Đường Mạn khóc chạy đi, Trương Khải Hiên thì rơi vào tự trách.

3 tháng trước, anh đột nhiên chảy máu mũi, thường xuyên bị chảy máu, hơn nữa còn phát sốt liên tục, dưới sự đề nghị của Cao Nhân Tuệ, anh đến bệnh viện kiểm tra.

Sau khi bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra xong, bảo anh về nhà đợi tin tức, sau đó bác sĩ liên lạc với Trương Thụy Hằng.

Anh cảm giác được tình hình không ổn, trải qua truy hỏi đến cùng, cuối cùng qua những lời khó nói của ba, anh biết được bệnh tình của chính mình. Lúc ấy, anh vô cùng kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ được, bởi vì cơ thể anh khỏe mạnh, thậm chí, anh chưa từng có cảm giác không khỏe ở chỗ nào, sinh lực tràn trề, cho dù là lúc “yêu”, anh cũng có thể khiến cho bạn gái thỏa mãn, điều đó không có khả năng, trực giác của anh cho rằng chẩn đoán sai lầm, lại đi khám tiếp, kiểm tra đến 3 lần, đến kết quả kiểm tra thứ 5, kết quả đúng là không còn nghi ngờ gì nữa.

Lúc ấy, Cao Nhân Tuệ liền khóc, nhìn thấy người yêu và người nhà khổ sở, anh chỉ cố mỉm cười, “Khóc lóc cái gì, anh còn chưa chết, mọi người cứ như vậy?”

Bà Trương vẫn cứ gào khóc, giậm chân đấm ngực, bà đã mất đi một đứa con rồi, đứa con này là toàn bộ hy vọng của bà, bất luận thế nào đi chăng nữa cũng không thể mất đi được.

Anh là một người rất thực tế, cũng rất bình tĩnh, không suy nghĩ nhiều, lúc này anh quyết định hủy bỏ hôn lễ vốn dự định cử hành vào mùa thu với Cao Nhân Tuệ, không muốn liên lụy người khác. Nhưng Cao Nhân Tuệ không đồng ý, cô theo anh 4 năm, chờ đợi nhất chính là đám cưới, cô nhất định muốn nó.

Anh cười khổ: “Em thật khờ khạo, thật sự có một ngày, em trở thành góa phụ, việc gì em phải tự làm khổ mình? Nếu em muốn theo anh, anh không ngại, nhưng kết hôn thì miễn đi, hình thức cũ rích. Anh biết em yêu anh, anh thà rằng để em đi theo người khác sống thật tốt, cũng không muốn nhìn anh mà khóc thảm thương.”

Cao Nhân Tuệ vẫn cố chấp không chịu rời khỏi anh, vì để cho cô hết hy vọng, ngày hôm sau anh phải hẹn hò với Đường Mạn. Vốn dĩ anh chỉ muốn đả kích Cao Nhân Tuệ, để cho cô ấy mất hết hỵ vọng sớm một chút, nhưng không ngờ tình cảm của Đường Mạn đối với anh lại thắm thiết đến vậy, anh nhìn đôi mắt trong veo hệt như một ao nước trong, điều này khiến anh không khỏi có chút tự trách, nhưng sau đó anh lại giả tạo tự an ủi chính mình, nếu thật sự thời gian của sinh mạng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vậy cuối cùng làm càn một chút thì có hại gì chứ?

Lần đầu tiên hẹn hò, cô hồi hộp tựa như một con thỏ nhỏ vừa bước vào môi trường mới, ngượng ngùng liếc nhìn anh, đuôi lông mày, khóe mắt, ánh mắt đung đưa lay động, cũng không che giấu được sự quyến rũ và căng thẳng, lúc về, dưới tán cây anh đào, gió thổi làm rơi cánh hoa anh đào trên ngọn cây, anh quay đầu lại, thấy cô có hơi lạnh, không kiềm chế được, anh ôm lấy cô, hôn cô.

Dẫn cô đến biệt thự nghỉ mát, đêm đó, Nhân Tuệ gọi điện thoại đến, ở trong điện thoại khóc lóc, cuối cùng anh cũng không đành lòng, đẩy Đường Mạn liền trở về an ủi Cao Nhân Tuệ, suy đi nghĩ lại, anh nói với Cao Nhân Tuệ: “Chia tay đi, đừng lãng phí thời gian trên người anh nữa, có rất nhiều người đáng để em yêu.”

Cao Nhân Tuệ trách móc anh, “Anh có thể ở cùng một chỗ với Đường Mạn, tại sao lại không muốn ở với em?”

Anh trả lời rất dứt khoát: “Bởi vì, anh không yêu cô ấy.”

Cao Nhân Tuệ rớt nước mắt, cô đau khổ cầu xin anh: “Anh kết hôn với em đi, chúng ta sinh em bé, cái gì em cũng không quan tâm, chỉ muốn sống với anh.”

Anh nhất quyết từ chối, “Điều này tuyệt đối không thể được, anh không hy vọng sẽ làm liên lụy đến em, huống hồ lại thêm một đứa bé nữa, khiến em trở thành một người mẹ đơn thân.”

Bất luận cô cầu xin anh thế nào, cuối cùng anh vẫn đẩy cô ra, trong lòng cực kỳ đau đớn, chọn Đường Mạn, không phải vì yêu cô ấy, chỉ là bởi vì cô ấy gần nhất, lại thích hợp nhất, còn ai giống như vậy chứ? Nhưng đã sai một bước, sai một bước rồi, Đường Mạn thông minh, đáng yêu, tràn đầy sức sống, hài hước, còn dịu dàng và chu đáo nữa, đã cuốn hút anh, anh nhanh chóng để bản thân rơi vào tay giặc. Mà sai lầm nối tiếp sai lầm, Đường Mạn lại mang thai, dưới tình thế bất đắc dĩ, anh đành phải cười khổ mà kết hôn.

“Kết hôn đi.” Anh tự nói với mình, “Nếu thật sự anh phải chết, anh cũng sẽ không bạc đãi em.”

Anh nhìn ra ngoài cửa, Đường Mạn ôm mặt khóc, chạy ra ngoài, lúc này đây, thật sự đã làm tổn thương cô, anh vô cùng đau khổ, một quyết định sai lầm đã khiến một phụ nữ không thoát ra khỏi bóng ma, trái lại còn đổi lấy sự đau đớn của cả ba người, đây thật sự chính là một trò chơi ngược tâm hoang đường và vô lý, khiến người ta phải đau lòng khiếp sợ.

***************************************

Trương Khải Hiên tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, Đường Mạn không có ở trong phòng.

Anh bước xuống giường đến phòng sách tìm cô, thấy Đường Mạn nghiêng người tựa vào ghế, đã ngủ say. Trong tay cầm một quyển sổ ghi chép còn đang viết dở.

Anh không thể bỏ mặc, đi qua ôm lấy cô, bế cô trở về phòng ngủ.

Từ khi bắt đầu biết được bệnh tình của anh, Đường Mạn cũng bắt đầu vạch ra kế hoạch sinh hoạt thường ngày của chính mình, toàn bộ trọng tâm cuộc sống của cô đều xoay quanh Trương Khải Hiên, cô tìm đọc rất nhiều tài liệu, hơn nữa còn viết blog, khẩn cấp phát động trên blog cá nhân cầu xin sự giúp đỡ, hy vọng có thể tìm được người hiến tặng thích hợp với chồng mình sớm một chút, nhưng mỗi ngày ngoài việc nhận được lời động viên ấm áp từ bạn bè, cũng không có tin tức nào cho cô kỳ vọng, nhưng cô cũng không hề nổi giận. Mỗi ngày tra cứu tài liệu, bắt đầu quan tâm đến ăn uống hàng ngày của anh, tất cả đều rất chu đáo. Chế độ ăn uống kết hợp với điều trị, thuốc Đông y tẩm bổ, tất cả các phương pháp, cô đều muốn thử một chút, mỗi loại cô còn ghi chép lại rất cẩn thận, huyết áp mỗi ngày, nhiệt độ cơ thể của ah, cô đều ghi chép lại. Nhìn thấy cô nghiêm túc hệt như ôn thi, anh cũng có chút không đành lòng.

Lúc đó, anh có cảm giác rằng, vợ chồng hoạn nạn gặp chân tình.

Phản ứng mang thai cũng vây khốn Đường Mạn, cô buồn nôn, kén ăn, nhưng vì phải làm gương cho Trương Khải Hiên, cô vẫn ăn ăn ăn thật nhiều, ăn xong rồi ói ra, ói ra xong thì lại ăn tiếp, lúc nào ăn món vịt nhồi cũng khiến cô nước mắt đầm đìa, nhưng đối mặt với chồng, cô lại có thể trêu ghẹo anh vô cùng hài hước, “Hiện giờ, rốt cục mỗi ngày có thể được ăn cơm mềm mới phát hiện ra cơm mềm cũng không phải tốt như vậy, trái lại, bây giờ thật nhớ những ngày trong đồ ăn có cỏ.”

Trương Khải Hiên biết, cô vẫn khổ sở trong lòng nhưng lại khích lệ anh như trước, mà sau lưng, cô rớt nước mắt bao nhiêu thì anh không biết, chỉ có mình cô biết rõ.

Mỗi buổi sáng, Đường Mạn sẽ kéo anh thức dậy sớm để đi tản bộ, không thể vận động mạnh, nhưng tập luyện bình thường nhất định phải tiến hành, chạy lên trên núi, nhìn thấy biển trời một màu ở đằng xa, anh nhịn không được xúc động: “Nếu sau này có thể được chôn cất ở đây, đó thật sự là một chuyện rất dễ chịu.”

Cô ngắt lời anh: “Là chuyện của 80 năm sau, suy nghĩ chuyện lâu dài như thế để làm gì?”

Anh cười ha ha, nghe thật lạc quan, là 80 năm sau, anh có còn sống được đến 80 năm sau hay không?

Đường Mạn nắm chặt tay anh, cô gằn từng tiếng, kiên quyết nói với anh: “Khải Hiên, em nói cho anh biết, em sẽ không cho phép mình trở thành góa phụ, em nói rồi, sẽ không buông tha anh, cho dù chỉ có 1/10000 hy vọng, em cũng sẽ nổ lực hết mình, bởi vì anh là chồng của em, là người mà em yêu thương, là ba của con em. Anh phải lắng nghe thật kỹ càng lời nói của em, anh phải tiếp tục sống cho thật tốt, mùa xuân sang năm, anh và em sẽ cùng nhau về quê, chúng ta đi xem hoa đào, hái hoa hòe, vào mùa thu, chúng ta lại đi đập hạt kê, hái quả hồng, khi đầy trời đều là lá vàng mùa thu, chúng ta cùng dắt tay con, chạy băng băng trên cánh đồng trống, một nhà 3 người chúng ta, hưởng thụ tiếng cười vô tận. Chuyện đó nhất định sẽ xảy ra, Khải Hiên, anh hãy tin em, em có thể làm được, nhìn em đi, và nói với em rằng, anh tin em.”

Ánh mắt của Đường Mạn thật là hết sức trong veo, lại kiên định tự tin, điều này khiến anh vừa xấu hổ vừa xót xa, anh đành xúc động nói: “Anh tin em, anh cũng nhất định làm được.”

Đường Mạn thở dài, tay của mình và tay của anh nắm chặt với nhau.

Nhưng, có một chuyện khiến anh không bằng lòng, Đường Mạn từ chối làm “yêu” với anh, kể từ sau khi mang thai, thiên tính người mẹ bắt đầu dần dần xuất hiện, trên mặt cô toát ra nụ cười mỹ mãn, còn có sự kỳ vọng vô cùng tha thiết, mỗi buổi tối, cô cầm sách báo nhi đồng kể chuyện sinh động như thật cho cục cưng ở trong bụng nghe, còn lôi kéo anh cùng nhau lắng nghe.

Anh cũng vui vẻ, thật kỳ diệu biết bao, anh lại có thể gieo vào trong cơ thể cô một mầm sống, mà đứa bé này lại vươn tay nhỏ bé mỗi ngày phát triển thật khỏe mạnh, hoàn toàn bù đắp lại sự khiếm khuyết trong sinh mạng của anh, từ khi anh biết mình có con, anh cũng phấn khởi theo, cũng cùng với Đường Mạn khao khát về cuộc sống tương lai. Có lẽ, lúc trước qua lại với cô là một sai lầm, nhưng thời gian sai lầm lại lựa chọn con người chính xác, sức sống của cô bổ khuyết vào sự suy sụp của anh, khiến trái tim anh cũng mạnh mẽ hơn.

Hiện nay, anh vẫn chưa làm hóa trị, bởi vì uống thuốc là tốt nhất, tạm thời đã khống chế được bệnh tình, khiến anh hiện giờ thoạt nhìn không có gì khác biệt so với người bình thường, cho nên ôm vợ đẹp, sự buồn phiền lớn nhất chính là, muốn làm lại không thể làm.

Cho nên, anh bắt đầu có hơi ganh tỵ với đứa bé này, bé con, người mẹ xấu xa của con đã đá bay ba đến bên kia mất rồi.

Anh chỉ có thể nịnh hót, khoe mẽ để cầu xin cô, “Bà xã yêu, một lần đi, đêm nay cho anh một lần đi, ngày mai liền đình chiến.”

Đường Mạn liếc anh: “Hôm nay miễn chiến.”

Anh không nản lòng, truy hỏi đến cùng: “Vậy lúc nào thì có thể chiến?”

Đường Mạn hừ một tiếng, “Chừng nào anh mời được Tào thừa tướng của Đại Thanh đến đây.”

Anh nghe một hồi, trên mặt đầy dục vọng nhưng cũng xin xỏ thật điềm đạm đáng yêu, “Anh nhẹ một chút nha, nhẹ một chút nha, được chưa?”

Đường Mạn vẫn không chịu, anh đành hôn cô, sờ soạng thân hình mẫn cảm trơn mịn của cô, không ngừng thỏa mãn niềm vui sướng của cô, cuối cùng cũng khiến cô ngầm đồng ý.

Rất nhẹ rất dễ chịu, lại rất ân cần, sau khi hoàn thành, anh áp tai của mình vào bụng cô, thỏa mãn vô tận.

Đường Mạn gõ đầu anh, có chút trách anh.

Lúc này, điện thoại di động của anh đặt ở trên bàn bỗng nhiên rung động, cách Đường Mạn khá gần, cô với tay lấy qua: “Là tin nhắn, ơ, lại không có chữ nào.”

Anh nhận lấy, nhìn một chút: “Có thể là gửi nhầm, không cần để ý.”

Đường Mạn cũng không hỏi nhiều, cô dựa vào lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều.

***********************************

Trương Khải Hiên thấy cô đã ngủ say, lúc này mới đắp chăn cho cô, sau đó lặng lẽ ngồi dậy, đến phòng sách gọi điện thoại.

Thật ra, Đường Mạn căn bản không ngủ quá sâu, Trương Khải Hiên đột ngột rời khỏi giường, bên cạnh cô không ai, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, cô nhón mũi chân đến mép cửa nghe lén động tĩnh ở bên ngoài.

Trương Khải Hiên ở trong phòng sách, khẽ nói chuyện với một người, Đường Mạn vươn đầu, lắng nghe cẩn thận, cô nghe anh gọi: “Nhân Tuệ?”

Đường Mạn giật mình, đã muộn thế này, anh nói chuyện gì với Cao Nhân Tuệ chứ? Lòng hiếu kỳ lại thúc giục, cô hệt như một cô gái đang đi bắt gian, đi chân đất lặng lẽ đứng bên ngoài phòng sách, cẩn thận nghe tiếng nói bên trong.

Thế nhưng, anh với cô ta nói chuyện gì, cô cũng không nghe rõ, cách một cánh cửa, cô nghe được tiếng của anh, nhỏ đến nỗi không thể nghe được, ân cần ngọt ngào, Đường Mạn nghe đến ngơ ngẩn, khoảng cách giữa hai người cũng xa hơn ngàn dặm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play