Edit: Tịch Liêu

****

Ngày đầu tiên lên đường, Dương Miên Miên liền tỏ ra vô cùng phấn khích, bọn họ ngồi ghế EMU (loại ghế như trên máy bay), toa tàu loại hai, Tùng Tuấn vừa lên xe đã không thấy bóng dáng, lúc xe khởi động mới lật đật trở về: “Mẹ nó cái đám khốn nạn kia ngồi khoang thương nhân!”

“Vé kia đắt!” Dương Miên Miên đặc biệt lạnh nhạt trả lời.

Tùng Tuấn trừng mắt: “Anh không có tiền, đi toa tàu nhỏ thế này lời hơn, bằng không ai chịu ngồi toa tàu loại hai! Ngồi mười mấy tiếng chân cũng sưng lên.”

“Vé đó đắt.” Dương Miên Miên không bất mãn gì cả, có thể cùng Kinh Sở đi ra ngoài chơi cô đã thấy vui.

Kinh Sở đổi dép lê với Dương Miên Miên, đem tấm đệm ra cho cô lót, Tùng Tuấn nhìn đến ngây người: “Này này này, không phải thế chứ?”

“Mệt thì dựa vào anh, muốn ngủ cũng được.” Kinh Sở sờ mặt cô, cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong xe quá thấp, không quên lấy áo choàng mỏng đắp lên người cô.

Tùng Tuấn trợn mắt hai mắt: “Người anh em, trước đây chúng ta đi ra ngoài cậu đâu có thận trọng như vậy.”

“Đây là bạn gái của tôi.” Kinh Sở trái lại nhìn ánh mặt trìu mến nhìn cô, “Tôi đương nhiên phải chăm sóc rồi.”

“Cậu cũng thật chu đáo.” Khả năng quan sát của Tùng Tuấn không tệ, giơ tay chỉ vào một cặp tình nhân khác trong xe, “Nhìn bọn họ đi, chàng trai kia vừa lên xe đã cắm đầu chơi ipad, không thèm giúp cô gái kia cất hành lý, không galang, chỉ có giúp bạn gái mua nước uống thôi, cậu nhìn cậu đi, không thấy buồn nôn à?”

Lúc này Kinh Sở còn chưa nói gì, Dương Miên Miên đã trách móc: “Anh ghen tỵ.” Cô ôm cánh tay Kinh Sở, đầu tựa vào vai anh, vô cùng đắc ý nói, “Anh ghen tỵ em cướp bạn tốt của anh à.”

Tùng Tuấn: “Cút! Anh đây hấp dẫn thế này còn cần phải ghen tỵ à?”

“Ha ha ha.”

Tùng Tuấn liếc nhìn cô, trong khoảng thời gian kế tiếp anh ta phát huy toàn bộ khả năng bắt chuyện của mình, xe vừa chạy liền trò chuyện nhiệt tình với người phụ nữ xinh đẹp ngồi ngay lối đi nhỏ, rất nhanh đã biết đối phương là phóng viên, đang định đi đến Đôn Hoàng làm một buổi phỏng vấn, anh ta liền há mồm thuyết minh phong cảnh địa lý ở Đôn Hoàng thế nào, con người chuyện xưa ra sao, khiến người phụ nữ kia sửng sốt.

Dương Miên Miên không làm bóng đèn, vừa hay có thể lặng lẽ nói chuyện với Kinh Sở, cô lôi kéo tay anh, viết chữ vào lòng bàn tay để anh đoán, trò chơi nhàm chán như thế nhưng cô lại hết sức chú tâm, Kinh Sở cũng rất phối hợp, đáng tiếc Dương Miên Miên không có khiếu chơi trò này, nếu không là ‘Tiểu Dương thật ngoan’ thì cũng là ‘thích Tiểu Dương nhất’, không hề có từ mới mẻ nào khác, Kinh Sở nhắm mắt cũng đoán được.

Cô hơi thất vọng: “Không chơi.” Loại trò chơi này không thể phát huy được sự ưu việt của IQ.

Kinh Sở sờ đầu cô nói: “Vậy đọc sách đi.”

Dương Miên Miên rầu rĩ không vui lấy kindle ra đọc sách, vốn ngay từ đầu không vui nhưng vừa mới bắt đầu cô liền xem đến quên trời đất, mãi đến khi đọc xong một quyển sách mới lấy lại tinh thần, cảm thấy miệng hơi khô rát Kinh Sở đã đem nước trong bình giữ nhiệt đến, nhìn cô hỏi: “Muốn ăn vặt hay trái cây?”

“Có trái cây hả?” Dương Miên Miên mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy trên khay của nhân viên phục vụ có mâm trái cây, vừa nghe giá ba mươi đồng một hộp cà chua nhỏ cô liền quỳ, “Không cần, đắt quá 〒▽〒”

Kinh Sở phì cười, lấy trong túi một hộp cơm, bên trong còn có táo, lê, trái vải, bưởi đã cắt sẵn, anh còn mang theo hộp sữa chua: “Muốn ăn?”

Dương Miên Miên dùng sức gật đầu, nước miếng sắp chảy ra: “Buổi sáng anh chuẩn bị những thứ này?”

Kinh Sở đem sữa chua đổ vào hộp cơm, dùng nĩa trộn lên cho cô: “Miên Miên.”

“Dạ?”

“Em chỉ cần vui vẻ là được.”

Mặc kệ bao nhiêu lần, Dương Miên Miên đều bị sự cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc của anh làm cho cảm động, ở bên cạnh anh cô chỉ cần là đứa trẻ ba tuổi, vui vẻ hồn nhiên không cần quan tâm bất cứ việc gì, loại cảm giác này cô chưa từng trải qua.

Thói quen chuyện gì cũng phải tự nghĩ, chuyện gì cũng phải tự làm, cho đến bây giờ chưa từng hưởng thụ qua cảm giác người ta đem đồ ăn đến trước mặt.

Cô dùng nĩa ghim trái cây trong hộp cơm, đột nhiên ghen tuông nói: “Thật ghen tỵ với bạn gái trước đây của anh.”

Kinh Sở không ngờ cô đột nhiên lại nói câu này, còn tưởng sẽ được hôn môi. Thế nhưng những lời này của Dương Miên Miên khiến Kinh Sở nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Dương Miên Miên càng nghĩ càng thấy ghen tỵ, cầm nĩa ghim miếng táo, cái nĩa gõ vào hộp cơm, giả vờ đang gõ mõ: “A di đà Phật, vì sao thí chủ không nhìn ra…”

Hộp cơm: “Phụ nữ không ghen sao gọi là phụ nữ?”

“Ghen tỵ cái gì?” Kinh Sở hỏi cô.

“Sao anh lại tốt với em như vậy?” Cô uể oải nói, “Có phải anh gặp ai cũng tốt thế không, vì sao em với anh không gặp nhau sớm hơn nhỉ….Không phải lúc đó anh với La Bùi Bùi đã quen nhau.”

Càng nghĩ càng thấy không vui, cổ nhân nói lo được lo mất, lúc chưa có cô không để ý đến, hiện tại có được rồi lại bắt đầu nghĩ đến không có.

Kinh Sở không biết thế nào, trong lòng có chút vui vẻ nói: “Lời nói này thật vô lương tâm, em thấy anh đã tốt với người khác chưa?”

“Em không thấy, ai biết anh tốt với người nào.” Cô ủ rũ trả lời.

Kinh Sở liền dỗ cô: “Không có.”

“Trước em, không biết anh quen bao nhiêu người.” Mặt cô càng như đưa đám, “Em đến sau nào có địa vị như bọn họ.”

Kinh Sở nghe cô nói liền dở khóc dở cười, nhưng lúc này không dám cười, phải dịu dàng giải thích dỗ ngọt cô: “Không có nhiều người, thích em nhất.”

“Không nhiều là bao nhiêu.”

Thời điểm Dương Miên Miên không hiểu chuyện rất ít, hiếm khi nổi máu ghen hay ầm ĩ, từ khi quen cô đến giờ, bọn họ rất ít khi nói về vấn đề bạn gái cũ, anh còn tưởng cô không để ý.

Xem ra vì chưa tới lúc phát nổ thôi.

Nhưng thấy Dương Miên Miên ghen, trong lòng Kinh Sở rất vui, nhìn dáng vẻ uể oải, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp của cô, chậm rì nói: “Em động não xem, nếu anh yêu bọn họ sao còn quen em?”

Cũng có lý. Dương Miên Miên hơi cao hứng híp mắt.

“Loại chuyện rối rắm này không nên nghĩ, chỉ cần em nhớ hiện tại anh rất thích em, về sau chỉ thích một mình em là được rồi.”

Sau khi nhận được vô số đảm bảo của Kinh Sở, Dương Miên Miên mới vui lại, vừa ăn trái cây vừa tìm hiểu về tình địch trước kia: “Trước đây anh có mấy người bạn gái? Làm sao chia tay?”

Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói rõ, Kinh Sở không phản đối: “Ba người, người đầu tiên là bạn đại học, sau khi anh nhập ngũ thì cô ấy ra nước ngoài, tự nhiên chia tay, người thứ hai là em gái của đồng nghiệp lúc còn ở thành Nam, giáo viên tiểu học, quen thử nửa tháng thì thấy tính cách hai người không hợp nên chia tay, người thứ ba là Bùi Bùi, mục đích quen nhau của tụi anh rất rõ ràng, nếu hai bên thích hợp sẽ kết hôn, dù sau tuổi cũng không còn nhỏ.”

Thành thật mà nói, chuyện quá khứ không phải chỉ nói hai ba câu là hết.

Dương Miên Miên: “Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Cô bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Hứ nhạt nhẽo còn hơn cả tiểu thuyết ngôn tình, em còn tưởng anh phải có quá khứ oanh oanh liệt liệt lắm chứ, uổng phí tình cảm của em.”

Mệt cho cô vì ghen tuông, nhưng cũng chưa có thề sống thề chết, quả nhiên vẫn là thích cô nhất. Đáng tiếc không phải mối tình đầu, nhưng chẳng sao, cô tin tưởng với vẻ đẹp và chỉ số thông minh của mình có thể trong nháy mắt thay thế bạn gái ban đầu.

Không ghen. Cô không ghen.

“Không được, càng nghĩ càng để ý 〒▽〒” Dương Miên Miên giang hai cánh tay muốn ôm anh, đem đầu chôn vào trong ngực anh, “Phải nhớ anh là của một mình em.”

“Bây giờ là của một mình em.” Kinh Sở cắn lỗ tai cô, hôn lên vành tai cô.

Dương Miên Miên liền đỏ mặt, vội vàng kéo áo choàng lên che mặt mình, con mắt vừa đảo, phát hiện xung quanh không ai chú ý bọn họ mới yên tâm.

Đương nhiên, ở nơi nào đó nói những lời buồn nôn cũng chẳng sao.

“Vậy anh phải hứa sau này chỉ có một mình em.” Cô nói nhỏ bên tai anh.

“Anh hứa.”

Cuối cùng cô mới thấy hài lòng, không đọc sách nữa ôm tay lấy cánh anh, phút chốc mệt mỏi vây quanh, nhắm mắt ngủ say.

Kinh Sở kéo rèm cửa xuống che nắng chiếu đến, sợ cô bị cảm lạnh đem áo choàng đắp lên người.

Tùng Tuấn quay lại, nhỏ tiếng hỏi: “Đang ngủ hả?”

“Ừm”

Cậu ta liền chế nhạo Kinh Sở: “Có bạn gái nhỏ hơn mười tuổi cảm thấy thế nào, có phải giống đang chăm sóc tổ tông không?”

“Không khoa trương đến thế.” Kinh Sở nắm tay cô nói, “Suy nghĩ yêu thương cô ấy nhiều hơn.”

“Chồng già vợ trẻ ân ái nhỉ.” Tùng Tuấn nhíu mày, tỏ vẻ một người hiểu biết. “Chẳng qua, xấp xỉ tuổi nhau thì chuyện gì cũng có thể thương lượng, nhỏ tuổi hơn quá nhiều, cậu phải nhường nhịn, sau này đừng than mệt.”

“Cô ấy không càn quấy như vậy.” Kinh Sở nhỏ tiếng nói, “Rất ngoan ngoãn.”

Tùng Tuấn cười ha ha hai tiếng, “Mình với em ấy không tính là quen thuộc, chỉ mới gặp nhau mấy lần, nhìn hành động của tiểu tổ tông nhà cậu lần trước, cậu nói xem không càn quấy chứ là gì, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cũng không chỉ đường cho hươu chạy như cậu.”

“Cô ấy chỉ lớn gan và hiếu kỳ một chút thôi.” Tuy rằng trong lòng Kinh Sở biết Dương Miên Miên cả gan làm loạn, nhưng vẫn không nhịn được bênh vực cô, “Cô ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện.”

Tùng Tuấn trợn mắt: “Người anh em, cậu biết không mấy cái cớ này rất giống phụ huynh thường hay lấy ra để bênh con mình, chậc chậc thôi lo cho bảo bối của cậu đi, đúng là người đang yêu —” Cậu lấy quyển tạp chí đắp lên mặt, chuẩn bị đánh một giấc.

Kinh Sở không ngủ, lôi kéo tay Dương Miên Miên, anh nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, nhìn cô yên lặng ngủ, chỉ cảm thấy nhìn thôi chưa đủ.

Mãi cho đến khi Dương Miên Miên như gặp được ác mộng đột nhiên mở mắt, che lỗ tai, đầu chui vào trong lòng anh.

Kinh Sở vỗ lưng cô: “Làm sao, gặp ác mộng hả?”

Dương Miên Miên nằm yên trong lòng anh một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói: “Em mơ thấy một giấc mơ đáng sợ.”

“Mơ cái gì?”

“Tử thần đến.” Dương Miên Miên bình tĩnh nói.

Tất nhiên đó không phải là nội dung giấc mơ của cô, thực tế cô nằm mơ thấy mình và Kinh Sở đang ân ân ái ái thì kết quả bị chiếc xe này đánh thức, âm thanh như đòi mạng, ở nơi nào đó thét chói tai: “Mau dừng lại, có bom, cứu mạng, làm sao bây giờ, mau gọi người đến.”

Kinh Sở bật cười, vò đầu cô nói: “Ngoan, đừng sợ, chỉ là giấc mơ thôi.”

Dương Miên Miên dựa vào lòng anh, thở dài, hiện tại cô gặp phải hai vấn đề lớn, thứ nhất làm sao để anh tin tưởng nơi này có bom, thứ hai, quả bom kia có thể đặt ở đây.

Đây cũng chính là nguyên nhân cô không thể đem chuyện này nói ra, bạn nói thử xem đang êm đẹp cô cần gì phải nói với Kinh Sở?

Trong vòng mấy phút Dương Miên Miên liền nghĩ đến vô số ý niệm, đánh cho mình một số dấu x:

  1. Nói bản thân có năng lực biết trước — vậy nên biết trước cái gì, bom đặt ở đó!
  2. Nói bản thân có khả năng giao tiếp đặc biệt — giao tiếp với những vật vô tri, thôi hù chết người mất!
  3. Nói thật — đầu cô đâu bị lừa đá!

Lấy học thuyết siêu hình ra thì không đáng tin lắm, tốt nhất nên dẹp bỏ kế hoạch này.

Dương Miên Miên quyết định thay đổi phương án:

  1. Gọi điện thoại nặc danh — nặc danh cái rắm, trên xe dùng điện thoại là sẽ biết ngay, đến lúc đó hết đường giải thích.
  2. Tìm kẻ để bom — lên xe lâu như vậy nếu để bom trong WC người ta cũng biết, nếu kẻ để bom đội mũ đeo khẩu trang thì chẳng ai nhận ra, huống chi đám người này lên xe liền mơ mơ màng màng, có thời gian để ý điều này chắc.
  3. Cô trực tiếp tìm quả bom ném ra bên ngoài xong xuôi hết chuyện — việc này càng không có thể, lỡ như vừa chạm liền nổ thì sao, lỡ như còn có súng đạn thì thế nào, trình độ của cô có hạn thôi.

Kết luận: Hoàn toàn không có cách.

Hết chương 94

Mọi người thông cảm cho mình nhé, dạo này mình đang học bài thi qua 3/8 thi xong mình sẽ bù lại cho mọi người :(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play