Đoàn phu nhân năm nay bốn mươi lăm tuổi, nhờ bảo dưỡng tốt cả người sắc mặt hồng nhuận so với phụ nữ ba mươi không gì khác nhau, bộ dáng dịu dàng ôn nhu đặc biệt có phong thái của nữ tử Giang Nam nhất nhăn mày cười đều ý nhị vô cùng.
Chỉ là những người biết thủ đoạn của Đoàn phu nhân đều hiểu bà không hề dịu dàng ôn nhu giống bộ dáng bà thể hiện bên ngoài: thủ đoạn tàn nhẫn, thẳng tay chém giết không hề do dự, liều mạng không khác gì Đoàn lão gia.
Đoàn phu nhân tuy rằng sinh ba con trai, bốn con gái nhưng lại hiểu rõ nhất con thứ hai —— Đoàn Tử Kỳ, bởi vì Đoàn Tử Kỳ bộ dạng giống bà nhất dù là tính tình hay là dung mạo.
Đối với chuyện Đoàn Tử Kỳ thầm thương trộm nhớ con gái rượu của tri phủ đại nhân, Đoàn phu nhân cũng rất vui khi việc thành dù sao đứa nhỏ kia trừ bỏ thân phận tôn quý không nói ngay ngoại hình, tính nết bà cũng đều thực thích.
Chính là hôm nay Đoàn Tử Kỳ lại dẫn theo một cô gái trở về, mà hai má nàng còn đỏ lựng dấu tay, hôn mê bất tỉnh.
Này không hợp với lẽ thường.
Bên này Đoàn phu nhân vừa mới chuẩn bị phái người đi thỉnh Đoàn Tử Kỳ đi lại hỏi rõ thì Đoàn Tử Kỳ vành mắt đỏ ửng đến Đoàn phu nhân phòng ở, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Đoàn phu nhân, ôm lấy chân Đoàn phu nhân “Nương...”
Hô một tiếng, liền khóc lên.
Đoàn phu nhân sợ tới mức không nhẹ, “Con của ta a, đây là như thế nào? Đang yên đang lành sao con lại quỳ còn khóc đến thương tâm như vậy? Mọi việc không phải còn có nương sao?”
Đoàn Tử Kỳ lắc đầu nguầy nguậy. Đoàn phu nhân nhìn hắn bộ dáng thất hồn lạc phách đau lòng không thôi.
Nha hoàn, bà tử sớm thức thời rời khỏi phòng, đóng cửa, toàn bộ ra ngoài sân canh giữ.
Đoàn phu nhân nâng Đoàn tử kỳ dậy, kéo hắn đi đến một bên la hán giường ngồi xuống, từ ái nói: “Đến cùng là chuyện gì? Từ từ mà nói lại cho nương nghe”
“Nương, con cùng Doãn cô nương không còn có cơ hội, không còn!”
Đoàn phu nhân giật mình choáng váng hỏi “Đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Đoàn Tử Kỳ đem chuyện đã xảy ra ở Đại Ân tự từng chuyện nói rõ ràng không dám có chút giấu diếm.
“Đứa nhỏ này a, ngươi đúng là hồ đồ mà!” Đoàn phu nhân nghe xong vừa vội vừa tức: “Ngươi thật hồ đồ, thật sự là hồ đồ. Ngươi nếu thật lòng yêu một cô gái sao con lại có thể đi hủy trong sạch của nàng, đi bôi nhọ danh dự của nàng?””
“Ngươi có biết thanh danh trinh tiết đối với một nữ tử mà nói là quan trọng cỡ nào không? Chính là người nữ nhi bình thường, cũng là mọi cách trân trọng chính mình thanh danh, càng đừng nói nàng lại là đại tiểu thư dòng chính của gia đình dòng dõi xuất thân cao quý. Kỳ nhi a, việc này ngươi quả thật là làm sai rồi!”
“Nương...”
Đoàn Tử Kỳ cũng hối hận muốn chết.
Đến cùng là con chính mình thương yêu dạy dỗ nhiều năm Đoàn phu nhân sao có thể bỏ được đfnh dịu giọng: “Thôi, việc này ngươi không cần quản, giao cho nương đi!”
“Nương tính toán làm như thế nào?”
Đoàn phu nhân tức giận liếc mắt nhìn Đoàn Tử Kỳ một cái: “Thế nào, ngươi cho là đã trải qua ngày đó, ngươi cùng Doãn gia cô nương kia còn có hi vọng? Không có, Kỳ nhi, sẽ không bao giờ có nữa. Trước kia, nương không ép ngươi lấy người mà ngươi không thích làm vợ, về sau, nương sẽ không tùy ý ngươi nữa. Tâm tư này của ngươi vẫn là thu hồi đi về sau chớ suy nghĩ linh tinh nữa!”
Đoàn Tử Kỳ cực kì khó chịu và đau khổ nhưng cũng chỉ biết gật gật đầu, xem như thỏa hiệp.
“Nương cho tới bây giờ không phải không thương con. Nhưng là Kỳ nhi à Doãn gia cô nương thần không biết quỷ không hay đem nàng cùng một cái nha hoàn thay đổi sợ cũng không phải là người đơn giản đâu. Nay chúng ta phải làm là khiến nàng không cần đem mọi lỗi lầm hướng về Đoàn gia. Có lẽ con sẽ nói, Đoàn gia ở Giang Nam cũng là gia tộc đứng nhất nhì nhưng nếu cùng xuất thân cao quý ở kinh thành so sánh Đoàn gia liền thật không lên được mặt bàn. Bọn họ muốn giết chết chúng ta dễ dàng như bóp chết một con kiến.”
Điểm này, Đoàn phu nhân hiểu rất rõ.
Nếu Doãn Nhược Hi đem chuyện nàng trải qua ở Đại Ân tự đưa đến công chúa phủ ở kinh thành thì kinh thành nhất định sẽ phái người đến tra, nếu là tra xét ra, đừng nói một cái Đoàn gia, chính là mười cái Đoàn gia cũng không đủ công chúa phủ đối phó.
Đoàn phu nhân trong lòng thở dài. Con trai nàng vốn rất thông minh, nhanh nhẹn không ngờ ở phương diện tình cảm lại gặp mắc sai lầm lớn như vậy nay lưu lại một cục diện rối rắm, một cái làm không tốt, Đoàn gia liền sẽ bị chôn cùng.
“Người tới!”
“Phu nhân!”
Đoàn phu nhân hơi hơi trầm tư, “Đưa bái thiếp đi Doãn phủ, nói sáng mai ta bái kiến đại tiểu thư, cảm tạ đại tiểu thư đã nhường lại những thứ nàng yêu thích!”
“Dạ!”
Doãn phủ
Doãn Nhược Hi ngồi ở la hán trên giường, trầm tư đánh cờ.Đinh Hương ở một bên hầu hạ, Vưu thị vài lần muốn mở miệng, đều không biết nói như thế nào.
Hạ xuống quân cờ đen, Doãn Nhược Hi ngẩng đầu nhìn một chút phòng ở, to như vậy phòng ở chỉ có Đinh Hương, Vưu thị hai người, Doãn Nhược Hi hơi hơi câu môi, “Đinh Hương, đi đem người đều kêu đến. Đinh Lan đi rồi, trong phòng này thiếu một cái đại nha hoàn!”
Đinh Hương lên tiếng trả lời chuẩn bị đi xuống, Vưu thị vội hỏi: “Tiểu thư, sao không tuyển luôn nha hoàn nhị đẳng?”
Doãn Nhược Hi liếc nhìn Vưu thị: “Nhũ nương cảm thấy nha hoàn nhị đẳng ai thích hợp? Thúy Tước, Thúy Chi sao?” Doãn Nhược Hi cười lạnh.
Hai người này đều là Vưu thị chủ động nhắc đến, Vưu thị tự nhiên hi vọng một người trong đó hầu hạ ở bên người Nhược Hi.
“Này...”
Vưu thị nghẹn lời. Bà lại không thể trực tiếp chọn trong đó một cái nếu bà nói ra chỉ sợ lộ ra dấu vết.
“Uh, nghe nhũ nương nói như vậy, ta đổ là nhớ tới Thúy Oanh. Nàng ngày thường tay chân lưu loát, tuy rằng ăn nói vụng về nhưng cũng may trung thực thật thà. Chọn nàng đi!” Doãn Nhược Hi nói xong không cho Vưu thị cơ hội phản bác, nhìn về phía Đinh Hương, “Đinh Hương, ngươi đi kêu Thúy Oanh lại đây!”
“Dạ!” Đinh Hương lên tiếng trả lời đi xuống.
Trong lòng vì Thúy Oanh cao hứng.
Vưu thị đứng ở tại chỗ, thầm hận chính mình vì sao lắm miệng. Tư Noãn các đại đa số đều là bà một tay đề bạt, Doãn Nhược Hi tùy tiện lựa chọn người nào đều sẽ không lựa chọn Thúy Oanh.
Chỉ chốc lát, Thúy Oanh đi đến.
Thúy Oanh nguyên bản là tam đẳng nha hoàn ở Tư Noãn các. Bởi vì tú công rất cao, trong ngày thường Doãn Nhược Hi bên người xiêm y đều là Thúy Oanh làm. Chỉ là Thúy Oanh ít nói, tính tình ngay thẳng, cũng không cùng Tư Noãn các bất luận kẻ nào giao hảo nên cũng không bao nhiêu người chú ý tới nàng. Mấy ngày trước đây, Đinh Lan hãm hại Thúy Oanh bằng cách đem giấu vải dệt làm xiêm y cho Doãn Nhược trong phòng Thúy Oanh sau đó tố cáo nàng ăn bớt ăn xén vật liệu. Nhân chứng vật chứng đầy đủ Doãn Nhược Hi phạt Thúy Oanh sao chép Kinh Phật trong phòng không ai nghĩ rằng một chuyến Đại Ân tự trở về, Doãn Nhược Hi sẽ trực tiếp tuyển Thúy Oanh làm đại nha hoàn.
Thúy Oanh năm nay mười lăm, lớn hơn Doãn Nhược Hi hai tuổi, thân hình nhỏ nhắn, mặt trái xoan, mũi cao, môi nhỏ đỏ hồng như son, đôi mắt to tròn long lanh, vừa thấy liền đặc biệt yêu thích.
Thúy Oanh vào phòng, hướng Doãn Nhược Hi cúi người thỉnh an: “Nô tì Thúy Oanh gặp qua tiểu thư!”
Doãn Nhược Hi nhìn Thúy Oanh bình bình an an đứng ở trước mặt thiếu chút nữa khóc hô lên thành tiếng.
Kiếp trước, mặc kệ nàng đã trải qua cái gì, Thúy Oanh đều không hề một câu oán hận, không rời không bỏ theo bên người nàng. Cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm mặc dù vậy vẫn không có oán hận nàng, chỉ là dặn dò nàng, nếu có kiếp sau, nhất định phải mở to hai mắt nhìn cho rõ lòng người thâm sâu, sống tốt hơn chút.
Bàn tay Doãn Nhược Hi giấu ở trong tay áo nắm chặt thành quyền kìm nén cảm xúc muốn xông lên phía trước ôm Thúy Oanh khóc rống một hồi.
“Đứng lên đi!”
“Cám ơn tiểu thư!”
Doãn Nhược Hi vẫy tay về phía Thúy Oanh, Thúy Oanh vội vàng đi đến Doãn Nhược Hi trước mặt, thấy Doãn Nhược Hi con ngươi sáng quắc nhìn chằm chằm mình làm nàng nhất thời đỏ mặt.
“Thúy Oanh không chỉ may vá khéo léo chữ viết cũng là đẹp vô cùng. Về sau cố gắng chăm chỉ, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thúy Oanh vừa nghe, định cúi lạy tạ ơn, Doãn Nhược Hi giữ chặt nàng, “Không cần quỳ, trong phòng ta không quy củ nhiều như vậy. Đúng rồi, trước kia là Đinh Lan chịu trách nhiệm bảo quản rương trang sức tiền bạc của ta, về sau cứ giao cho ngươi quản. Một lát nữa cầm sổ sách kiểm tra đối chiếu lại xem!”
Doãn Nhược Hi ngắn ngủn vài câu, lại giống một tảng đá lớn ném vào mặt hồ trầm tĩnh, có người kinh ngạc, có người vui mừng, có người giận dữ, có người sợ hãi.
Vưu thị nghĩ chính mình trộm đi vài thứ kia nhất thời cảm thấy cả người phiền não.
Doãn Nhược Hi làm ngơ như không biết còn nói thêm: “ Ta thấy ngoại tổ mẫu chắc cũng sắp mang đồ tới nữa đấy. Đúng rồi nhũ nương, danh sách vật phẩm mấy năm nay ngoại tổ mẫu đưa tới ở nơi nào? Sáng mai ngươi đi tìm cho ta đi!”
Vưu thị nào dám đem ra đưa cho Doãn Nhược Hi xem, giật mình cả kinh một thân mồ hôi lạnh: “Tiểu thư… Danh sách…danh sách ở trong tay phu nhân!”
Doãn Nhược Hi cười nói “Ở trong tay mẫu thân à? Vậy một hồi ta đến hỏi mẫu thân lấy về.”
“Dạ!”
Vưu thị lên tiếng trả lời, suy nghĩ làm sao đem tin tức này truyền cho Mễ thị để Mễ thị chuẩn bị đối phó. Dù sao mấy năm nay, Mễ thị lấy bớt không ít này nọ. Trước kia Doãn Nhược Hi đối với việc này chưa từng hỏi qua, Mễ thị ăn xén ăn bớt cũng thuận tay nhưng hôm nay Doãn Nhược Hi đột nhiên hỏi tới... Hơn nữa mấy ngày nữa kinh thành sẽ phái người tới, nếu Doãn Nhược Hi gặp người mang đồ tặng tới lại hỏi một phen thì nguy rồi.
Tìm cái lý do sứt sẹo là muốn đi nhà xí Vưu thị vội vàng ra Tư Noãn các. Bà tự cho là thần không biết quỷ không hay mình đi sân Mễ thị lại không biết nàng chân trước đi vào, sau lưng liền có người đem tin tức này truyền đến Tư Noãn các. Một cái thô sử nha hoàn (nha hoàn chuyên làm việc nặng) đến trước mặt Doãn Nhược Hi bẩm báo.
“Ngươi tên là gì?”
Doãn Nhược Hi xem nha hoàn trước mặt, trong ngày thường đã gặp qua nhưng Doãn Nhược Hi chưa bao giờ chú ý tới nàng không nghĩ tới hôm nay trở về nàng liền bẩm báo chuyện như vậy.
“Nô tì Hồng Ti!”
Doãn Nhược Hi gật đầu “Tin tức này làm sao ngươi biết được?”
“Nô tì tỷ tỷ Hồng Miên là thô sử nha hoàn trong viện phu nhân!”
Doãn Nhược Hi nhất thời diểu rõ.
Tỷ muội hai người đều là thô sử nha hoàn, người trong viện Mễ thị sẽ không dễ dàng đổi, người phía dưới muốn hướng lên trên cũng khó mà Tư Noãn các của nàng này lại không giống như vậy.Đinh Lan không có, nhiều người thấy được hi vọng muốn nhân cơ hội này mà hướng lên trên.
Doãn Nhược Hi nhìn về phía Đinh Hương: “Đinh Hương, đi lấy hai cái trâm bằng bạc cho nàng đi!”
Đinh Hương lên tiếng trả lời rồi vào phòng lấy, con ngươi Hồng Ti lóe lên tia thất vọng, Doãn Nhược Hi nhìn, thản nhiên nở nụ cười, “Ngươi có phải cảm thấy thực thất vọng hay không?”
Hồng Ti nghe vậy khẽ run lên, vội vàng quỳ xuống, kinh sợ, “Nô tì không dám!”
“Ngươi thất vọng vốn là tự nhiên thôi. Bất quá ngươi cẩn thận ngẫm lại liền sẽ hiểu được ta là vì tốt cho ngươi. Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi một người ở phu nhân bên kia, một người ở ta bên này, là người trong lòng thấy rõ ràng. Nếu ta bỗng nhiên trọng đãi ngươi, phu nhân nhất định sẽ có điều hoài nghi, đến lúc đó đừng nói tỷ tỷ ngươi không xong, chính là ngươi, ta cũng không tất giữ được ngươi!” Doãn Nhược Hi nói xong, hơi ngừng lại, “Bởi vì giấy bán mình các ngươi đều ở trong tay phu nhân.”
Doãn Nhược Hi dông dài một hồi đem sự tình giải thích rành mạch, Hồng Ti nhất thời đổ mồ hôi lạnh ra toàn thân.
Đúng rồi, giấy bán mình các nàng luôn luôn trong tay phu nhân, nếu như nàng bỗng nhiên được thăng cấp phu nhân nhất định sẽ hoài nghi, đến lúc đó điều tra, cho dù phu nhân tra cũng không được gì nhưng muốn chém muốn giết hai cái nô tì là tỷ muội các nàng đây lại dễ dàng như bóp chết một con kiến.
“Nô tì bái tạ tiểu thư ra tay cứu giúp!”
“Ngươi hiểu là tốt rồi, về sau cố gắng làm tốt bổn phận. Có chuyện gì cùng Đinh Hương, Thúy Oanh nói là được, ta sẽ không bạc đãi tỷ muội ngươi, về phần giấy bán mình của các ngươi, ta sẽ mau chóng nghĩ cách lấy lại đây!”
Kiếp trước ngu xuẩn ngốc nghếch, nay sống lại, nàng tuyệt không lại xuẩn ngốc như thế nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT