Chờ Kira rốt cục có thể xuống giường, đã muốn là chuyện của bốn hôm sau, đầu sỏ gây nên thì vẻ mặt cười nhạt đỡ lấy cô! Cô hung hăng trừng mắt nhìn qua: “Anh là tên cầm thú!”

Con ngươi yêu dã của Itachi chợt lóe, cười nói: “Đối với em cầm thú.”

Kira không nghĩ tới anh sẽ khinh địch như vậy tiếp nhận lời ‘Ca ngợi’ của cô nên nhất thời nghẹn giọng.

“Illu đâu?” Trên bàn cơm chỉ có vợ chồng Silva.

Silva uống canh, đáp: “Cùng ba ra ngoài làm nhiệm vụ.”

Kira gật gật đầu, Illu đã mười hai tuổi, sớm có thể ra ngoài dạo chơi, Killua cũng là ở độ tuổi này chạy ra ngoài.

Bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện mấu chốt, cô cắn chiếc đũa nhìn người đàn ông nhà mình: “Tuần trăng mật đi đâu chơi?”

Itachi rút chiếc đũa trong miệng cô ra, nói: “Đừng cắn đũa, địa điểm trăng mật còn chưa định ra.”

Kira bĩu môi: “Hừ, một chút cũng không quan tâm chuyện này.”

Itachi xoa xoa tóc cô, cười nói: “Vội vàng kiếm tiền, không có tiền như thế nào cho em yên tâm chơi?”

Kira lập tức bổ nhào vào lòng người đàn ông nhà mình, cảm động nói: “Ông xã, anh thật sự rất vĩ đại!”

Itachi vỗ về phía sau lưng cô, cười nhạt một phen, nếu anh không kiếm tiền, bà xã không chừng sẽ rời nhà đi ra ngoài.

Kikyou cắn khăn tay nhỏ bé: “Em dâu, chị cũng muốn đi hưởng tuần trăng mật!”

Silva liếc nhìn bụng cô: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Kikyou hu hu khóc lên: “Em chỉ biết anh không thương em! Chúng ta kết hôn lâu như vậy! Anh đã từng dẫn em ra ngoài chơi sao!”

Silva bất vi sở động nói: “Đi rồi, thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ!”

Kira dựa vào Itachi, cười nói: “Anh nói chúng ta kết hôn lâu cũng có thể hạnh phúc như vầy không?”

Itachi nắm tay cô thật chặt: “Sẽ, vẫn sẽ hạnh phúc.”

Không đợi Kira và Itachi ngọt ngấy vài câu, giọng nói thống khổ của Kikyou liền truyền đến: “Anh yêu, em muốn sinh!”

Kira hô to một tiếng ngồi ngay ngắn, lắp bắp nói: “Muốn… Muốn sinh… Sinh…”

Silva hiển nhiên có kinh nghiệm, một phen ôm lấy Kikyou đi về phòng, đầu óc Kira còn bị vây trong trạng thái chân không, cô vẫn lặp đi lặp lại: “Sinh, sinh…”

Itachi có chút bất đắc dĩ xoa đầu Kira: “Là chị dâu sinh, không phải em sinh.”

Kira nháy mắt hoàn hồn, phải ha, cô khẩn trương cái gì? Đâu phải cô sinh!

Nắm tay Itachi chạy nhanh đến phòng Kikyou, cô còn không có gặp qua người khác sinh em bé đâu!

“A!!!!” Vừa đến cửa, tiếng kêu của Kikyou liền vang lên.

Kira nuốt nuốt nước miếng, vẫn là đi vào.

Trong phòng bác sĩ làm việc đâu vào đấy, Silva không ngừng bơm hơi cỗ vũ Kikyou, Kira nhìn một màn máu chảy đầm đìa này, sắc mặt trắng bệch, không không không… Cô về sau tuyệt đối không cần sinh em bé…

Itachi ôm cô vào lòng, có chút thở dài, xem ra anh phải dời chuyện sinh con lại rồi…

“Oa oa…” Cùng với tiếng thét chói tai của Kikyou, đứa nhỏ cuối cùng cũng chào đời.

Bác sĩ vô cùng thuần thục tắm rửa cho đứa nhỏ, sau đó bọc lại, thả vào trong lòng Kira, thân thể Kira cứng ngắc, mang theo khóc nức nở nói với Itachi: “Em ôm không được… Bé con giống như không có xương…”

Itachi dù sao cũng có kinh nghiệm giữ em trai, cẩn thận ôm đứa nhỏ trong tay Kira qua, khẽ dỗ một trận, bé con kia còn vui tươi hớn hở chảy nước miếng… Khóe miệng Kira run rẩy, vú em chuyên nghiệp là đây…

“Đứa nhỏ tên gọi là gì?” Kikyou bên kia cũng thu thập xong, Itachi thật tự nhiên trả đứa nhỏ cho Kikyou.

Kira nghiêng đầu nói: “Milluki. Zoldyck.”

Silva suy tư trong chốc lát, nói: “Tên này không sai.”

Kikyou vỗ về mặt bé, nói: “Không biết đứa nhỏ này có thể là người thừa kế hay không.”

Kira chọt chọt mặt Milluki, nói: “Không phải nhóc này, nhóc kế tiếp mới phải.”

Silva có chút kinh ngạc, hỏi: “Em xác định?”

Kira gật gật đầu: “Xác định, chẳng qua… Đứa nhỏ kia có chút phản nghịch, thế nhưng thật đáng yêu.”

Kikyou vui vẻ, cô hỏi: “Vậy em đã đặt tên cho đứa bé đó chưa?”

Kira giơ lên một khuôn mặt tươi cười: “Killua. Zoldyck.”

Vợ chồng Silva lập tức đắm chìm trong suy nghĩ về đứa trẻ tiếp theo, thế còn Milluki? Ở trên giường ngẩn người kìa, hiển nhiên cũng không biết chính mình bị cha mẹ ruột quên đi!

“Anh trai, chị dâu, chúng em đi hưởng tuần trăng mật.”

“Đi thôi, có chuyện gọi điện thoại về, nơi này vĩnh viễn là nhà của các em!” Silva rất là ôn nhu nói.

Kira lập tức đỏ hốc mắt: “Anh, lần sau em sẽ không trộm tiền trong thẻ của anh nữa, anh làm cho em rất cảm động!”

Khóe miệng Silva run rẩy: “Em khi nào thì… Trộm…”

Kira hít hít cái mũi: “Mỗi lần anh và Itachi chia tiền thù lao, em liền thuận tay trộm đi rồi.”

Silva hít sâu vài lần, hô: “Gotou, kiểm tra tài khoản của ta thiếu bao nhiêu!”

Kira vừa thấy tình thế không tốt, lập tức lôi kéo Itachi đại thần chạy vội: “Anh trai chị dâu, bọn em đi!”

“Làm em sợ muốn chết, cũng may chạy trốn mau.” Ngồi trên phi cơ trực thăng Kira yên tâm rồi.

Itachi nhéo nhéo mặt cô, nói: “Không chỉ trộm của anh trai hửm?”

Kira xấu hổ xoay mặt qua: “Sao anh biết?”

Itachi tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Lúc ở trên giường, chuyện gì em cũng khai ra hết.”

Một phen đẩy tên cầm thú này ra, cô đỏ mặt hô to: “Lưu manh!”

Con ngươi Itachi lóe lên ý cười: “Có cần anh dùng hành động chứng minh hay không?”

Kira lập tức bao kín chính mình, than thở: “Em còn đau…”

Trong con ngươi Itachi hiện lên vẻ áy náy, anh kéo cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Kira níu lấy quần áo Itachi, cũng có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật… Cũng rất tốt.”

Vừa dứt lời, cô liền bắt đầu làm đà điểu, Itachi cũng biết tính tình của cô, thấp giọng nở nụ cười, ôm cô càng thêm chặt.

Như là nghĩ tới cái gì, Kira lên tiếng: “Itachi, có một việc em muốn nói với anh.”

Itachi xoa xoa tóc cô, hỏi: “Chuyện gì?”

Kira nâng đầu lên, thật nghiêm túc nhìn anh: “Nếu em gặp được người đến từ cùng thế giới, em phải giết người kia, bằng không, em sẽ mất đi sinh mệnh của người mình thân nhất.”

Itachi nhìn cô, sau đó nâng cằm cô lên, hôn một chút, nói: “Vậy thì do anh tới giết.”

Kira có chút ngây người, không được tự nhiên nói: “Tự em làm được.”

Itachi chỉ gắt gao ôm cô, khẩu khí cũng trở nên có chút trầm trọng: “Anh không muốn em bị thương.”

Cảm giác được anh khẩn trương, trong lòng Kira lập tức ấm lên, cô ở trong lòng anh cười khẽ, ông xã như vậy thật tốt, cũng không uổng phí cô đợi nhiều năm như thế…

Con ngươi Itachi lóe ra sát ý thị huyết, anh tuyệt đối sẽ không làm cho Kira lại rời đi, tuyệt đối sẽ không.

“Cậu nói cái gì?!” Zeno rống giận một tiếng.

“Tài khoản của ngài bị mất 1 triệu.” Gotou có chút không đành lòng.

Zeno lại rống giận thêm lần nữa: “Kira. Zoldyck! Mi có gan đừng trở về!!!!”

Còn Illumi thiếu niên thì nhìn em trai mới sinh, nở nụ cười quỷ súc: “Em trai đáng yêu, để cho nii-chan yêu thương em thật tốt đi!”

Trong lúc ngủ mơ Milluki cảm nhận được sợ hãi trước nay chưa từng có, lập tức liền oa oa khóc rống lên, nhưng vấn đề là không ai để ý tới nhóc khóc nháo…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play