Tạm biệt ở cổng bệnh viện, cô hướng dẫn Lưu lái xe về nhà, Hứa Tri Mẫn đi đường vòng trở về trường. Đôi chân đang bước bỗng nhiên dừng lại. Cô ngước nhìn tán lá xanh biếc, xen kẽ giữa những cành cây vẫn là vòm trời thành phố R ảm đạm, âm u thường trực và không khí hít vào vẫn ngột ngạt oi nồng như bấy lâu. Có phải sau một lần bệnh nặng người ta sẽ hay nghĩ ngợi sâu xa? Nhớ lại cuộc nói chuyện với cô giáo Lưu, Hứa Tri Mẫn khẽ thở dài, xốc lại dây đeo cặp sách. Trên đường đến khoa y tá, một giáo sư có tiếng trông thấy cô, gọi: “Hứa Tri Mẫn, em qua đây, chủ nhiệm lớp em tìm em đấy.”

Trong gần năm năm học đại học, Hứa Tri Mẫn chưa bao giờ đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong bộ phận cán sự trường hay lớp, và cũng chưa bao giờ có mục đích lấy lòng thầy cô như các sinh viên khác. Bởi thế nên quan hệ giữa cô với thầy cô trong khoa chỉ ở mức bình thường, với giáo sư hướng dẫn lâm sàng thì ngược lại, có phần gần gũi hơn. Cũng trong ngần ấy năm, số lần cô chủ nhiệm tìm gặp cô nói chuyện chưa vượt quá ba lần, nó ít ỏi đến nỗi mà Hứa Tri Mẫn gần như đã quên cô chủ nhiệm của mình họ Hạ.

Bước vào phòng làm việc của giáo sư, cô nhận ra người đang đợi mình không chỉ có chủ nhiệm lớp mà còn có cả bí thư và chủ nhiệm khoa. Cô ngồi xuống chiếc ghế chủ nhiệm Hạ chỉ định.

Chủ nhiệm Hạ nói với cô: “Là thế này, bộ phận y tá bệnh viện tỉnh gọi điện thoại nói chuyện riêng với bí thư Trương của khoa chúng ta, bảo là em đã gần kết thúc thời hạn thực tập, hy vọng trong vòng hai ngày tới em sẽ qua bên ấy phỏng vấn.”

Thay vì lắng nghe nội dung trong lời nói của chủ nhiệm Hạ, Hứa Tri Mẫn chỉ để tâm đến cách cô ấy truyền đạt – giống như đang nhắc đến lệnh tử hình. Lúc sau cô mới biết, đó là lần đầu tiên trong vòng mười năm bệnh viện tỉnh liên hệ trực tiếp với khoa y tá để yêu cầu đích danh một sinh viên.

“Hai ngày tới ạ?” Hứa Tri Mẫn thận trọng hỏi lại.

“Tốt nhất là ngày mai.” Giọng chủ nhiệm Hạ lộ vẻ nóng ruột.

“Cô Hạ, ngày mai thì nhanh quá.” Bí thư Phương – người đứng đầu khoa, một trong mười giáo sư ưu tú được sinh viên đại học M kính trọng nhất – nói xen vào. Cô nhìn Hứa Tri Mẫn cười tủm tỉm: “Đừng nóng vội, em cứ từ từ nghỉ ngơi trước đã rồi hẵng tính. Ngày mốt hoặc là ngày kia đi cũng được. Tới ngày đó cô sẽ đưa em đi.”

Hứa Tri Mẫn đáp ‘dạ’ rồi chào tạm biệt. Khi trở về ký túc xá, cô mới hay chẳng rõ từ lúc nào mọi người trong lớp đều biết tin, các bạn học cùng lớp và sư muội gặp cô ở hành lang đều chúc mừng cô. Vừa về đến phòng, cô lập tức nhận được điện thoại Phương Tú Mai gọi đến.

“Hứa Tri Mẫn, nghe nói cậu sắp đi bệnh viện tỉnh?” Phương Tú Mai phấn khởi hỏi cô.

“Không biết nữa.”

“Không biết là thế nào? Đi đi, đi đi mà. Tớ vào phân viện hai, tuy là khoa giải phẫu thần kinh chứ không phải nội khoa tim huyết quản, nhưng ít ra bọn mình có thể thuê phòng ở trọ cùng nhau.”

“Nói không chừng tớ sẽ vào phân viện chính bệnh viện tỉnh…”

“Không phải chứ?” Phương Tú Mai than thở, “Tớ quên kể cậu nghe, Lâm Ngọc Cầm chắc chắn vào nội khoa tim huyết quản, Vương Nhã Lâm và tớ làm cùng một khoa. Cậu biết không, tớ không hợp với hai đứa ấy, chán bỏ xừ. Cậu qua đây qua đây đi, đãi ngộ bên này tốt hơn trường gấp đôi.”

“Ừa. Để tớ nghĩ lại xem sao.” Hứa Tri Mẫn cúp máy. Cô muốn gọi điện cho Mặc Thâm để xác nhận nguyên nhân vì sao bệnh viện tỉnh lại đưa ra một yêu cầu trái với lệ thường như vậy.

Mặc Thâm cười bí hiểm, “Lẽ ra ngày mai hay ngày mốt em mới gọi điện chứ nhỉ?”

“Bắt đầu từ khi nào?” Hứa Tri Mẫn hỏi thẳng vào vấn đề.

“Ngay từ hôm em bị bệnh. Viên sư huynh của em chủ động đưa ra đề xuất mời em đến bệnh viện tỉnh. Chuyện này dĩ nhiên là anh hoàn toàn đồng ý, ai bảo em bị bệnh làm chi?”

Nghe giọng điệu lười nhác của anh, Hứa Tri Mẫn nghiến răng ken két: “Em bị bệnh thì liên quan gì đến chuyện vào bệnh viện tỉnh?”

“Liên quan chứ. Không thấy sao, bọn anh đã thông cảm cho em, kéo dài đến khi em khỏi hẳn mới gọi em qua bên này đấy thôi.”

Hứa Tri Mẫn phải cố lắm mới không ném phăng cái di động đi vì nổi cáu.

Kết thúc câu nói đùa nửa thật nửa giả, Mặc Thâm thôi cười, giọng trở nên nghiêm túc: “Nghe kỹ này Hứa Tri Mẫn, lần này là nhóm tụi anh chính thức mời em. Em không muốn đi, cũng phải đi.” Dứt lời, anh kiên quyết ngắt máy. Đây là lần đầu tiên anh ép buộc cô, nhưng đành phải vậy, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được chuyện cô bị đưa vào phòng cấp cứu xảy ra thêm một lần nào nữa. Để có thể trông nom công việc, cuộc sống hàng ngày và sức khỏe của cô, anh chỉ còn cách đưa cô đến bên cạnh anh.

Hứa Tri Mẫn sửng sốt nhìn màn hình điện thoại, tự hỏi: Anh ấy uống nhầm thuốc gì rồi chắc? Theo như cô biết về anh, trước nay đa phần anh luôn tìm cách dụ dỗ, lôi kéo cô, chứ không ăn nói kiểu bắt chẹt, ngang ngạnh thế này. Quả thực là cô vừa qua một trận ốm đau thì anh cũng thay đổi hẳn.

Cô thở ra một hơi, đặt điện thoại di động xuống bàn, bắt đầu chọn lựa quần áo mặc đi phỏng vấn bệnh viện tỉnh. Thực ra từ lâu cô đã có ý muốn đến bệnh viện tỉnh, đầu năm nay cô không nộp đơn dự tuyển là vì còn vướng mắc với Quách Diệp Nam. Bây giờ trở ngại đã được tháo gỡ, dù cho cô hướng dẫn Lưu cảnh tỉnh, cô vẫn muốn đi, vì rằng những người thân quen đều ở đó – A Viên, Mặc Hàm, Phương Tú Mai, Lâm Giai, Dương Sâm, Triệu Viễn Hàng… và cả anh nữa.

Chuẩn bị đâu vào đấy xong xuôi, Hứa Tri Mẫn xin nghỉ phép một ngày, đi cùng bí thư Phương đến phòng y tá bệnh viện tỉnh.

Tiếp đón hai cô trò là một người trợ lý họ Lý. Trợ lý Lý còn rất trẻ, tuổi khoảng chừng trên dưới ba mươi, tốt nghiệp khoa y tá chính quy, thạc sĩ dinh dưỡng học, ngoại hình nho nhã, nói năng bặt thiệp.

“Phiền hai vị đợi một lát, chủ nhiệm Đường đang đến khoa nhi có việc.” Trợ lý Lý rót nước cho họ, cười nói, “Thành phố lớn bây giờ toàn là các tiểu thư con một, bệnh vặt một chút cũng không chịu được. Nghe nói vị này là đồng nghiệp mới đến?”

Hứa Tri Mẫn mỉm cười: “Em còn một cậu em trai nữa.”

“Thế à. Hộ khẩu nông thôn?”

“Mẹ em có hộ khẩu nông thôn.”

Trợ lý Mận nheo mắt: “Nói vậy chúng ta là một nửa đồng hương rồi. Mẹ tôi cũng xuất thân từ nông thôn đấy.”

Bí thư Phương cười phá lên, nói xen vào: “Xã hội thời nay làm gì còn phân biệt nông thôn với cả thành thị.”

“Bí thư Phương, cô không biết à? Chủ nhiệm Đường của chúng em thời trẻ từng xuống vùng nông thôn làm việc, đặc biệt có cảm tình với những đồng nghiệp đến từ nông thôn.”

Hứa Tri Mẫn ngồi yên lắng nghe, cả trái tim dần dần co rút. Bên cạnh cô, bí thư Phương dày dạn kinh nghiệm vẫn đang thận trọng đối đáp lại mỗi một câu nói sặc mùi quan liêu không rõ thật giả của trợ lý Lý. Rõ ràng ngay từ đầu, bộ phận y tá bệnh viện tỉnh đã không coi trọng khoa y tá. Điều này cũng không có gì lạ. Khoa y tá là bên cung, bệnh viện tỉnh là bên cầu. Thành phố lớn đang trong thời kỳ bão hòa nhân tài, sinh viên ra trường không được nhà nước đảm bảo có công việc ổn định, bên cung tôn bên cầu lên làm Thượng Đế là lẽ hiển nhiên.

“Nhớ năm ấy chúng em là lớp sinh viên đầu tiên tốt nghiệp khóa y tá chính quy, chỗ nào cũng đua nhau tuyển dụng chúng em. Lớp chỉ có ba mươi người, tất cả đều chưa tốt nghiệp mà đã được các đơn vị đăng ký trước hết cả.” Trợ lý Lý nhắc lại chuyện cũ.

“Tình trạng việc làm càng ngày càng tệ.” Bí thư Phương cảm khái.

“Vài năm nữa thôi là bộ phận sinh viên trung cấp chuyên nghiệp sẽ bị đào thải toàn diện. Đổi lại, hình thức đào tạo chính quy sẽ ngày càng trở nên phổ biến, trong tương lai, những người ở đây đều là các sư muội có trình độ học vấn ngang tầm với em. Chủ nhiệm Đường luôn nghiêm khắc thúc giục em rằng, Tiểu Lý à, cô mà không lo học hành thì thế nào cũng đi làm công nhân vệ sinh. Cho nên để tránh đem đến phiền phức cho dì lao công, em chỉ còn cách đăng ký vào học chương trình tiến sĩ dinh dưỡng học tại chức tại đại học M. Sau này có việc gì xin nhờ bí thư Phương chiếu cố nhiều hơn.”

Bí thư Phương gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Lúc này, chủ nhiệm Đường đã xong việc trở về. Những người đang ngồi đều vội vàng đứng dậy.

Hứa Tri Mẫn từng nghe qua, bộ phận y tá bệnh viện tỉnh có ba vị chủ nhiệm, chủ nhiệm chính không ai khác chính là vị chủ nhiệm Đường này. Không phải Hứa Tri Mẫn chưa từng gặp chủ nhiệm của bộ phận y tá. Trong ấn tượng của cô, chủ nhiệm bộ phận y tá của bệnh viện trực thuộc số Một đại học M là một người rất hiền hòa, thường hay thân thiết vỗ vai cấp dưới và nói chuyện phiếm với mọi người. Có thể mỗi một bệnh viện có một phong cách lãnh đạo khác nhau. Chủ nhiệm Đường tuổi ngoại tứ tuần, vóc người gầy ốm, cao dong dỏng, cằm nhọn, vẻ mặt xét nét. Dù nhìn ở góc độ nào cũng không giống một người lãnh đạo choàng vai cấp dưới thoải mái tán gẫu.

Chủ nhiệm Đường đi vòng ra sau bàn làm việc, cầm lên tờ sơ yếu lích của ứng viên phỏng vấn, đẩy đẩy cặp mắt kính lão nhìn Hứa Tri Mẫn: “Hứa Tri Mẫn?”

Hứa Tri Mẫn cảm giác như mình trở về cái thời bị thầy cô gọi tên trong lớp tiểu học, cô lấy lại bình tĩnh rồi đáp: “Dạ phải.”

Chủ nhiệm Đường buông tờ sơ yếu lý lịch, ngồi xuống cùng một lượt với chủ nhiệm Uông. Về nội dung sơ yếu lý lịch, ứng viên phỏng vấn có thể múa bút khoa trương bất cứ điều gì theo ý muốn, mà số ứng viên phỏng vấn có quan hệ với nội bộ bệnh viện lại chiếm tỷ lệ đáng kể. Do vậy, chỉ thông qua kiểm tra thi cử mới khiến người thua tâm phục khẩu phục và bộ phận y tá mới không bị mang tiếng là thiên vị người của phòng nhân sự.

Vài ứng viên lộ vẻ khẩn trương.

Cân nhắc đến việc lần này đặc biệt tuyển dụng người cho khoa tim, chủ nhiệm Uông nói: “Đề thi đơn giản thôi. Y tá của bệnh nhân suy tim.”

Đề thi đúng là không khó. Mọi người đều thở phào, nhưng Hứa Tri Mẫn lại nhíu chặt chân mày. Từng ứng viên lần lượt trả lời theo thứ tự từ trái sang phải, Hứa Tri Mẫn là người thứ tư. Ba ứng viên trước đã trình bày những phương pháp xử lý thông thường của y tá đối với bệnh nhân suy tim trái cấp tính, đáp án càng chi tiết, thì sẽ càng gây ra áp lực và khó khăn không hề nhỏ cho ứng viên tiếp sau. Đến lượt Hứa Tri Mẫn, trong lòng đã có chủ định nên cô bước lên trước rất bình tĩnh: “Heart failure can be divided into left heart failure, right heart failure and whole heart failure.” Tràng tiếng Anh lưu loát đã thể hiện thế mạnh Anh ngữ vượt trội của cô trong lĩnh vực y học – trong tình hình y học hiện đại Trung Quốc buộc phải phát triển theo hướng quốc tế hóa như hiện nay, ngoại ngữ là yếu tố không thể thiếu. Khác hoàn toàn với ba ứng viên trước, nội dung câu trả lời của Hứa Tri Mẫn lý giải toàn diện đề tài giám khảo đưa ra: Suy tim không chỉ có suy tim trái cấp tính mà còn có suy tim mãn tính, bên cạnh đó suy tim còn được phân loại thành suy tim trái, suy tim phải và suy tim toàn bộ.

Chủ nhiệm Đường cầm tờ sơ yếu lý lịch của cô lên xem một lần nữa, trưởng khoa Uông vừa nghe Hứa Tri Mẫn nói tiếng Anh trôi chảy vừa thì thầm với chủ nhiệm Đường: “Tôi chấm cô gái này rồi.” Chủ nhiệm Đường gật đầu, ngắt lời Hứa Tri Mẫn: “Mời ứng viên tiếp theo.”

Thắng bại đã phân định rõ ràng. Trình độ Anh ngữ của Hứa Tri Mẫn ngang bằng với một sinh viên y khoa xuất sắc, hiếm ai có thể vượt qua. Sở dĩ tiếng Anh của Hứa Tri Mẫn tiến bộ vượt bậc như vậy là nhờ cô đã theo Mặc Hàm học tiếng Anh y khoa gần ba năm đại học, mà trình độ Anh ngữ của anh em Mặc gia thì đã đạt đến cấp độ người bình thường không thể so sánh.

Khi ứng viên cuối cùng trả lời phỏng vấn xong, chủ nhiệm Đường giao sơ yếu lý lịch của Hứa Tri Mẫn cho trợ lý Lý: “Tiểu Lý, cô đưa cô ấy đi đến phòng nhân sự làm các thủ tục tiếp theo, tuần tới đi làm chính thức.”

Nghe thấy chủ nhiệm nói ‘Thứ hai tuần sau’, Hứa Tri Mẫn cho rằng cần phải trình bày cụ thể trường hợp của mình, “Em đang thực tập ở bệnh viện trực thuộc số Một đại học M, còn một tuần nữa mới thực sự kết thúc.”

“Khoa nào?”

“Dạ, khoa ngũ quan*.”

(*) Răng hàm mặt, tai mũi họng và mắt.

“Không cần đi. Toàn bộ học phần thực tập còn thiếu của em bên này chúng tôi sẽ bổ sung.” Quyết định xong, chủ nhiệm Đường ngồi xuống tiếp tục xử lý công việc khác.

“Dạ, nhưng còn kỳ thi tốt nghiệp cuối khóa, bằng chứng nhận học vị…” Hứa Tri Mẫn nghĩ nhất thiết phải hỏi rõ ràng, không thể ký khế ước bán thân theo kiểu ù ù cạc cạc như thế.

Thấy thái độ cố chấp của Hứa Tri Mẫn, những người còn lại trong phòng không khỏi nhíu mày. Chủ nhiệm Đường cảm thấy cô gái trẻ mới đến khá thú vị, ông nhướn mắt nói: “Không cần lo những việc này. Hậu cần sẽ làm tất cả mọi thứ để hỗ trợ cho tiền tuyến lâm sàng.”

Hứa Tri Mẫn nói cám ơn rồi rời đi cùng trợ lý Lý, còn bí thư Phương ở lại văn phòng nói chuyện công việc với chủ nhiệm Đường.

Trên đường đi, trợ lý Lý nói với Hứa Tri Mẫn, không còn bao nhiêu ngày nữa Hứa Tri Mẫn sẽ tốt nghiệp, phòng nhân sự sẽ ký hợp đồng với cô trước, sau khi đến bệnh viện tỉnh làm việc, đến kỳ thi tốt nghiệp và lễ tốt nghiệp cô vẫn có thể xin nghỉ phép về trường tham gia.

Đang ký hợp đồng trong phòng nhân sự thì Hứa Tri Mẫn phát hiện ra một vấn đề: “Bạn học em cũng ký hợp đồng bắt đầu từ ngày tốt nghiệp, nhưng thời hạn thử việc của họ là ba tháng.”

“Bởi vì các cô ấy ký hợp đồng hai năm, còn em ký hợp đồng năm năm, cho nên thời hạn thử việc của em là một năm. Dĩ nhiên về khoản tiền thưởng, phúc lợi, em và bạn học đều giống nhau.” Trợ lý Lý giải thích.

Hứa Tri Mẫn không ngốc tới nỗi cố truy hỏi hai năm và năm năm khác nhau thế nào. Năm năm, đồng nghĩa với nhân viên chính thức – một danh tiếng quý giá mà biết bao người tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán. Với một số người, đây là sự ổn định về lâu về dài, nhưng với những người có tham vọng, thì đây lại là cơ hội tiếp tục trau dồi kiến thức mà nơi làm việc dành cho nhân viên chính thức. Ký xong hợp đồng được một lúc, mối lo lắng của Hứa Tri Mẫn lại tập trung vào vấn đề ‘không biết bệnh viện tỉnh sẽ bồi dưỡng mình như thế nào’. Thế là cô vội vàng hỏi trợ lý Lý: “Khi nào mới dẫn em đến khoa vậy ạ?”

Trợ lý Lý mỉm cười: “Tuần tới em vào làm sẽ dẫn em đi. Bởi vì đường đi khá xa.”

“Vậy không phải là phân viện chính?” Hứa Tri Mẫn biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Không phải.” Trợ lý Lý thoáng cười, “Phân viện hai, chắc em cũng đến đấy rồi.”

“Em chỉ mới vào đó một lần để khám bệnh.” Hứa Tri Mẫn giải thích rõ.

“Vậy thì em nên biết phân viện hai có điều kiện chẩn bệnh tốt nhất trong số tất cả các bệnh viện của thành phố này, khoa em sắp đến còn có cả hai phòng tổng thống. Thế nên…” Trợ lý Lý hơi híp mắt chăm chú nhìn gương mặt Hứa Tri Mẫn, “Tôi thấy em hợp với son bóng của Chanel, dòng Anne Francis ấy.”

Hứa Tri Mẫn hiểu được hàm ý trong lời nhắc nhở của trợ lý Lý. Vốn từ trước đến nay cô không thích trang điểm, khi đi phỏng vấn cũng chỉ thoa chút son bạc hà Mentholatum lên môi. Tất nhiên, kiểu trang điểm của cô còn cách yêu cầu của bệnh viện tỉnh rất xa.

Hàng năm các bệnh viện lớn đều cấp cho mỗi nhân viên nữ hai trăm tệ tiền phí trang điểm, bệnh viện tỉnh lại cấp hai lần. Bộ phận y tá được yêu cầu phải trang điểm nền nã. Trang điểm nền nã nghĩa là môi tô son nhàn nhạt, má điểm phấn phơn phớt và nụ cười thể hiện sự hết lòng phục vụ. Nhưng mỗi lãnh đạo có một chính sách riêng, bộ phận y tá bệnh viện trực thuộc đại học M không kiểm tra nghiêm ngặt, các cô hướng dẫn của Hứa Tri Mẫn đa số đều để mặt mộc xuềnh xoàng. Bệnh viện tỉnh thì khác, một lần bị bắt quả tang không tô son, ngoài bị ghi sổ ra còn bị trừ một trăm tệ tiền thưởng tháng.

Vì vậy Hứa Tri Mẫn ghi nhớ kỹ nhãn hiệu son bóng Chanel theo lời trợ lý Lý. Chủ nhật, Hứa Tri Mẫn đi một mình đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, tại một quầy chuyên doanh, cô tìm được son bóng Chanel và chọn dòng Anne Francis trong cả rừng màu sắc. Cô bán hàng dạy cô cách sử dụng son môi, cách tô son và một chút kỹ xảo nho nhỏ để có thể phát huy đầy đủ hiệu quả của việc trang điểm môi. Chỉ riêng bộ trang điểm cho môi mà giá tiền đã lên đến bốn trăm tệ. Hứa Tri Mẫn hạ quyết tâm, mua nó bằng số tiền bình thường chi tiêu dè sẻn đem gửi tiết kiệm ngân hàng. Với cô, đây là khoản tiền vốn đầu tư quan trọng nhất cho việc cô bước chân vào bệnh viện tỉnh.

Lần đầu tiên đứng trước gương tự mình trải nghiệm chuyện tô son, cô chợt nhớ đến một quyển sách đọc năm mười bốn mười lăm tuổi. Sách viết rằng, son môi là vũ khí hữu ích nhất của phụ nữ. Qua được vòng phỏng vấn, bây giờ cô hoàn toàn có đủ tự tin đi đánh trận chiến son môi này.

¤¤¤

Sang thứ Hai, tảng sáng Hứa Tri Mẫn ngồi xe buýt công cộng đến phân viện hai, hôm nay cô sẽ gặp lại trợ lý Lý.

Lần trước đến phân viện hai trong tình cảnh ốm đau nên cô không để ý đến phong cảnh xung quanh mình. Còn bây giờ, cô đang đứng ở cổng đợi trợ lý Lý và đưa mắt nhìn ra xa. Bao bọc bốn phía là khu nhà ở xa hoa dạng hoa viên và con đường có sáu làn xe, chỉ cần chưa đến mười phút đồng hồ chạy xe là có thể đến khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố R. Cô ngoảnh lại phía sau nhìn về phía phân viện hai – tòa nhà khám bệnh ba tầng được xây dựng theo kiến trúc nửa hình vòng cung; khu cấp cứu nằm ở một góc tầng trệt của tòa nhà khám bệnh; khu nằm viện có sáu tầng, quá khiêm tốn nếu so với con số ba hai tầng của phân viện chính. Trong số ít các khoa ở đây thì nội khoa tim huyết quản và ngoại khoa tim lồng ngực nằm ở tầng ba không nghi ngờ gì chính là biểu tượng của phân viện này, trang thiết bị hạng nhất và đội ngũ nhân tài chuyên nghiệp của nó ngay cả phân viện chính cũng không thể sánh bằng.

Hứa Tri Mẫn xem đồng hồ, kim đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, giờ hẹn đã đến nhưng vẫn không thấy bóng dáng trợ lý Lý. Cô nóng ruột đợi thêm mười phút thì trợ lý Lý gọi điện đến nói: Bộ phận y tá đã nói chuyện với y tá trưởng Giang rồi, Hứa Tri Mẫn, em tự lên trung tâm tim trình diện trước đi.

Hứa Tri Mẫn bất đắc dĩ cầm chặt dây túi xách, xoay người bước qua cửa tự động. Vào đến khu nằm viện cô mới biết kiến trúc bên trong rất rắc rối, phức tạp, trong khi từ nhỏ cô đã kém cỏi trong chuyện nhận biết phương hướng. Cô tìm được cầu thang máy theo bảng chỉ dẫn, đến tầng ba, cửa thang máy ‘đing đong’ mở ra, đập vào mắt cô là cây cầu dẫn ra một tòa nhà khác với mái vòm trong suốt bao phủ phía trên. Cô hoài nghi đi đến phía đối diện nhìn hai bên trái phải. Tận cùng của con đường nối liền yên tĩnh là hai cánh cửa màu xanh khép chặt nằm hai bên, trên cửa đề: Khu vực giải phẫu quan trọng.

Hứa Tri Mẫn ảo não hít một hơi, cô vừa định đi ngược về lại đầu bên kia thì nghe thấy tiếng cửa mở kẽo kẹt. Vài bác sĩ bước ra từ bên trong, trong số đó, bác sĩ nam đi đầu trông rất quen. Hứa Tri Mẫn còn đang chớp mắt thì đối phương đã nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi: “Hứa Tri Mẫn, sao em lại ở đây?”

“Dương sư huynh, lâu rồi không gặp.” Hứa Tri Mẫn mỉm cười.

“Đúng là lâu rồi không gặp nhỉ, hai năm rồi còn gì.” Dương Sâm bảo đám học trò theo sau anh ta đi chỗ khác rồi đến trước mặt Hứa Tri Mẫn, soi cô từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, “Lần trước nghe nói em bị bệnh, phải đưa vào đây cấp cứu. Sức khỏe ổn chưa?”

“Dạ, em khỏi hẳn rồi.”

“Được vậy thì tốt quá, nếu không có người lại phải ăn không ngon, ngủ không yên.”

Đối diện với nụ cười hòa nhã và thiện ý của Dương Sâm, Hứa Tri Mẫn thấy đau cả đầu. Cô nhớ lại khoảng thời gian vào hội sinh viên nhờ sự trợ giúp của anh ta, sau lại đi theo anh ta làm thư ký chủ tịch hơn hai tháng. Chỉ vỏn vẹn hơn hai tháng đó cũng đủ để cô lĩnh giáo một cách sâu sắc về anh chàng chủ tịch hội sinh viên có khuôn mặt tươi cười tao nhã, nhưng lại hay đùa dai dẳng tới mức làm người ta tím tái mặt mày này.

Hứa Tri Mẫn sờ đồng hồ đeo tay, nói: “Dương sư huynh, hôm nay em đến khoa trình diện…”

Dương Sâm gật đầu: “Anh biết hôm nay em đến. Nhưng sao em lại ghé qua khoa giải phẫu bọn anh thế?”

Hứa Tri Mẫn lúng túng, con gái lớn chừng này rồi mà còn lạc đường, thật quá mất mặt. Cô ấp úng nói: “Sư huynh, chắc em phải đi trình diện gấp đây.”

“Anh biết mà. Em bị lạc đường đúng không?”

Sau một thoáng kinh ngạc, Hứa Tri Mẫn thấy Dương Sâm cười ha hả, không khỏi nhếch miệng: “Sư huynh vẫn như xưa.”

Thấy cô có vẻ giận, Dương Sâm thôi không cười nữa: “Đợi anh một chút, anh đi lấy ít đồ, sau đó sẽ dắt em ra khỏi mê cung này.”

“Không cần đâu sư huynh…” Hứa Tri Mẫn gọi giật lại nhưng loáng cái Dương Sâm đã biến mất sau cánh cửa nhanh như một cơn gió.

Cô nắm chặt mười ngón tay, cúi đầu nhìn chằm chằm nền đá cẩm thạch trên mặt đất. Một lát sau, tiếng mở cửa kẽo kẹt lại vang lên. Lúc này có hai người một trước một sau đi ra, người đi trước chính là Dương Sâm, còn người phía sau là… Mặc Thâm. Trái tim cô bỗng nhiên đập gấp gáp, ánh mắt thoáng qua vẻ chần chừ.

Dương Sâm giẫm chân gọi cô: “Đi thôi.”

Cô đi từ từ theo sau, Mặc Thâm đi sau lưng cô. Tiếng bước chân anh vang lên rất rõ bên tai cô. Những bước đi của anh vốn luôn dài và ổn định, từ xưa đến nay chưa từng thay đổi. Thời còn học trung học, để thoát khỏi sự truy đuổi của Kiều Tường, anh đã nắm tay cô chạy trong tiểu khu và nói: Nhất định sẽ không buông tay em ra. Lần này cũng vậy, anh lại nắm chặt tay cô.

Dương Sâm đi phía trước giúp cô mở cánh cửa thông ra hướng khu bệnh viện. Cô nhẹ nhàng nói với Mặc Thâm: “Yên tâm đi.”, sau đó kiên định rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, ngẩng đầu thẳng lưng và một mình bước qua cánh cửa.

Mặc Thâm ngóng nhìn bóng lưng cô, cho đến khoảnh khắc cánh cửa lò xo thật sự khép kín.

Dương Sâm đấm anh: “Lo thì đi vào cùng cô ấy đi.”

Mặc Thâm lườm anh ta: “Có cần phải vậy không?” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng anh vẫn canh cánh lo cho cô. Cô sắp phải đối mặt với môi trường công việc, khác một trời một vực với môi trường thực tập cô tiếp xúc bấy lâu nay.

Hứa Tri Mẫn đi thẳng đến phòng y tá, tại đây cô gặp một đồng nghiệp: “Chào cô, tôi muốn tìm y tá Giang.”

Đồng nghiệp này ngẩng đầu, tháo khẩu trang xuống, để lộ ra một khuôn mặt ngọt ngào: “Hứa Tri Mẫn?”

“Lâm Ngọc Cầm.” Hứa Tri Mẫn cố nhoẻn miệng cười.

Lâm Ngọc Cầm sai dì phụ việc đi tìm y tá trưởng rồi hỏi: “Sao mà cậu được phân đến khoa chúng tớ vậy?”

Cô nàng Lâm Ngọc Cầm này tính tình vẫn lanh chanh láu táu y như xưa. Hứa Tri Mẫn thản nhiên đáp: “Là do bộ phận y tá sắp xếp.”

Lâm Ngọc Cầm nghi ngờ: “Tớ nghe đồn gần đây có sư huynh nào đó hay ra vào phòng ký túc 314 của chúng ta.”

“Vì tớ bị bệnh nên một vị sư huynh tốt bụng đã đến phòng kê toa thuốc cho tớ.”

“Sư huynh ấy không phải cùng khoa với chúng ta đấy chứ?”

“Cậu nói thử xem?” Hứa Tri Mẫn thong thả hỏi lại. Lâm Ngọc Cầm ngớ ra. Hứa Tri Mẫn nắn nắn cánh tay cô bạn, cười: “Cậu chỉ giỏi đoán mò thôi.”

Lâm Ngọc Cầm suýt nghẹn nước bọt: “Hứa Tri Mẫn, cậu không biết à? Nhân viên cùng phòng không được công khai yêu đương, vợ chồng cũng không thể làm việc chung một phòng.” Vậy vẫn còn tốt hơn so với quy định cấm không cho yêu đương trong nơi làm việc. Hứa Tri Mẫn cũng biết điều luật bất thành văn này ngay từ khi còn thực tập ở bệnh viện trực thuộc đại học M.

Hứa Tri Mẫn tỉnh bơ trêu cô bạn cùng phòng: “Tớ đến đây làm việc cơ mà, sao cậu lại nói chuyện yêu đương thế kia. Lâm Ngọc Cầm, gần đây cậu tự mình trải nghiệm à?”

Lâm Ngọc Cầm cuống quít xua tay: “Úi, không có đâu.”

Hứa Tri Mẫn hơi nhướn mày: Bạn cùng phòng rõ là đã có đối tượng yêu đương rồi.

Lâm Ngọc Cầm lẩn tránh, nói: “Y tá trưởng về rồi kìa.”

Y tá trưởng Giang nguyên là y tá trưởng nội khoa tim huyết quản phân viện chính, khi phân viện hai thành lập trung tâm tim mạch vào hai năm trước, bộ phận y tá đã điều chị sang đây. Công việc của một y tá nội khoa và ngoại khoa không khác nhau mấy, vì thế để thuận tiện cho việc quản lý và tiết kiệm nguồn nhân lực, nội khoa tim huyết quản và ngoại khoa tim lồng ngực đều sử dụng chung một tổ y tá. Ngoài ra, việc trông coi phòng bệnh CCU cũng khiến công việc của đội ngũ y tá trung tâm tim mạch bề bộn hơn y tá các khoa thông thường khác.

Từ ngày trung tâm thành lập đến nay, dựa vào nhóm thân tín nòng cốt, y tá Giang đã quản lý công việc y tá ở đây một cách gọn gàng ngăn nắp, nhiều lần được bộ phận y tá tuyên dương. Trước ánh mắt của Hứa Tri Mẫn, y tá Giang sải bước đi tới, thân hình đẫy đà, gương mặt tươi tắn, chỉ là khóe mắt đã hằn rõ nhiều vết chân chim. Hứa Tri Mẫn nghe nói chị đã bốn mươi tuổi.

Sau vài câu trò chuyện ban đầu với y tá Giang, Hứa Tri Mẫn cảm thấy chị y tá trưởng này là một người lãnh đạo thân thiện. Còn lại thì phải đợi tiếp xúc lâu ngày mới biết được.

“Đầu năm nay khoa đã tuyển đủ người rồi, em là người đến sau. Sau khi thương lượng, bộ phận y tá và khoa dự tính thế này, y tá Vương Hiểu Tịnh là trụ cột của tổ y tá, em hãy đi theo cô ấy để nắm vững về công việc y tá của khoa. Tuy rằng lúc còn ở bệnh viện trực thuộc đại học M em đã từng thực tập luân phiên trong phòng giải phẫu, nhưng ngoại khoa tim lồng ngực của chúng ta nổi tiếng nhất trong toàn tỉnh. Em cũng sẽ được quan sát, học tập về giải phẫu. Cuối cùng, khoa sẽ căn cứ theo tình hình thực tế để quyết định có chuyển em vào phòng giải phẫu can thiệp hay không.” Y tá trưởng Giang vừa nói vừa giao một chồng tài liệu cho Hứa Tri Mẫn, dặn cô trở về phải học tập thật sự nghiêm túc.

Hứa Tri Mẫn lật xem sơ qua – không phải văn kiện học tập, đa phần là quy định của bệnh viện và khoa. Trong đó có một đạo lý mà khi vừa bước chân vào lâm sang cô hướng dẫn Lưu đã từng chỉ dạy cô: Trước tiên phải biết đối nhân xử thế tốt thì tương lai mới có thể làm việc giỏi giang. Trước mặt y tá trưởng Giang, cô xếp chồng tài liệu nội quy ngay ngắn chỉnh tề rồi cất vào túi xách, sau đó lấy ra quyển sổ và cây bút, viết vào ba ý: 1, học tập y tá Vương Hiểu Tịnh; 2, kỹ thuật trước, trong và sau phẫu thuật ngoại khoa tim lồng ngực; 3, kỹ thuật trước, trong và sau phẫu thuật can thiệp.

Y tá Giang gật gù hài lòng: “Y tá Vương nghỉ phép ở nhà mấy ngày nay. Hôm nay xem như em đã quen với môi trường làm việc của khoa chúng ta rồi, mai lại đến đây cùng làm việc với Vương Hiểu Tịnh nhé.” Dặn dò xong xuôi, chị gọi Lâm Ngọc Cầm: “Các em là bạn cùng lớp phải không? Lâm Ngọc Cầm đã vào khoa được một tháng rồi. Ngọc Cầm, nhớ giúp đỡ bạn học của em đấy.”

“Dạ.” Lâm Ngọc Cầm và Hứa Tri Mẫn đồng thanh đáp.

Lâm Ngọc Cầm dẫn Hứa Tri Mẫn đi lãnh đồng phục làm việc mới, vào đến phòng thay quần áo, cô nàng đưa Hứa Tri Mẫn chìa khóa tủ quần áo làm việc rồi hỏi: “Y tá trưởng bố trí công việc của cậu thế nào?”

“Làm chân sai vặt trước.”

“Tớ cũng giống vậy nè. Tháng đầu tiên đi theo cái vị tiền bối để quen với tất cả các ca làm. Còn tháng này, tốt nghiệp xong là tớ được làm việc độc lập ngay.”

Tay Hứa Tri Mẫn dừng lại ở cửa tủ: Mình và Lâm Ngọc Cầm khác nhau.

“Hứa Tri Mẫn, ngày đầu tiên cậu làm việc với ai?”

“Y tá Vương Hiểu Tịnh.”

“Vương Hiểu Tịnh á?!” Vẻ mặt Lâm Ngọc Cầm hơi biến sắc.

“Chị ấy có vấn đề gì à?” Hứa Tri Mẫn chau mày, không lẽ Vương Hiểu Tịnh rất khó gần?

“Vương Hiểu Tịnh không bao giờ hướng dẫn ai. Bởi vì chị ta phụ trách công việc y tá phẫu thuật can thiệp của khoa tim huyết quản chúng ta. Các giáo sư vào phòng mổ đều gọi đích danh chị ta, ngay cả y tá trưởng cũng phải nhường nhịn chị ta ba phần.”

Nghe ra giọng điệu chua chát của Lâm Ngọc Cầm, Hứa Tri Mẫn cười không đồng tình: “Tớ nghe nói thường xuyên vào phòng can thiệp sẽ bị nhiễm bức xạ, rất có hại cho sức khỏe.”

“Cậu nói cũng đúng. Người ta lấy tiền của chúng ta nhiều gấp mấy lần, nhưng so ra thì là lấy mạng đổi tiền đấy.” Lâm Ngọc Cầm nghiến răng.

Hứa Tri Mẫn cười mỉm chi phụ họa, nhưng trong lòng lại cười dửng dưng. Cô nghe nói nơi này có biện pháp phòng ngừa bức xạ tia X nghiêm ngặt nhất, trang thiết bị cũng hết sức đồng bộ và hoàn chỉnh. Huống chi, nếu thực sự là lấy mạng đổi tiền, thử hỏi có bao nhiêu người ngu ngốc tình nguyện dấn thân? Hứa Tri Mẫn không tin các giáo sư ở đây chỉ là một đám người điên rồ.

Tiếp đó cô dành chút thời gian tham quan toàn bộ khu vực trong bệnh viện và thăm dò kỹ càng những lối đi lắt léo trong tòa nhà. Trước lúc về nhà, cô vòng đến khu cấp cứu, tìm gặp Mặc Hàm để trả lại tiền khám bệnh cho cậu.

Mặc Hàm thấy quái lạ: “Chị Tri Mẫn, không cần cho em tiền. Em đã đi làm, có tiền lương, chị vẫn chưa…”

“Nghỉ hè chị đi làm thêm, có học bổng, có tiền gửi ngân hàng. Hơn nữa, cậu đã gọi chị là chị thì chẳng có lý gì mà người làm chị như chị đây lại bắt em trai lấy tiền túi trả tiền khám bệnh cho mình.” Hứa Tri Mẫn nói năng vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, không cho phép cậu từ chối.

“Thế à, vậy thì tốt thôi, em sẽ bảo anh em đi mua quà mừng chị Tri Mẫn đến đây làm việc.” Mặc Hàm cười xảo quyệt.

“Anh của cậu?”

“Tất cả chi phí không phải do em trả, mà là anh em. Viên sư huynh cũng muốn góp một phần, nhưng đều bị anh em từ chối êm đẹp bằng mọi cách.”

Tim Hứa Tri Mẫn đập loạn, cô nói: “Không cần.”

“Chị Tri Mẫn sắp chuyển nhà phải không, để em nói anh em giúp chị mua một cái giường lớn nằm cho thoải mái nhé.”

Không ngờ Mặc Hàm bình thường đứng đắn là thế mà cũng biết trêu ghẹo gô, Hứa Tri Mẫn xấu hổ đấm cậu một cái: “Cẩn thận không chị mách bạn gái cậu bây giờ.”

Mặc Hàm cười hì hì tiễn cô ra cửa, sau đó nhìn cô rời đi. Dưới ánh mặt trời chói chang, bắt gặp mắt cá chân trái của cô luôn bị ủ kín trong tất vải, cậu quay trở về phòng cấp cứu với sắc mặt có phần ảm đạm.

Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Ngày đi làm chính thức, Hứa Tri Mẫn cầm gương trang điểm nhỏ, tỉ mỉ tô son theo đường viền môi. Cô thay đồng phục làm việc cùng các đồng nghiệp trong phòng thay đồ rồi đi tới phòng y tá.

Trung tâm này có hai văn phòng bác sĩ, phân thành nội và ngoại khoa. Chủ nhiệm hai khoa đề cao tinh thần đoàn kết hữu nghị, thứ ba hàng tuần là toàn khoa họp giao ban. Hôm nay Hứa Tri Mẫn vừa khéo gặp đúng dịp nhân viên hai khoa tề tựu.

Trước giờ giao ban, y tá trưởng Giang giới thiệu cô với Vương Hiểu Tịnh. Vì vậy cô đã gặp được người thầy cùng cô nếm trải vinh nhục, thậm chí là cùng vào sinh ra tử trong cuộc sống sau này. Vương Hiểu Tịnh vóc dáng lưng ong thon thả, gương mặt đẹp sắc sảo, giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa cổ xưa. Người xinh đẹp bao nhiêu thì ánh mắt lạnh lẽo bấy nhiêu.

Hứa Tri Mẫn không khẩn trương khi đối diện với y tá trưởng Giang, nhưng đứng trước Viên Hiểu Tịnh, lòng cô lại thấp thỏm không yên. Trực giác mách bảo cô rằng, cô gái này vô cùng tài giỏi.

Vương Hiểu Tịnh hờ hững liếc cô một cái: “Nghe giao ban đi.”, rồi đứng yên tại chỗ, cầm bút lên, thực hiện trách nhiệm kiểm tra đơn đăng ký của một người y tá chủ quản.

Hứa Tri Mẫn nghĩ ngợi, hai chân cũng bất động.

Đến khi tất cả mọi người đều vào văn phòng bác sĩ nội khoa, trong phòng y tá ngoại trừ một y tá ở lại trực, chỉ còn lại hai người họ giữa không gian vắng vẻ. Vương Hiểu Tịnh dừng bút, bước hai bước rồi quay lại nói với Hứa Tri Mẫn: “Tôi chưa bao giờ hướng dẫn học trò và sẽ không bao giờ hướng dẫn học trò. Cô cũng không phải sinh viên thực tập. Cô hiểu rõ ý tôi rồi chứ?”

Đặt trường hợp là người khác, người ta chắc chắn sẽ xấu hổ mà rằng, “Hiểu rồi.”, hoặc trả lời ngu ngơ, “Y tá trưởng bảo em đi theo chị.” Nhưng Hứa Tri Mẫn lại mỉm cười đáp: “Em hiểu rồi, giữa thầy giáo và đồng nghiệp, vừa là thầy vừa là bạn.”

Nghe đối phương trả lời một cách thông minh và thuyết phục, Vương Hiểu Tịnh bất chợt sửng sốt, ngạc nhiên nhìn vẻ đoan trang của Hứa Tri Mẫn

Đúng lúc này, một đồng nghiệp khẽ gọi họ: “Mau vào họp giao ban.”

Vương Hiểu Tịnh vội vã đi vào văn phòng. Hứa Tri Mẫn vào theo sau, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong chớp mắt, cô cảm thấy hầu hết mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Cô ngước gương mặt trong sáng lên, màu son bóng đằm thắm dịu dàng nổi bật trên đôi môi xinh đẹp. Vẻ đẹp thuần khiết đó khiến những ai có mặt đều ngẩn ngơ. Người không quen cô ắt sẽ âm thầm tự hỏi: Cô gái mới đến này là ai? Người quen biết cô ắt sẽ cảm nhận được mùi hương bạc hà hết sức mỏng manh ấy.

Viên Hòa Đông cảm thấy rất nhẹ nhõm thoải mái, bởi sự lo âu không mảy may hiện diện trong ánh mắt cô. Bên cạnh anh, Dương Sâm thấp giọng hỏi Mặc Thâm: Tớ muốn hỏi cô ấy từ lâu rồi, cô ấy thích bạc hà à?

Mặc Thâm đang định trả lời thì chủ nhiệm hắng giọng ho hai tiếng, cuộc họp giao ban bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play