Hôm nay, sau khi học
xong, một mình Chúc Kỳ Trinh đi trên đường mòn của sân trường để đến
phòng ngủ, chỉ thấy trước mặt là một anh chàng đẹp trai đang đi tới, anh ta mặc áo sơ mi cao bồi, tay trái mang bao tay, tay phải đang kẹp ván
trượt, trên mặt còn là mang một cái khẩu trang Kakashi màu đen làm bằng
tơ tằm, che mất nửa gương mặt, chỉ còn lại đôi mắt linh hoạt, phù phiếm
như cánh hoa đào.
Chúc Kỳ Trinh nhìn anh không nhanh không chậm
bước đến, hình như anh không thấy cô, trực tiếp bước đi, chỉ là lúc đang lướt qua Chúc Kỳ Trinh trong nháy mắt anh đã ôm cổ của cô, xoay người
một cái, mang cô tiếp tục đi lên phía trước.
"Trịnh Hân Ngạn, buông tay, đau!" Chúc Kỳ Trinh vỗ cánh tay đang kẹp trên cổ mình.
Trịnh Hân Ngạn hơi thả ra tay, hôn má cô một cái qua lớp khẩu trang
"Anh bị bệnh nan y hay là bệnh thời trang háo sắc tàn bạo hả? Trời nóng như
thế này mà anh đeo khẩu trang, bịt kín hết người không sợ nổi rôm sảy
hả?."
"Bị cảm mà! Anh sợ hôn em thân thiết sẽ lây bệnh cho em,
nên chỉ có thể Cách Sơn Đả Ngưu*, em nói không đúng then chốt rồi." Anh
cố làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
*Cách Sơn Đả Ngưu: Cách sơn đả ngưu” là một tuyệt chiêu trong bí kiếp “Kim cang khí công” trong truyện kiếm
hiệp của Kim Dung, công phu là đứng cách một trái núi, phóng chưởng đánh chết một con trâu phía bên kia. Muốn tìm hiểu thêm thì tra google nha
^^.
"Hừ, em nghĩ là anh thực hiện cách mạng chưa thành công, cho
nên cái đuôi nhỏ đang lắc mạnh chứ gì?" Chúc Kỳ Trinh lùn hơn Trịnh Hân
Ngạn một cái đầu, cô nâng cằm nhỏ kiêu ngạo nói.
Tên này được
khen là bạn trai hot boy, là sở hữu của cô. Hai người bọn họ học khác
khoa, bởi vì cùng ở một câu lạc bộ Taewondo lại quen biết ở đây cho nên
trở thành bạn bè. Sau này, hiểu rõ tính tình nhau hơn, bọn họ phát hiện
tính cách của hai người rất giống nhau cho nên gọi nhau là anh em.
Theo lý, hai người là tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, lại đều không có
ràng buộc, nên sớm nên đi cùng chỗ mới đúng, nhưng suy cho cùng vì đủ
loại nguyên nhân nên bọn họ không dám xác định tình cảm của đối phương,
sợ rằng nếu nói ra tình cảm của mình thì sẽ làm mất đi tình bạn đáng quý này. Vì vậy, bọn họ cứ cầm cự mãi, ai cũng cương quyết sẽ không mở
miệng trước.
Mãi cho đến khi hai tháng trước tốt nghiệp, trong
lúc vô tình tán gẫu hai người khơi lên một định luật của tình yêu học
đường: tốt nghiệp thì sẽ chia tay, Trịnh Hân Ngạn nói giỡn một câu: "Nếu không hai chúng ta thử xem đinh luật này đúng không?"
Nghe xong
lời này, Chúc Kỳ Trinh vui vẻ, đành chiều ý nghĩ bất chính của người này thôi! Vậy nên cô làm ra vẻ mặt khiêu khích, hất đầu nói: "Ai sợ ai?"
Vì vậy, sau câu chuyện nhảm thuận miệng nói này, còn hai tháng nữa là tốt nghiệp thì họ chính thức yêu nhau.
Trịnh Hân Ngạn cong mặt nhẹ nhàng cười một tiếng, giả bộ lấy lòng nói: "Đúng
vậy, nhìn cái đuôi nhỏ của anh lắc mạnh như vậy, tối nay chúng ta đi hẹn hò nha?"
Chúc Kỳ Trinh liếc anh một cái, khinh thường nói: "Hẹn hò thì miễn, tiền có thể nhận."
Trịnh Hân Ngạn không thể làm gì khác hơn là kêu rên: "Thất Thất, em thiếu tiền vậy hả?"
"Không có, chỉ là em không chê nhiều à!"
"Bây giờ, chúng ta là người yêu, không giống với ngày trước nữa rồi!" Trịnh
Hân Ngạn nghiêm trang nói: "Chúng ta phải hẹn hò, hiểu không?"
Chúc Kỳ Trinh nháy nháy mắt to vô tội, ngượng ngùng nói: "Em nghĩ lúc trước
anh vẫn tốt hơn.... .... . . . . ." Nói xong, giọng của cô bỗng thay
đổi, hưng phấn nói: "Trịnh Hân Ngạn, chúng ta chơi giống như ngày trước
một lần đi, thế nào?"
Trịnh Hân Ngạn liếc mắt, không tình nguyện
ôm lấy cổ tay cô, buông ván trượt trong tay, lấy lòng nói: "Bạn học
Chúc, xin đó!" Nói xong anh giơ nửa tay lên, mở lòng bàn tay ra chờ.
Chúc Kỳ Trinh cười ngọt ngào, kéo khẩu trang ra khỏi miệng anh rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, "Phần thưởng của anh đó!" Sau đó đặt tay lên
lòng bàn tay của anh, một cước đạp ván trượt lên, chân khác dùng sức đạp một cái, "Bay rồi...!"
Trịnh Hân Ngạn dắt tay cô chạy băng băng, trong đường mòn tĩnh mịch của sân trường, tiếng cười vui vẻ của Chúc Kỳ Trinh khẽ truyền đi cùng với ánh mặt trời của mùa hè, tuổi thanh xuân
hạnh phúc rơi rớt, lan rộng trên đường trưởng thành.
Đây là trò
chơi mà bọn họ thường chơi, bọn họ là như vậy, không coi ai ra gì, trong sân trường dám lớn mật tùy ý thân mật. Ngày trước đã thế, hiện tại lại
càng hơn trước. Vào giờ phút này ở trong mắt bọn họ, toàn bộ thế giới
chỉ có đối phương, tất cả màu sắc cũng chỉ vì màu sắc sẽ vì đối phương
mà nở rộ, anh là cô, cô cũng là anh.
Thời tiết ngày càng nóng,
dường như sau một đêm tình cảm của tất cả sinh viên năm tư đều ấm lên,
quen hay xa lạ, thân nhau hay không thân, tất cả thường xuyên tụ tập lại một chỗ, ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Bây giờ, năm cô gái ở chung
một phòng vừa mua đồ nướng và bia rượu, ngồi vây quanh một chỗ cười đùa
tám chuyện trong trường đã bốn năm nay, quang cảnh xung quanh cùng với
năm mỹ nữ kia làm cho những trai đẹp độc thân phải nhìn chăm chăm.
Quan hệ của năm người họ không cần nói là thân mật cỡ nào, giữa bọn họ chưa
bao giờ nảy sinh vấn đề gì quá lớn quá lớn, trong đó quan hệ của Chúc Kỳ Trinh với Chung Thành là tốt nhất, còn tốt hơn nữa là trong cả mùa đông hai người cùng chen chúc ngủ trên một cái giường.
Quan điểm của Chúc Kỳ Trinh là: bạn bè cốt không phải ở số lượng, mà chỉ cần một người bạn tri kỷ là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT