“Hai mươi bảy năm trước, Anh quốc, một người phụ nữ hai mươi tuổi, gia cảnh bình thường nhưng bà có một vẻ đẹp khó ai sánh được. Mỗi ngày bà sống hết sức vui vẻ hạnh phúc với chồng sắp cưới của mình. Bỗng nhiên một ngày mọi thứ của bà đều bị phá hủy, cô biết thế nào không?”
Tôi cứng nhắc ngồi trên ghế, lờ mờ có thể đoán được người phụ nữ trong lời Cổ Lạc Vũ là ai.
Anh ta nghiêng đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng vào mắt tôi, cười: “Bà ấy phát hiện có một người đàn ông bị thương rất nặng, máu chảy dài từ vai xuống đất tạo thành một vũng lớn. Bà đưa ông ta về, cứu ông ta mà không hề do dự”.
Ngừng một chút, “Ông ta ở nhà bà ấy chữa thương đến khi lành hẳn. Hai người, đã nảy sinh tình cảm. Bà ấy rất ray rức với chồng sắp cưới của mình nhưng vẫn một mực muốn ở bên ông ta. Chồng sắp cưới của bà ấy cũng hiểu và chấp nhận cho bà, hai người vẫn là bạn tốt. Chỉ là, hai tháng sau bà ấy mang thai. Chưa kịp báo tin vui, người đàn ông đó đã biến mất.”
Tôi không biết rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì, cho đến khi, Cổ Lạc Vũ nói: “Đúng như cô nghĩ đấy, tôi là đứa trẻ người phụ nữ trong câu chuyện mang thai, và cũng là anh trai của hai anh em Thiên, Hy các người”.
Cái gì gọi là sét đánh ngang tai? Chính là tình huống này.
“Anh nói nhảm cái gì vậy?” Tôi run run nói.
“Tôi không nói nhảm, năm đó ba cô biến mất, mẹ tôi đau khổ gần như phát điên, bà sinh ra tôi rồi qua đời. Cô biết ai nuôi tôi không? Là chồng sắp cưới năm xưa của mẹ, ông ấy mới xứng đáng là cha của tôi.”
Cổ Lạc Vũ cười lớn một tiếng, nói tiếp: “Năm tôi mười tám tuổi, đến tận thời điểm đó tôi vẫn luôn cho rằng ba ruột mình có nỗi khổ mới bỏ rơi mẹ con tôi. Lúc đó, tôi biết ba nuôi mình có thế lực không tầm thường, nhờ vào ba nuôi tôi tìm đến đây, kết quả, cái nhận được chính là ông ta đang có một gia đình và hai đứa con. Còn hết sức hạnh phúc nữa chứ.”
Tôi run rẩy càng dữ dội.
“Sao? Không tin?” Cổ Lạc Vũ đưa tay gỡ hai nút áo trước ngực, chộp lấy điều khiển điều hòa hạ nhiệt độ xuống hai mươi sáu độ, “Em gái à, không cần tin cũng được. Thật ra tôi không hề hận thù gì ba cô cả, tôi đơn giản chỉ muốn ông ta sống không được yên mà thôi. Chỉ là ngoài dự đoán, giết ông ta quá dễ dàng, cũng là nhờ hai đứa em đáng yêu của anh.”
Giọng nói Cổ Lạc Vũ ngày càng dịu dàng hơn: “Nhờ hai em tạo nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn như vậy”.
Thỏ bị dồn tới đường cùng cũng biết cắn người, tôi đương nhiên cũng thế, đứng dậy chụp ly nước lúc nãy tạt vào người anh ta.
Cả người Cổ Lạc Vũ ướt sũng, từng giọt nước trong suốt theo sợi tóc rơi chảy xuống mặt, anh ta không chớp mắt lấy một cái, chỉ im lặng nhếch mép cười.
Tôi không có tâm trạng để mắng anh ta, đứng yên như chết lặng, mơ hồ hỏi: “Anh có gì chứng minh chuyện anh nói là thật?”
“À… không có, hay là mai anh dẫn em gái đi xét ADN nhé?” Cổ Lạc Vũ nửa đùa nửa giỡn nói xong bước xuống giường, đi lại cái tủ lớn mà mất ngày nay tôi chưa từng mở, kéo cửa tủ, lấy một trong hàng tá áo sơ mi trắng. Thông thả cởi áo thay ngay tại chỗ, dường như nhận thấy ánh mắt tôi, Cổ Lạc Vũ xoay đầu nói: “Đừng ngạc nhiên, căn phòng này vốn là của anh trai.”
Tôi cũng chẳng ngại ngùng nhìn anh ta thay áo, từng chữ từng chữ nói: “Anh đừng có mở miệng là anh đóng miệng là trai. Tôi chỉ có một người anh mà thôi. Tôi không cần biết tại sao anh bắt tôi, thả tôi ra”.
“Được, đợi đến khi Tả Nhật Thiên giao năm mươi phần trăm cổ phần Tả thị cho tôi.”
Tôi khinh thường nhìn anh ta, “Anh bắt tôi chỉ vì tiền thôi sao? Thế anh có cần tôi đưa anh hai mươi phần trăm của mình luôn không? Ai chẳng biết Tả thị là một công ty gia đình, toàn bộ cổ phần đều năm trong tay anh em chúng tôi?”.
Cổ Lạc Vũ chỉnh lại cổ áo, từ từ đi lại giường ngồi xuống, “Em gái à, anh không bắt nạt phụ nữ”.
Tôi cười nhạt.
Thật ra có một chuyện mà người ngoài không biết, năm đó ba giữ lại năm phần trăm, sang tôi bốn mươi lăm, anh hai năm mươi phần trăm cổ phần. Ba sợ tôi nguy hiểm nên người ngoài chỉ biết tôi có hai mươi phần trăm mà thôi.
Lại qua mấy ngày, lòng tôi như lửa đốt. Tôi không bao giờ tin Cổ Lạc Vũ là anh trai mình, cành không bao giờ tin ba có thể hành động như một kẻ bội bạc được. Đêm nay, không trăng không sao, tôi không thể nào ngủ yên được.
Tả Nhật Hy ngày càng tàn nhẫn đến biến thái.
“Anh điên rồi ! Điên rồi !” Tôi gào lên trong nước mắt. Giãy dụa khỏi mớ xiềng xích trên cổ tay và cổ chân đến mức chảy máu, đau rát khiến tôi muốn ngất nhưng vẫn tỉnh táo đến chết tiệt.
Anh thong thả kìm chế hai tay tôi, ép lên giường, khuôn mặt như thần Apollo không có một chút đau thương, “Anh điên thì sao, chỉ cần mẹ chết thì không ai có thể ngăn cản chúng ta đến với nhau !”
Tôi sững sờ khi nghe anh nói, quên cả phản kháng, khó tin nhìn anh hôn lên ngực mình, “Anh giết ba, chị Ngọc Liên thì vào tù, nay mẹ như vậy anh cũng không quan tâm ! Anh không còn là con người nữa ! Cầm
thú ! Tả Nhật Thiên, tôi ghê tởm anh !”
Giấc mộng đó khiến tôi sợ đến mồ hôi ròng ròng, những hành động của anh hai khiến tôi bị ám ảnh không phải thuộc loại bình thường. Thỉnh thoảng vẫn nằm mơ thấy nhưng hôm nay thật sư là quá đáng sợ rồi…
Đưa tay lau mồ hôi trên trán, tôi nhíu mày thật sâu.
Hôm đó Cổ Lạc Vũ thừa nhận, anh ta là kẻ giết ba, tôi đã cố kềm chế lắm mới không đập vỡ ly, dùng mảnh thủy tinh để giết anh ta.
Tôi, không muốn ở đây nữa. Tôi phải thoát khỏi đây, phải tìm anh trai, điều tra cho rõ chuyện hai mươi bảy năm trước.
Sáng sớm, ánh nắng đầu tiên chưa xuất hiện Cổ Lạc Vũ đã đứng trước cửa nhìn tôi cười. Tôi chán nãn nhận lấy chiếc váy trắng, kể cả đồ lót đi vào nhà vệ sinh thay.
Đi theo anh ta vào xe, chạy một hồi tới khách sạn nào đó khá lớn, Cổ Lạc Vũ túm tôi kéo xuống, vừa đi vừa nói: “Hôm nay cô có thể gặp anh trai mình rồi.”
Thần kinh tôi vang một tiếng, tôi xoay người nhìn xung quanh mong muốn có thể trông thấy bóng dáng bá đạo nhưng an toàn mà hằng đêm đều nhớ.
“Không cần tìm, Tả Nhật Thiên ở khách sạn bên cạnh”.
Tôi lập tức nhìn sang đó, nói là bên cạnh cũng không phải, vì khách sạn này ở giữa thành phố, ngay ngã tư. Bốn nhánh, con đường nào cũng rất rộng lớn.
Gần như thế nhưng tôi lại không cách nào gặp anh được.
Cắn môi nén nước mắt lại, đi theo Cổ Lạc Vũ vào khách sạn.
Ý thức dần dần trở lại, tôi mở mắt nhìn xung quanh.
Tường nhà màu kem, không có gì nổi bật. Dụng sức ngồi đạy, đầu óc choáng váng, đau nhói từng cơn truyền đến. Tôi nghiến răng chịu đau để không thốt nên tiếng rên, vỗ vỗ trán một chút đi xuống giường.
Mở cửa phòng, bên ngoài là một hành lang nhỏ, tôi đi dọc theo xuống cầu thang, bước vào căn phòng không cửa có tiếng động, một cô gái trẻ đang cắt cắt nấu nấu cái gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cô ấy xoay đầu, cười nói: “Cô tỉnh rồi, tôi tên Hàn Đồng, cô tên gì?”
“Tôi tên…” Tôi ngập ngừng, trong khoảnh khắc đó tôi nhận thấy đầu mình trắng xóa, cái gì cũng không biết, “Tên... tên tôi?”
“Đúng vậy! Cô tên gì?” Cô gái ấy bỏ đồ trên tay xuống, rửa tay rồi đi về phía tôi.
“Tôi tên… tên…” Tôi không biết gì cả, thật sự không biết phải nói gì. Tôi tên gì? Tôi là ai? Tôi chẳng nhớ gì hết, đầu tôi ngoài trống rỗng và trống rỗng thì không có gì hết. Tôi khụy xuống, gục đầu trên gối, tay ôm đầu, lúc này mới biết đầu mình đang quấn một lớp vải.
“Này! Cô không sao chứ?!” Mơ hồ nghe tiếng cô ấy gọi nhưng tôi không tài nào trả lời được, trong đầu chỉ thấy đau, đau, và đau! Mọi thứ trước mắt dần mơ hồ, cho đến khi, ý thức lại xa rời tôi.
Mùi thơm của thức ăn khiến tôi tỉnh dậy, bóng dáng cô gái ấy hiện trước mắt, cô ấy nói mình tên gì nhỉ? Là… Hàn Đồng?
“Cô ngồi dậy ăn đi, rồi kể cho tôi xem chuyện gì xảy ra”. Hàn Đồng đặt chén cháo dinh dưỡng lên bàn, ngồi xuống nói.
Tôi nhìn chăm chú Hàn Đồng, một lúc sau, thốt lên: “Tôi là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT