lòng sáu anh chị em của cô, tỏ thái độ: “Anh lấy lòng mọi người, vậy thì hãy cứ đi mà nói chuyện yêu đương với họ. Như thể nếu không thấy anh phải như vậy thì chẳng thấy thú vị.
Không đúng, Lý Hoan đã kết luận như vậy khi đi ra khỏi tiệm làm đẹp. Hôm nay chắc chắn Phạm Tiểu Đa có ý đồ gì đó. Lý Hoan chậm rãi vừa đi vừa nghĩ nhưng không sao tìm được lý do.
Lý Hoan lấy điện thoại ra dò hỏi từng người trong nhà họ Phạm.
“Anh cả, hôm nay Tiểu Đa chủ động gọi điện hẹn em. Liệu có phải cô ấy có chuyện gì không?”
Phạm Triết Thiên rất vui: “Có lẽ Tiểu Đa đã nghĩ thông rồi, muốn gặp nhau để tiện cho việc tìm hiểu”.
“Chị Hai, Tiểu Đa lần đầu tiên chủ động hẹn em.”
Phạm Triết Cầm cười: “Tiểu Đa đã nghĩ ra rồi, đây là chuyện tốt mà”.
“Triết Địa, Tiểu Đa chủ động gọi điện hẹn em, em cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.”
Phạm Triết Địa ngạc nhiên kêu lên: “Hãy nắm bắt lấy, cơ hội không được bỏ qua, nếu không sẽ không có lần khác đâu. Lần đầu tiên nó hẹn cậu, cậu nhất định không được bỏ lỡ đấy”.
“Anh Tư, Tiểu Đa từ trước tới nay chưa chủ động hẹn em bao giờ, hôm nay lần đầu tiên cô ấy làm như vậy. Anh thấy chuyện này thế nào?”
Phạm Triết Nhân tỏ vẻ coi thường: “Không lẽ cậu không muốn Tiểu Đa hẹn cậu? Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chỉ cần quen là được”.
“Anh năm, lần đầu tiên Tiểu Đa hẹn em đấy.”
Phạm Triết Hòa có vẻ không vui: “Đã lâu lắm rồi Tiểu Đa không hẹn tôi đi ăn cơm. Cậu được lắm!”.
“Anh Sáu, hôm nay em nhận được điện thoại của Tiểu Đa, cô ấy hẹn em đi ăn cơm”.
Phạm Triết Lạc bình tĩnh: “Tình huống nào thì biện pháp nấy, có cần tôi ra mặt không?”.
Lý Hoan tắt máy, tổng kết ý tứ của những người trong nhà họ Phạm: “Hãy biết trân trọng cơ hội, bình tĩnh đối phó”.
Một giờ ba mươi phút trưa, Lý Hoan ngủ trưa, để đồng hồ báo thức lúc ba giờ.
Ba giờ chiều, Lý Hoan thức dậy, lại tắm một lần nữa.
Ba rưỡi chiều, Lý Hoan mở tủ chọn quần áo.
Bốn giờ chiều, Lý Hoan thay một bộ đồ mới là thẳng tưng, giày da bóng lộn, rồi soi gương.
Bốn giờ mười lăm phút, Lý Hoan lái xe đến bãi rửa xe để rửa xe.
Bốn giờ năm mươi, Lý Hoan xuất hiện ở cửa hàng hoa, chọn một cành hoa lan rồi bảo người bán hàng gói lại cẩn thận.
Năm giờ chiều, Lý Hoan đứng chờ ở cửa của đài truyền hình rất đúng giờ.
Lúc này, Lý Hoan đang ở trong trạng thái chiến đấu tốt nhất. Cậu chuẩn bị kỹ rồi mới đến. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Đa bước ra khỏi cổng đài truyền hình, Lý Hoan ngây người ra. Rõ ràng là đêm qua Tiểu Đa đã không ngủ ngon, khuôn mặt để mộc chẳng trang điểm, trên người mặc áo phông và một chiếc quần soóc bò vừa nhìn đã biết là tự cắt, vì hai ống quần dài ngắn không đều nhau, ở mép còn có cả một sợi chỉ, tóc buộc túm lại kiểu đuôi ngựa, khi cô bước tới, đứng cạnh Lý Hoan, cậu chợt thấy mình đã tốn công vô ích khi chuẩn bị áo quần.
Nếu như Tiểu Đa chú ý đến ăn mặc một chút, cho dù không phải là trang điểm kỹ càng, chỉ cần thấy ít nhiều cô cũng có sự chuẩn bị thì Lý Hoan còn hiểu được. Bản thân mất cả ngày trời, buổi trưa còn ngủ bù, buổi chiều bận rộn với việc chuẩn bị quần áo. Thế mà Phạm Tiểu Đa lại rất tùy tiện, Lý Hoan bắt đầu thấy trong lòng cực kỳ bực bội.
Chuyện này rõ ràng là rất không công bằng.
Hình ảnh của Lý Hoan hôm nay thích hợp với việc tới một nhà hàng kiểu Tây, còn cách ăn mặc, trang điểm của Tiểu Đa thì có lẽ thích hợp với việc ăn ở một quán ăn bên đường. Lý Hoan quyết định để Tiểu Đa chọn chỗ.
Phạm Tiểu Đa hoàn toàn không chú ý đến vẻ bề ngoài của Lý Hoan ngày hôm nay, cô chỉ cảm thấy cậu sạch sẽ, gọn gàng hơn mọi hôm, vì thế mà ánh mắt của cô không hề có chút ý nào là khen ngợi hình ảnh của cậu. Nghe Lý Hoan nói để cho cô chọn chỗ, Tiểu Đa nghĩ một chút rồi nói, đi ăn lẩu.
Cô nghĩ rằng ăn lẩu thì cần nhiều thời gian, như vậy có thể từ từ nói dối, từ từ thỉnh giáo Lý Hoan.
Hôm nay, vừa đến chỗ làm thì A Phương và A Tuệ đã lên tiếng trách vì sao tối qua không tới, rồi cả hai vui vẻ bàn tán về Trương Ngôn và Tiểu Mã. Bởi hai người ấy không biết chuyện xảy ra sau đó, cũng không biết chuyện Tiểu Đa hận tới mức chỉ muốn băm vằm Thần Quang thành tám mảnh, nên họ đùa trêu cô rằng, cô không đến khiến cho Thần Quang ngẩn ngơ, cứ ngồi một mình.
Phạm Tiểu Đa nhớ đến nụ cười đáng ghét của Vũ Văn Thần Quang tối hôm qua, nhớ tới việc anh bất ngờ cướp đi nụ hôn đầu của cô. Nghĩ đến chuyện đó, cô thấy mặt mình nóng ran và tim đập dồn dập.
Cô nghĩ, biết mình biết người có thể trăm trận trăm thắng. Đàn ông hiểu rõ về nhau nhất, nhưng chuyện mà cô muốn tìm hiểu lần này không thể hỏi các anh được. Những người đàn ông đã trưởng thành mà cô quen biết rất ít, cân nhắc cả buổi, cô thấy Lý Hoan mồm mép và đầu óc nhanh nhạy là ứng cử viên lý trưởng nhất, vì thế sáng nay cô đã gọi điện hẹn cậu.
Nồi lẩu bắt đầu sôi, không khí cũng dần dần nóng lên. Lý Hoan cởi áo com lê và cà vạt ra, xắn tay áo sơ mi lên mà mồ hôi vẫn nhễ nhại. Cậu bắt đầu thấy hối hận vì ăn mặc nghiêm chỉnh như thế này, hối hận vì đã để cho Phạm Tiểu Đa chọn chỗ. Cậu nghi ngờ, không biết có phải cô có ý định chỉnh mình không. Đưa mắt nhìn thì thấy Phạm Tiểu Đa cũng mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng lại xuýt xoa vì cay, mắt nheo lại, khuôn mặt thanh tú không có gì khác thường trở nên rất sinh động.
Lý Hoan nhớ đến bộ dáng của cô khi gặm cánh gà, cậu cảm thấy nhìn Tiểu Đa ăn đúng là một kiểu thưởng thức. Thế rồi, cậu nhúng giúp Tiểu Đa những thứ mà cô thích, thêm nước dưa hấu lạnh cho cô một cách rất tự nhiên. Trước đây cậu làm những việc này cho con gái vì cảm thấy cần phải làm, còn bây giờ với Tiểu Đa thì Lý Hoan lại thấy nó là lẽ thường tình. Cậu chợt cảm thấy mình thực sự bắt đầu thích Tiểu Đa rồi.
Ăn được nửa chừng, Tiểu Đa nghĩ cách mở đầu câu chuyện, nghĩ một lúc, cô nói với Lý Hoan: “Trước đây anh có bạn gái không?”.
Câu hỏi của Tiểu Đa khiến Lý Hoan ngây người ra, không hiểu cô muốn biết về điều gì. Từ tình hình mà cậu nắm được thì thấy, Tiểu Đa chưa yêu bao giờ. Nếu nói có bạn gái rồi thì liệu Tiểu Đa có cho rằng mình không còn trong sáng nữa không?
Trong sáng, Lý Hoan thấy buồn cười, sao mình lại nghĩ ra cái từ này nhỉ, là vì tình cảm của Tiểu Đa như một tờ giấy trắng chăng? Cậu cảm thấy nói thật vẫn hơn, bản thân không có ý định xóa bỏ hết quá khứ, tình yêu trong quá khứ và việc theo đuổi Tiểu Đa bây giờ chẳng có liên quan gì. Lý Hoan nói: “Từng có, hồi đại học cũng đã yêu hai lần”.
Nói xong, một lúc lâu vẫn không thấy Tiểu Đa lên tiếng, không hiểu là cô nghĩ gì. Lý Hoan lại nói: “Tất cả đều đã thành quá khứ”.
Điều Phạm Tiểu Đa đang nghĩ không phải là kinh nghiệm tình trường của Lý Hoan, hồi lâu cô cũng không lên tiếng được là vì thấy rất khó đưa ra câu hỏi, chuyện mà cô rất muốn biết lúc này là đàn ông sẽ hôn một cô gái trong những tình huống như thế nào, đặc biệt là khi chưa được sự đồng ý từ phía cô gái.
Sáng nay khi tỉnh dậy Tiểu Đa đã nghĩ tới vấn đề này, cô muốn biết lúc đó Vũ Văn Thần Quang nghĩ như thế nào. Trong suy nghĩ của Tiểu Đa, giữa hai người không phải là người yêu thì không thể hôn nhau. Cô không hiểu vì sao Vũ Văn Thần Quang lại bất ngờ hôn cô.
Dốc hết can đảm, cô giả bộ hỏi một cách vô tình: “Thế thì chắc hẳn anh đã hôn các cô ấy?”. Hỏi xong, cô không ngẩng đầu lên mà cứ cắm cúi ăn.
Lý Hoan sửng sốt, cậu nhìn chăm chăm vào Tiểu Đa. Nhìn khuôn mặt của cô đang đỏ lên không biết là vì nóng hay vì cay. Cậu thực sự không hiểu sao Tiểu Đa lại hỏi như vậy, không hiểu là cô có ý gì. Trong chốc lát, Lý Hoan không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng trong lúc đang đắn đo, thì Phạm Tiểu Đa đã nghĩ ra cách, cô ngẩng đầu lên, nói: “Không muốn nói thì chắc là có rồi”.
Lý Hoan không nén được cười ha ha, cậu cảm thấy thỉnh thoảng Tiểu Đa bộc lộ vẻ giận dữ trông thật đáng yêu. Thế là cậu nói với cô: “Tất nhiên là từng hôn, cô còn muốn biết gì nữa?”. Vẻ mặt của Tiểu Đa giống như đang ghen, vì vậy mà cậu thấy rất vui.
Phạm Tiểu Đa thấy Lý Hoan trả lời, vội hỏi tiếp: “Vì anh thích cô ấy nên mới hôn, đúng không?”.
Lý Hoan nhớ đến cô bạn gái đầu tiên. Các bạn học rủ nhau leo núi, cô gái đi trước cậu chẳng may trượt chân ngã nhào về phía sau, Lý Hoan đưa tay ra đỡ, vậy là cậu cũng ngã lăn theo quán tính, cô gái ngã vào lòng cậu, hai người lộn mấy vòng trên đường, đến khi dừng lại thì môi cậu đã áp vào môi cô gái từ lúc nào, đó là lần đầu tiên Lý Hoan hôn con gái, từ sau hôm leo núi về, tình cảm giữa hai người bắt đầu nảy nở. Nghĩ đến đây, Lý Hoan nở nụ cười dịu dàng: “Không hẳn như vậy, lúc đó chưa yêu thì đã hôn rồi”.
Phạm Tiểu Đa không nói gì nữa, bỗng nhiên cô thấy rất buồn. Thì ra chẳng cần yêu ai đó thì cũng có thể hôn. Cô khẳng định Vũ Văn Thần Quang đang bỡn cợt mình. Cơn giận dữ từ từ dâng ngập trong lòng, nụ hôn đầu của cô đã bị đánh cắp không chút giá trị nào.
Lý Hoan nhìn Phạm Tiểu Đa bỗng nhiên trở nên trầm mặc, sắc mặt rất xấu, bèn cười, nói: “Nụ hôn không nói lên điều gì”.
Tiểu Đa nghe thế càng thấy khó chịu hơn, cô đặt đũa xuống, “Ăn xong rồi, về nhà thôi”.
Lý Hoan thận trọng hỏi: “Cô để bụng những chuyện cũ của tôi ư?”.
Tiểu Đa lườm cậu một cái: “Không liên quan gì đến tôi, việc gì tôi phải để bụng”.
Lý Hoan không biết rốt cuộc thì Tiểu Đa có để bụng hay không. Về nhà, suy nghĩ mãi, cậu lại gọi điện cho Triết Địa: “Hôm nay Tiểu Đa hỏi em trước đây từng yêu chưa, rồi còn hỏi em rằng đã hôn chưa. Em nói là hôn rồi, hình như cô ấy có vẻ không vui, nhưng lại nói là không quan tâm, anh nói xem, em gái anh có suy nghĩ gì vậy?”.
Triết Địa vui mừng: “Tiểu Đa hỏi cậu thế sao? Con gái đều quan tâm tới những điều đó. Đã bảo rồi, Tiểu Đa chưa yêu bao giờ mà”.
Lý Hoan thấy Triết Địa nói rất có lý, nhưng cậu thì lại thấy không chắc chắn lắm, cậu vò đầu bứt tóc, cảm thấy mình như chưa yêu bao giờ, chỉ mấy câu của Tiểu Đa thôi mà khiến bản thân cứ phải suy nghĩ.
Cậu rất mong trời mau sáng, ngày mai gặp lại Tiểu Đa sẽ xác định lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT