Thân thể ba dần trong suốt một cách quỷ dị, tôi kinh hoàng nhìn ba đang tan biến, hai tay giơ lên hòng mong nắm lấy được bàn tay to lớn ấm áp ấy.
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Tôi không thể thốt lên được tiếng nào, chỉ có thể run rẩy nắm thật chặt tay mẹ. Nhìn kỹ vào đôi mắt của bà, tôi tự thôi miên bản thân mẹ đang nói đùa, mẹ là giận tôi bỏ đi nên mới nói như thế. Đúng vậy, hẳn là vậy rồi.
Tôi mím môi đến khi khoang miệng cảm nhận được vị mặn, nở một nụ cười tươi nhất, “Mẹ, con xin lỗi, con bỏ đi là sai. Con biết con sai mà, mẹ đừng đùa nữa nha, nói thật với con đi mà. Ba đi công tác phải không ạ ?”
Mẹ chỉ chăm chú vào tôi, không trả lời.
Tim tôi càng đau hơn, “Mẹ nói đi mà.”
Mẹ vẫn im lặng.
“Con xin mẹ đó ! Con biết mình sai rồi, xin mẹ, xin mẹ mà !” Tôi cắn răng nói lớn hơn một chút.
Im lặng, một khoảng thời gian thật dài thật dài trôi qua, những tưởng cả thời gian lẫn không gian đều đông cứng, rốt cuộc mẹ cười, nói: “Đúng thế, mẹ đang nói đùa.”
Ngực tôi đau đến khó thở, tôi muốn ngất đi nên nhất quyết nhắm mắt lại, “Tại sao ?”, thều thào nói hai chữ đó, tôi thật sự mất đi ý thức như mình mong muốn.
“Tiểu Hy, Tiểu Hy !”
Là ai ? Là ai gọi tôi ?
“Tiểu Hy, con không sao chứ ?”
Tôi giật mình, là ba ! Mừng rỡ chiếm cứ toàn bộ ngóc ngách trong đầu, tôi cười chảy nước mắt. Ba đúng là vẫn khỏe mạnh mà, mẹ làm tôi sợ điếng người. Mọi người dạo này đùa dai quá, tôi thầm quyết tâm lát nữa gặp mẹ và Tử Hoàng nhất định phải làm lơ họ, đùa không vui chút nào.
Tôi chạy về phía giọng nói của ba, vừa đưa tay về phía trước vừa gọi to, “Ba ! Con ở đây ! Ba đang ở đâu !? Lúc nãy mẹ gạt con làm con sợ quá, ba ! Ba !”
Tôi chạy mãi về phía trước, con đường như vô tận dù tôi cố gắng chạy thế nào vẫn không thấy bóng dáng ba, tôi lo lắng nói lớn, “Ba ơi, sao con không thấy ba ? Con đường này dài quá !”
Tôi mệt sắp ngất đi thì ba lại lên tiếng, trìu mến và dịu dàng, “Con đừng chạy nữa, không gặp ba được đâu.” Tôi vẫn lỳ lợm nhích từng bước chân nặng như đeo chì của mình, hổn hển trả lời, trong lời nói cố ý thêm mấy phần giận dỗi, “Ba, con giận ba đó ! Ba đang ở đâu vậy.”
“Con… đừng đi nữa.” Ba khẽ nói.
Tôi nghĩ ba nhắc đến chuyện mình bỏ đi với anh hai, sợ ông buồn nên tôi lập tức phân trần, “Con không đi nữa đâu, con hứa đó. Ba gặp con đi mà.”
Rất lâu sau ba không trả lời, tôi lo lắng lấy hết sức chạy nhanh hơn nữa, “Ba ! Ba !” Cuối con đường ,tôi thấy ông đứng đó, chạy như điên lại gần, ôm chằm lấy ba, tôi khóc như đứa trẻ, “Ba mẹ dạo này đùa dai quá đi !” Nói là vậy nhưng khóe môi tôi cười đến muôn tê cứng luôn.
Ba cũng vươn tay ôm tôi, cằm dựa trên đầu tôi, “Ba…”, ông không nói nữa.
“Sao thế ạ ? Có gì sao ?” Tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trung niên nhưng vẫn hiện rõ vẻ đẹp trai khi còn trẻ, lúc này tôi thầm cảm thán sao bây giờ mình mới nhận thấy ba mình đẹp trai đến thế cơ chứ, tôi cười khúc khích.
Ông dường như muốn nói lại thôi, chần chừ một lúc ba bỗng nhiên như muốn đi đâu đó, gấp gáp nắm chặt hai bàn tay tôi, “Tiểu Hy, ba… phải đi. Con nhớ, người tốt với con chưa hẳn thật sự tốt. Chuyện gì cũng có mặt trái của nó, lúc trước ba không cảnh giác nên mới có tình trạng hôm nay.”
Đầu tôi càng có nhiều dấu chấm hỏi, “Ba nói gì vậy ?”
Ông không trả lời, chỉ cười buồn, đôi mắt hơi đỏ. Ông hôn lên trán tôi một chút, “Nói với mẹ, ba xin lỗi. Nhớ, con… không được tin nó, tuyệt đối không được.”
“Không thể tin ai ?”
Thân thể ba dần trong suốt một cách quỷ dị, tôi kinh hoàng nhìn ba đang tan biến, hai tay giơ lên hòng mong nắm lấy được bàn tay to lớn ấm áp ấy.
Ba biến mất trong sự vô lực của tôi.
“Tiểu Hy, đừng tin T…”
“Ba !!!!!!!!”
Tôi gào lên như một con thú bị thương.
Bóng tối dần tan đi, ánh sáng rọi vào khiến tôi phải nheo mắt mấy lần.
Tử Hoàng ngồi bên cạnh nắm lấy tay tôi.
Bình tĩnh thốt ra hai chữ ‘tại sao ?’ tôi chăm chú nhìn vào anh.
Tử Hoàng hơi xoay đầu sang hướng khác nhưng trước ánh mắt của tôi đành khó nhọc nói, “Chú… bị giết.”
Tôi nắm chặt tay đến mức móng đâm vào thịt, ươn ướt.
“Là ai ?”
Ai có khả năng giết chủ tịch tập đoàn Tả thị ? Ai có thể giết người có quyền lực chính trị đến tổng thống cũng phải nhượng bộ ?
Từ môi Tử Hoàng phun ra ba chữ làm tôi chết lặng ‘Tả - Nhật – Thiên.’
Tôi bật cười như một người điên, tôi không tin anh sẽ làm như vậy. Nhưng tại sao Tử Hoàng phải lừa gạt tôi ? Chuyện này không quan trọng nữa, “Hiện tại… ba đang ở đâu ?”
“Đã thập thổ.”
Tại sao tin tức động trời như vậy tôi lại không biết chứ ? Chẳng lẽ báo chí không đưa tin sao ? Nghĩ đến đây tôi chợt nhớ, bảy ngày nay tôi ở trong tù cơ mà. Tôi lắc đầu cho tỉnh táo, chống tay định ngồi dậy thì thấy vươn vướn, trên tai tôi có kim truyền nước biển. Tôi bèn nhìn xung quanh, kiểu nội thất trắng tinh sạch sẽ và máy móc bên tủ giường khiến tôi nhận ra ngay mình đang ở bệnh viện.
Đưa tay toan rút kim thì Tử Hoàng ngăn tôi lại, “Em còn yếu, chưa thể rút kim.”
Tôi ngồi lại trên giường, nhớ lại giấc mơ lúc nãy nên tôi muốn mình được yên tĩnh, xoay đầu nói với Tử Hoàng: “Em đói, anh mua gì đó được không, em không muốn ăn thức ăn bệnh viện.”
Tử Hoàng như suy nghĩ gì đó, ánh mắt xẹt qua tia cảm xúc tôi không hiểu, “Được” nói xong lập tức ra ngoài.
Tôi nằm xuống chiếc giường êm ái trong căn phòng bệnh VIP mà mỗi lần bệnh đều ở, nhìn bầu trời xanh xanh ngoài cửa sổ, rèm trắng bay bay như những đường cong kỳ diệu, tôi lạc vào thế giới của riêng mình.
Ba nói không được tin một người, là ai ?
Giấc mơ đó liệu có thật không ? Hay chỉ là do nhớ ba nên mơ thấy. Nhưng tôi quyết định tin là ba thật sự gặp mình trong mơ để nói những gì chưa kịp. Nếu đã lựa chọn tin vào những thứ trừu tượng không cơ sở này, tôi phải tìm ra người mà ba nói.
Ba bảo ‘T…’ ?
T ? T gì ? Tử Hoàng ? Hoặc là... Thiên ?
Tôi không tin anh hai làm như thế trừ khi anh thật sự thừa nhận. Tử Hoàng càng không thể, anh ta chẳng có lý do nào để hại ba cả.
‘Người tốt với con chưa hẳn đã tốt’, tốt nhưng chưa hẳn đã tốt ? Tôi rối tinh rối mù, câu này quá bao quát, sinh ra là tiểu công chúa Tả thị, ai lại dám không tốt với tôi ?
Tôi nhìn chăm chú áng mây ngoài kia, tưởng tượng đó là khuôn mặt ba đang cười.
“Ba… Nếu giấc mơ đó là thật, người ba nói là ai chứ…”
Chỉ là, giây phút ngẩn người của tôi chưa được bao lâu, cửa phòng đã mở. Nghe tiếng bước chân, tôi biết không phải là Tử Hoàng.
Người đó chậm rãi đi về phía giường, chiếc áo sơ mi đen tuyền yêu mị, tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt rạng ngời như thần Apollo kia, không nói nên lời.
Anh hai từ tốn ngồi xuống bên giường, hai tay xoa xoa gương mặt của tôi, giọng nói như cười như không, “Hy Hy, Hy Hy của anh. Anh tìm thấy em rồi.”
Tim tôi hiện tại không có một cảm giác, quá nhiều chuyện có thể lấn áp thứ tình yêu cấm kỵ trong tôi, “Anh biết ba mất chứ ?”
Anh gật đầu.
“Là anh giết ba ?”
Trong con ngươi thâm trầm của anh hiện lên vẻ gì đó sâu xa, anh không trả lời.
“Em tin anh không làm vậy, anh chỉ cần lắc đầu.” Tôi lạnh nhạt nói.
Anh hai hơi cười hỏi, “Là Tử Hoàng nói anh giết ba sao ?”
Tôi im lặng.
“Thật ra, anh có phải người giết ba hay không không quan trọng, dù sao cũng như nhau thôi, đáng nói hơn là từ giờ anh sẽ không phải nổi điên lên mỗi khi ba đòi mang em đi nữa, bây giờ ba không thể làm vậy rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT