Công việc vẫn tiếp tục như cũ, Đường Mạn tự nói với bản
thân, tình yêu là quần áo, công việc là tay chân, mình không thể trần truồng chạy
ra đường, đương nhiên cũng tuyệt đối không thể chặt đứt tay chân.
Về phần Trương Khải Hiên, từ sau hôm đó, Đường Mạn và anh
cũng có chạm mặt, vừa nhìn thấy anh, Đường Mạn cười qua loa, tầm mắt liền rơi
vào bên cạnh quan sát anh.
Hôm nay cô đi ký tên thì lại gặp anh, cô đến bộ phận để đưa
văn kiện, lúc xuống lầu thì gặp được anh, cô đi xuống, anh thì đi lên.
Đường Mạn chạm trán ánh mắt với anh, trong giây lát liền hệt
như một thanh đao trực tiếp cắm thẳng vào ngược cô, không đau, nhưng là, thật
chua xót. Đáng ghét chính là ánh mắt anh nhìn cô giữa sự sắc bén lại hiện ra một
chút ôn hòa, điều này khiến Đường Mạn sợ hãi không dám tiếp xúc, cô quay đầu đi
chỗ khác.
Khi hai người lướt qua sát bên cạnh nhau, Đường Mạn nhủ thầm
phải đi qua thật nhanh, nhưng cô lại cảm thấy cánh tay bị kéo căng, cúi đầu
nhìn, là Trương Khải Hiên giữ chặt cô lại.
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước nhưng lại có lực
xuyên thấu như vậy, chỉ nghe anh hỏi ở bên tai cô: “Cô trốn tránh tôi sao?”
Đường Mạn giật mình, cô thầm nói, đừng gọi em, đừng nhìn em,
đừng nói chuyện với em.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn Trương Khải Hiên, cái nhìn
này, làm cô nhất thời đau lòng, anh hốc hác vậy? Không lẽ anh đi công tác mấy
ngày, thoạt nhìn người rất mỏi mệt, trong mắt hằn lên tia máu, tuy rằng anh vẫn
điển trai trước sau như một, nhưng hiện tại đích thực là trên mặt anh tràn đầy
mệt mỏi, điều này khiến cô vừa đau lòng vừa chua xót.
Đường Mạn cúi đầu, đây không phải là người đàn ông mà mình
nên đau lòng, cô ngập ngừng: “Đây là cầu thang, giám đốc Trương.”
Anh nới lỏng tay ra.
Đường Mạn thở một hơi, lúc này, nghe thấy Trương Khải Hiên
nói: “Tối nay có thời gian không? Cùng đi ăn cơm nhé!”
Đường Mạn bất ngờ, hẹn cô ăn cơm? Đầu óc cô chuyển một cái,
lập tức thấy khó hiểu, hỏi: “Anh Harao đã quay lại sao?” Không đúng, thời gian
anh ta về nước mới chỉ có 2 tuần, nói cách khác, từ lúc Đường Mạn thổ lộ đến
nay, đã qua 2 tuần.
Trương Khải Hiên bác bỏ: “Chuyện này có liên quan gì đến anh
ta chứ, là tôi hẹn cô.”
Vẻ mặt tôi kinh ngạc, không thể tin được: “Chúng ta?”
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi có hai tiểu
Đường Mạn ngơ ngác, lúc này anh nhắm mắt lại, nhưng vẫn đang trả lời cô rất chắc
chắn: “Đúng, tôi và cô.”
Đường Mạn đứng tại chỗ, giống như một tượng gỗ bị bôi keo
dính, anh hẹn cô? Chỉ có hai người?
Đường Mạn lưỡng lự, trong lòng bất ổn như có 2 người, một
người bẽn lẽn nói “đừng đi mà, người ta có bạn gái rồi”, người còn lại thì rung
chuông cổ vũ cô “đi đi, đoạt lấy anh ta về.”
Trương Khải Hiên thấy được sự mâu thuẫn và do dự trong mắt
cô, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng khoát lên vai cô, càm giác tê ngứa lập tức kéo đến,
giống như dòng điện chạy dọc toàn thân của Đường Mạn. Nhưng hình như anh hoàn
toàn không quan tâm đến có những đồng nghiệp khác đi ngang qua thấy một màn mờ
ám thế này. Hô hấp của Đường Mạn nhất thời dồn dập, toàn thân hồi hộp, chỉ nghe
anh nhã nhặn và điềm đạm nói: “Sau khi hết giờ làm tôi đến đón em, 6h, như vậy
có được không?”
Đường Mạn hệt như một con búp bê nắm chặt góc váy, muốn dùng
sức để trốn, nhưng mà lực bất tòng tâm.
Cô trả lời do dự: “Đến lúc đó rồi tính.”
Lúc 6h, cô đã đợi thật lâu, cũng đã ăn mặc khá đẹp, đang
ngây người ở trong nhà tập thể, nhìn đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua cũng
khiến cô khó chịu không biết làm sao, cuối cùng đến lúc đó, cô nhìn xuống dưới
lầu, quả nhiên thấy chiếc Passat màu xanh của Trương Khải Hiên.
Suy nhĩ một lát, không hề do dự nữa, cô dũng cảm xốc túi lên
quyết định xông vào cuộc hẹn hò hệt như chống lũ.
Thấy cô xuống lầu, khóe môi Trương Khải Hiên cong lên, lộ ra
một nụ cười tủm tỉm.
Đường Mạn có hơi thất thần, cô thầm hỏi chính mình: “Anh ấy
anh tuấn như thế, nhưng tại sao lại đến hẹn tôi? Chẳng lẽ anh là một *công tử
ăn chơi* trong ngoài không đồng nhất sao?
Nhưng Trương Khải Hiên đã đi đến đây đón, anh nhẹ nhàng kéo
cánh tay của cô qua, mở cửa xe cho cô.
Sau khi lên xe, Trương Khải Hiên nghi ngờ hỏi tôi: “Đường Mạn,
cô xịt nước hoa hiệu gì vậy?”
Đường Mạn cảm thấy khó hiểu cái vấn đề quái lạ của anh: “Tôi
không có xịt nước hoa.” Tiếp đó, cô lúng túng: “Có thể là do mùi của bột giặt.”
Anh nở nụ cười.
Lúc này chính là giờ cao điểm, tan tầm nên trên đường có rất
nhiều xe cộ, cho nên họ đi một chút thì dừng một chút, làm trễ nải một thời
gian rất lâu. Trương Khải Hiên quan tâm, bật nhạc trong xe lên thật êm dịu,
toàn bộ trong xe chảy tràn sự ôn hòa của lãng mạn khiến cô xúc động vô cùng,
cho dù giờ khắc này không phải là thật, cô cũng bằng lòng chết tại giây phút
này.
Trương Khải Hiên dẫn cô đến một nhà hàng Pháp tên là SPRING,
bước vào nhà hàng này, Đường Mạn liền phá lệ câu nệ, từ trước đến nay cô chưa từng
đến một nơi lãng mạn và khiến người khác căng thẳng như thế, Trương Khải Hiên lại
kéo ghế ngồi ra cho cô, đặt cô nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ ngồi, dường như đọc được
sự căng thẳng trên mặt và sự mất tự nhiên của cơ thể cô, anh nói để cho cô thả
lỏng: “Cô chỉ cần nghĩ rằng mình tự nhiên ngồi xuống ăn xong thức ăn ở trước mặt
mình là tốt rồi.”
Người phục vụ đưa thực đơn lên, Đường Mạn thấp giọng nói:
“Có lẽ để tùy anh làm chủ vậy. Tôi không hiểu.”
Trương Khải Hiên chỉ mỉm cười, anh bảo người phục vụ bứng
lên hai món ăn mà Đường Mạn nghe không hiểu.
Người phục vụ dọn món lên cho họ, số lượng tuy ít nhưng tất
cả đều rất tinh tế, hơn nữa còn khui một chai rượu vang nhỏ.
Trương Khải Hiên nói: “Tôi phải lái xe, cho nên chỉ uống qua
loa một chút, thử một chút cũng được, cô không cần gò bó quá.”
Trong lòng Đường Mạn thật cảm động, cô có cảm giác ánh mắt của
Trương Khải Hiên tối nay nhìn cô thật ôn hòa, nhưng thật sự làm cho mình động
lòng.
Anh hỏi cô: “Có thích không?”
Đường Mạn gật đầu, “Không tồi.”
“Thực ra tôi cũng không thích ăn cơm Tây, nhưng tôi thích bầu
không khí và âm nhạc nơi đây, tôi cảm thấy nơi này là nơi tốt nhất để hẹn hò.”
Đường Mạn cúi đầu, bàn tay ở dưới gầm bàn nhẹ nhàng vặn xoắn
chiếc khăn trải bàn.
Anh nói: “Nhưng tôi vẫn thích món ăn Trung Quốc hơn, vừa có
lợi ích thực tế vừa giản dị, cơm Tây thì giống như một mối tình ngoài giá thú vậy,
vừa nồng nhiệt vừa ngắn ngủi.”
Đường Mạn suy nghĩ: “Tôi thì cảm thấy món ăn Trung Quốc như
ngủ ở nhà, vừa thực tế vừa thoải mái, còn cơm Tây giống như thỉnh thoảng qua
đêm ở khách sạn, vừa lãng mạn nhưng cũng không mất đi sự ôn hòa.”
Khóe môi anh cong lên, “Cô thích nhất là ăn gì nhất?”
Đường Mạn ngẫm nghĩ, “Thời đại học, mong muốn lớn nhất chính
là được ăn cơm mềm.”
Trương Khải Hiên không hiểu ý cho lắm, “Ăn cơm mềm?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT