Hermes nhìn thiếu niên nằm sấp trên giường, không khỏi nhíu mày.
Không sai, là một mỹ nhân.
Hình dạng ngũ quan giống như một cô nương ôn nhu, làn da trắng ngần lấn sương thắng tuyết, thoạt nhìn không bị ánh mặt trời làm tổn thương qua, như một bông hoa mềm mại bên trong ôn thất. Gia đình bình thường tuyệt đối không dưỡng nổi thân thể được chiều chuộng như vậy, cậu ta phải là một vị vương tử, hay ít nhất là quý tộc. Mình trường kì đứng bên cạnh Zeus, vương tử nhân gian cũng thấy qua không ít, lần vắng mặt duy nhất gần đây chính là trong cuộc hiến tế thành Troy, nếu đoán không lầm, cậu ta chính là vương tử thành Troy..
Zeus luôn không gần nam sắc, lần này lại mang về một gã thiếu niên, còn vì cậu mà vạch mặt Hera, hơn nữa…
Hermes nhìn mái tóc nâu ngắn của cậu, bổng nhiên nhiều cảm xúc trong lòng đan vào nhau.
Mặc dù màu tóc của mình cũng không phải là hiếm, nhưng nhìn gương mặt này mà nói… người này có điểm rất giống mình…
Vừa rồi Hera phẫn nộ đánh về phía y, rốt cuộc là vì y giống thiếu niên này, hay là vì thiếu niên này giống y?
Hermes cả kinh, lắc đầu mắng mình không nên suy nghĩ bậy bạ, chuyện này chỉ là trùng hợp… Đúng, trùng hợp mà thôi!
Đang suy nghĩ, lông mi của thiếu niên kia đột nhiên giật giật sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hermes lại hít một hơi thật sâu, màu sắc đồng tử kia cũng giống như của mình!
Bởi vì nghiêng mặt, thiếu niên kia nhìn thấy đầu tiên cũng là Hermes, trong ánh mắt cũng nhấp nhô sự kinh ngạc.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau trong chốc lát, Hermes chủ động lộ ra một nụ cười tươi: “Xin chào, vương tử thành Troy.”
Thiếu niên mở to hai mắt: “Làm sao ngươi biết…”
Ai, quả nhiên là…
“Ta có năng lực nhìn thấu thân phận nga.” Hermes vẫn mỉm cười.
“Ngươi là…” Hermes tươi cười cởi mở hóa giải cảm xúc khẩn trương của thiếu niên, người này nhìn qua không lớn hơn cậu nhiều lắm nhưng đã có khí chất tao nhã ổn định như vậy rồi.
“Ta tên là Hermes, ngươi thì sao?”
Thiếu niên giật mình khẽ nhếch miệng, trước khi hôn mê mình có nghe nam nhân kia kêu cái tên này, hiện tại ngẫm lại, Hermes… không phải là sứ thần của Zeus, vua của các vị thần sao?
“Thần sứ giả đại nhân… Nơi này là chỗ nào vậy?”
“Nơi này là Olympia, chỗ ở của các vị thần.” Thấy cậu thần sắc kinh hoảng, Hermes hết sức trấn an , “Đừng sợ, đứa nhỏ. Thần vương Zeus vừa ý ngươi rồi, sau này liền ở chỗ này mà hầu hạ hắn. Ta sẽ đi báo cho người nhà của ngươi, báo bình an cho bọn họ nhé.”
“Tạ ơn, tạ ơn đại nhân…”
Thiếu niên trong vẫn khiếp sợ không thôi, nói như vậy nam nhân ngày hôm qua xâm phạm mình chính là… Người được thế gian vạn dân sùng bái kính ngưỡng, thần vương Zeus? ! Thần sứ giả đại nhân nói hắn coi trọng mình, nhưng ngày hôm qua vì cái gì lại hô “Hermes”? Nếu người hắn thích chính là sứ thần đại nhân, vì cái gì lại muốn bắt mình chứ?
Thiếu niên nhìn thẳng vào mặt Hermes, đột nhiên đã hiểu …
Cậu tuy còn trẻ, nhưng dù sao cũng xuất thân từ cung đình, cũng hiểu lễ nghĩa có tri thức, biết vị trí của mình ở nơi này là như thế nào.
“Ngươi tên là gì?”
“Ganymede.”
“Ganymede, an tâm ở lại nơi này, có cần cái gì có thể tìm người hầu tại đây, nếu bọn họ làm không được cũng có thể đến tìm ta. Còn có, cố hết sức ít đi ra ngoài, nếu gặp được Thiên Hậu Hera, nhất định phải kính cẩn lễ phép, ta sẽ mau chóng tìm người đến dạy ngươi lễ nghi ở nơi này.”
“Vâng ạ, tạ ơn đại nhân rất nhiều…”
Hermes thân thiết giống như đại ca ca, Ganymede tâm thần bất định rốt cục yên ổn lại một chút.
“Vậy ta đi trước, ngươi ngủ thêm một lát đi.”
Ganymede nhu thuận gật gật đầu, nhìn Hermes đứng dậy, hướng người hầu dặn dặn dò dò cái gì đó, sau đó mở cửa lặng lẽ rời đi.
Ganymede trở mình một chút, đau đớn tê dại vừa rồi đã biến mất, tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua, giống như một giấc mộng.
Nhưng nhìn căn phòng thuần trắng xa hoa này, nhìn những dấu hôn còn lưu trên người này, còn có sứ thần đại nhân vừa nói chuyện với mình nữa… đây không phải là mộng, mà là một lốc xoáy đáng sợ.
Sẽ bị cuốn tới chỗ nào, chính mình cũng không cách nào biết được…
……………………….
Hermes rời đi tây uyển không lâu, đã đụng phải Zeus đang đi tới phía này.
Tâm của y giờ này thật sự rất loạn, ban đầu muốn rời khỏi đây, nhưng Zeus đã nhìn thấy mình rồi, biết là trốn không thoát, đành phải đi về phía trước hành lễ: “Phụ vương.”
Zeus nghe y xưng hô như vậy với mình, lập tức thở dài: “Ngươi gặp hắn rồi?”
Hermes tâm niệm vừa chuyển, nghịch ngợm mở trừng hai mắt: “Ngài khi nào đã cùng mẫu thân của ta sinh thêm một đệ đệ nữa vậy, ta tại sao một chút cũng không biết nha?”
Giả dạng hồ đồ một chút, có thể được sống khá giả một chút a.
Biểu tình giả quỷ của Hermes quả nhiên làm giảm đi bầu không khí xấu hổ, Zeus nhịn không được nở nụ cười: “Hắn không phải đệ đệ của ngươi mà là một vị vương tử của thành Troy. Ngày đó sau khi ta uống rượu, u mê đần độn mà đem hắn trở về, ban đầu cứ tưởng là một nữ hài tử, mở ra xem xét lại là một thiếu niên, nghĩ thầm, rằng nam thì nam thôi, chấp nhận cho qua một buổi tối. Kết quả ngày hôm sau phát hiện, bộ dạng tiểu tử kia có chút giống ngươi, chính mình cũng phải hoảng sợ! Thấy hắn tính cách ôn hòa tinh thuần lương, nghĩ rằng giữ hắn ở bên người, để cho hắn làm nam sủng a.”
Zeus nói dối đến mặt không hồng tim không nhảy, Hermes bên cạnh hắn nhiều năm như vậy há có thể không biết sao?
Zeus ở bên ngoài còn có bao nhiêu nữ thần tài mạo song toàn thân phận cao quý a, ngại vì mặt mũi của Hera nên không dám cho các nàng danh phận, nếu chỉ là một nam sủng bình thường, đáng để chọc giận Hera sao?
Nhưng trong thời điểm này, Hermes lại chọn tin tưởng lời nói của Zeus, cũng không miệt mài tìm hiểu sau lưng chuyện này rốt cuộc cất giấu sự tình gì…
“Ta nói ngươi a, thật là một phụ thân phiền toái nha! Ta mới một ngày không ở bên thôi, ngươi đã làm ra một đống sự tình rồi!” Hermes tận lực bảo trì giọng điệu nói chuyện thường ngày, không cho Zeus phát hiện dị thường, “Ngươi nói xem, việc này phải giải quyết như thế nào mới tốt đây?”
“Ân, ta quyết định phong hắn làm quan hầu rượu cho chúng thần.”
“Cái gì?” Hermes lắp bắp kinh hãi, “Đây không phải là chức vụ của nữ thần thanh xuân Hebe sao? Nàng thì sao hả?”
“Hebe à… Nàng tuổi cũng không nhỏ, nên xuất giá .”
“Nàng chính là nữ nhi bảo bối của Hera, ngươi muốn đem nàng gả cho ai?”
“Heracles.”
“Heracles? !” Hermes cả kinh cằm rớt xuống đất, đưa tay sờ trán Zeus, “Rốt cuộc là ta nghe lầm hay là ngươi nói lộn, Heracles chính là đối thủ một mất một còn của Hera a! Ngươi làm như vậy Hera sẽ liều mạng với ngươi đó!”
“Chớ có sờ, ta không nổi điên.” Zeus bắt lấy tay Hermes, hừ lạnh một tiếng, “Ta chính là muốn trừng trị cái con mụ la sát kia! Ngươi có biết nàng làm cái gì với Heracles không? Bình thường đuổi giết hắn còn chưa tính, thế nhưng lại hạ điên dược cho hắn, làm cho hắn tinh thần thác loạn bóp chết thê nhi của chính mình! Đây là chuyện tình mà Thiên Hậu có thể làm ra sao? ! Ta chính là muốn đem Hebe gả cho Heracles, xem nàng về sau còn có dám hạ độc thủ với nữa Heracles hay không!”
Hermes thấy Zeus giận không kềm được, biết hắn tâm ý đã quyết, cũng không lên tiếng lần nữa, Hera lần này thật đúng là quá phận…
“Ngươi đi viết hai đạo chiếu thư. Một đạo là phong vương tử Ganymede thành Troy trở thành thần hầu rượu của chúng thần, ban cho hắn cuộc sống trường sinh. Một đạo là báo chuyện đem Hebe gả cho Heracles, mười hôm sau cử hành hôn lễ.”
“Trước đó, ta còn phải đi đến thành Troy một chuyến.” Hermes liếc Zeus một cái, “Ngươi đem Ganymede mang về nơi này, còn chưa có thông tri cho cha mẹ người ta phải không?”
“Nga, đúng vậy…” Zeus gãi gãi đầu nói, “Ngươi đi nói cho bọn họ biết, nói rằng con của bọn họ sống ở Olympia rất tốt, ta sẽ phù hộ thành Troy mưa thuận gió hoà.”
Hermes vội vàng cười nói: “Ta nói đây là vinh quang của bọn họ nha.”
Zeus thò tay vò rối tóc Hermes coi như trừng phạt: “Nhanh đi nhanh đi, nếu không phải ngươi không theo ta tới thành Troy, thì sao có thể xảy ra việc này chứ?”
“Kiểu tóc của ta… Đừng làm rối chứ!” Hermes nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa nén giận, “Ta chính là nơi trút giận của người khác mà, ngay cả việc này cũng có thể đổ lên đầu ta a!”
Zeus mỉm cười nhìn y càng chạy càng xa, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hoàn hảo, không bị y phát hiện…
Hermes tâm sự nặng nề đi đến sườn nam của Olympia, từ nơi này đi xuống, chính là thế gian.
Tùy rằng khuyên bảo chính mình không nên suy nghĩ nữa, nhưng càng làm như vậy, tâm tư lại càng thêm hỗn độn.
Zeus, thành Troy, Ganymede, Hera, Hebe, Heracles…
Một tia dự cảm bất thường thổi qua trong lòng, vẫn cảm thấy sắp có đại sự phát sinh.
“Hermes! Hermes!”
Ngay khi chính mình sắp cất cánh, đột nhiên bị một đạo thanh âm dồn dập gọi trở về.
Hermes nhìn lại, tất nhiên đó là Hera!
“Thiên Hậu điện hạ.” Hermes kính cẩn hành lễ, cẩn thận từng li từng tí.
Hera kích động cầm lấy cánh tay Hermes, thập phần lo lắng nhìn hắn: “Ta nghe nói Zeus muốn đem Hebe gả cho Heracles, có thật không?”
Hermes gật gật đầu, trong lòng thầm than Hera thật sự có rất nhiều tai mắt.
“Hermes à… Giúp ta khuyên nhủ phụ vương ngươi đi, ngàn vạn lần không thể đem Hebe gả cho hắn a!” Hera đau khổ cầu xin , “Buổi sáng là ta không tốt, ta hướng ngươi giải thích! Còn Ganymede gì gì đó, ta đồng ý để hắn lại… Ta chỉ cầu để lại Hebe bên cạnh ta! Ngươi khuyên nhủ Zeus đi, hắn nghe lời ngươi nói nhất mà!”
Mắt Hera rơi từng giọt nước mắt của người mẹ, lúc này nàng không còn là nữ thần ngạo mạn ngang ngược kiêu ngạo nữa, mà đã trở thành một người mẹ bình thường yêu thương con của mình… nhưng thật sự quá muộn rồi, phạm phải sai lầm gì cũng phải trả một cái giá, thần thánh cũng không ngoại lệ.
“Ta đã khuyên Zeus rồi, nhưng hắn chủ ý đã định, thực xin lỗi…” Hermes có ý đồ an ủi nàng, “Heracles là một vị anh hùng chính trực, sẽ không khó xử Hebe đâu.”
“Ta không tin! Ta không tin…” Hera khóc lóc lắc đầu, “Ta có cừu hận sâu như vậy với hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho nữ nhi của ta đâu…”
“Zeus làm như vậy, chính là muốn hóa giải thù hận giữa các ngươi. Thiên Hậu điện hạ a, nếu ngài thử đối xử với những đứa con của Zeus độ lượng một chút, sẽ không phát sinh sự tình như ngày hôm nay…”
“Độ lượng?” Hera thê lương cười, “Hermes a, ngươi nghĩ rằng ta rất muốn làm một nữ nhân làm người khác căm giận hay sao? Ta cũng từng là một thê tử ôn nhu hiền lành a… Chính là mặc kệ ta cố gắng như thế nào, trượng phu của ta vẫn cùng nữ nhân khác yêu đương vụng trộm, không ngừng muốn ta tiếp nhận những đứa con mà bọn họ sinh ra… Ta vì cái gì mà phải phẫn nộ, ta vì cái gì mà phải thương tâm, đó là vì ta yêu hắn a! Trừ bỏ dùng loại thủ đoạn tàn khốc này, ta còn biện pháp nào để giữ lại hắn chứ?! Nếu ta có thể phong lưu giống Aphrodite thì tốt rồi, nhưng không hiểu sao hết lần này tới lần khác lại nhớ lời thề chúng ta cùng nhau hẹn ước, chúng nó tựa như một câu chú ngữ, làm cho ta không thể yêu thương nam nhân khác… Một nữ nhân thương tâm nhất, chính là nhìn người ngươi yêu đang không ngừng đi về phía trước, mà ngươi lại bị vây trong lời ngon tiếng ngọt của hắn, vọng tưởng một ngày hắn có thể quay đầu lại…”
Hermes đột nhiên cảm thấy đồng tình với vị nữ thần cao cao tại thượng thường ngày này, kỳ thật, nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân vì yêu mà đau khổ mà thôi…
“Thiên Hậu điện hạ, ta phải hướng ngài xin lỗi, ta từng thay Zeus thu nhận và giúp đỡ không ít tình phụ… Ta hướng ngài cam đoan, về sau sẽ không làm như vậy nữa. Nhưng chuyện của Hebe, ta thật sự giúp không được gì…”
“Được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa …” Hera tuyệt vọng buông tay Hermes ra, run rẩy ôm lấy hai vai, cố gắng nhịn bi thương xuống, “Hermes, xem ngươi còn một chút lương tri , ta cũng xin khuyên ngươi một câu. Ngươi hiện tại chính là tình nhân của Apollo, là đứa con giống Zeus nhất, không cần dùng tình quá sâu .”
“Cám ơn lời nhắc nhở của ngài, Apollo không có giống Zeus đâu.”
“Ha ha, vậy sao?” Hera chùi chùi nước mắt trên gương mặt, ưỡn ngực lên, lại hồi phục là một nữ thần sáng rọi, “Nên nói ta đều đã nói, đi làm chuyện của ngươi đi!”
“Thưa vâng, thần xin cáo từ.”
Hermes xoay người, nhào tới sự ôm ấp của bầu trời xanh, hy vọng ngọn cuồng phong đang gào thét kia có thể thổi đi phiền muộn trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT