Lễ mừng năm mới không có gì ngoài hai nụ hôn kia, quan hệ giữa Kira và Uchiha Itachi vẫn y như trước, hai người ai bận việc nấy, Uchiha Itachi vẫn không ngừng ra ngoài làm nhiệm vụ, còn Kira thì không ra cổng trước không bước cổng trong tu luyện thuật trị liệu của mình.
Duy nhất không giống, đại khái là Uchiha Itachi càng ngày càng trầm mặc, khi trở về nhà cũng lặng im hơn trước, liền ngay cả đối với Sasuke, cũng hiếm khi lộ ra biểu tình thân cận, Kira biết nguyên nhân, nhưng cô không thể nói.
Nửa năm tu luyện này khiến cho lượng Chakra của Kira bay lên thẳng tắp, thời điểm tâm tình tốt, cứu trị một ít động vật nhỏ cũng dễ như trở bàn tay, trị liệu cho người… Tựa hồ vẫn là tạm được.
“Nii-chan, hôm nay sau khi tan học dạy em Shuriken đi!” Mới vừa đi đến cửa thang lầu, liền nghe đến thanh âm chờ mong của Sasuke.
“Nhờ ba ba dạy cho em được không, anh bề bộn nhiều việc.” Thanh âm Itachi không có phập phồng gì.
“Nhưng mà kỹ thuật ném Shuriken của anh lợi hại hơn ba ba nhiều! Em đều biết…” Sasuke có chút ủy khuất nói.
Từ trên thang lầu đi xuống, Uchiha Itachi và Uchiha Sasuke đều nhìn về phía cô, Sasuke lập tức làm nũng: “Chị dâu, nii-chan không theo giúp em luyện tập…”
Kira ôn hòa nở nụ cười, chọt nhẹ cái trán cậu: “Itachi có nhiệm vụ, em nhanh đi lấy bento, đến trường bị muộn rồi.”
Sasuke nhu nhu cái trán của mình, vẻ mặt không vui nói: “Chị dâu chỉ biết giúp nii-chan! Hừ…”
Ánh mắt Uchiha Itachi cực kỳ tĩnh mịch, cô có thể cảm giác được…
Sasuke tựa hồ phát hiện giữa anh trai và chị dâu có chút không thích hợp, nói một câu: “Em đi lấy bento!” Rồi bước đi.
Uchiha Itachi vẫn bảo trì tư thế ngồi, Kira đi đến phía sau anh, hỏi một câu: “Có gì muốn nói không… Ông xã?”
Đây là lần đầu tiên Kira kêu Itachi như vậy, bình thường nếu không phải gọi tên đầy đủ thì chính là Itachi đại thần, hôm nay khó được chính thức.
Con ngươi Uchiha Itachi tối sầm, nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt Kira, nhưng anh vẫn không hề nói gì, chỉ nhìn cô như vậy, ánh mắt kia làm cho Kira hít thở không thông, tuy rằng cô biết hôm nay sẽ đến, nhưng là, ở chung lâu như vậy, cô luyến tiếc Tsukiyo cùng Fugaku phải chết, cũng không muốn Itachi diệt gia tộc Uchiha… Nhưng mà, cô không thay đổi được gì.
Uchiha Itachi buông tay, đứng dậy ra ngoài, một câu cũng không nói.
Nước mắt Kira lập tức rơi xuống, cô thấp giọng thì thào: “Vì sao… Vì sao anh không nói?”
Cô đang chờ mong cái gì? Chờ mong Uchiha Itachi không nỡ giết cô? Chờ mong Uchiha Itachi cùng cô cao bay xa chạy? Hai loại ý tưởng này, ý sau còn ngây thơ hơn ý trước, cô thích Uchiha Itachi ư? Đáp án có lẽ là thích, cô nghĩ không có một người phụ nữ nào sẽ không thích một người đàn ông như vậy, nói đến cùng thì cô vẫn là một người bình thường không phải sao?
Lau nước mắt của mình, tự giễu một tiếng: “Kira, mày khóc cái gì, diễn kịch Quỳnh Dao sao?!”
Chậm rãi trở lại phòng ngủ, ừm… Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, tranh thủ có thể làm cho Itachi đại thần cho cô được toàn thây.
“Oành!” Một tiếng nổ thật lớn vang lên bừng tỉnh Kira trong giấc ngủ say.
Trong lòng co rút đau đớn từng trận, đã muốn bắt đầu sao? Kira chậm rãi xuống giường, mặt không chút thay đổi rời phòng, đi đến căn phòng tối của Fugaku, năm đó cô liền mang loại tâm tình này bình phán căn phòng của Fugaku, hiện tại, vì sao lại khổ sở như vậy?
Có chút run run mở cửa ra, Tsukiyo và Fugaku đều ngã trên mặt đất, mà Uchiha Itachi cũng không ở trong phòng.
Anh ấy đi giết người khác sao? Kira hoảng hốt một trận, có chút sa sút đi đến bên người Tsukiyo, nhẹ giọng nói: “Tsukiyo, con muốn ăn cơm mẹ nấu…”
Lại hướng Fugaku nói: “Fugaku, con không bao giờ nói xấu cha nữa…”
Nước mắt như thế nào cũng không dừng được, cô biết, bọn họ sẽ chết, nhưng là, cô ngăn cản không được… Hít hít cái mũi, mặc kệ có thể hay không, cô đều phải trị liệu cho bọn họ một chút, cho dù là phí công… Cũng muốn thử một lần!
Nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển Chakra trong cơ thể, trên tay xuất hiện ánh sáng màu trắng, chậm rãi đưa đến trên người Tsukiyo và Fugaku…
Đau… Cả người đều đau, lần này đau đớn không giống với lần trị liệu cho Itachi trước đây, cảm giác xương cốt đều sắp nát vụn, khóe miệng Kira chảy máu không ngừng, nhưng cô không thể buông tha cho việc cứu trị bọn họ…
“Bá!” Bụng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, Kira mở mắt ra, nhìn bả đao trên bụng, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Chakra của cô đã sắp tiêu hao hết, Tsukiyo và Fugaku lại không có phản ứng gì, mà cô đã muốn tinh bì lực tẫn, cô thở hổn hển, nhìn Uchiha Itachi: “Em đã nghĩ người đầu tiên anh giết, sẽ là em.”
Biểu tình Uchiha Itachi băng lãnh, Kira nhìn không thấy cảm xúc nội tâm của anh, nhưng cô nghĩ, hẳn là anh đang khóc?
“Vì sao, em lại biết.” Anh mở miệng.
Kira chảy rất nhiều máu, cô có chút run run: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ… Không được sao?”
Uchiha Itachi ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Hối hận sao?”
Vấn đề này anh đã hỏi trước khi lễ mừng năm mới đến, Kira giơ lên nụ cười nhợt nhạt: “Có thể gả cho một ông xã đẹp trai bức người như anh, làm sao sẽ hối hận…” Xem, cô đến chết còn hài hước như vậy.
“Chị… Chị dâu!” Thanh âm Sasuke truyền đến.
Kira rất muốn quay đầu, nhưng cô lại bị Uchiha Itachi ôm chặt, căn bản không thể nhúc nhích, Sasuke khó có thể tin hướng về phía Uchiha Itachi kêu: “Nii-chan… Vì sao… Vì sao anh lại đối xử với chị dâu như vậy! Còn có cha mẹ… Bọn họ đều là người nhà của chúng ta mà!”
Cô cảm giác được thân thể anh hơi run rẩy, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh liền không có cảm xúc không nên có kia, phi thường lưu loát rút đao ra, Kira không có điểm tựa, lập tức ngã xuống đất, ý thức có chút mơ hồ, tiếng gào của Sasuke làm cô tan nát cõi lòng, nhưng cô mệt mỏi quá, không thể mở mắt ra…
“Kira, anh hối hận khi cưới em, lẽ ra em nên có một cuộc sống hạnh phúc… Tha thứ cho sự ích kỷ của anh.” Đây tính là cái gì? Itachi tỏ tình? Làm sao có thể, tên trứng thối kia xuống tay quyết tuyệt như vậy, anh làm sao có thể nói ra những lời này… Nếu là thật, cô càng muốn mắng người: “Bà đây bị anh đâm một đao còn chưa hối hận, anh hối hận cái quần gì!”
A… Ông già kia sẽ đến đón cô nhỉ, kịch tình còn chưa bắt đầu cô liền chết, thật sự là cảm giác có phần bi thống không hiểu, cô còn chưa nhìn thấy Naruto…
À, đúng rồi, cô càng chờ mong nụ hôn đầu tiên đầy máu chó giữa Sasuke và Naruto lần đó, cảnh tượng ấy khẳng định thật đồ sộ… Ui ya… Bụng thật sự rất đau, ai ui… Người nào không có mắt, đừng động vào thân thể của tui, rất đau có biết không?! Ôi ôi, làm cái gì thế, đau như vậy?! Ông già thối! Ông già thối! Mau ra đây!
“Tỉnh?” Kira mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nghe đến thanh âm quen thuộc.
Xoay đầu sang bên, tên tóc trắng này không phải là Kakashi sao? Cô lại xuyên?
“Mọi chuyện đã ổn rồi, Kira, không cần sợ hãi…” Giọng nói của Kakashi thật ôn nhu, cô vẫn là Kira?
Thanh âm Kira khàn khàn: “Sasuke… Thế nào?”
Kakashi an ủi nói: “Cậu ấy không sao, chỉ là tinh thần hỏng mất.”
Kira cũng trầm tĩnh lại, xem ra, cô còn chưa chết, đúng rồi, ông già thối kia từng nói cô sẽ không chết, chảy nhiều máu cũng không thành vấn đề? Nhưng là, đậu má trên người thật sự đau quá a! Lần trước bị thương lập tức liền lành lại, vì cái lông gì lần này còn chưa lành?!
Đúng rồi… Lần trước giúp Itachi trị liệu cũng là tình huống này, không có Chakra, thân thể cô liền giống như người bình thường, cần điều dưỡng mới có thể hồi phục như cũ…
Quên đi, ít ra còn sống không phải sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT