Đại khái sắp tới giữa trưa, Vân Cẩm Nghị căn bản không nhìn ra bên ngoài, nằm banh càng trong xe ngựa ngủ trưa đến khí thế ngất trời.

Quyền Anh ngồi trước mặt y, quay đầu nhìn bộ dáng ngủ đến sắp bốc khói của y một cái, chân mày bất giác nhăn lại.

Hắn nên một cước đạp nam nhân này ra khỏi xe ngựa mới đúng… một nam nhân như thế này, rốt cuộc là có chỗ nào hấp dẫn hắn chứ? Hắn đối với phần cảm hứng này còn có thể duy trì được bao lâu?

Xe ngựa dừng lại, Long Tam ở bên ngoài lên tiếng: “Lãnh chủ, nên nghỉ ngơi ăn chút đồ thôi.”

“Ân.” Quyền Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó mở cửa xe ngựa đi xuống.

Long Tam và Long Ngũ bắt đầu bận rộn. Long Tam gom củi nhóm lửa, Long Ngũ thì ở một bên chuẩn bị chén đũa và vật liệu cần thiết.

Quyền Anh quay lại nhìn người đang ngủ phanh người hướng trời trong xe ngựa đó, rồi lại quay về xe ngựa.

“Ách… Thường Hỷ, đừng ồn…” Trên trán bị gõ một cái, Vân Cẩm Nghị hiếm khi tốt tính tha thứ cho sự vô lễ của ‘Thường Hỷ’, chỉ lầm bầm một tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Thường Hỷ? Là tên tùy tùng mặt nhỏ đó? Quyền Anh tăng mạnh lực đạo lại búng lên trán Vân Cẩm Nghị một cái.

“Ngô!”

Vân Cẩm Nghị lập tức ngồi dậy, mở trừng mắt tức giận nhìn nam nhân trước mặt.

“Ngươi làm gì đánh ta?”

“Ta thích.”

Ha ha, khóe miệng Vân Cẩm Nghị nhướng lên, nhìn thấy tia sáng dị thường lóe lên trong mắt Quyền Anh. Sau đó y từ từ tiếp cận Quyền Anh, đôi môi dừng lại ở hầu kết của hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên hầu kết nhô lên của nam nhân.

Hầu kết của Quyền Anh không kìm được động một chút…

“Ngô! Bung ta da (buông ta ra)!”

“Muốn cắn ta?” Quyền Anh niết hàm răng của Vân Cẩm Nghị, biểu tình không hẳn là cao hứng cũng không hẳn là tức giận.

“Ngươi bung trước, bung ta da!”

Quyền Anh thế nhưng thật sự buông tay. Vân Cẩm Nghị xoa xoa cằm đau nhức, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn hắn vài cái.

“Tại sao cắn ta?”

“Ta thích, hắc hắc, hắc hắc hắc.” Vân Cẩm Nghị cười tươi như hoa.

……….

“Không phải đi? Ngươi thế nhưng lại kéo ta tới chỗ này? Chợ đâu? Đường lớn đâu? Chỗ quỷ quái hoang sơn dã lĩnh nào đây?!”

Y thế nhưng giờ mới phát hiện mình bị mang tới nơi hoang dã!

“Ngươi còn ồn ta liền ném ngươi lại đây.”

Vân Cẩm Nghị không nói nữa, sau đó lại dịch tới cạnh Quyền Anh: “Ta đây không phải là lá gan nhỏ mà, Anh, ngươi nói cho ta biết đây là đâu?”

“Không ra khỏi kinh thành, đây là ngoại ô tây bắc.”

“Vậy chúng ta muốn đi đâu?”

Quyền Anh liếc nhìn y: “Đi đâu ngươi cũng phải theo.”

Hừ! Làm bừa a?!

“Lãnh chủ, có thể ăn cơm rồi.” Long Ngũ quay sang chỗ bọn họ nói.

Quyền Anh đứng lên, Vân Cẩm Nghị theo sau.

Kết quả…

“Không có đồ tốt hơn chút để ăn sao?” Vân Cẩm Nghị nhìn thứ trong chén nhăn mày, đây là thứ gì? Y chưa từng thấy qua.

Trong lớp canh dính đặc sệt là từng cục bột, trên mặt còn trôi nổi chút rau thơm.

Không ai để ý tới y.

Vân Cẩm Nghị đang muốn phát điên, Long Tam đã mở miệng: “Vân công tử, nơi này không có *** gia, cho nên tạm thời chỉ có thể ăn mì đặc. Tay nghề của tiểu muội không tồi, tin rằng công tử sẽ thích.”

Vân Cẩm Nghị liếc xéo sang Long Ngũ một cái, thiết, chơi trò gì đây!

“Vậy các ngươi tại sao không mang chút đồ ngon từ nhà đi?”

“Lãnh chủ xuất môn, không mang theo những thứ vặt vãnh.”

Vân Cẩm Nghị lại liếc xéo sang Quyền Anh một cái, gia khỏa này đang nhàn nhã ăn mì đặc. Hắn rốt cuộc có biết hưởng thụ cuộc sống không?!

“Được, ta hiểu rồi, ta ăn.” Không ăn thì phải chịu đói, thưởng thức thứ do xú bà nương làm cũng không tổn thất cái gì.

Kết quả nếm thử một miếng, Vân Cẩm Nghị liền dậy hứng, cầm đũa liên tục khua mì vào miệng. Đừng thấy mì đặc này nhìn không ra dạng gì, vị đạo thật sự rất tuyệt a!

Ba người còn chưa ăn xong một chén, Vân Cẩm Nghị đã ăn xong chén thứ hai, vừa muốn múc thêm chén thứ ba, cái chén trong tay y lập tức bị nắm lại.

Ngẩng đầu nhìn. Là xú bà nương!

“Làm gì?”

“Ngươi đã ăn hai chén rồi, còn lại phải chừa cho lãnh chủ.”

“Đó là chuyện của hắn, nếu hắn còn muốn ăn thì tự mình bảo ta chừa lại, ngươi ở đây lo hão làm gì?!” Vân Cẩm Nghị dùng sức giãy khỏi tay Long Ngũ, rồi nghênh ngang múc tiếp.

Long Tam và Long Ngũ đều nhìn sang Quyền Anh, Quyền Anh lại nhìn Vân Cẩm Nghị một lúc, cái gì cũng không nói.

Múc mì đặc xong Vân Cẩm Nghị lại rất lấy lòng ngồi bên cạnh Quyền Anh, Quyền Anh đã ăn xong chén đó của mình.

“Anh, ta biết ngươi không nỡ để ta đói bụng, nhưng ta không phải chỉ biết lo cho mình, nào, chúng ta cùng ăn.” Nói rồi, Vân Cẩm Nghị múc một muỗng thật đầy lập tức đưa tới miệng Quyền Anh.

“Nào, Anh, mở miệng.”

Quyền Anh híp mắt nhìn Vân Cẩm Nghị đang phát bệnh thần kinh một lúc. Tên chó săn này luôn có thể kích thích tâm lý ngược đãi của hắn!

Trong đầu bất tri bất giác hiện lên một vài cảnh tượng, hắn muốn cởi phức quần của tên thiển cận này ra, hung hăng đâm vào mông y, đâm tới mức y sợ chết khiếp, rồi sẽ không dám thiển cận như vậy nữa.

Ánh mắt lộ cốt của Quyền Anh làm Vân Cẩm Nghị thình lình giật bắn, theo bản năng nhích mông cách xa hắn ra một chút.

“Này, ngươi nếu không ăn ta sẽ tự mình ăn đó.” Cẩn thận nhìn nam nhân vài cái, Vân Cẩm Nghị nhanh chóng càn quét mì đặc trong chén.

Xe ngựa tiếp tục khởi hành trên sơn đạo tịch mịch, thanh âm bánh xe cán lên bụi cỏ cũng trở nên rất vang. Long Tam Long Ngũ mặt không biểu tình ngồi trước xe ngựa điều khiển, đối với động tĩnh phát ra trong xe làm như không nghe thấy.

“Ngô… ân!”

Quần của Vân Cẩm Nghị bị cởi xuống, hai chân xích lõa mở rộng vòng quanh thắt lưng của nam nhân đang áp trên người mình, thân thể nương theo mỗi lần đỉnh nhập của nam nhân mà bị bức dịch lên dịch xuống.

Giữa ban ngày a, người bên ngoài toàn bộ đều có thể nghe thấy trong xe ngựa đang làm gì. Vân Cẩm Nghị hiếm khi cảm thấy xấu hổ, y không giống tên biến thái nào đó, thích biểu diễn xuân cung trước mặt người khác.

Buổi trưa vừa ăn xong chén mì đó, Quyền Anh liền yêu cầu lên đường, sau đó xách y lên xe ngựa một lát rồi liền lột quần y.

“Ngươi, ngươi, ngươi có thể dừng chưa a! Ngô!”

“Một lát sẽ tốt.” Nam nhân lười biếng nói, lực đạo rung động của hạ thân vẫn hung hãn như cũ.

“Đánh, đánh rắm. A… đã sắp một canh giờ rồi, ngươi nhanh một chút cho ta!”

Quyền Anh một phát ngậm lấy nhũ đầu trước ngực y, hung hăng cắn vài cái.

“Ngô!”

………

Màn đêm buông xuống, Vân Cẩm Nghị mệt mỏi mở cửa xe nhìn ra ngoài, ngất, bọn họ rốt cuộc từ lúc nào đã có thể đi ra khỏi hoang sơn dã lĩnh?

Cơm tối vẫn là ăn mì đặc, khỏi nói cũng biết Vân Cẩm Nghị vẫn ăn rất sướng.

Ăn cơm xong, thể lực cũng trở lại một chút. Vân Cẩm Nghị nhìn Long Ngũ đi ra khá xa chuẩn bị luyện công, một nụ cười tà đột nhiên đeo lên miệng y.

Long cô nương, chiêu mà ngươi thi với ta đó ta vẫn chưa quên đâu!

Vân Cẩm Nghị đi sang chỗ Quyền Anh đang nhắm mắt dưỡng thần: “Anh, ta đi bên đó dạo một chút, ngồi trong xe ngựa cả ngày khó tránh bị nghẹn phát hoảng. Nếu có gì nguy hiểm ta sẽ gọi ngươi.”

Quyền Anh vẫn nhắm mắt dưỡng thần không lên tiếng.

Vân Cẩm Nghị không để ý tới chuyện đó, đắc ý dào dạt quay người đi.

Long Ngũ đang ngồi khoanh gối dưới gốc cây đại thụ trăm năm, hai tay để thế ngón giữa và ngón cái chạm nhau đặt trên đầu gối, bộ dáng này kỳ thật thật sự khiến người ta cảm thấy đẹp như thiên tiên, đương nhiên, nếu nàng chưa từng đắc tội người nào đó.

Hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở tung, Long Ngũ lạnh như băng sương nhìn người tới: “Thế nào, đến kheo khoang với ta?”

“Ta có gì để khoe khoang với ngươi? Ta là tình nhân của Anh, mà ngươi chỉ là thuộc hạ của hắn, nếu đã không bình đẳng, ngươi bảo ta phải khoe khoang với ngươi thế nào?”

Long Ngũ hơi híp mắt lại, vẫn không động: “Ngươi thật sự không biết chút liêm sỉ. Lãnh chủ nào có tình nhân, ngài chỉ có đồ chơi cho ngài phát tiết mà thôi, ngươi chẳng qua là một trong số đó. Càng huống hồ ngươi còn là nam nhân, ngài thưởng thức cảm giác mới mẻ đủ rồi, thì giờ chết của ngươi cũng đến.”

Vân Cẩm Nghị vẫn cười ha ha: “Ngươi là đang lừa ta hay tự lừa chính mình vậy? Nếu Anh hắn không đặc biệt yêu thương ta thì sao ngươi lại hận ta như vậy? Ngươi chưa từng thấy Anh vì người nào khác không tiếc tự tổn thương bản thân, ngươi cũng chưa từng thấy Anh sẽ để người nào mạo phạm đến hắn tiếp tục sống trên đời, ngươi càng chưa từng thấy hắn có thể kéo dài thời gian hứng thú với một người nào như thế, đúng không? Tự lừa mình dối người, ngươi thì ra cũng chỉ có chút trình độ như vậy thôi, lần này hắn bí mật xuất hành còn muốn dẫn ta theo, ngươi có biết nguyên nhân không?”

Vân Cẩm Nghị kéo vạt áo lên ngồi trước mặt nàng, ai biết vừa ngồi xuống liền bắt đầu nhe nanh múa vuốt.

“Ách! Nửa thân dưới đau chết luôn! Anh cũng thật là, ban ngày ban mặt phát tình với ta. Ha ha, Long Ngũ cô nương, để ngươi chê cười rồi, lần sau ta sẽ nhắc nhở hắn đừng làm trước mặt các ngươi, tuy ta đoán hắn cũng sẽ không nghe theo ta. Ai da, thật sự là đau mà!”

Long Ngũ nhìn đăm đăm vào Vân Cẩm Nghị ngồi trước mắt thỉnh thoảng lại xoa thắt lưng, thần tình chán ghét căm hận không chút che giấu lộ ra ngoài.

Nhớ lại chuyện buổi trưa lãnh chủ và y làm trong xe ngựa, nàng liền cảm thấy mình sắp sửa bùng nổ. Mà nam nhân trước mắt này, chính là người làm nàng hận tới mức muốn xé xác.

Vân Cẩm Nghị không để tâm ngắt một cọng cỏ dại trong bụi cỏ bên cạnh. Lá cỏ mọc thành hình tròn, bên mép còn mang theo răng cưa mềm mại, không đâm người, chơi trong tay cũng rất thích thú.

“Thế nào? Tìm không được lý do phản bác ta?”

“Vân công tử, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động thủ giết ngươi sao?” Thanh âm Long Ngũ lạnh lùng lãnh đạm.

Vân Cẩm Nghị lộ ra biểu tình như nàng đang đùa: “Ngươi bớt hù dọa ta đi, ngươi cho ta là tên ngốc? Ngươi sao dám giết ta? Ngươi dám gánh nhận hậu quả bị lãnh chủ của các ngươi trách phạt sao? Ta bảo đảm nếu ngươi giết ta, hắn nhất định cũng sẽ giết ngươi.”

“Ha ha, Long Ngũ há lại sợ chết sao?”

“Đừng, Long Ngũ cô nương tướng mạo kiều diễm như vậy, chết không phải rất đáng tiếc? Không bằng tại hạ giúp ngươi tìm nam nhân được không, trong nhà ăn của Vân gia ta có mấy người rất không tồi. Có thể ngoại hình kém Anh một chút, kích cỡ của thứ đó cũng nhỏ hơn Anh một chút, nhưng để thỏa mãn ngươi thì chắc cũng đủ. Nếu không ngươi một đại cô nương mỗi lần đều dựa vào ban thưởng mà cầu một chút mây mưa với Anh cũng khó tránh quá hạ tiện rồi, ngươi nói phải không?”

Nhãn thần Long Ngũ trở nên nguy hiểm, chỉ cần người hơi có đầu óc đều biết lúc này không nên tiếp tục đắc tội người này, nhưng nơi này lại có một vị Vân phú gia mang theo ý đồ bất chính.

“Nhưng nói tới thứ đó, ta thân là nam nhân cũng thật sự phải nói tốt cho lãnh chủ của các ngươi. Kỳ thật ta không thích bị đâm, nhưng hiện tại ta thích tới không thể hơn, kích cỡ và kỹ thuật của Anh thật sự không phải nói. Tuy sở cầu của hắn đối với ta có hơi lớn một chút, nhưng nhìn hắn mỗi lần đều tỉ mỉ bôi trơn cho ta ta liền tha thứ hắn.”

Luận vô sỉ ai có thể mạnh hơn Vân Cẩm Nghị y?! Hừ hừ hừ!

Nhưng Vân Cẩm Nghị đang ở trong cực độ đắc ý không nhìn thấy được Long Ngũ vốn ngồi khoanh gối tay phải đột nhiên nắm chặt, sau đó một chưởng bắn về phía y.

…….

“Ngươi muốn giết y?” Quyền Anh ôm Vân Cẩm Nghị co ro trong lòng ngực hắn giả là tiểu thú bị kinh động, sắc mặt băng lạnh nhìn Long Ngũ đối diện.

Trên mặt Long Ngũ không chút kinh hoảng, không chút phẫn nộ. Chỉ thấy nàng chậm rãi quỳ xuống đất, cúi đầu nói: “Xin lãnh chủ trách phạt.”

“Anh, vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy? Tại sao tim người ta cứ đập thình tịch, người ta sợ lắm, ngươi phải ở bên ta.”

Chân mày Quyền Anh có chút giật giật liếc xéo y, giống như đang nhẫn nhịn thứ gì đó. Dần dần, Quyền Anh quay đầu sang Long Ngũ đang quỳ: “Ngươi tự động thủ đi.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Long Ngũ đánh một chưởng vào bụng mình, máu thuận theo khóe môi nàng trào ra thật nhiều, từng ngụm từng ngụm bắn lên mặt đất.

“Long Tam.”

“Vâng.” Long Tam không biết lúc nào đã đi ra, hắn đi tới chỗ Long Ngũ hôn mê, ôm nàng rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play