Chu Duyệt rất ngạc nhiên: “Anh là?”

Người đàn ông trong điện thoại lễ phép nói: “Xin chào, tôi là tuần cảnh, chị là người nhà của chủ chiếc điện thoại này sao?”

Chu Duyệt sợ hãi, Trương Khải Hiên liền giật lấy điện thoại: “Anh là tuần cảnh? Vợ tôi đâu?”

15 phút sau, một chiếc xe cảnh sát dừng ở bên ngoài, Trương Khải Hiên vội vã bước ra, nhìn vào trong xe, ở ghế sau, trên người Đường Mạn là một chiếc áo khoác của cảnh sát, đầu tựa vào kính xe, hình như cô đang mê man.

Tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Cảnh sát trách anh: “Khi chúng tôi tuần tra phát hiện thấy cô ấy bất tỉnh ở công viên, anh là người nhà của cô ấy sao? Tại sao lại để cô ấy ra ngoài một mình? Trời lạnh như thế, một mình cô ấy ở bên ngoài rất nguy hiểm.”

Trương Khải Hiên đành phải thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, cám ơn các anh.”

Cảnh sát nói: “Cô ấy đã tê cóng đến nói không ra tiếng, chúng tôi hỏi cô ấy rất nhiều lần, hỏi nhà cô ấy ở đâu, cô ấy chỉ khóc không nói gì, may là các người gọi điện thoại đúng lúc, bằng không chúng tôi chỉ có thể đưa cô ấy đến trại tị nạn.”

Cảnh sát còn tốt bụng thông báo không ngừng, Trương Thụy Hằng nhanh chóng chạy ra nói xin lỗi và cám ơn với cảnh sát.

Trương Khải Hiên mở cửa xe chỗ Đường Mạn ra, Đường Mạn yếu ớt ngã xuống, đúng lúc ngã vào ngực anh.

Anh đau đớn, trái tim gần như bị xé thành từng mảnh vụn, Đường Mạn, tại sao em lại chạy đến công viên Tử Kinh, anh hiểu, đó là nơi anh và cô hẹn hò lần đầu tiên.

Trương Khải Hiên ôm Đường Mạn xuống xe, Đường Mạn bất tỉnh hệt như một con dê nướng, toàn thân mềm nhũn mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, môi miệng khô nứt hệt như cánh hoa hồng héo rũ, hoàn toàn không có chút sức sống nào, anh nóng ruột đau lòng, sờ trán cô, nóng muốn chết, ước chừng cũng khoảng 40 độ, rốt cuộc là cô đã ở trong trời đông giá rét, chịu lạnh bao lâu?

Anh hối hận muốn chết, nếu như anh về nhà sớm một chút, nếu như hôm nay anh không viết cho xong bản kế hoạch, nếu như, nếu như.

Anh khẩn trương ôm Đường Mạn trở vào nhà, ngay lúc sắp bước vào nhà, nhìn thấy ngọn đèn ở phòng khách, cô đột nhiên tỉnh lại, trước một khắc khi bước vào, tay cô bỗng vươn ra, nắm thật chặt cánh cửa.

Trương Khải Hiên bị níu dừng lại, anh không hiểu hành động của cô, “Đường Mạn?” Anh khẽ gọi cô.

Giờ phút này, Đường Mạn đã tỉnh, tuy rằng đau đầu như muốn nứt ra, cả người bị đốt cháy, như bị băng và lửa dày vò, nhưng đầu óc của cô lại vô cùng sáng suốt, đây là nhà họ Trương, rốt cuộc cô ở bên ngoài cũng không chịu đựng nổi, cảnh sát tốt bụng đưa cô về, đưa cô trở về khu biệt thự giàu sang này cũng là cho cô thêm sự nhục nhã và hờ hững.

Cô níu cánh cửa, tuy rằng yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ, cô nói rất rõ ràng, “Tôi không muốn vào.”

Anh nghe rất rõ, trái tim liền như bị dao cắt, “Đường Mạn, em đừng như vậy, anh ở đây! Em đã nói, anh ở đâu, thì đó chính là nhà của em, em không cần anh nữa sao?”

Chu Duyệt nghe tiếng động cũng chạy ra, còn có vú Trương, ngay cả Tiểu Lệ cũng khúm núm sợ hãi núp ở một góc của cầu thang mà nhìn qua bên này.

Đường Mạn vẫn sống chết nắm lấy cửa, cô cắn môi, cố chấp, ngang bướng, không nói lời nào, cũng không muốn vào nhà.

Trương Khải Hiên ôm cô, hai người bế tắc ở ngay cửa.

Trương Thụy Hằng thở dài, ông đến bên cạnh hai người, khuyên Đường Mạn: “Vào nhà đi, Tiểu Mạn!”

Chu Duyệt cũng đi tới, cô khuyên: “Vào nhà rồi nói sau, Tiểu Mạn.”

Đường Mạn vẫn níu lấy cửa, cô gần như muốn cắn nát môi mình, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Vú Trương muốn thử bước qua giật tay cô ra, Đường Mạn đột nhiên phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Âm thanh này hoàn toàn là đang bị tổn thương, tiếng nức nở tan ra.

Trương Khải Hiên nghe đến nỗi toàn thân run rẩy.

Khoảnh khắc này, dây thần kinh của anh cũng bị cắt đứt, anh biết vì sao cô không muốn vào nhà, cô yêu anh, mù mờ gả vào cái nhà này, hy vọng có thể bảo vệ được tình yêu, nhưng cuối cùng lại thương tích đầy người.

Thực ra cô có lỗi gì chứ?

Anh khổ sở cúi người xuống, ôm chặt lấy cô, “Đường Mạn.” Anh ôm cô thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để truyền hơi ấm cho cô, “Anh là thằng chồng khốn nạn, em đừng so đo với anh nữa, cầu xin em đừng hủy hoại bản thân như vậy, anh sai rồi, được không em?”

Anh rớt nước mắt.

Đường Mạn vẫn không chịu buông tay.

Cảm nhận trong lòng anh giống như uống thứ thuốc đông ý đắng nhất trên đời, không còn biện pháp nào với cô, rồi lại không thể bỏ xuống được, trái tim anh như bị dao cắt chỉ có thể đau khổ khuyên cô: “Được rồi, Đường Mạn, nếu như em nhất định muốn khăng khăng làm theo ý mình, để cho chuyện này làm mình chết đi, anh nhất định sẽ cử hành một lễ tang long trọng nhất cho em, chúc mừng em cuối cùng cũng đã xong mọi chuyện, chết có ý nghĩa.”

Đường Mạn khóc lớn, tay dần dần mất đi sức lực, cô ngoan cố chống đỡ một chút nữa, không muốn tiến vào cửa nhà này, nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, cô tình nguyện vĩnh viễn cách xa người đàn ông này, cách căn biệt thự này càng xa càng tốt, sự xót xa nơi đáy lòng bắt đầu dâng lên không ngăn lại được, cô khổ sở vô cùng, nhưng hiện giờ cô không còn sức, bị nhà họ Trương đuổi ra ngoài như vậy, cô chỉ cảm thấy một chút danh dự cuối cùng của mình cũng bị rẻ rúng, bản thân hệt như đang diễn khổ nhục kế, cho nên anh đau khổ, mặc dù không phải ý định ban đầu của cô, cô chỉ tuyệt vọng, chỉ muốn trận tuyết trong công viên chôn vùi chính mình đến không còn dấu vết, muốn hoàn toàn chết đi, nở mày nở mặt gả cho một người chồng vẻ vang, ai cũng nghĩ cô sung sướng và được cưng chiều, ai ngờ dưới lớp áo hoa lệ đó, trái tim cô hệt như những chiếc lá khô bị sâu mọt đục khoét đến thương tích đầy mình.

Chu Duyệt bước đến, cũng khổ sở chảy nước mắt theo. Cô khuyên Đường Mạn: “Tiểu Mạn, đừng giận nữa.”

Đường Mạn không còn sức để nắm cửa nữa, tay cô buông thõng xuống, Trương Khải Hiên lập tức ôm chặt lấy cô, vội vàng chạy lên trên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play