"Anh trai, tài xế của cha đâu? Gọi điện thoại cho hắn nhanh lên, em có việc tìm hắn."

Hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của sự việc, cô quyết định lập tức hành động, cô nên vì việc làm của chính mình mà gách vác trách nhiệm, vì cái nhà này, cô nên đóng góp một chút sức lực.

Tài xế chở Chúc Kỳ Trinh tới Trụ sở Quân đội, đi tới cửa liền bị một cảnh vệ đứng nghiêm trang ngăn lại, đây chính là lính cảnh vệ cầm súng thật đạn thật, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực sắc mặt nghiêm túc mời bọn họ lấy giấy thông hành.

Chúc Kỳ Trinh nói rõ tên họ của mình, nói là đến gặp nhà Đông Phương, bên trong có một lính cảnh vệ khác gọi điện thoại, một lát sau gật đầu một cái, người cảnh vệ gọi điện thoại đối với bọn họ nghiêm túc chào kiểu quân đội, sau đó cho qua.

Lúc này, trong lòng Chúc Kỳ Trinh vô cùng hoang mang rối loạn, nếu mình sơ ý một chút, không lẽ bị bọn họ lấy súng bắn chết?

Tài xế đi tới trước cửa thì dừng lại, nói: "Chúc tiểu thư, chính là chỗ này."

Chúc Kỳ Trinh nhìn hai bên một chút, nơi này giống như là một con đường, hai bên trái phải dùng tường rào vây quanh, bên trong là ngôi nhà mang dáng vẻ cổ xưa, cô nghĩ nếu như có một hàng ngôi nhà xưa như thế này, chắc chắc nhà Đông Phương có rất nhiều quan chức nhà nước?

Cô hít một hơi thật sâu, nhấn xuống chuông cửa có chút cũ kĩ trước cửa sắt, trong chốc lát, một cô gái trẻ tuổi mở cửa, hỏi: "Có phải là tiểu thư Chúc kỳ Trinh không?"

Chúc Kỳ Trinh gật đầu một cái. Cô gái cười mở cửa mời cô đi vào.

Đi qua sân viện thì cô phát hiện sân viện nhà Đông Phương khác hẳn nhà khác, không có các loại hoa cỏ, trong sân chỉ trồng đầy tre trúc, lúc gió thổi qua vang lên tiếng sào sạt, ngược lại làm cho người khác cảm thấy rất có ý tứ.

"Tiểu thư Chúc Kỳ Trinh, người trước ngồi chờ, thủ trưởng cùng bà chủ còn chưa có tan việc, ông cụ thì ở trong phòng, không có chuyện quan trọng chúng tôi không dám quấy rầy, cho nên người trước ngồi xem tivi một chút!"

Chúc Kỳ Trinh kinh ngạc, thì ra không có người ở nhà? Vậy cho mình vào nhà để làm gì?

"A, được. Cái đó. . . . . . Xin hỏi xưng hô như thế nào?"

Cô gái nhỏ cười ngọt ngào , nói: "Tôi là bảo mẫu, gọi tôi là bảo mẫu nhỏ là được!"

Chúc Kỳ Trinh trợn to hai mắt không dám tin, nhà bọn họ còn có bảo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp như vậy? Cô thiếu chút nữa còn nghĩ là em gái của Đông Phương Càn!

Rót cho Chúc Kỳ Trinh chén nước, bảo mẫu nhỏ liền đi làm việc của chính mình.

Chúc Kỳ Trinh nhàm chán hết nhìn đông nhìn tây, quan sát phòng ốc nhà này, thiết bị trang hoàng bên trong cũng không sang trọng, hơn nữa lại trải qua trong một thời gian dài, chỉ là tất cả đồ dùng trong nhà đều được làm từ gỗ lim, ngay cả cầu thang cũng có, rất có khuynh hướng cảm xúc. Phòng khách không tính lớn, bên cạnh còn có ba gian phòng.

Ngồi gần một canh giờ, nhìn thời gian cũng đã gần năm giờ rưỡi. Chúc Kỳ Trinh nghĩ, xem ra cả nhà bọn họ muốn lừa mình, ai bảo mình muốn từ hôn chứ?

Miệng bực bội, buồn bực uống một ngụm nước. Lúc này một cửa phòng mở ra, bước ra ngoài là một cụ bà ngoài tám mươi tuổi. Chúc Kỳ Trinh kinh ngạc, không phải nói trong nhà chỉ có một ông cụ sao? Thế nào bây giờ lại thành bà cụ?

Cô lập tức đứng lên, mỉm cười nói: "Bà nội khỏe, cháu là Chúc Kỳ Trinh." Cô nghĩ bà cụ này chắc là bà nội của Đông Phương Càn.

Bà cụ tức giận nói: "Đừng gọi ta là bà nội."

Chúc Kỳ Trinh đỏ mặt cúi đầu, xem ra là chán ghét mình. Suy nghĩ một chút cũng đúng, cô dâu vừa khóc vừa muốn từ hôn, người nào lại thích?

Bà cụ đến gần hai bước, quan sát trên dưới Chúc Kỳ Trinh, bất mãn nói: "Cũng không có gì đặc biệt à? A Kiền nhà chúng ta coi trọng cô cái gì? Một cô gái ngay cả lời của cha mẹ cũng không nghe, còn là cô gái tốt sao?" Nói với cô xong còn tựa hồ mệt mỏi, chậm rãi từ từ ngồi xuống ghế sa lon, tiếp tục càu nhàu, "Lúc này đâu còn thừa lại mấy ngày, cô lại muốn từ hôn? Cô xem nếu chuyện này ầm ĩ, thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Ta sống đến tuổi này...."

"Cụ bà," thanh âm bảo mẫu nhỏ từ phòng bếp truyền ra, tiếp theo bảo mẫu nhỏ đỡ lấy bà cụ nói: "Cháu đã nấu cơm xong, cháu đỡ bà qua ăn cơm!"

Bà cụ được bảo mẫu nhỏ đỡ lên từ từ đi tới hướng về phía phòng bếp, trong miệng vẫn không quên tiếp tục quở trách: "Đúng là một cô gái không biết an phận thủ thường, bà cụ như ta cả đời này cũng không gặp được, tại sao lại để cho A Kiền nhà chúng ta gặp được, nghiệp chướng nha. . . . . ."

Một lát sau, bảo mẫu nhỏ ra ngoài, ngượng ngùng nói: "Cụ bà lớn tuổi, có chút càu nhàu, người chớ để ý a!"

"Không sao." Chúc Kỳ Trinh lúng túng đáp.

Bảo mẫu nhỏ nói tiếp: "Thật ra cụ bà là một người rất tốt tính, Liên Trưởng là cháu trai họ hàng, cho nên tối hôm qua nghe chuyện này, đối với người có chút sinh khí."

Thì ra là không phải cháu trai ruột a, Chúc Kỳ Trinh nghĩ,"Là lỗi của tôi, bà nội Đông Phương tức giận cũng là chuyện thường."

Bảo mẫu nhỏ lè lưỡi làm mặt quỷ cười nói, "Cụ bà không phải là bà nội Đông Phương, bà cũng là bảo mẫu trong nhà."

Cằm Chúc Kỳ Trinh thiếu chút nữa rớt xuống, nhà Đông Phương thật kì quái? Bảo mẫu nếu không trẻ tuổi xinh đẹp thì là bà cụ gần đất xa trời? Nhà bọn họ đúng là có sở thích cực đoan?

Lúc này thiếu phụ (phụ nữ đã có chồng) xinh đẹp đi vào nhà, nhìn thấy người, bảo mẫu nhỏ lập tức dừng lại, có chút nịnh hót cười lên: "Bà chủ, người đã về." Nói xong lập tức đi qua tiếp nhận túi xách trong tay.

Thấy vậy Chúc Kỳ Trinh cũng lập tức đứng lên, kêu một tiếng: "Bác gái!"

Bác gái miễn cưỡng cười cười gật đầu nhẹ nói: "Ngồi đi." Sau đó nghiêng người đi lên lầu, cho đến khi ăn cơm mới xuống.

Chức Kỳ Trinh bị đã kích đến mềm nhũn người, nhà bọn họ thật lợi hại, mình không được chào đón là đáng đời, nhưng cách đối xử lạnh nhạt này đúng là sống không bằng chết, tại sao không trực tiếp chửi mình đây? Như vậy ít nhất còn có thể thương lượng đường sống a!

Đông Phương Khải Ca mãi hơn sáu giờ mới trở về, cụ bà không sớm không muộn, vừa mới đem thức ăn dọn hết lên bàn, thời gian vừa chuẩn. Trong lòng Chúc Kỳ Trinh âm thành bội phục.

Đông Phương Khải Ca rửa tay xong thì đi ra ngoài, mặt lạnh nói một câu: "Ăn cơm." Sau đó trực tiếp ngồi vào trên bàn cơm.

Chúc Kỳ Trinh nghĩ, hai cha con đúng là giống nhau, nói chuyện đều đơn giản rõ ràng.

Lúc này mẹ của Đông Phương Càn cũng đã xuống, một cửa phòng nữa lại được mở, đi ra ngoài là một chàng trai trẻ tuổi, Chúc Kỳ Trinh giật mình, bên trong có người? Chỉ thấy anh ta gõ cửa đi vào một gian phòng khác, sau đó dùng xe lẳng đẩy một ông cụ ra ngoài. Chúc Kỳ Trinh nghĩ người này chắc là boss lớn rồi.

Ba người ngồi vào chỗ của mình trên bàn cơm, bảo mẫu nhỏ vào phòng bếp, chàng trai trẻ tuổi cùng ông cụ cũng tự vào phòng ăn. Chúc Kỳ Trinh khẩn trương ngồi ở trên ghế sa lon giống như ngồi trên đống lửa, cô nghĩ, nhà bọn họ chỉnh người cũng thực quá đáng.

" Bảo cô đi tới ăn cơm không nghe thấy sao?" Đông Phương Khải Ca rống to một tiếng.

Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu lên, nghĩ thầm, bác có gọi cháu sao, cháu nào biết. Nhưng lại vội vàng chạy chậm đến phòng ăn, nhưng lại không dám ngồi xuống.

"Ông nội, bác trai, bác gái, cháu tới là để xin lỗi mọi người. Cháu không muốn từ hôn, là cha cháu hiểu lầm, hai ngày nay cháu thực sự không có chạy trốn, là đi doanh trại quân đội của Đông Phương Càn, cháu chỉ là đi gặp anh ấy. Là cháu không nghĩ chú đáo, thật xin lỗi" Cô dùng một chút ý thức còn lại lưu loát nói ra lời kịch đã suy nghĩ cả một buổi trưa, đầu cũng không ngẩng lên nhìn dáng vẻ một chút.

Đông Phương Khải Ca tức giận vỗ bàn một cái, tính tình ương ngạnh của quân nhân hiện rõ mồn một, "Thật xin lỗi? Cô nghĩ tôi không biết hai ngày qua cô đi đâu hả? Còn dám chạy tới nhà tôi cùng tôi nói dối?"

Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm xong rồi, sao lại tra ra nhanh như thế, vốn còn muốn nói dối một chút, lần này chắc là bị bắn chết rồi.

Không ngờ ông cụ cũng rống một tiếng, trung khí mười phần, hoàn toàn không như người già đang ngồi trên xe lăng, "Ở trước mặt lão tử đập bàn cái gì? Cô nói đi gặp cháu của ta rồi, cô không phải là muốn biết ý tứ của cháu ta chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play