Lòng háo thắng của Trương Tuyết cực mạnh, bắt đầu không phải là kháng cự gặp mặt, ngược lại bà muốn nhìn xem Đông Phương Khải Ca rốt cuộc tài ba(1) đến đâu, trải qua chiến trường, có thể chưa đến ba mươi đã lên đoàn trưởng, hơn nữa đối với chuyện hôn sự chọn lựa việc tạm xử lý không chủ động không khước từ lại có thể giống với cách thức của mình như vậy, tất cả những điều này đều gợi lên trí tò mò của bà.
(1) tài ba: nguyên gốc là 三头六臂 nghĩa là ba đầu sáu tay, giỏi giang, tài ba. Nhưng trong văn cảnh này mình để là tài ba thì hợp lý hơn.
Lần trước bà nhận lấy hình, nhìn cũng không nhìn liền ném vào ngăn kéo, bây giờ bà lần nữa lấy ra tấm ảnh đen trắng đơn thuần, tỉ mỉ nhìn, người đàn ông trong bức ảnh đầu đội mũ lính, dung mạo uy nghiêm, mặt trang trọng nghiêm túc, giống như đang xuyên thấu tấm hình nhìn mình.
Lòng Trương Tuyết giống như mặt hồ yên lặng đột nhiên bị ném vào một viên đá, tạo nên tầng tầng sóng gợn, sóng lòng không ngừng dao động. Bà nghĩ, có lẽ gặp một lần với người đoàn trưởng trẻ tuổi nhất này, cũng không phải chuyện xấu.
Trương Tuyết là một người phụ nữ vô cùng thông minh, bà nghĩ nếu đối phương vẫn một mực trốn tránh, vậy thì mình chủ động ra trận vậy. Chỉ là bà không thể nào buông xuống dáng vẻ đi yêu cầu gặp mặt, bà có sự kiêu ngạo của mình, vì vậy, bà dùng một cách khác là lấy lui làm tiến, thúc ép Đông Phương Khải Ca hiện thân.
Ngày đó, Trương Tuyết một mình tới nhà Đông Phương, gặp mặt Đông Phương Thắng Lợi. Mục đích của bà rất rõ ràng: Cự hôn.
Ngồi vào chỗ trước mặt Đông Phương Thắng Lợi, Trương Tuyết lễ phép mà chào hỏi sơ sơ: "Chào Thủ Trưởng."
Đông Phương Thắng Lợi cười gật đầu, vừa nói: "Để ta đoán xem, cô hôm nay tới đây không phải là vì thăm ta chứ?"
Trương Tuyết cười nhạt, không nhanh không chậm đi thẳng vào vấn đề chậm rãi mở miệng: "Trước hết là thăm thủ trưởng, sau đó là muốn nói chuyện với Thủ Trưởng một chút."
Đông Phương Thắng Lợi dùng ánh mắt sắc bén mỉm cười lại bao hàm thâm ý nhìn Trương Tuyết, đánh đòn phủ đầu: "Ồ? Nói chuyện gì? Nói để ta thả tự do cho cô?"
Trương Tuyết sững sờ, bà không ngờ rằng ông cụ sẽ đoán ra mục đích đến của mình, càng không nghĩ tới ông sẽ một câu đã vạch trần, ngừng lại một chút, bà nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải thả tự do cho cháu, là thả tự do cho con trai bác. Cháu tự do hay không, cháu nghĩ đây không phải là điều bác lưu tâm."
Đông Phương Thắng Lợi không phủ nhận, cười ha ha, "Tốt, nói xem cách nghĩ của cô, nếu như lý do đầy đủ, ta có thể đi nói với ba cô."
"Cháu biết ngài là đại ân nhân nhà chúng cháu, ở thời kỳ đại cách mạng văn hóa, là ngài đã cứu ba cháu, đã cứu cả nhà chúng cháu. Ba thường nói “không có Tư lệnh Đông Phương thì không có nhà lão Trương”, cho nên cháu từ nhỏ đã được cho biết, tương lai chỉ cần nhà Đông Phương không chê, cháu nhất định phải gả đi. Theo số tuổi lớn dần, cháu dần dần hiểu ý nghĩa của việc xuất giá, cháu cũng ngày càng hiểu rõ ý nghĩ của mình, cháu không muốn hạnh phúc đang nằm trong tay lại ở trong tay người khác. Cháu nghĩ cháu và con trai của ngài giống nhau, đều là thanh niên mới đi trên con đường Chủ nghĩa Xã hội, chúng cháu có suy nghĩ của riêng mình. Cuộc sống tương lai cháu hi vọng tự mình làm chủ, mà không phải bị người ta sắp xếp. Huống chi, con trai của ngài dường như cũng không ao ước cuộc hôn nhân này, anh ấy mấy lần nhỡ hẹn, khiến cháu không cách nào chịu được người không tôn trọng cháu và cha mẹ cháu."
Đông Phương Thắng Lợi đối với cô gái nhỏ cứng cỏi mà nói trước mặt, trong lòng càng yêu thích. Còn nhỏ tuổi, liền dám thẳng thắn thương lượng với mình, hơn nữa đối mặt với mình không chút sợ sệt, không căng thẳng, người như vậy đủ tư cách làm dâu nhà Đông Phương.
Ông cười ha hả, cười thân mật hòa nhã, hỏi: "Chỉ những thứ này? Còn nữa không?" Nhìn chăm chú Trương Tuyết một lát, ông nói tiếp: "Nếu như chỉ là vì nguyên nhân trên đây, vậy ta sẽ để cho hai đứa dựa theo cách làm của thanh niên mới các ngươi được rồi, thấy vừa mắt rồi yêu nhau rồi kết hôn, nhất định không làm rối loạn giao tình bậc cha chú chúng ta. Có điều, nếu là bởi vì còn có nguyên nhân khác……" Ông kéo dài thang âm, nhìn về phía Trương Tuyết như dò xét, cười nói "Vậy thì làm cách khác đi. Cô có nguyên nhân khác nữa không?"
Trương Tuyết biết ông có ám chỉ gì khác, lúc này ngồi ngay ngắn, nghiêm túc trả lời: "Không có."
Hai ngày sau, Đông Phương Thắng Lợi sắp xếp hai người gặp mặt, lần này không còn là Đông Phương Khải Ca đến Trương gia, mà là lấy phương thức hẹn gặp của thanh niên mới, để hai người gặp mặt ở cửa công viên.
Trương Tuyết cố ý chậm nửa giờ mới xuất hiện, khi thấy Đông Phương Khải Ca mặc áo sơ mi màu trắng như tuyết quần lính màu xanh biếc, Trương Tuyết bỗng nhiên tim đập thình thịch, bà ngắm nhìn từ xa, người đàn ông thần thái sáng láng đó đi qua đi lại trước cửa công viên, hình dáng trùng hợp với người trong ảnh, rồi lại càng thêm kiên cường lãnh nghị.
Chỉ thấy Đông Phương Khải Ca nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đột nhiên ngẩng đầu. Hai cặp mắt, cứ như vậy giao nhau trong không trung. Trương Tuyết không biết lúc ấy Đông Phương Khải Ca nghĩ thế nào, nhưng bà biết rõ, mình nhất định đã đỏ mặt.
Đông Phương Khải Ca sải bước đi về phía bà, đứng lại trước mặt bà, cơ thể đứng thẳng tắp. "Đồng chí Trương Tuyết, cô đã trễ ba mươi ba phút." Thanh âm của ông vang lên, trầm thấp có lực.
Trấn định cảm xúc, Trương Tuyết ngẩng đầu nhìn thẳng ông, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà phản bác: "Đồng chí Đông Phương Khải Ca, so với thất hẹn, tới trễ cũng không tính là sai lầm nghiêm trọng."
Trong mắt Đông Phương Khải Ca lóe lên một tia kinh ngạc, ông không nghĩ tới người con dâu người được chọn tốt nhất trong miệng lão gia tử là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng. Đối với việc sắp xếp hôn sự trong nhà lần này, thái độ của ông là ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì ông căn bản sẽ không cân nhắc qua vấn đề cá nhân của mình.
Hai mươi hai tuổi bắt đầu đi Việt Nam, ông liền không có rời khỏi quân đội, người khác giới tiếp xúc bên cạnh, nhiều nhất không phải là bộ đội y tá thì là các cô gái đoàn văn công. Nhưng những người này cũng không thể trở thành một nửa kia của ông, hôn sự của ông, ngay từ lúc lúc còn rất nhỏ cũng đã được quyết định, cho nên ông cũng không phân tâm đi chú ý những người khác.
Hai lần thất hẹn trước, cũng không phải là cố ý, thật sự là trùng hợp. Một lần là bởi vì mẹ đột nhiên phát bệnh cấp tính, một lần là bởi vì trong đoàn nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng không nghĩ lại trở thành nhược điểm trước mặt cô gái nhỏ nhắn này.
Không muốn giải thích nhiều, ông nói: "Đi thôi, chúng ta vào công viên, đợi lát nữa tôi còn có việc, bây giờ vẫn còn 25 phút."
Trương Tuyết ngay lập tức bị chọc giận, anh ta lại có việc? Vậy anh ta tới làm gì? Chỉ vì ứng phó mình một giờ sau đó đuổi người đi? Bà đưa tay vén sợi tóc rối ra sau tai, vẻ mặt bình thản châm chọc nói: "Đoàn trưởng cũng bận như tôi? Vậy chủ tịch nước có phải đến cả thời gian ăn cơm thời gian ngủ cũng không có?"
"Việc riêng." Đông Phương Khải Ca lạnh giọng trả lời, "Xem ra là cô không muốn đi công viên, vậy hãy cùng tôi đi làm việc đi." Nói xong từ trong túi quần lấy ra vé công viên, tiện tay đưa cho người qua đường, sau đó quay đầu lại nói với Trương Tuyết: "Đi theo."
Trương Tuyết không thích bị người khác khống chế, bà thích mình chiếm quyền chủ động mọi chuyện, như vậy bị Đông Phương Khải Ca dắt mũi dẫn đi, bà bất mãn hết sức. "Đi đâu, chuyện gì." Đông Phương Khải Ca nhìn chăm chú bà một lát, nói: "Thăm mẹ tôi."
Trương Tuyết buồn bực, không phải nói mẹ anh qua đời từ sớm sao? Lần trước đến nhà Đông Phương, trừ bà Hạng, cũng không thấy người phụ nữ nào khác a? Không hỏi thêm nhiều, bà mang theo đầy bụng nghi vấn ngồi lên xe jeep quân đội màu xanh lục mà Đông Phương Khải Ca lái tới. Xe vẫn chạy đến một thôn trang ngoại ô, ông mới dừng lại trước cửa một căn nhà cũ kỹ.
Đông Phương Khải Ca xuống xe rồi vào nhà, Trương Tuyết chậm rãi theo ở phía sau. Ở cửa ra vào, bà trông thấy một bảng hiệu bằng sắt rỉ sét loang lổ, phía trên có khắc sáu chữ to “Gia đình quân nhân vẻ vang”. (2)
(2) Trong bản gốc là上面刻着‘光荣军属’四个大字 tức là “phía trên có khắc bốn chữ to Vinh Quang Quân Thuộc” nhưng khi dịch ra tiếng Việt thì mình đã đổi thành “phía trên có khắc sáu chữ to “Gia đình quân nhân vẻ vang” để hợp với tiếng Việt.
Vừa vào cửa, chỉ nghe Đông Phương Khải Ca lớn tiếng gọi: "Mẹ, con tới rồi."
Trong căn phòng nhỏ có một người già tóc hoa râm ăn mặc quần áo đơn giản ngồi đó, bà nghe vậy lập tức đứng lên, đưa tay lần mò. Đông Phương Khải Ca bước nhanh mấy bước dìu bà ngồi xuống, thanh âm hiện ra đầy niềm vui vẻ, "Sao lại không ngủ thêm chút nữa, ngồi dậy làm gì?"
Bà cụ khẽ cười, "Biết con hôm nay muốn tới, làm sao mà ngủ được a!"
Trương Tuyết quan sát bà lão, phát hiện hai mắt bà trống rỗng, con ngươi vẩn đục, còn có một lớp màu trắng đục.
"Mẹ, mẹ ngồi đi, con đi đổi ga trải giường của mẹ đem đi giặt trước, bây giờ thời tiết tốt." Sau đó ông quay đầu nói: "Đồng chí Trương Tuyết, cô ngồi hàn huyên với mẹ một chút." Nói xong ông đi đến bên giường, thay ga giường và chăn, dùng một chậu nước rửa mặt, cầm ra miệng giếng bên ngoài giặt.
Trương Tuyết thấy thế không nói nên lời, Đông Phương Khải Ca làm những chuyện này một cách thành thạo tựa như ngày nào cũng thường làm, bà không kiềm được nhìn về phía bà lão nét mặt già nua, đây thật sự là mẹ của Đông Phương Khải Ca sao? Tại sao bà lại sống một mình ở đây?
"Ngươi là cảnh vệ viên mới của Khải Ca?" Bà lão chú ý tới cái tên vừa rồi mình chưa từng nghe qua, mặt bà hướng về nơi không có bóng người, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng hỏi.
Trương Tuyết sửng sốt, lập tức đi tới trước mặt bà, nói: "Không phải vậy ạ."
Trên mặt của bà lão trong nháy mắt cười rạng rỡ, lần mò tìm được tay Trương Tuyết, nắm lấy vỗ nhè nhẹ , "Tốt, thật tốt, Khải Ca có thể tính mang cô nương tới gặp ta rồi."
Nghi ngờ của Trương Tuyết ngày càng sâu, nhìn bà lão trước mắt, tuổi rõ ràng nếu so với Đông Phương Thắng Lợi lớn hơn rất nhiều, bà mơ hồ phỏng đoán, chẳng lẽ đây là người vợ thủy chung từ thời nghèo hèn của Đông Phương Thắng Lợi? Để cởi bỏ nghi vấn, bà dò hỏi: "Dì, mắt dì không tốt, Tư Lệnh không mang dì đi bệnh viện khám sao?"
Bà lão nhẹ nhàng mỉm cười, "Con là nói ba của Khải Ca sao? Ta không quen biết ông ta! Ta đây là bệnh đục tinh thể cũ, cũng hơn mười năm rồi, còn đi tiêu phí tiền kia làm gì? Người một chân cũng giẫm vào quan tài rồi. Cô nương, Khải Ca còn chưa nói với cô à? Ta không phải mẹ ruột của nó, là chiến hữu của mẹ nó. Con trai ta với nó cùng đi Việt Nam."
Trương Tuyết bừng tỉnh hiểu ra, "Vậy…… Con của dì……" Lời phía sau bà không dám tiếp tục nói, sợ nhắc tới chuyện thương tâm khiến bà lão buồn.
Bà lão hít một hơi thật sâu, thương cảm nói: "Nó cũng sẽ không trở lại nữa, hy sinh trên chiến trường Việt Nam rồi."
"Cháu xin lỗi…… Cháu không nên nhắc tới."
Bà lão nhè nhẹ lắc đầu, "Đứa nhỏ này, có gì mà phải xin lỗi, đều đã qua hai năm rồi. Bà già ta tốt phúc a, người trong thôn đều nói ta sinh một đứa con trai lại được hai đứa con trai, Khải Ca đối với ta, còn thân hơn con ruột a!"
"Dì, " Trương Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nói: "Có thể nói một chút chuyện của con trai dì với Đông Phương Khải Ca không?"
Bà lão giương cặp mắt vô hồn, bình tĩnh nhìn một chút, từ từ nói: "Con ta với Khải Ca đều là nhóm lính được phái đi thống nhất Việt Nam, trên đường đến Vân Nam, bọn chúng quen nhau, bởi vì đều cùng là lính địa phương, hai người cũng liền đặc biệt thân nhau hơn một chút. Trên chiến trường, hai đứa chúng nó bởi vì chiến hữu bên cạnh liên tục hy sinh, tình cảm đối với nhau lại càng thân hơn anh em ruột. Đứa con trai này của ta mỗi lần gửi thư, hơn phân nửa đều nói Khải Ca, hai đứa này a……" Bà tựa như nhớ đến con trai, mỉm cười lắc đầu một cái, "Chuyện sau này là Khải Ca nói cho ta biết, nó nói nó trong một lần chiến đấu trúng đạn bị thương, là con trai ta cõng nó, kéo nó từ trên chiến trường trở về. Chỉ là, đến nơi đóng quân nó mới biết, bụng con trai ta cũng trúng đạn, kiên trì đi đến doanh trại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều không thể cứu được nữa a!" Nói xong bà lão che đôi mắt màu trắng đục, nước mắt đau thương chảy xuống, người con trai đã mất, bất luận bao nhiêu năm, mẹ cũng mãi mãi không cách nào quên.
Trương Tuyết trầm lặng, mặc dù đã đoán được, nhưng là nghe chính miệng bà nói ra, trong lòng vẫn buồn như cũ, bà nhìn bà lão cặp mắt trống rỗng mặt đầy nếp nhăn, không lời khuyên, thời điểm như này có nói gì cũng hiện ra sự cứng nhắc.
Trương Tuyết lặng lẽ đi tới bên cạnh giếng, nhìn Đông Phương Khải Ca ngồi trên mặt đất giặt ga trải giường, trong lòng bỗng dâng lên xúc động. Người đàn ông này có lẽ ở nhà đến nước cũng không phải động vào chứ? Cho dù ở bộ đội, cũng có cảnh vệ viên làm những việc này, nhưng ở nơi này, anh ta đem tất cả lòng hiếu kính hiến tặng cho mẹ của ân nhân, người không có mẹ như anh ta, có lẽ đang coi người mẹ này là mẹ của mình rồi!
Đông Phương Khải Ca giặt xong, bắt đầu vất vả vắt khô, Trương Tuyết vội vàng đi đến, đón lấy đầu bên kia ga trải giường, lặng lẽ giúp anh ta cùng nhau vắt.
Mặt đối mặt, một đường thẳng, hai người chia ra dắt mỗi bên.
Trương Tuyết cảm động vui sướng lẫn lộn: Đông Phương Khải Ca, anh chính là người đàn ông định mệnh của em.
Thời gian tiếp theo, bà mỗi ngày đều đang mong đợi nhà Đông Phương tới nhà nói chuyện hôn sự, vốn không phải là nói hai người gặp mặt một lần xong liền đính hôn sao? Nhưng lúc này nhà Đông Phương lại đột nhiên không có động tĩnh, Đông Phương Thắng Lợi lại không phái người tới đề cập hôn sự nữa, Đông Phương Khải Ca cũng giống như nhân gian bốc hơi mất, cũng không liên lạc gì với bà nữa.
Bà không hiểu chút nào, rốt cuộc cuối cùng hồi tưởng lại câu nói Đông Phương Thắng Lợi nói với mình “sẽ để cho hai đứa làm theo cách của thanh niên mới được rồi, thấy vừa mắt rồi yêu nhau rồi kết hôn, nhất định không làm phức tạp giao tình đời cha chú chúng tôi”, ông không nhúng tay vào, chẳng lẽ là Đông Phương Khải Ca không xem trọng mình?
Bà thất vọng thương tâm, lại càng vang dội ý chí chiến đấu, bà nghĩ: Đông Phương Khải Ca, để chúng ta thử xem, rốt cuộc người nào cầu xin người nào kết hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT