Doãn phủ

Mễ thị nghe được tin Doãn Thế Hồng sẽ không về nhà cũng không rối rắm nữa. Bà cùng với Doãn Nhược Hi, Doãn Thiên Tuyết cùng nhau ăn cơm chiều xong liền kêu tỷ muội hai người trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau đó gọi Lý ma ma, lạnh lùng nói: “Không thể tưởng được tiểu tiện nhân Sở di nương kia lại cho ta một bất ngờ lớn như vậy. Hừ, còn tưởng muốn sinh cái thiếu gia, cũng không từ nhìn lại xem xem nàng có hay không cái mệnh kia!”

Lý ma ma việc khuyên nhủ:“ Phu nhân cần gì vì loại miêu cẩu bình thường kia mà chọc tức thân mình. Nay đã tới nước này, trước tiên chúng ta cứ đem đồ của đại tiểu thư gì đó hoàn trả đi đã. Qua mấy ngày người bên kinh thành sẽ đến, miễn cho đại tiểu thư nói lỡ miệng mang đến phiền toái cho phu nhân. Còn về phần kia Sở di nương, phu nhân yên tâm, nô tì sớm đã nghĩ ra biện pháp tốt lắm. Đến lúc đó đừng nói là con trai chỉ sợ là chính Sở di nương, cũng không nhất định có thể sống được!”

Mễ thị nghe vậy, cảm thấy ngực mới tốt lên một ít.

Lý ma ma làm việc, Mễ thị là yên tâm cho nên cũng không hỏi Lý ma ma đến cùng suy nghĩ biện pháp gì.

Hơi hơi thở dài một tiếng, “Nghĩ đến này trân bảo quý hiếm đều phải hoàn trả lại, ta liền cả người không thoải mái!”

Lý ma ma trong lòng cũng khó chịu.

Vài thứ kia, mọi thứ đều là thật quý giá. Tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ cho rất nhiều người cả đời ăn mặc không cần lo.

“Phu nhân cũng đừng nghĩ nhiều. Bây giờ cũng sắp được trở lại kinh thành mọi sự trù tính đều còn kịp. Về phần vài thứ kia, chỉ cần chúng ta không buông tay, sớm hay muộn cũng là của nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư cùng tiểu thiếu gia!”

“Ngươi nói cũng phải!” Mễ thị nói xong, nhớ tới Doãn Thiên Nhu, Doãn Thiên Vận ở kinh thành: “Cũng không biết Nhu nhi, Vận nhi ở kinh thành thế nào nữa?”

“Phu nhân đừng lo lắng. Nhị tiểu thư, tứ tiểu thư được nuôi dạy ở bên người lão thái quân tình hình hẳn là không thể không tốt được!” Lý ma ma nói xong dừng một chút lại tiếp: “Chính là nô tì kỳ quái, phu nhân mấy năm nay thân mình cũng thực khoẻ mạnh. Vì sao không mang thai? Nếu phu nhân lại sinh cho lão gia một tiểu thiếu gia thì Sở di nương kia đừng nói sinh tiểu thiếu gia cho dù là mười cái cũng không bằng phu nhân sinh một cái!”

Lý ma ma nói đến cũng là những lời trong lòng Mễ thị.

Mễ thị cũng u buồn:“Đúng vậy, ta nếu là lại sinh một đứa nữa thì tốt rồi!”

Nếu là sinh thêm một lần nữa ai còn có thể lay động địa vị Uy Viễn hầu phủ doãn tam phu nhân nàng chứ.

“Phu nhân chớ gấp gáp. Nô tì đi chung quanh hỏi thăm một chút, liệu có phương pháp nào hay ho có thể giúp cho phu nhân được thành tâm nguyện!”

“Ừ!”

Mễ thị nói xong, đứng dậy kêu Lý ma ma cầm đèn lồng đi tiểu khố phòng. Mở ra mấy cái rương, trong rương kim ngân châu báu lóng lánh thật là đẹp mắt. Mễ thị thật vất vả mới bình tĩnh lại giờ lại xao động tâm tư nhưng cũng không còn cách nào, hít sâu một hơi, thở dài nói: “ Sáng mai kêu người thu xếp gọn gàng lại. Mấy ngày nữa đem qua Tư Noãn các đi!”

Doãn Thiên Tuyết nghĩ trân bảo quý giá sắp tới tay, vừa tắm vừa ca hát vui vẻ. Tắm xong nàng mặc áo lót tiết khố lên giường, lại lăn qua lộn lại ngủ không được nên dứt khoát đứng dậy, mặc xiêm y, áo choàng đi Tư Noãn các tìm Doãn Nhược Hi.

Doãn Nhược Hi đứng ở bên cửa sổ, phía sau Thúy Oanh đang trải chăn nệm trên giường. Đối với việc được thăng làm đại nha hoàn cho Doãn Nhược Hi, Thúy Oanh tương đối lạnh nhạt, trong khi Đinh Hương đặc biệt mừng cho nàng, luôn luôn nháy mắt chọc ghẹo Thúy Oanh hoặc là lấy tay chọc cười Thúy Oanh.

Thúy Oanh cười cười, quay đầu nhìn Doãn Nhược Hi, thấy Doãn Nhược Hi một mình trơ trọi cô đơn đứng ở bên cửa sổ. Thúy Oanh sửng sốt, cầm áo choàng đỏ thẫm tiến lên:“Tiểu thư, gió đêm lạnh!”

Doãn Nhược Hi thuận tay nắm giữ tay Thúy Oanh, nháy mắt hốc mắt đỏ bừng, hai tròng mắt sáng quắc nhìn Thúy Oanh. Ngược lại con ngươi Thúy Oanh lại tràn đầy cảm xúc không hiểu.

“Tiểu thư?” Thúy Oanh thử gọi.

Tay nắm ngược lại bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Doãn Nhược Hi: “ Sao tay tiểu thư lạnh như vậy? Để nô tì đi lấy bình nước nóng cho tiểu thư!”

Doãn Nhược Hi lắc đầu.

Trong nháy mắt, Doãn Nhược Hi rất hi vọng, Thúy Oanh cũng đi theo nàng trùng sinh.

Nhưng dù sao có thể thấy được Thúy Oanh như bây giờ cũng tốt, ít nhất không trải qua kia giờ phút đau khổ cùng cực kia mà sống tùy ý chút.

“Không có gì, sắc trời không còn sớm, ngủ thôi!”

Doãn Nhược Hi nói xong, xoay người chuẩn bị lên giường ngủ lại nghe gian ngoài nha hoàn thấp gọi: “Tam tiểu thư sao lại tới đây ạ?”

“Ban đêm ngủ không được, đi lại tìm đại tỷ tỷ ngủ!”

Thấy Doãn Thiên Tuyết một bộ dáng tùy hứng Doãn Nhược Hi thản nhiên cười cười.

Lên giường, Doãn Thiên Tuyết hào hứng bắt chuyện, Doãn Nhược Hi cũng không muốn đi để ý tới nàng, nhắm mắt lại mặc kệ nàng nói gì thì nói. Doãn Thiên Tuyết nói một hồi lâu thấy Doãn Nhược Hi không trả lời liền quay đầu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”

Thấy Doãn Nhược Hi tựa hồ đang ngủ, Doãn Thiên Tuyết ảo não một tiếng, “Cư nhiên đang ngủ, thực không thú vị!”

Doãn Thiên Tuyết vẫn là không hề buồn ngủ, lại đứng dậy, mặc xiêm y, khoác áo choàng đi tới sân thứ xuất ngũ tiểu thư Doãn Vũ Hàm, khiến Doãn Vũ Hàm thụ sủng nhược kinh (được yêu quý mà kinh ngạc, sợ hãi). Doãn Vũ Hàm buồn ngủ díp mắt lại nhưng lại không thể không cố gắng tỉnh táo mà cùng Doãn Thiên Tuyết nói chuyện đến nửa đêm.

Vọng Giang Lâu

Nửa đêm vẫn náo nhiệt vô cùng. Nhìn thấy các vị quan gian gia, ma ma tổng quản —— Hồng ma ma nhiệt tình tiếp đón. Tiểu Thúy - nha hoàn bên người Tiểu Đào Hồng đưa tới câu đối Tiểu Đào Hồng vừa viết. Trong nhóm người, một trông số đó cầm lên vừa đọc mặt liền lộ vẻ ngạc nhiên, vội vàng đưa cho Doãn Thế Hồng:“Doãn đại nhân nhìn xem!”

Doãn Thế Hồng tiếp nhận, khiếp sợ không thôi, trong lòng cũng có ý khâm phục, thì thầm:

“Vọng Giang lâu

Vọng Giang lưu

Vọng giang trên lầu vọng giang lưu

Giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ!”

“Hay!”

“Tuyệt!”

Nghe mọi người khen ngợi, Hồng ma ma cười tít mắt:“Hồng Đào cô nương nói, hôm nay nếu có người đối ra vế dưới, Hồng Đào cô nương sẽ đại lễ báo đáp!” Lúc nhắc đến đại lễ Hồng ma ma dừng một chút, ý tứ mờ ám rất rõ ràng.

Nhóm quan gia chụm đầu ghé tai thảo luận. Doãn Thế Hồng trầm tư hồi lâu, mới mở miệng nói:

“Đọc sách đình

Đọc sách thanh

Đọc sách trong đình đọc sách thanh

Quán sách vạn năm, thư thanh vạn năm!”

Âm thanh ầm ỹ chung quanh liền im bặt. Một hồi lâu mới có người kinh hô ra tiếng: “Hồng Đào cô nương vế trên tốt, Doãn đại nhân đối lại hay!”

Doãn Thế Hồng khiêm tốn cười, con ngươi hiện lên vẻ đắc ý.

Hắn dù sao cũng là trạng nguyên do chính tiên đế khâm điểm (chọn lựa, phong chức) đương nhiên là có chút bản sự, ngặt nỗi chính là không được đương kim thánh thượng xem trọng, cho nên quan lộ mới nhấp nhô thôi.

Nếu là tiên đế gia còn, hắn ở trên triều đình nhất định cũng có vị trí, sao lại...

“Chúc mừng Doãn đại nhân, chúc mừng Doãn đại nhân! Đào Hồng cô nương cho mời!”

Doãn Thế Hồng nghĩ rằng, Tiểu Đào Hồng này cùng lắm cũng chỉ là danh kỹ thanh lâu bình thường, cũng không ngờ Tiểu Đào Hồng không hề có tục khí thanh lâu danh kỹ trên người, ngược lại thanh thoát nhẹ nhàng, có khí chất của tiểu thư con nhà gia giáo, giơ tay nhấc chân lại có một loại tình cảm phong lưu, khiến cho Doãn Thế Hồng đầu óc choáng váng, lăn đến trên giường.

Xiêm y rút đi, giường lớn lay động, một đêm triền miên.

Doãn phủ

Mễ thị sớm thức dậy: “Lão gia đã trở về chưa?”

“Hồi phu nhân, chưa về ạ!”

Trong lòng Mễ thị đột ngột hồi hộp có loại dự cảm bất hảo, cắn cắn môi mới nói:“Phái người đi nha môn nghe ngóng tin tức, nhớ kỹ đừng làm cho lão gia biết!”

“Dạ!”

Đoàn phủ đưa tới bái thiếp, Mễ thị nhìn qua tiện tay vứt sáng một bên: “ Trở về bẩm lại với Đoàn phu nhân đại tiểu thư bận rộn nhiều chuyện khổng thể đón tiếp. À, sang chỗ Hi tỷ nhi bên kia mang đồ đạc và tiền riêng mấy năm nay của Đinh Lan đến đây. Nhân tiện cầm luôn giấy bán thân của Đinh Lan đều đưa sang Đoàn phủ đi!”

Trong lòng tính toán Đoàn phu nhân cho dù đã biết chân tướng cũng không dám nói lung tung vì dù sao con trai của nàng cũng tham dự trong đó.

Mễ thị phân phó xong nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Đem luôn giấy bán thân của các nha hoàn, bà tử ở Tư Noãn đưa cho Hi tỷ nhi luôn đi!”

“Dạ!”

Bình thường việc nhỏ đến Tư Noãn các, đều là đại nha hoàn bên người Mễ thị là Đan Hồng hoặc là Đan Quế chạy chân, nếu là chuyện trọng yếu, đó là Lý ma ma tự mình đi một chuyến.

Chuyện của Đinh Lan không lớn, dù sao một cái nha hoàn mà thôi, nhưng giấy bán thân của nha hoàn, bà tử cả một cái sân cũng là đại sự, cho nên Lý ma ma tự đi một chuyến.

Thấy Lý ma ma tới, Vưu thị lập tức nhiệt tình nghênh đón, hàn huyên vài câu, Lý ma ma nói rõ ý đồ đến, Vưu thị kinh ngạc không thôi: “Lý ma ma mời vào bên trong, đại tiểu thư đã thức dậy, đang rửa mặt chải đầu!”

Lý ma ma vào Tư Noãn các, cũng không dám vào tẩm phòng Doãn Nhược Hi, đành chờ ở bên ngoài nhìn trên cái giá trưng bày các dạng trân bảo quý giá, Lý ma ma âm thầm chặc lưỡi.

Đến một lần rung động một lần, cũng khó trách Mễ thị đánh chủ ý muốn có mấy thứ này, thật là xem đến hoa mắt mà.

Doãn Nhược Hi ngồi ở trước gương đồng nhìn Thúy Oanh chải đầu cho nàng, ngón tay như có như không vuốt ve nốt rùi nơi khóe mắt. Doãn Nhược Hi rất rõ ràng, nốt ruồi này trước kia không có.

Vưu thị đi đến bên người Doãn Nhược Hi: “Đại tiểu thư, Lý ma ma đến!”

Doãn Nhược Hi nghe vậy:“Mời Lý ma ma vào đi!” Chọn một trâm cài tóc đưa cho Thúy Oanh, Thúy Oanh cầm lấy cài lên tóc cho nàng rồi lại nhẹ nhàng thoa son cho Doãn Nhược Hi.

Doãn Nhược Hi thông qua gương đồng nhìn về phía Lý ma ma đang cung kính thỉnh an mình, thản nhiên mở miệng: “Lấy ghế mời Lý ma ma ngồi đi!”

“Không dám không dám!” Lý ma ma vội đáp, cười tủm tỉm nhìn Doãn Nhược Hi. Đinh Hương bưng ghế đặt ở bên người Lý ma ma, Lý ma ma lại cười ngồi xuống. Bà nhìn Doãn Nhược Hi đang vẽ lông mày, cây bút vẽ lông mày nho nhỏ kia nghe nói trị giá đến hai mươi lượng bạc, Lý ma ma trong lòng không ngừng hâm mộ lại mở miệng nói về mục đích tới đây:“Phu nhân kêu nô tì đem giấy bán thân của các nha hoàn và bà tử ở Tư Noãn đưa cho tiểu thư thuận tiện đem đồ đạc cùng giấy bán thân của Đinh Lan mang đi Đoàn phủ. Không biết đại tiểu thư liệu có gì muốn dặn dò Đinh Lan không?”

“Cũng không muốn dặn dò đâu. Dù sao Đinh Lan cùng Đoàn gia thiếu gia lưỡng tình tương duyệt nên tương lai về sau nhất định sẽ không kém!” Doãn Nhược Hi miễn cưỡng nói xong, tỏ vẻ như còn không tỉnh ngủ nhìn về phía Đinh Hương, “Đinh Hương, ngươi vào lấy hai trăm lượng bạc đưa qua cho Đinh Lan luôn đi, coi như là trọn vẹn tình nghĩa chủ tớ chúng ta!”

Trước sau lại không đề cập tới giấy bán thân.

Đinh Hương lên tiếng trả lời đi xuống, Lý ma ma còn nói thêm:“Đại tiểu thư thật là lương thiện, rộng rãi hào phóng. Nô tì nhìn thấy thật muốn đến bên người đại tiểu thư hầu hạ!”

“Nếu ma ma đã nói như vậy, ta liền đi cầu mẫu thân cho Lý ma ma sang bên chỗ ta kề cận vậy!”

Lý ma ma nghe vậy chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play