Kiệt ẵm nó ra xe, đặt nó nằm ở hàng ghế đằng sau và ngồi ngắm nó,
"Nhìn cậu ngủ thật đẹp, giống như 1 thiên thần bị mất đi đôi cánh vậy. TRên khuôn mặt tỏ thấy có sự mệt mỏi, lạnh lùng và băng giá mọi khi. Có lẽ người ta nói đúng, con người nhìn hiền hậu nhất chính là khi ngủ
nhưng đẹp nhất vẫn là khi cười. Tại sao chưa bao giờ cậu nở 1 nụ cười
thất tuơi nhỉ? Nụ cười k u buồn, k vướng bận. Thật sự nỗi đau mà mình
thấy trong mắt cậu là gì? Chẳng lẽ vì nó mà cậu k thể nở nụ cười như
mình vẫn luôn mong đợi sao? Hay cậu cho rằng mình vẫn k xứng để cậu nở
nụ cười như vậy? Bất luận như thế nào, 1 ngầy nào đó mình cũng sẽ khiến
cậu cười, nụ cười của thiên thần, và người đón nhận nụ cười đó, k ai
khác chính là mình"_Kiệt vừa nhìn ngắm Ngọc vừa suy nghĩ, bất giác trên
môi nở 1 nụ cười
Ngọc cựa mình thức giấc. Mở mắt ra, người đầu tiên mà Ngọc nhìn thấy là Kiệt
-Ư, đau đầu quá_Ngọc nhăn mặt bóp trán
-Cậu k sao chứ?_Kiệt lo lắng hỏi
-Chắc k sao, ngủ 1 chút thấy khỏe hơn rồi. Chắc tại lâu rồi k uống nên như vậy_Ngọc nói
-Um, thế là mình yên tâm rồi_Kiệt khẽ mỉm cười
-Ơ, thế mọi người đâu?_Ngọc nhìn quanh và hỏi
-Mình cũng k biết nữa_Kiệt gãi đầu cười gượng
-Hay quá ha? Bỏ rơi tụi này_Phuơng lù lù ở phía sau
-Để ở đây mà mặn nồng hạnh phúc_Vũ thêm vào
-Ơ, nãy giờ mọi người ở đâu vậy?_Ngọc hỏi
-Cái con nhỏ kia, mày còn hỏi nữa sao?_chị Sa nói như sắp khóc
-Ơ, em k biết thì tất nhiên phải hỏi rồi. Mà sao mọi người tơi tả vậy?_Ngọc cãi lại
-Cậu làm ngã cây cổ thụ của 1 bà chằn béo nào đó. Bà ta rượt tụi này nhưng vì quá ...ốm nên rượt k được, vì thế đã thả chó ra rượt tụi này_Trinh thuật lại
-Ơ, thế hả? Chờ em 1 chút_Ngọc nói rồi hồi tưởng lại tất cả
-Sao? Nghĩ ra chưa em gái?_anh Shin hỏi
-Hì, xin lỗi tất cả. Đừng chấp kẻ say xỉn này nha_Ngọc nhẹ mỉm cười
-K được, tha dễ dàng như vậy sao? Phải có cái gì bù đắp chứ_Phong nói
-Bù đắp?_Ngọc nhăn mặt
-Đúng rồi. Hay là đãi mọi người 1 bữa ăn khuya đi_Leon nói
-Tui làm gì đem theo tiền đâu, lúc tới bang tui còn mặc đồ học sinh mà_Ngọc cười khổ
-Ứ ừ, k biết đâu, em phải đãi bọn chị 1 chầu_chị Sa nũng nịu
-Chị thôi đi, lớn rồi đó. Em k phải là anh Shin đâu nên chị đừng có làm
nũng. Thôi được nhưng phải tới 1 chỗ lấy tiền đã_Ngọc thở dài
-Đi đâu?_Kiệt hỏi
-Đường OL_Ngọc đáp
-Đường Ol?_All ngạc nhiên
-Sao cậu lại tới đó?_Phong hỏi
-Mình nghe nói đó là trường đua mà?_Trinh nói
-Chẳng lẽ cậu..._Phương nhăn mặt
-Um_Ngọc gật đầu
-K được, nguy hiểm lắm_Kiệt nói
-mnh k sao đâu mà_Ngọc nói
-Em có chắc k đó?_anh shin nhăn mặt
-Lâu rồi em k đua mà_chị Sa nói
-Phải đó, dù trước đây chị có như thế nào nhưng bây giờ........_Leon bỏ dở câu
-Đax nói là k sao mà, mọi người cứ tin tôi đi_Ngọc trấn an
- Thôi được rồi, nhưng cậu phải cẩn thận_Phong nói
-Um_Ngọc cười nhẹ
Tại trường đua đường OL..............
-Cậu cẩn thận nha_Trinh nói
-Mình k sao mà, nhiều kinh nghiệm lắm_Ngọc tự tin
- K được, để mình đi với cậu_Kiệt nói
-Cả tụi này nữa_Vũ nói
-Chà, có vẻ vui nhỉ. Vậy đua k. Cuộc chiến giữa cô gái dễ thương và 5 chàng trai, à k, 5 con vịt_Ngọc trêu
-Nè, đừng có chọc tụi này nh_Phong nói
-Rồi xem, k thua đâu_Leon nghiến răng
-Ok, đua nào_Ngọc thách thức
Thế là 5 chàng trai thi nhau đi ghi danh
-Cái này có còn được gọi là lo lắng k ta?_Phuơng nhăn mặt
-Ha ha ha, có kịch hay để xem rồi_chị Sa cười
- Nào, bây giờ thì bắt đầu chứ?_Ngọc nói đầy thách thức
-Tất nhiên rồi, em gái_anh Shin nói
Vừa lúc đó tiếng còi ra hiệu vang lên, mọi chiếc xe đồng loạt lao thẳng về phía trước, để lại sau lưng khói bụi và những tiếng hò reo. Những
chiếc xe lao đi với tốc độ kinh người nhưng người ta có thể thấy hiện có 6 chiếc xe moto đang dẫn đầu đoàn đua mà k cần nói người ta cũng biết
đó là ai
-Nhìn kìa, họ đang dẫn đầu đó_chị Sa chỉ tay vào 6 chiếc xe đầu tiên và nói
-Nhưng đi nhanh quá, liệu có sao k ạ?_Trinh lo lắng
-K khéo thì ngã mất_Phương lo lắng
-Tại 2 em chưa thấy đua xe lần nào nên mới thấy nhanh chứ thật ra đó mơis chỉ là vận tốc trung bình thôi_chị Sa giải thích
-Dạ, vận tốc trung bình?_Trinh ngạc nhiên
-Um, rồi mấy đứa sẽ thấy_chị Sa cười
Tong lúc đó, tại đường đua........
-Cậu cũng khá lắm_Kiệt nhìn Ngọc
-Ô hô, bình thường thôi. Cậu cũng đâu có kém_Ngọc đáp lại
-Này em gái, 1 năm rồi mà kĩ thuật đua của em vẫn còn tốt quá nhỉ?_anh Shin nói
-Tất nhiên rôi, em mà_Ngọc nói
Ngay lúc đó có 1 vài chiếc xe lao lên, vượt qua xe của tụi nó
-Đúng là ngựa non háu đá mà_Phong nói và lắc đầu
-Trẻ thế mà đã.........._Vũ phụ họa thêm
Sau câu nói đó là 1 loạt những âm thanh vang lên đầy man rợ. Những
chiếc xe vừa mới vượt lên tụi nó giờ đã ngã, nằm sóng soài nơi mặt đất
lạnh lẽo, những chủ nhân_Những người lái chiếc xe đó cũng chẳng kém gì
hơn khi chỉ vừa vài phút, à k, chỉ vài giây trước đây còn đang hả hê
trong niềm vui chiến thắng thì giờ đây phải vật vả với cơn đau, với
máu, với tử thần, với ranh giới giữa cái sống và cái chết. Quang cảnh
này khiến cho người ta k khỏi xót xa, đau lòng, nhưng những người ở đây
dường như đã quá quen với chuyện đó, thậm chí k ai hoảng hốt hay tỏ ra
lo lắng, quan tâm tới các nạn nhân. Đơn giản luật lệ ở đây là tự làm tự
chịu
Đường ở đây có những khóc quanh ngoằn ngoeo, uốn khúc, lại vô cùng
trơn trợt, nếu đi vơi tốc đọo của tụi kia lúc nãy thì hậu quả sẽ như mọi người thấy rồi. Bọn nó lách qua những con người đang còn hấp hối kia và đi tiếp. Kiệt dùng chân mình làm chân trụ để điều khiển xe chạy qua
những khúc quanh, Ngọc thì Nghiêng xe tới gần sát đất, có khi còn chạy
lên cả những vách núi hiểm trở, để làm được điều đó thật sự là k đơn
giản. Anh Shin, Leon, Phong và Vũ thì áp dụng phuơng pháp...bay để lách
qua những chướng ngại vật. Đây thật sự là 1 cuộc đua ngang tài ngang
sức.
Thế nhưng khi về gần cuối đường đua người ta có thể nhận ra rằng tốc
độ của mọi người đã thay đỗi, lợi thế đang thiên về Ngọc và Kiệt, theo
sau đó là anh Shin
-Và kết quả cuối cùng là.........._MC nói và hồi hộp chờ đợi
5s....2s....và........
-Thật đáng kinh ngạc, 2 xe cùng cán đích với nhau cùng 1 lúc, vậy giải
quán quân đường đua hôm nay sẽ có 2 người, đó là xe số 1 và 2, Á quân là xe số 4( anh Shin), giải 3 có 3 người, họ là chủ nhân của 3 xe 6, 8,10( Phong, Vũ, Leon)_MC tuyên bố
-Cậu quả k bình thường, xem ra tôi k thể xem thường cậu được_Ngọc nhìn Kiệt
-Tôi trước giờ cứ nghĩ mình k có đối thủ, có lẽ tôi đã nhầm_Kiệt cười
-Tôi cũng từng nghĩ như cậu. Nào, bắt tay vì chúng ta đã tìm được đối thủ_Ngọc nói và chìa tay ra
-|Rất hân hạnh_Kiệt bắt tay Ngọc và nói
Vừa lúc đó, TRinh, Phương và chị Sa chạy tới
-NÈ, mọi người k sao chứ?_Trinh lo lắng hỏi mà cặp mắt thì cứ dán chặt vào Phong
-Tụi này k sao, chỉ hơi bực thôi_Phong trả lời lại
-Sao lại bực?_Phuơng hỏi
-Vì đã để cho người kia về nhất_Vũ nhìn Ngọc
-Thôi mà, chị Ngọc trước đây đã là cao thủ rồi_Leon cười
-Dù sao cũng còn có Kiệt, nếu k chắc k biết dấu mặt vào đâu_anh Shin cười
-Mọi người phải cẩn thận chứ, nhìn mọi người đi, nhất là 2 cái đứa kia,
tui lo quá trời_chị Sa nói và nhìn Kiệt và Ngọc vì 2 người này đi nhanh
nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất
-Nhìn cảnh kia tụi mình sợ quá trời_Trinh nói và chỉ vào vũng máu có vài cái xác còn hấp hối khi nãy
-Tụi mình lo k biết các cậu có như vậy k_Phuơng nhăn mặt
-Vẫn vậy, cái thế giới đêm này vẫn bạc bẽo và vô tình như vậy, vẫn thấy
người gặp nạn nhưng chẳng ai thèm qua tâm. Mình đi gọi xe cấp cứu cho
họ_Ngọc lắc đầu
-Cậu yên tâm đi, lúc nãy mình có gọi rồi_Trinh nhẹ cười
-Um, thế thì được rồi. Kiệt, cậu lên nhâhj giải hộ mình nhé_Ngọc nói
-Ờ, được, nhưng cậu đi đâu vậy?_Kiệt hỏi khi thấy Ngọc bỏ đi
-Mới có 10' thôi mà, làm gì mà lo dữ vậy?_Phong chọc
-Ha ah ah, kết người ta rồi chứ gì?_Vũ hùa theo
-Trời ơi, có người yêu rồi quên luôn em gái,Phuơng ơi, mình tủi thân quá_Trinh giả vờ khóc
-Ngoan, mình cũng buồn ghª, hoàng tử đẹp trai giờ thành hoa đã có chủ mất rồi_Phuơng hùa vào
-Ồ, thì ra chú thích em gái anh, nhơ phải chăm sóc nó chu đáo nhé_anh Shin chọc
-Mấy người thôi đi, tui k có giỡn à_Kiệt đỏ mặt
-Mọi người đang nói xấu tui hả?_Ngọc xuất hiện
-Đâu có đâu. Mà cái quần đó ở đâu ra vậy?_chị Sa cười rồi phát hiện nó mang 1 chiếc quần short jean ngắn
-Của chị, em mới chôm nó lúc chiều đó.Em mặc nó bên trong rồi mặc quần anh Shin bên ngoài_Ngọc nói
-Trời ạ, hèn gì chị thấy quen quen_chị Sa nói
-Nè, em trả lại cho anh đó_Ngọc nói rồi ném cho anh Shin cái quần bò mà mình mượn lúc chiều
-Cái con nhỏ này, mượn rồi trả như vậy đó hả? Tin anh dùng nó siết cổ em k? Trong truyện Conan cũng có 1 tập như vậy đó_anh Shin hù dọa
-Ồ, vậy thì anh giết em đi. Rồi sẽ chẳng còn ai tư vấn cho anh mặc gì trong nhưngx buổi đi chơi đâu_Ngọc thản nhiên nói
-ý, thôi mà em gái , cho anh xin lỗi nha_anh Shin đầnh chịu thua
-Mà Ngọc nè, cậu mặc cái quần đó với chiếc áo sơ mi cộc tay kẻ ca rô của con trai này nhìn buồn cười lắm_Trinh nói
-Um, đúng đó_Phuơng gật gù
-A, quên nhỉ_Ngọc nói rồi cởi hàng khuy trên áo ra
-Nè, làm cái gì vậy? Cậu là con gái đó_Kiệt nói rồi chen vào che cho Ngọc
-Cậu có cần phải rối lên như thế k? Bình thường thôi mà?_Vũ hỏi
-Đúng đó anh, có gì to tát đâu?_Leon nói thêm
-K to tát ư? Con gái sao lại như vậy?_Kiệt nhăn nhó
-Tui sao nào, tui đâu có cởi áo ra đâu?_Ngọc nói
-Cái gì?_Nghe thÊy vậy Kiệt quay lại và chợt nhận ra Ngọc mang 1 chiếc
áo thun ba lỗ bên trong, chỉ cởi hàng cúc cáo bên ngoài và cột lên ở
ngang eo,quê độ, Kiệt đỏ mặt
-Ha ha ha, trời ơi, có người lo tới mức đó kìa_Phương chọc
Và sau đó là những tràng cười
-Thôi, đừng chọc cậu ấy nữa đi ăn kem thôi_Ngọc giải vây cho Kiệt
-Ok, đi thôi_All( trừ Kiệt và Ngọc)
-Sao cậu k đi? Còn đứng đó_Ngọc nhăn mặt hỏi Kiệt
-Cảm ơn cậu đã giúp mình_Kiệt nói
-K sao mà, dù sao cậu làm vậy cũng là để bảo vệ cho tôi, đáng lẽ tôi phải cảm ơn cậu mới đúng_Ngọc nói rồi kéo tay Kiệt đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT