Từ sau cái ngày bị anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm kéo đi nghe bài hát ‘I’ll never break your heart’ ở nhà sách, Hứa Tri Mẫn phải trải qua một loại trạng thái có tên gọi là ‘tâm hồn treo ngược cành cây’.

Tiếng ve sầu lao xao bên ngoài cửa sổ vô tình làm rối thêm vô số suy nghĩ trong lòng vốn đã quá ngổn ngang. Không thể nào chuyên tâm ôn bài được nữa, cô đứng phắt dậy.

“Chị Tri Mẫn?” Mặc Hàm đang đọc dở sách, ngẩng lên thắc mắc.

“Tôi đi rửa mặt.” Nói xong cô đi thật lẹ vào nhà tắm.

Hứa Tri Mẫn cầm tay nắm cửa, vừa vặn một vòng thì nhận ra phía bên kia cũng có người đang vặn mở cửa. Cô hốt hoảng thả tay ngay lập tức. Cánh cửa nhà tắm đột ngột mở toang, Mặc Thâm xuất hiện trước mắt cô trong chiếc quần đùi, áo may ô và một tấm khăn lông quấn quanh cổ. Đương nhiên là cậu vừa tắm xong.

Giờ cô mới nhớ ra, lúc tan học không thấy cậu, sau khi về đến nhà cùng Mặc Hàm có nghe bà dì nói: “Buổi sáng Mặc Thâm học thể dục cả người đầy mồ hôi nên về trước tắm rửa.”

Tất cả chỉ tại cô nhất thời bộp chộp. Hứa Tri Mẫn lúng túng, vội quay mặt sang hướng khác.

Mặc Thâm thoải mái đi lướt qua cô, rồi bất ngờ ngoảnh đầu lại: “Chút nữa cậu vào phòng tôi.”

Vào phòng cậu làm gì? Hứa Tri Mẫn suýt chút nữa buột miệng hỏi, nhưng nghĩ lại cảm thấy câu này có vẻ hơi mờ ám nên cô đành nuốt ngược trở về.

Mặc Thâm cười cười, đi băng qua phòng khách về thẳng phòng mình.

Rửa mặt bằng nước lạnh giúp Hứa Tri Mẫn tỉnh táo hơn phần nào. Cô lau tay sạch sẽ rồi miễn cưỡng đi từ từ đến cửa phòng Mặc Thâm.

Lúc này Mặc Thâm đã thay quần áo chỉnh tề, cậu nói với cô: “Vào đi.”

Cô đứng nghiêm không nhúc nhích ngoài cửa, nhất quyết không vào.

Cậu thấy thế cũng không để tâm, mở ngăn tủ lấy ra một hộp băng nhạc, kéo tay Hứa Tri Mẫn dúi nó vào lòng bàn tay cô rồi nói: “Mười đồng.”

Cô nhìn xuống mảnh giấy trắng đặt trong vỏ hộp băng, dòng chữ viết trên đó rõ ràng là ‘I’ll never break your heart’. Lần trước hỏi nhân viên nhà sách, người ta bảo album này chỉ có dạng đĩa CD, dạng băng nhạc vẫn chưa nhập về từ nước ngoài. Có nghĩa rằng cậu đã vì cô mà đi tìm một nơi nào đó chuyên in sang băng nhạc…

“Vì sao?” Vì sao cậu lại tốt với tôi đến thế?

“Không vì sao cả. Cậu cũng không cần cảm ơn tôi. Bởi vì, thứ nhất là tôi lấy tiền, thứ hai là tôi lấy lòng cậu.”

Cậu bộc lộ mục đích một cách thẳng thắn, không hề che giấu. Đối với ai cậu ấy cũng nói chuyện như thế này sao? Không. Ít nhất cô chưa từng thấy cậu nói chuyện với Lương Tuyết như vậy, mà chỉ thấy cậu đùa giỡn bỡn cợt với cô bạn ấy. Cô thà rằng cậu cũng đối với cô giống như với những nữ sinh khác, như thế tâm trí cô ít ra cũng được yên tĩnh. Thế nhưng hình như cậu cố ý cư xử với cô khác đi. Đối mặt với nhát kiếm tấn công này, điều duy nhất cô có thể làm đó là… cười nhẹ: “Cậu không cần lấy lòng tôi.”

Trải qua vài ngày tiếp xúc, cậu đã hiểu quá rõ tính nết của cô. Cậu không phải là Kiều Tường, nếu dùng kiếm mà cũng không phá vỡ được lá chắn thì chẳng thà bất ngờ vẩy vài giọt axit còn hơn. Vì thế cậu gãi gãi đầu ra vẻ vô tội, thở dài thườn thượt: “Vậy ư? Thế thì phải làm sao đây… hay thôi để tôi quỳ xuống năn nỉ cậu nhận nó, được không?”

Thấy cậu phủi phủi đầu gối giống như sắp quỳ xuống sàn nhà đến nơi, cô bé chưa từng va chạm một chuyện hoang đường như thế trong đời không khỏi quính quáng, vội xua tay lia lịa: “Tôi nhận là được rồi mà.” Giây lát sau, cầm băng nhạc đi được một đoạn thì lại nghe tiếng cười cố nén nhịn vẳng ra từ phòng cậu, rốt cuộc một Hứa Tri Mẫn luôn luôn trầm tĩnh cũng không kìm được bốc lên chút lửa giận.

Cô thu dọn cặp sách rồi đi vào phòng ngủ của bà dì, cẩn thận đóng cửa lại, mở cặp lấy ra máy ghi âm nhỏ và tai nghe. Băng nhạc đúng là Mặc Thâm kiên quyết đưa cho cô, nhưng nói sao đi nữa bài hát trong đó cô cũng rất muốn nghe. Tóm lại, nếu chuyện đã vậy thì không cần phải làm khó bản thân làm gì. Cô cho băng vào máy ghi âm, nằm xuống, đeo tai nghe, nhấn nút play và lẳng lặng khép mi.

Từng câu ‘I’ll never break your heart’ thì thầm bên tai như tiếng sóng biển rì rào vỗ vào ghềnh đá, những con sóng triền miên không dứt cuốn cô trôi theo hàng loạt suy nghĩ rối loạn: Người thân – bạn bè – vô tình hay cố ý – giữa người với người luôn không thể tránh làm tổn thương nhau – yêu và thương hại là cặp song sinh tồn tại ngang hàng. Cô đã thấy rất nhiều và nghe cũng rất nhiều. ‘I’ll never break your heart’ là lời đường mật, nói một cách chính xác, là khẩu Phật tâm xà. Không có lý gì một người như cô lại chịu để nó mê hoặc.

Bàn tay với ra ngoài chạm vào nút stop nhưng không nhấn xuống. Không, cô sẽ không tắt đi, thay vì thế cô sẽ để nó luôn ở bên cạnh nhắc nhở cô như tiếng chuông cảnh báo.

Cô nhắm mắt cười hài lòng, thoải mái cọ cọ mặt vào áo gối rồi yên lòng tiến vào giấc mơ đẹp.

¤¤¤

Không ngờ Lương Tuyết cũng thích nhạc nước ngoài thịnh hành.

“Cậu đang nghe Backstreet Boys đó! Nhóm này nổi tiếng lắm, tớ có poster của mấy ảnh nè, cậu thích không?” Lương Tuyết ngồi trên bàn đung đưa hai chân.

Hứa Tri Mẫn lắc đầu nói: “Cậu bắt đầu thích từ khi nào vậy?”

“Hồi trước ấy, trong võ quán có máy nghe đĩa, Mặc Hàm thường bật nhạc mấy ảnh hát lắm.”

Quả thật là vì hai anh em họ.

Lương Tuyết chợt khoát một tay lên vai cô rồi kề sát vào tai cô, nói: “Tớ thay cậu giải quyết tên họ Kiều kia rồi.”

“Hả?” Hứa Tri Mẫn khẽ thốt lên.

“Tên đó không biết may mắn thế nào mà đã được nhận vào võ quán cách đây vài ngày.”

Hứa Tri Mẫn tức thì nhớ lại ngày hôm ấy ở nhà sách. Lúc đó, cô vừa tháo tai nghe xuống thì Mặc Hàm đột ngột giữ tay cô lại, đeo tai nghe vào lại cho cô rồi nói: “Còn một bài nữa.”

Ít nhiều gì cô cũng nhận ra nụ cười gượng gạo trên gương mặt Mặc Hàm, chỉ là không tiện hỏi cho ra lẽ. Cô lẳng lặng quay đi, thấy Mặc Thâm thản nhiên đứng tại chỗ, không nhịn được bật hỏi: “Cậu vừa đi đâu đấy đúng không?”

Mặc Thâm nhìn cô cười ồ: “Có phải cậu nằm mơ cũng nhớ tới tôi hay không?”

Cô trừng mắt nhìn Mặc Thâm, cô không phải là người mơ mộng, vả lại với quan hệ giữa hai người hiện giờ, muốn mơ mộng cũng không có khả năng. Vì thế cô im lặng quay đầu đi, có điều trong lòng vẫn lờ mờ cảm giác bất an.

Bây giờ nghe Lương Tuyết kể chuyện của Kiều Tường, không hiểu sao cô bỗng liên hệ hai sự kiện với nhau.

Lương Tuyết tiếp tục rủ rỉ bên tai cô: “Cái tên Kiều Tường đó á, thật ra bản lĩnh chẳng có bao nhiêu. Hehe, cho nên trận tỷ võ đầu tiên với tớ, tớ thừa dịp ‘làm thịt’ hắn chút đỉnh. Đáng đời, ai bảo hắn dám tìm cậu sinh sự.”

Hứa Tri Mẫn mỉm cười: “Cám ơn cậu.” Cô thầm nhủ bụng, Kiều Tường đã biết Lương Tuyết lợi hại như thế nào, vậy cô chỉ cần đi kè kè theo Lương Tuyết là Kiều Tường sẽ không dám làm khó dễ cô nữa.

Không ai có thể biết trước chuyện xảy ra trong tiết học thể dục cuối buổi chiều hôm đó.

Giờ thể dục, cả lớp chia làm bốn tổ, tản ra bốn khoảng sân để vận động tự do. Đám con trai trong tổ ở sân bóng rổ thừa cơ hội thầy giáo không có mặt bèn chia làm hai đội thi đấu với nhau, còn đám con gái thì đứng ngoài đường biên hò hét cổ vũ cho các cầu thủ.

Hứa Tri Mẫn và Lương Tuyết tránh khỏi đám đông ồn ào nhốn nháo, kéo nhau ra đứng dưới bóng cây đa vừa hóng mát vừa vui vẻ nói chuyện phiếm.

“Đầu cái tên Kiều Tường ấy cao ghê nhỉ.” Lương Tuyết ngóng nhìn ra sân bóng rổ, thở dài.

Quả thật, trong lớp không ai vượt qua được chiều cao của Kiều Tường, cậu ta chơi bóng rổ bao giờ cũng chiếm ưu thế tuyệt đối. Thấy Kiều Tường liên tục ghi bàn vào rổ, cầu thủ đội kia vì quá khẩn trương nên đã đẩy cậu ta ngã dúi dụi xuống đất. Một cú đẩy rất mạnh.

Cả sân vận động im ắng như tờ, không ai giấu được vẻ sợ hãi. Bình thường nào ai dám động đến Kiều Tường cơ chứ. Cả đám học sinh đều than thầm trong lòng, thôi cậu kia xong đời rồi, Kiều Tường sắp nổi điên lên đây.

Hàng trăm con mắt nhìn trân trân chờ đợi, đợi mãi vẫn không thấy Kiều Tường đứng dậy mà cuối cùng chỉ thấy cậu ta khổ sở rên rỉ, hai tay ôm lấy chân trái.

“Chết rồi, vọp bẻ đấy!” Lương Tuyết lo lắng kêu lên.

Nhưng ai cũng e sợ bản tính hung dữ của Kiều Tường, chẳng người nào dám mon men đến gần.

“Đi gọi thầy đi!”

“Ai đó đi gọi thầy đi!”

Mặc cho thời gian chậm chạp trôi qua, mọi người vẫn mải lo đùn đẩy, không một ai có hành động nào thiết thực hơn. Hứa Tri Mẫn chau mày, tuy rằng cô ghét cay ghét đắng cậu ta nhưng cũng không thể chịu được cảnh có người bị thương tật giày vò trước mắt mình. Cô nhớ chân mẹ cũng thường vọp bẻ vào lúc đêm khuya.

Cô nhảy xuống bậc tam cấp, đẩy đám đông đi tới bên cạnh Kiều Tường, nói với một nam sinh đứng lóng ngóng đối diện: “Giúp tôi!”

“Giúp thế nào?” Cậu bạn giật mình nhìn cô.

“Trước tiên cậu hãy kéo hai tay cậu ta ra.”

Nghe cô nói rất tự tin, cậu bạn liền ngồi xổm xuống, kéo tay Kiều Tường ra theo lời cô.

“Tụi bây muốn làm gì?” Kiều Tường hét toáng lên, cậu ta khó mà tin được Hứa Tri Mẫn sẽ tử tế với cậu ta.

Đúng lúc này Lương Tuyết cũng chạy đến giúp một tay. Động tác của hai cô bé rất thuần thục, một người giữ chặt mắt cá chân Kiều Tường, một người ép một cái thật mạnh vào đầu gối cậu ta. Kiều Tường cảm thấy các thớ thịt đang căng lên lập tức nhẹ nhõm, cơn đau nhẹ nhàng qua đi. Cậu ta không khỏi nhìn Hứa Tri Mẫn với ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên, thấy cô đứng dậy sắp đi, cậu ta vội vàng vươn tay níu khuỷu tay cô: “Đừng đi.”

Hứa Tri Mẫn ngẩn người, khó chịu nhìn tay cậu ta, có ý muốn hất ra.

“Xin cậu đấy, cậu đi với tôi vào phòng y tế được không?”

Xin? Người ngông cuồng hống hách như cậu ta mà lại nhún nhường nói từ ‘xin’ với cô. Lòng chợt nhen lên một chút thương xót, cô buông bỏ ý định gạt tay cậu ta ra khỏi khuỷu tay cô.

Cô và một cậu bạn khác dìu cậu ta đến phòng y tế. Kiều Tường nằm trên giường nắm tay Hứa Tri Mẫn, ánh mắt dõi theo cô không rời giống hệt một con cún nhỏ đáng thương. Cậu bạn kia quệt quệt mũi, giao Kiều Tường cho bác sĩ rồi chuồn lẹ. Bác sĩ sau khi khua khua gõ gõ vài cái trên bắp chân Kiều Tường, dặn dò chú ý nghỉ ngơi rồi cũng rời khỏi phòng y tế.

Khi chỉ còn hai người ở lại, Hứa Tri Mẫn cất tiếng: “Cậu nằm nghỉ đi. Tôi sẽ ở đây với cậu cho đến khi tan học.”

“Có thật không?” Cậu ta không dám buông tay.

Lúc này trông cậu ta rất giống thằng nhóc hàng xóm ba tuổi gần nhà cô. Hứa Tri Mẫn bật cười, đưa tay vén mấy sợi tóc rơi lòa xòa bên mặt: “Tôi không gạt cậu đâu. Số di động cậu cho tôi hồi đó, tôi cũng đợi cậu chuyển trường rồi mới xé.”

Nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt cậu ta thoáng chốc ảm đạm, bấy giờ mới chịu buông tay cô.

Cô dời ghế đến bên giường, ngồi xuống, nhìn biểu cảm rất muốn nói nhưng lại thôi trên khuôn mặt Kiều Tường. Nghĩ cậu đang băn khoăn chuyện lúc trước, cô liền nói dứt khoát rành rọt: “Coi như hôm nay tôi cứu cậu đi, vậy là chuyện quá khứ chúng ta đã thanh toán sòng phẳng rồi nhé.”

“Không phải. Ý tôi muốn nói là Mặc Thâm…”

Mặc Thâm? Cảm giác sống lưng lạnh toát, cô giật mình quay đầu ra sau, bắt gặp Mặc Thâm đang đứng tựa cửa nhìn cô và Kiều Tường cười như có như không.

Cậu ta đến đây từ bao giờ? Tan học rồi sao? Hay là có người báo cho cậu ta? Sau một loạt câu hỏi không có lời đáp, nỗi căng thẳng bao trùm lên lồng ngực cô.

Kiều Tường chưa kịp nhận ra sự hiện diện của người thứ ba, tiếp tục nói: “Mặc Thâm nói chỉ cần tôi kể lại cho cậu ta chuyện xảy ra giữa tôi và cậu trước đây, cậu ta sẽ giúp tôi vào được võ quán. Tôi biết tôi là một thằng hư hỏng, nhưng cậu ta cũng không phải người tốt. Hứa Tri Mẫn, cậu có nghe tôi nói không…”

“Cậu ấy không nghe thấy gì cả.” Mặc Thâm tựa người vào khung cửa, nụ cười thoáng qua trên môi, dáng vẻ cậu giống như một kẻ ung dung chờ con cá sa lưới. “Phải vậy không, Hứa Tri Mẫn?”

Nghe giọng Mặc Thâm cất lên, đầu lưỡi Kiều Tường co rút, người run lên như cầy sấy rồi hóa đá ngay tức thì. Hứa Tri Mẫn ngược lại đăm chiêu nhìn khung cảnh xa xa bên ngoài cửa sổ: Nếu nghĩ một cách thấu đáo, không phải anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm can thiệp vào chuyện của mình và Kiều Tường, mà là chính mình đã kéo Kiều Tường vào vòng xoáy giữa mình và anh em họ.

Tấm rèm cửa xếp ly màu trắng tinh phất phơ trong gió, tiếng chuông trường vang vọng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong phòng.

Hứa Tri Mẫn đã biết mình nên làm thế nào. Cô quay sang Kiều Tường cười yếu ớt: “Xin lỗi cậu, tại tiếng chuông nên tôi không nghe rõ cậu nói gì. Cậu có thể lặp lại lần nữa không?”

Kiều Tường nhìn cô chằm chằm, bàn tay run run nắm chặt thành quyền.

Cậu ta quả nhiên không dám nói! Hứa Tri Mẫn nhoẻn môi cười tươi tắn như hoa: “Đợi khi nào cậu nhớ ra thì nói vậy. Tan học rồi, tôi nên về thôi.” Cô đứng dậy bước hai bước, rồi dừng lại nói thêm một câu: “Phải rồi, chuyện giữa chúng ta đến hôm nay là kết thúc nhé.”

Kiều Tường há miệng muốn nói, nhưng một tiếng cũng không dám nói. Mặc Thâm vòng tay trước ngực, nhìn mọi chuyện đang diễn ra bằng điệu bộ lười nhác.

So với Mặc Thâm, cậu ta chỉ là một con côn trùng không biết làm gì ngoài kêu gào vô nghĩa. Hứa Tri Mẫn cắn môi rời đi. Ra khỏi phòng y tế, cô gặp Lương Tuyết xách theo cặp sách của cô đi từ hướng ngược lại. Lương Tuyết hỏi: “Mặc Thâm đến đây hả cậu? Tớ vừa vào lớp thì gặp cậu ấy, cậu ấy hỏi, thế là tớ nói hết luôn. Hứa Tri Mẫn, cậu không sao chứ?”

Hứa Tri Mẫn cầm lấy cặp sách: “Cậu yên tâm, từ nay về sau Kiều Tường sẽ không làm phiền tớ nữa.” Lương Tuyết lắc lắc tay cô an ủi rồi bước lên phía trước trò chuyện cùng Mặc Thâm.

Kết bạn với Lương Tuyết một thời gian, cô không ngốc đến nỗi không nhận ra bạn mình dành tình cảm đặc biệt cho Mặc Thâm. Cô ôm cặp đi thẳng ra cổng trường.

Kể từ đây, hiềm khích giữa cô và Kiều Tường đã trở thành một đoạn quá khứ.

Là điều may mắn, nhưng cũng không hẳn là điều may mắn. Hứa Tri Mẫn đứng ở cổng trường một lúc lâu, ngước nhìn bầu trời nhẹ nhàng thở ra hơi.

Mây chiều từng sợi, từng sợi lả lướt, thướt tha uốn quanh cổng trường như dải lụa muôn màu của nàng tiên nữ. Thế rồi sắc màu rực rỡ ấy lại chiếu sáng khuôn mặt điển trai và nụ cười phóng khoáng của một chàng trai trẻ mà cô đã khắc ghi trong trái tim từ ngày xa xưa. Hứa Tri Mẫn kinh ngạc bụm miệng.

Chàng trai giang rộng hai tay về phía cô. Cô chạy vội xuống bậc thang, dùng hết sức bình sinh gọi thật lớn: “Anh!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play