Trời dần về chiều, ánh tà dương nhuộm đỏ cả một khoảng không trên bầu trời bao la rộng lớn. Trường Giang lặng lẽ như tờ, hai chiếc thuyền con ở giữa con kinh Hồng Đào lúc dừng lúc di động, bập bềnh giữa chốn mù khơi.
Đối mặt với sông nước mênh mông, con thuyền trôi về hướng bắc, sau lưng bỏ lại những cánh rừng thưa. Cây đao màu tím bầm, dưới ánh hoàng hôn phát ra ánh sáng chói mắt. Hắn dừng lại, dối diện với kẻ đứng ở đầu thuyền, nói: “Các hạ chính là Đàn Hạo Thanh?”
Nắng chiều diễm lệ, người đứng ở đầu thuyền như tạc bằng ngọc quý, quanh thân tựa hồ tỏa ánh hào quang rực rỡ, quần áo mang màu trắng tinh khôi như tuyết mới ở vùng Cao Lãnh, không vương bụi trần. Hắn trầm mặc một lát rồi mới mở miệng. Âm sắc rất rõ ràng nhưng không mang theo vẻ cứng ngắt, nhàm chán.
“Ta nghe nói Chu bang chủ võ công tái thế, nay Đàn mỗ nam hạ chẳng qua chỉ muốn khiêu chiến cùng các Tống đường cao thủ.
Chu Thiết Sam ngửa mặt lên trời, cười to nói: “Cẩu Kim khẩu khí thật lớn lối! Đại Tống ta cao thủ nhiều vô số kể. Ngươi một mình một ngựa lại nói muốn khiêu chiến giang hồ võ lâm, e chỉ là nằm mộng ban ngày!’’
Đàn Hạo Thanh nói: “Có phải là nằm mơ hay không, phải thử mới có thể biết được.”
Cả hai lườm nhau, cùng lúc rút ra vũ khí mang theo trong người.
Lúc này một cơn sóng dâng lên, hai chiếc thuyền con lần lượt chao đảo, kiếm khí hiện lên ngùn ngụt. Mặt trời lặn rồi, đao kiếm hòa lẫn, dường như trong những tia nắng cuối cùng còn sót lại đang hiện lên một tia quang sắc đẹp đẽ.
Thắng bại trong nháy mắt đã được phân định.
Kiếm khí dần chèn ép khí thế của kẻ cầm đao . Thân thể cường trán của Chu Thiết Sam ngã mạnh xuống mạn thuyền, một dòng máu đỏ chảy xuống từ khóe miệng, cổ họng ho khanh khách mấy tiếng, nói không nên lời.
Trường kiếm dài, sáng bóng như ánh sao, Đàn Hạo Thanh dùng khí lực đẩy tiểu thuyền của mình hướng ra ngoài. Nước sông cuồn cuộn đổ, hai chiếc thuyền con đã cách xa lại càng cách xa.
Sông dài trời rộng, cuối cùng kẻ kia cũng sực tỉnh lại, vội vàng nhìn theo. Chỉ thấy Đàn Hạo Thanh đứng lặng yên ở đầu thuyền, dáng người đứng thẳng uy nghiêm nhìn về hướng xa. Tay áo màu tuyết phiêu dật bay bay trong gió chiều như cảnh thần tiên, vạn trượng kim ba đều để lại sau lưng, nhanh chóng rời đi.
Trái tim bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, này, đã không thể theo kịp nữa rồi .
Mặt trời về tây, rất tròn, lại mang một màu máu đỏ thẫm. Nước sông cũng nhiễm màu bi ai, như muốn báo trước trận cuồng phong sắp nổi dậy giữa chốn giang hồ.
Giang Nam, Lạc Mai sơn trang.
“Ai, cưỡi thuyền vượt sông, kiếm khí đánh thắng cả kim ba…Tuyết Y Hầu Đàn Hạo Thanh quả thật khiến người ta phải kinh ngạc”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đã lâu chưa nhìn thấy anh tài như vậy.”
“Dù hắn là người Kim, nhưng lại là một trang anh hùng hảo hớn.”
Lúc đó cũng đã là đầu đông, một đêm tuyết trắng đã phủ đầy sân đình. Tiểu tuyết vừa tới, ngọn núi phía sau Lạc Mai sơn trang đã phủ một lớp trắng nõn nà, nhìn từ xa thật sáng trong, tươi đẹp.
Đình viên sơn trang, các thiên kim tiểu thư của võ lâm thế gia Giang Nam tụ năm tụ ba vào bàn chuyện, một bên thưởng tuyết, một bên lại trao đổi về giang hồ bát quái. Nói tới kẻ thù của người Tống, Đàn Hạo Thanh, hiệp nữ không thể giấu được vẻ say mê, ái mộ. Đại đệ tử của Lạc Mai trang chủ Lâm Tông Khả lướt qua nơi các nàng bàn chuyện, vô tình nghe được một chút mà dở khóc dở cười.
Bữa tiệc sớm đã được bày trí xong, hương thơm hòa quyện vào không khí, sơn hào hải vị chẳng thiếu một thứ nào. Lâm Tông Khả cùng khách khứa an tọa, đang buổi hàn huyên trò chuyện, bỗng nhiên lại nhìn thấy một kẻ toàn thân ăn mặc rách rưới, nghênh ngang tiến vào trong, tuyệt không coi ai ra gì.
Lâm Tông Khả ngây người một chút, nghĩ thầm,rằng: chẳng lẽ hắn là đệ tử Cái Bang?
Bữa tiệc hôm nay tổ chức là để tập hợp Giang Nam võ lâm nhân sĩ, cùng nhau bàn bạc kế sách tiêu diệt Kim quốc đại ma đầu, Đàn Hạo Thanh. Cái Bang là đệ nhất bang phái ở Giang Nam, bang chủ Hồng Đào là một đại cao thủ không ai là không biết tới, cư nhiên sẽ được mời tới Lạc Mai sơn trang vào hôm nay. Chính là, nếu đệ tử Cái Bang được phép theo hắn đến đây thì sao lại dám trước mặt bao nhiêu cao thủ mà tỏ thái độ xấc xược.
Kẻ kia đầu tóc rối bù, không rõ tướng mạo, ngay cả đôi mắt cũng bị mái tóc dài trước trán che phủ đi. Hắn thong dong đi đến chỗ ngồi của các vị chưởng môn mà ngồi xuống, sơ lược nhìn ra chung quanh một lát, vươn tay đã bắt một khối bún thịt đầy dầu mỡ cho vào miệng, khóe miệng vẫn còn vương lại nước dãi đầm đìa.
Lâm Tông Khả sắc mặt bắt đầu tối dần: đang xảy ra chuyện gì? Ai lại dám chạy đến Lạc Mai sơn trang hí lộng quần hùng?
Các vị chưởng môn cũng cảm thấy kinh ngạc, đảo mắt nhìn nhau.
Tiểu khất cái hoàn toàn chẳng để ý đến điều đó, hàm hàm hồ hồ, lẩm bẩm nói: ” Sao không có gà! Mau mau mang gà lên đây!”
Vừa lúc lão quản gia chỉ huy hạ nhân mang món sa oa đôn kê đặt ở trước chỗ ngồi của bang chủ Cái Bang, Hồng Đào. Mơ hồ có thể cảm thấy làn hương mỏng manh từ con gà bay dật dờ trong không gian. Mùi thơm tấn công vào khứu giác, kẻ kia tay đã chuẩn bị hành động.
Tiểu khất cái hoan hô một tiếng, cũng không sợ phỏng tay, tay trái liền nhanh chóng bẻ lấy cái chân gà, lúc này đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Hắn không chỉ toàn thân dơ bẩn mà ngay cả mười đầu ngón tay cũng đen đúa, bám đầy đất cát. Hắn dùng bàn tay bẩn thỉu của mình nắm chặt chân gà cho vào miệng, trong nháy mắt đã sử dụng đến hảo hảo công phu phun ra một cái xương thật dài, lại còn lưu luyến mà liếm láp mấy đầu ngón tay, sau đó lại động vào nước canh.
Việc này khiến cho ngay cả bang chủ Cái Bang Hồng Đào cũng phải rơi mồ hôi. Hắn mặc dù xuất thân từ Cái Bang nhưng cũng không thể ăn uống một cách quá đỗi thô thiển và dơ bẩn như thế! Cái Bang tiêu thụ thịt gà, chuyện này cả giang hồ đương nhiên ai cũng biết. Vì vậy mà việc đặt món này trước mặt bang chủ Cái Bang đã trở thành một thông lệ tuyệt không được gỡ bỏ. Vậy mà tiểu khất cái này lại tự tiện lấy đi chân gà, làm cho hắn không khỏi mất mặt. Hồng Đào quan sát kĩ lưỡng quần áo trên người hắn, nghi hoặc là đệ tử chức vị thấp kém ở Cái Bang, liền thanh khụ một tiếng: “Ngươi, khụ, ngươi là ai? Phân đàn nào? Là thuộc hạ của ai? Vì sao tự tiện động đến thức ăn của bổn tọa?”
Tiểu khất cái dừng lại công cuộc liếm mút ngón tay, nói: “Gì, đây là thức ăn của ngươi à?”
Mặt mày của Hồng Đào nhăn rúm lại, nộ khí đến đỏ cả mặt mày.
Bốn phía trân trối nhìn về cùng một điểm, duy chỉ có lão quản gia là vững như thái sơn, không thể lên tiếng trách phạt đành cười cời nói: “Thiếu gia, sa oa đôn kê là món dành riêng cho bang chủ Cái Bang. Nếu ngươi muốn ăn thì theo Lâm bá vào bếp, có được không?”
Lâm Tông Khả cả người run run, chỉ tay về phía tiểu khất cái, thất thanh la lên: “Tiểu Đạc Đầu!”
Hắn cuối cùng cũng có thể nhận ra kẻ bí ẩn vô lễ này là ai. Kể từ khi xuất sư cho đến nay cũng đã được năm năm, tiểu tử này thật vẫn không có chút tiến bộ, hại hắn đường đường là đại sư huynh phải mất mặt trước Giang Nam võ lâm quần hùng. Hắn sau đó miễn cưỡng nặn ra nụ cười, quay sang giải thích với các đấng hào kiệt, lúc này vẫn còn đang bận ngây người: “Khụ khụ, đây…đây là tiểu sư đệ của ta…đầu óc của hắn có… có chút vấn đề, ha ha. Hắn tên thường gọi là Tiểu Đạc Đầu, không cần để ý, không cần để ý.
Nguyên lai Lạc Mai sơn trang chính là sản nghiệp của Giang Nam võ lâm minh chủ tiền nhiệm Lưu Thế Nghĩa. Hơn mười năm trước, nhắc tới cái tên Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa thì không có người nào là không biết đến. Nhưng người này lại trở về quy ẩn và chỉ nhận một đệ tử duy nhất là Lâm Tông Khả. Còn vị thiếu niên này, nếu không phải là đệ tử thì nhất định là đứa con trai duy nhất của hắn.
Từ xưa đã có câu ‘tạo vật kị doanh’, không có thứ nào có thể hoàn mỹ. Lưu Thế Nghĩa tung hoành Giang Nam võ lâm, văn thao vũ lược đều thuộc hàng thượng thừa nhưng con trai hắn lại là một kẻ có đầu óc cực kì đơn giản. Nhiều lúc Lâm Tông Khả hoài nghi đứa con này chính là nguyên nhân khiến sư phụ hắn phải rút lui khỏi giang hồ.
Tiểu Đạc Đầu là cái tên mà người ta đặt cho hắn. Kẻ này từ nhỏ đầu óc đã thực ngu ngốc, ăn nói hàm hồ, hơn mười tuổi mà nói năng cũng không chu toàn, lời nói không có trước sau cũng không biết phân biệt nặng nhẹ, cho nên Lạc Mai sơn trang từ trên xuống dưới đều gọi hắn là Tiểu Đạc Đầu. Phụ thân hắn, Lưu Thế Nghĩa tuy rằng là một thế hệ đại hiệp, nhưng đối với đứa con ngốc nghếch cũng chẳng chút nề hà, chỉ lo thanh tịnh nghỉ ngơi, tìm vui với phong cảnh.
Lâm Tông Khả nhớ rõ năm đó, khi hắn rời khỏi sơn trang, tiểu sư đệ chỉ mới tròn mười hai tuổi. Năm năm qua đi, tiểu tử này xem ra cũng không hề tiến bộ, trí lực so với một tiểu hài đồng e không cách biệt là mấy. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng thể làm gì hơn, đành bảo lão quản gia nhanh kéo tiểu đạt đầu ra ngoài. Các vị anh hùng nhìn thấy hổ phụ nhưng lại sanh khuyển tử, trong lòng rất muốn cười, nhưng ngoài mặt lại cố tình kiềm chế, không thể hiện ra.
Sau đó, hạ nhân mới lên dọn dẹp nơi còn vương vãi chút nước canh. Bàn tiệc trở lại với sự sạch sẽ, sang trọng.
Lâm Tông Khả mặc dù rời khỏi sư môn đã năm năm, nhưng sư phụ đã thoái ẩn giang hồ đến nay cũng không đến dự thính, cho nên, buổi tiệc này hắn không nhường cho ai ngồi lên chỗ ngồi của kẻ thống lĩnh quần hùng. Đưa mắt nhìn khắp chung quanh, tất cả những kẻ này đều là nhất đại môn chủ, Lâm Tông Khả âm thầm tự hào, chỉ là có một chút bất mãn, vì tuổi còn quá trẻ nên không thể cùng bọn họ ngồi chung.
Dừng lại một chút, hắn mở miệng hỏi: “Đại hội lần này, các bậc anh hùng ở Giang Nam đều tề tụ đông đủ. Cho nên tại hạ sẽ vào vấn đề chính, chư vị tiền bối chắc cũng đã biết, gần đây võ lâm gặp đại nạn. Kim quốc bối tử Đàn Hạo Thanh đơn thân độc mã mà nam hạ, khiêu chiến với người Tống ta. Gần hai tháng, hắn đã đánh bại vô số cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo trên đường đi. Hiện tại hắn đã đến Giang Nam, trước mắt đối với chúng ta sẽ là một hiểm họa lớn…”
Hắn vừa nói tới đây thì bên ngoài có một âm thanh cười cợt vọng vào: “A nha, Lâm bá ngươi xem, bọn họ ngồi trên bàn, thức ăn ê hề mà lại chẳng động đũa. Chi bằng ngươi để ta thay họ giải quyết hết những thứ đó!”
Lâm Tông Khả thái dương nổi gân xanh, quả nhiên ở đằng kia Tiểu Đạc Đầu đang hăm hở chạy vào. Lão quản gia đã cao tuổi, lại không nỡ đối xử ‘tàn nhẫn’ với tiểu chủ tử tính tình ương bướng, nên đành chạy theo phía sau, không khỏi lắc đầu thở dài.
Vừa lúc hạ nhân của sơn trang mang lên món đi du đề bàn, hương thơm tỏa ra khắp bốn phía. Tiểu Đạc Đầu vừa nhìn thấy liền hoan hô: “Thịt, thịt, ta thích ăn thịt!”
Nguyên lai hắn không biết đi du đề bang là món ăn gì, mà chỉ biết rằng đó là một miếng thịt lợn thật lớn, trông rất hấp dẫn.
Tiểu tử kia không biết cái gì là đúng cái gì là sai, nên năm ngón tay lại bắt đầu động đậy. Lâm Tông Khả nhiều lần bị hắn làm cho ê mặt, nên âm thầm sinh khí, đứng lên, dùng chiếc đũa đánh thật mạnh vào bàn tay đang chực vươn ra: “Thật không biết quy củ! Sư huynh ngươi đang tiếp khách, sao lại có thể cư xử xằng bậy, mau theo Lâm bá vào bếp!”
Những kẻ chung quanh đều là hoành gia cao thủ, tất nhiên chuyện Lâm Tông Khả dồn một chút khí lực vào cú đánh vừa rồi không thể nào thoát khỏi mắt họ. Bàn tay Tiểu Đạc Đầu nhanh xuất hiện vết sưng tấy đỏ, đau đến nước mắt cũng muốn trào ra. Hắn đành thu tay lại, trong lòng ấm ức.
Tuệ Thâm phương trượng đích thực kinh hãi vì lúc này mới phát hiện con trai độc nhất của tiền minh chủ, chẳng những ý nghĩ hồ đồ, trí lực ngu dốt, ngay cả nửa điểm võ công cũng không có.
Tiểu Đạc Đầu ôm bàn tay bị thương mà tức giận, thấy tình hình không ổn, Lâm bá liền nắm cánh tay còn lại của hắn mà kéo đi. Hắn một bên giãy dụa, một bên quay đầu. Hắn cảm thấy rất đau, hai hàng nước mắt bắt đầu chạy dài. Cũng vì vậy mà rửa trôi đi một ít lớp bụi dày trên mặt, để lộ ra nước da trắng sáng.
Ngồi im quan sát từ lúc đầu, hiệp nữ khăn trùm kín mặt mày là kẻ được mệnh danh đệ nhất mỹ nữ Giang Nam. Nàng nhìn thấy làn da trắng như ngọc trên gương mặt của tiểu tử, trong lòng cảm thấy có chút ghen tị. Chính mình cũng không có làn da nõn nà đến như vậy, không khỏi than thở tạo vật trêu người.
Tiểu Đạc Đầu nước mắt ngắn nước mắt dài mà rủa xả Lâm Tông Khả, bỗng nhiên nhớ đến liền nhại nhại giọng người khác, ấm ức nói: “Tên họ Lâm chết tiệt, ra ngoài đã mấy năm trời mà cũng chẳng biết thế sự. Dám đem bọn người đó đến đây ăn cơm không trả tiền, còn vọng tưởng cha ta sẽ thay bọn chúng giải quyết Tuyết Y Hầu Đàn Hạo Thanh. Thật là một lũ không biết xấu hổ mà”
Hắn nói chuyện tuy đồng âm chưa được phân biệt rõ, lại học theo khí thế cứng cỏi của nam nhân trưởng thành, tuy rằng chưa thật giống, nhưng mồm miệng lại cử động rất rõ ràng, đủ làm cho tất cả khách khứa có thể nghe thấy rành mạch, không bỏ sót một chữ. Không kí vui vẻ chung quanh đột nhiên tiêu biến, khiến không gian trở nên tĩnh mịch. Mọi người hai mắt nhìn nhau, phi thường xấu hổ.
Tuy rằng không nói thẳng tên họ, nhưng chỉ một lời lại có thể hạ thấp tất cả Giang Nam nhân sĩ, đối với việc đại kế tiêu diệt Đàn Hạo Thanh lại tỏ vẻ xem thường. Nhìn khắp Giang Nam, kẻ có khí thế và can đảm để nói ra những lời này chỉ có một…
Đó chính là Lạc Mai trang chủ kiêm Giang Nam võ lâm minh chủ tiền nhiệm, Lưu Thế Nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT