Chính lúc ấy, tôi cảm thấy ghét Jack vì chuyện bà đã chia sẻ hai mươi năm đời mình với Marianne Engel. Đó là sự ghen ghét tệ hại nhất, được nuôi dưỡng bởi lòng ghen tị, nhưng đó cũng là sự ghen ghét tôi phải gạt sang một bên. Kinh nghiệm của Jack là vô giá, vì thế tôi hạ tông giọng của mình xuống thấp nhất có thể. "Giờ tôi phải làm gì đây?"

"Tôi không biết." Bà lật tấm biển từ "Mở cửa" sang "Đóng cửa", dồn những vị khách còn sót lại ra ngoài, và tôi đi theo bà ra khỏi cửa hàng. "Nhưng chúng ta phải làm một cái gì đó."

Jack biết một luật sư chuyên trị những vấn đề liên quan đến việc nhập viện không tự nguyện. Tôi nghĩ điều này cũng rất tự nhiên khi cả đời bà phải đối phó với những bệnh nhân tâm thần phân liệt - trước nhất là mẹ mình, rồi đến Marianne Engel.

Clandy McRand là một ông già, ngồi sau cái bàn gỗ to tướng đặt chiếc máy tính phủ đầy những tờ giấy ghi chú màu vàng. Ông cứ không ngừng kéo ve chiếc áo khoác của mình xuống, như thể làm thế sẽ giúp ông khép được chiếc jacket vào cái bụng mà ông không chịu thừa nhận kích cỡ thực sự. McRand đằng hắng liên tục, dù tôi mới là người nói hầu như từ đầu đến cuối. Ông hí hoáy viết vào cuốn sổ luật sư bìa vàng của mình, và Jack thỉnh thoảng lại trả lời những câu hỏi của ông mà tôi không có lời đáp. Ông có vẻ đã biết khá rõ về Marianne Engel, nhìn vào chồng hồ sơ dày cộm ông lôi ra trong tủ khi chúng tôi mới đến thì biết. Rõ ràng là hồi xưa Jack cũng có dùng dịch vụ của McRand, có lẽ là để giúp lập quyền bảo trợ.

Khi chúng tôi đã nói cho ông biết mọi chuyện cần thiết, ông bảo chúng tôi có thể lập hồ sơ vụ này nhưng cũng sẽ chẳng dễ dàng gì đâu. Mọi thứ có bao giờ dễ dàng đâu, tôi nghĩ, nếu luật sư có thể có một ngày lương béo bở. Tuy nhiên, khi nghe ông giải thích quy trình, tôi có thể hiểu được là không phải sự tham lam của ông làm chậm trễ mọi việc. Lý do thực sự là do quy chế.

Thông thường thì, một người họ hàng của bệnh nhân sẽ điền các cam kết cho việc nhập viện khẩn cấp. Dù theo luật là ai cũng có thể ký được, McRand giải thích tiếp, nhưng quy trình sẽ bị chậm đi nếu người ký giấy không phải họ hàng gần của bệnh nhân. Vì Marianne Engel không có gia đình, cô sẽ cần phải được hai bác sĩ kiểm tra cẩn thận trước khi người đại diện có thể ký bất kỳ cái gì. Nếu cô từ chối không cho kiểm tra - mà tôi biết chắc là cô sẽ làm thế - tôi sẽ bị buộc phải làm bản cam kết rằng cô "bị tổn thương nghiêm trọng". McRand nhìn tôi dò hỏi để chắc chắn tôi sẽ làm việc đó và tôi bảo đảm với ông rằng tôi sẽ làm thế, nhưng tôi nghĩ ông đã nhận ra sự do dự trong giọng nói của tôi.

"Ừm ừm," McRand dặng hắng một lúc trước khi tiếp tục nói. Một khi bản cam kết của tôi đã được ký xong xuôi, Marianne Engel sẽ bị bắt buộc phải trình diện tại bệnh viện để được bác sĩ chẩn đoán. Nếu cô từ chối - mà, lại nữa, tôi biết cô sẽ làm thế - các nhà luật pháp sẽ bắt buộc cô phải có mặt. Trong trí tưởng tượng của mình, tôi nhìn thấy hai ông cảnh sát bụng bự còng tay cô và kéo khuỷu tay cô dẫn vào tòa.

Nếu các bác sĩ kiểm tra đồng ý với lời khai của tôi rằng cô thực sự bị tổn thương nghiêm trọng, lệnh bắt nhập viện khẩn trong vòng bảy mươi tám tiếng đồng hồ sẽ được thực thi. Khi thời gian này kết thúc, giám đốc bệnh viện có thể làm một bệnh án khác để buộc cô nhập viện lâu hơn. Điều này là rất cần thiết bởi vì - lại một lần nữa, do chúng tôi không có họ hàng gì với nhau - cả Jack lẫn tôi đều không thể tự đứng ra làm việc đó được. Nếu không có sự hợp tác của ngài giám đốc, chúng tôi sẽ không có quyền hợp pháp để tiến hành làm đơn thỉnh cầu.

Cứ cho rằng giám đốc bệnh viện sẽ đồng ý, thì tiếp theo cũng phải ra đối chất trước tòa nữa. Ở đây thì Marianne Engel sẽ bị buộc phải ra để đối chất, như tôi, và như Jack với tư cách là người bảo trợ của cô. Có khả năng là những người khác cũng phải có mặt, những người đã chứng kiến những biểu hiện gần đây của Marianne Engel. Có lẽ là Gregor Hnatiuk và Sayuri Mizumoto, ví dụ thế. Hội đồng sức khỏe tâm thần sẽ chủ tọa phần đối chứng, dù Marianne Engel vẫn sẽ có quyền hợp pháp để dự một phiên tòa có đủ bồi thầm đoàn. Và, nếu chuyện đó xảy ra, cô hoàn toàn có thể thuê luật sư cho riêng mình.

Ở tòa, McRandy cảnh báo, chẳng mấy nghi ngờ gì là tiểu sử của tôi sẽ được mang ra bàn luận. Xét đến nghề khiêu dâm của tôi, việc tôi thú nhận là người nghiện ngập, và việc Marianne Engel đang phải trả mọi hóa đơn y tế của tôi, bất cứ thẩm phán nào cũng sẽ do dự trước việc treo quyền dân sự của cô chỉ vì tôi thấy rằng đó là một ý hay. Nhìn một cách khách quan, cô là công dân hạng nhất, tôi thì không. Bồi thẩm đoàn có khi còn thấy buồn cười là tôi muốn cô tuyên bố rằng cô không có khả năng tự chăm sóc bản thân trong khi mọi người đều thấy rằng cô sống một cuộc sống tốt hơn tôi rất nhiều. Và - McRand có vẻ ngại ngần nêu vấn đề này ra nhưng biết rằng ông sẽ rất cẩu thả nếu không làm thế - Marianne Engel có thể trình diện tòa với một khuôn mặt xinh đẹp. "Anh, trái lại..." Đó không phải là một câu cần có kết thúc.

Tôi chỉ ra rằng cô đã lấy đục khắc chữ vào ngực. Có bằng chứng nào mạnh hơn thế để chứng tỏ cô đang gây nguy hiểm cho chính bản thân mình chứ? McRand thở dài và nói rằng sự việc ấy có thể là "một điểm khởi đầu tốt để đưa trường hợp đó ra trước tòa," nhưng cũng chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ cô có thể gây nguy hại cho ai khác cả. "Nếu tự làm hại bản thân là lý do để tống người ta vào bệnh viện, thì giờ viện tâm thần đã đầy chật những người nghiện thuốc lá và khách hàng trung thành của đồ ăn nhanh rồi."

Sao tôi có thể nhờ những người chúng tôi biết để làm chứng chống lại Marianne Engel trong một vụ xử mà chúng tôi gần như cầm chắc thất bại? Hơn nữa, làm sao tôi có thể làm chứng chống lại cô? Với những lý thuyết của cô về âm mưu thì không thể để cô nghĩ rằng những người bạn thân nhất thực ra chính là tay sai của kẻ thù đang cố ngăn cô đem những trái tim của mình đi.

"Vậy đó..." Ngài McRand thở dài thể hiện đã đi đến kết luận, kéo ve áo của ông xuống lần nữa trước khi đặt hai tay lên cái bụng tròn trịa.

Tôi cám ơn ông vì đã dành thời gian cho chúng tôi và Jack nói với ông là cứ gửi hóa đơn đến phòng triển lãm của bà. Khi chúng tôi đã ra khỏi văn phòng, Jack giơ tay lên để quàng vai tôi. Bà nói rất lấy làm tiếc, và tôi tin rằng bà thực sự thấy như vậy.

Niềm an ủi duy nhất của chúng tôi là Marianne Engel chỉ còn năm bức tượng nữa trong bài đếm ngược của cô. Dù nhìn cô tạc chúng là một việc rất đau đớn, ít nhất việc đó cũng không kéo dài lâu nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm là cố chăm sóc cô tận tình. Khi cô đập nhát búa cuối cùng xuống bức tượng cuối cùng, cô sẽ nhận ra rằng rốt cuộc những nỗ lực của cô đã không thể giết được cô.

Thực đơn mới của Bougatsa bao gồm một phần tụy bò sống, thứ này giúp nó có thể tiêu hóa các thức ăn khác bằng việc thay thế enzyme tụy mà cơ thể nó thiếu. Dù có thức ăn bổ sung dạng bột chứa đủ enzyme cần thiết, Cheryl và tôi vẫn quyết định là sẽ dùng thịt thật. Thế là tôi trở nên nhẵn mặt mấy bác bán thịt quanh vùng, những người đã rất băn khoăn trước đơn đặt hàng của tôi cho tới khi tôi giải thích tại sao tôi lại cần chúng, và họ đã rất hài lòng khi biết được rằng mình đang giúp đỡ con chó ở cuối sợi dây của tôi đây, vì chẳng mấy khi một ông đồ tể có được cảm giác mình là một bác sĩ. Mỗi ngày Bougatsa lại trông khá hơn một chút và mỗi ngày Marianne Engel lại trông tệ đi một chút.

Cô tái đi vì thiếu ánh sáng, dù thỉnh thoảng cô cũng ra khỏi tầng hầm để lấy thêm thuốc lá hoặc một bình cà phê hòa tan khác. Cô dần trở thành một cái khung xương tạc vĩnh viễn vào bụi đá, da thịt cô cứ khô héo dần dưới áp lực cố gắng quá sức. Cô đang tan biến dần, từng chút từng chút một, như những mẩu đá nhỏ cô đục ra khỏi bức tượng quái vật. Cô đã hoàn thành bức tượng số 5 trước khoảng giữa tháng Tư và ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho bức tượng số 4.

Ngày kỷ niệm vụ tai nạn của tôi - ngày "sinh nhật" thứ hai của tôi vào thứ Sáu Tuần Thánh - trôi đi mà cô không hề chú ý. Tôi đến địa điểm xảy ra tai nạn một mình, trèo xuống chỗ gần bờ sông và thấy rằng màu xanh của cỏ giờ đã phủ lên màu đen của vụ cháy. Chiếc chân nến cắm từ lần sinh nhật trước của tôi giờ vẫn đứng nơi chúng tôi để nó lại, xám xịt vì sương gió, một minh chứng cho việc nơi đây chưa hề có ai lai vãng kể từ lần đó.

Tôi đặt một chiếc chân nến xuống, một chiếc khác trong số những tác phẩm được cho là của Francesco, và cắm một ngọn nến vào cái miệng sắt đang há ra chực chờ của nó. Tôi nói vài lời sau khi đã châm nến - không phải một bài cầu nguyện, vì tôi chỉ cầu nguyện khi ở Địa ngục - mà như một lời tưởng niệm những gì đã qua. Nếu không phải vì lý do nào khác, thực sự cuộc sống với Marianne Engel đã làm tôi trở nên thích thú với các nghi lễ.

Cô tiếp tục làm việc đến hết tháng, nhưng tốc độ làm việc của cô đã giảm đi đáng kể. Điều này là không thể tránh khỏi. Khi làm xong bức tượng số 4, cô phải nghỉ hai ngày rồi mới tiếp tục làm tượng số 3. Cô không thể tiếp tục lờ đi những rối loạn cơ thể được nữa. Dù cô đã dành thêm thời gian để chuẩn bị, bức tượng số 3 vẫn mất tới năm ngày mới hoàn thành được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play